Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 79: Chương 79: Khế ước hai chiều




Con sông ngầm dưới lòng đất vừa lạnh lẽo vừa chảy xiết.

Nhờ ơn Aubrey luôn kéo theo cậu đi quậy phá nghịch ngợm ở thôn Dogo nên cậu không đến mức như vịt mắc cạn. Ash nghĩ như thế khi vừa ôm Sigourney vừa rẽ nước một cách không thông thạo lắm.

Cậu đã bơi ra xa nơi hai người rơi xuống.

Gần như ngay khi vừa rơi xuống cậu đã bị dòng nước bao quanh và đẩy ra một khoảng xa.

Cậu thử lấy thiết bị luyện kim từ trong vòng tay không gian để cải thiện tình hình nhưng vòng tay vẫn không hoạt động.

Hình như sau khi Sigourney vỗ cú đó thì cũng đã bất tỉnh.

Cậu hết cách nên chỉ có thể cố gắng trôi nổi trên mặt nước, thử mò mẫm hai bên nhưng những gì cậu chạm đến chỉ là vách băng cứng rắn, không có chỗ lên bờ. Cậu vẫn tiếp tục mò mẫm, ngoại trừ những vết tím xanh trên tay chân do bị đâm phải trong lúc mò mẫm ra thì cậu chẳng thu hoạch được gì.

Con sông ngầm dưới lòng đất kéo dài khắp nơi giống như là mê cung, cũng không biết rốt cuộc cậu và Sigourney đã trôi qua bao nhiêu khuỷu sông, bao nhiêu nhánh sông, chỉ biết hai người càng trôi càng xa.

Chuyện tốt là cho dù có người đuổi theo thì cũng rất khó tìm được bọn họ. Chuyện xấu là... Sau khi trầm mình vào dòng sông băng áo bào phù thủy đã mất tác dụng. Ash lạnh đến mức sắp chết lặng, đầu óc cậu nặng nề. Vào mấy giây trước khi bất tỉnh, cậu thử sử dụng vòng tay không gian lần nữa nhưng vẫn vô dụng. Thế là cậu dùng răng giật dây buộc tóc của Sigourney xuống và cột tay hai người lại chung với nhau.

Sau đó cậu cũng lịm đi trong sự lạnh lẽo tột cùng.

...

Trong bóng tối, cậu biết mình đang nằm mơ.

Cậu mơ thấy mình đến thung lũng hoa tam vĩ lần nữa.

Đôi tay cậu ôm lấy Sigourney hơi run rẩy.

Ánh sáng đến từ trên trời vẫn còn liên tục chiếu sáng bọn họ.

Ấm áp.

Nhưng trái tim cậu hoàn toàn lạnh buốt.

Gì mà Sigourney chỉ có một nhược điểm duy nhất, chỉ cần cậu ở bên cạnh Sigourney là có thể bù đắp nhược điểm này.

Nhưng bây giờ cậu ở bên cạnh Sigourney, Sigourney vẫn bị nhược điểm này đánh bại.

Cậu đã suy nghĩ từ rất lâu trước kia.

Vào lúc cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng, khế ước giữa cậu và Sigourney sẽ triệu hồi Sigourney đến trong cơ thể cậu, giúp cậu hóa giải nguy hiểm.

Bởi vì khế ước nhận định rằng Sigourney đủ mạnh mẽ để có thể giúp cậu thoát khỏi cảnh khốn khó.

Khế ước vốn nên là hai chiều.

Nhưng trong khoảng thời gian rất lâu sau đó toàn là Sigourney giúp cậu thoát hiểm. Cậu thì hoàn toàn không thể giúp Sigourney.

Bởi vì cậu quá yếu.

Khế ước sẽ không nhận định rằng Ash có thể giúp Sigourney hóa giải nguy hiểm.

Bởi vậy khi Sigourney gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không trao đổi cơ thể với nhau.

Khế ước này thật sự không công bằng.

Để cậu có được rất nhiều từ phía Sigourney nhưng lại không hề bắt cậu trả giá một xu nào.

“Đồ ngốc.”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cậu, trong hoàn cảnh giá rét này giọng nói lạnh lẽo dường như cũng trở nên ấm áp: “Cậu quên cậu đã uống rất nhiều thuốc phép sao?” Đó chẳng lẽ không phải là cái giá?

Cậu đã... nói ra những gì trong mơ ư?

Ash hoảng hốt mở to mắt, cậu phát hiện mình đang mắc cạn trên một cầu thang đá, nửa người dưới còn ngâm trong nước lạnh. Cậu vô thức giật giật cổ tay, chỉ cử động một chút xíu là đụng đến tay của một người khác ngay, thế là cậu lập tức an tâm.

“Sigourney.” Cậu không nhịn được mà bật cười: “Anh vẫn còn ở đây.”

“...Ừ.”

