Xế chiều hôm đó, ba người đã tới biên giới khu rừng thủy tinh.
Sau khi đến Cực Dạ, Bắc Địa sẽ bị đêm tối bao phủ liên tục, nhưng khi trời trong sao sáng thì không cần chiếu sáng cũng có thể thấy rõ mọi thứ trên cánh đồng tuyết, không trở ngại việc di chuyển.
Hôm nay vừa khéo là một ngày trời trong. Một góc khu rừng thủy tinh long lanh trùng trùng điệp điệp xuất hiện trước mặt ba người.
Mon kể cho Ash nghe rất nhiều phong cảnh kỳ lạ từ Nam đến Bắc nhưng lại không chịu nói về khu rừng thủy tinh bọn họ sắp đến. Đó cũng là vì anh ta có ý định để Ash thấy tận mắt.
Biểu hiện của Ash bây giờ y như Mon dự đoán, cậu trầm trồ trợn to mắt, khen ngợi: “Đẹp quá đi.”
Khu rừng thủy tinh đúng như cái tên của nó.
Nó là một khu rừng mênh mông, không thấy điểm cuối. Cây to che trời, cành lá rậm rạp, ngăn cản hoàn toàn tầm nhìn vào rừng, âm u và yên tĩnh.
Những cái cây này không phải là những cây bình thường.
Thân cây là có màu xanh thẳm, xanh đen và xanh đậm. Cành lá là xanh nhạt, không màu hoặc trong suốt.
Giống như thủy tinh cứng rắn, thân cây thẳng tắp, cành lá sáng bóng, góc cạnh rõ ràng, rìa lá sắc bén, không giống như cây mọc tự nhiên mà giống như dùng đao rìu điêu khắc nên.
Nhưng sức sống dồi dào trong rừng lại nói cho những người nghi ngờ biết rằng chúng thật sự là vật sống.
Ánh mắt của Ash dời từ tán cây trên cao xuống khu rừng.
Lùm cây tươi tốt, những dây leo rũ xuống, cỏ dại cao đến gối... Vậy mà chúng đều giống như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh sao khiến cho người ta biết chắc một khi bước vào đó thì sẽ bị thủy tinh cắt rướm máu.
Xem ra không thể đi thẳng vào khu rừng. Ash ngẩng đầu nhìn vùng không trung trên khu rừng: “Chúng ta bay vào sao?” Tuy hỏi như vậy nhưng cậu biết rõ trong lòng là không thể làm được. Bằng không thì sao khu rừng thủy tinh lại bị coi là chỗ cực kỳ nguy hiểm?
Mon thả hai con tuần lộc kéo xe ra, hai con thú thông minh này đương nhiên sẽ tìm được đường về đàn. Anh ta không hoàn toàn phủ định cách nói của Ash: “Đúng là phải bay. Nhưng mà không thể bay cao hơn cây. Nếu không...”
Anh ta nhìn hai bên một chút, sau đó dứt khoát cúi người vo một quả cầu tuyết và ném nó vào khu rừng.
Phía trước có một cây thủy tinh, nó vẫn là một cây nhỏ ở rìa khu rừng. Quả cầu tuyết dễ dàng bay trên đỉnh cây.
Ngay khi quả cầu tuyết bay qua cây, tất cả lá trên cây rời khỏi thân cây trong chớp mắt, chúng hóa thành từng lưỡi dao sắc bén đâm vào quả cầu tuyết.
Quả cầu tuyết còn chẳng có cơ hội hóa thành bông tuyết, nó phát ra một tiếng “ầm” và nổ tung, tan thành mây khói.
Mà sau đó tất cả lá cây cũng lập tức vỡ thành những hạt bụi lấp lánh và rơi xuống. Hạt bụi rơi trên bụi cỏ bên dưới tàng cây, lá cây bụi cỏ run lên và trở nên tươi tốt hơn. Chỉ một lát sau, trên cành cây trụi lủi của cây nhỏ đã mọc đầy lá cây sắc bén