Nụ cười của Ash càng tươi hơn, cậu cố gắng sử dụng tứ chi đã cóng đến mức cứng ngắc của mình để đứng dậy, cố gắng ôm lấy Sigourney đi lên cầu thang đá thoát khỏi dòng sông lạnh rét. Tuy quỷ hút máu không có nhiệt độ, nhưng cậu vẫn sợ anh lạnh.

“Uống mấy bình thuốc dạ dày thì coi như là đã trả giá rồi sao?” Cậu vừa dịch chuyển Sigourney, vừa không nhanh không chậm nói: “Mạng của tôi chỉ ngang giá mấy bình thuốc dạ dày thôi sao?”

“Vậy cộng thêm việc... phải nằm trên giường rất nhiều ngày?” Dù bị trận pháp ánh sáng làm cho trọng thương, Sigourney vẫn cố giữ tỉnh táo nhưng anh vẫn hơi mơ màng kém nhạy bén, lúc này anh cũng hiếm khi nói chuyện một cách ôn hòa mềm mỏng, không hề đâm thọc.

“Cho nên mỗi lần cứu tôi thì cứ để tôi nằm vài ngày không xuống giường là được à?” Ash bất đắc dĩ: “Đây đâu được tính là cái giá phải trả.”

Không công bằng là không công bằng.

Trước giờ cậu vẫn luôn chiếm được lợi ích từ Sigourney mà không trả lại bất cứ thứ gì.

Diệt tích của cầu thang đá này không lớn, kề sát vách băng, phía sau là lối đi tối om cao cỡ nửa người, không biết dẫn đến đâu.

Ash ngồi ngay ngắn dựa vào vách băng, cậu để Sigourney dựa trên người mình. Ra khỏi dòng sông băng thì tác dụng giữ ấm của áo bào phù thủy đã trở lại, chí ít cậu không cần phải lo mình sẽ ngất xỉu lần nữa do lạnh.

Cậu nghiêng đầu nhìn quỷ hút máu vốn đẹp hoàn mĩ, thứ đập vào mắt cậu lại giống như là bức tranh được lấy ra từ đống lửa cháy hừng hực, có thể thấy thoang thoáng phong cảnh vô cùng xinh đẹp được vẽ lên tranh nhưng nó đã bị hư hỏng một nửa, không còn hoàn chỉnh nữa.

“Vòng tay không gian... không dùng được.” Sigourney hơi mở miệng, giọng nói cực thấp gần như là tiếng khí.

“Đúng là không dùng được.” Ash cũng đã thử lần nữa.

“Không phải là thủ đoạn... của kẻ địch.” Sigourney nói: “Là không gian dưới lòng đất này... có gì đó quái lạ.”

Tức là bảo cậu đừng lo lắng sẽ có kẻ địch đuổi theo ư? Ash đáp lại, ánh mắt của cậu luôn dừng trên mặt của Sigourney, vết thương đỏ sậm nơi đó đang tự lành một cách khó khăn nhưng tốc độ lành quá chậm, cậu nhìn một hồi lâu mà chẳng thấy thay đổi chút nào.

Vết thương do trận pháp ánh sáng gây ra dường như còn đáng sợ hơn là ánh nắng.

Tốc độ tự lành cực kỳ chậm chạp khiến người xem cũng vô cùng lo lắng.

Ash mím môi, nói ra điều mà cậu bận tâm: “Đã bao lâu rồi anh chưa uống máu? Đói bụng mà còn bị thương nặng thế này nên khả năng tự lành mới khó như vậy.”

Quỷ hút máu bị nói trúng không lên tiếng.

“Trước đó tôi suýt quên mất bản thân mình rất ngon trong mắt của quỷ hút máu.”

“...”

“Anh cắn tôi một cái đi.” Ash kéo cổ áo mình ra để lộ cần cổ ướt đẫm của cậu, cậu hơi khom người đưa cổ đến bên môi Sigourney: “Như vậy anh mới bình phục được.”

“...Tránh ra!” Giọng nói cực kỳ nhẫn nhịn như rít qua kẽ răng: “Ash Erwin! Tránh ra!”

Lại kêu tên đầy đủ của cậu rồi.

Nhưng cậu đã thấy rõ ràng răng nanh không kiềm chế nổi mà nhô ra từ trong miệng Sigourney.

Rốt cuộc vì sao anh ấy lại khăng khăng không chịu hút máu người?

Bởi vì anh ấy vốn từng là tinh linh ư?

“Anh thật sự không uống sao?” Cậu hỏi.

“Không!” Lời từ chối quyết đoán thậm chí vô cùng căm ghét.

Ash suy nghĩ một lát, sau đó cậu ngồi ngay ngắn lần nữa.

Chuyện mà Sigourney đã quyết định thì trừ khi là anh hoàn toàn mất hết lý trí hoặc là bất tỉnh, còn không thì bất cứ ai cũng không thể thay đổi suy nghĩ của anh.

Cậu có thể đợi.

Nếu như Sigourney có thể tự bình phục lại, vậy đương nhiên là rất tốt.

Nhưng nếu như Sigourney bởi vì bình phục mà không có đủ năng lượng dẫn đến việc anh tiến vào trạng thái khát máu hoặc là hôn mê lần nữa. Như vậy cậu cũng sẽ cho quỷ hút máu này ăn no dù sau đó cậu sẽ bị Sigourney liên tục gọi là “Ash Erwin“.

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Sigourney chậm rãi nói: “Ash, nói gì đi.”

Đúng như Ash nói, mùi hương của Ash vô cùng ngon. Mà bây giờ chính là lúc anh đang đói lại cần năng lượng, sức hấp dẫn của mùi hương đó càng thêm trí mạng.

Giống như cho mật hoa tử cám vào hoa tam vĩ trước mặt thỏ tuyết bão tố.

Điểm khác biệt duy nhất là sự tự chủ cao anh cao hơn thỏ tuyết nhiều.

Ash chớp mắt, Sigourney không bảo cậu đi ra xa vì biết dù anh nói thì cậu cũng sẽ không nghe theo ư? Cậu cười cong mắt, tạm thời bỏ qua những cạm bẫy trước đó, cậu chuyển sang nói những chuyện vụn vặt không liên quan.

Cậu nói về khoảng thời gian mình học ở học viện.

Gần đây cậu bắt đầu học một môn tên là “Điều thần bí của vì sao”, giáo viên thường xuyên kể những câu chuyện ly kỳ trên lớp và yêu cầu học sinh dựa vào manh mối trong câu chuyện để đưa ra kết luận.

“Trước đây ngài Nance từng nói nếu có đủ manh mối và kiến thức thì một nhà chiêm tinh xuất sắc có thể vẽ nguyên một con báo chỉ từ một vết đốm.” Ash nghiêm túc kể, cậu biết Sigourney cũng đang chăm chú nghe: “Manh mối trong câu chuyện vừa nhỏ bé vừa ít ỏi, lần nào cũng có rất ít người có thể đưa ra kết luận chính xác.”

“Cậu thì sao? Được rồi... Không cần nói.” Thằng quỷ nhỏ này chắc chắn là người lần nào cũng đưa ra kết luận chính xác. Chậc, năng lực biến thái.

Ash – mỗi lần giáo viên kể chuyện xong thì trong đầu tự động có kết luận: “...”

Tiếp theo bọn họ còn nói đến môn thuốc phép, Nance, Evan và Elena.

Từ Ash nói chuyện cho đến Sigourney nói chuyện bằng giọng trầm khàn.

Ash nhận ra sự nhẫn nại của Sigourney đang dần dần giảm, bởi vì anh chuyển từ lắng nghe sang chủ động nói chuyện.

Bọn họ nói đến Yolande.

Tất cả mọi người đều tò mò lúc trước Sigourney đã làm gì mà khiến cho Yolande biến mất nửa năm, sau khi anh ta xuất hiện lại thì toàn đi đường vòng khi thấy anh.

Tất cả mọi người cho là anh đã đánh Yolande một trận ra trò tới mức nửa năm không xuống giường được.

Ash không cảm thấy Yolande là loại người bị đánh một trận thì sẽ đi đường vòng nhưng cậu cũng cực kỳ tò mò về chuyện này. Thế là cậu hỏi một cách tự nhiên.

Lúc này dường như tất cả sự lạnh lùng của Sigourney đều trở nên mềm mại, anh dùng giọng rất nhỏ kể cho cậu.

Trên thực tế, Sigourney chỉ dùng một mồi lửa đốt trụi đủ loại trang phục mà Yolande tích góp nhiều năm. Sau đó Yolande tốn nửa năm mới có thể làm lại từng món trang phục đã hóa thành tro bụi, gắng gượng xây dựng lại căn phòng quần áo của anh ta.

Sau đó Yolande không còn dám có ý đồ gì với Sigourney nữa. Bằng không căn phòng quần áo đã bị đốt một lần chắc chắn sẽ bị đốt lần nữa.

Ash: “...” Sigourney luôn luôn giỏi trong việc bắt thóp nhược điểm của người khác. Elena và Evan cũng bị anh giày vò vô cùng tội nghiệp.

Cậu lại ân cần tìm đề tài: “Tôi vẫn chưa tìm ra cách ấp quả trứng nhỏ màu xám mua vào ngày Sao Rơi trước đó, anh có đề nghị gì không?”

Sigourney: “...” Sigourney không lên tiếng.

Ash nhìn đôi mắt nhắm chặt và đôi môi mím chặt của anh, tim cậu hẫng một nhịp, đã đến... điểm giới hạn rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.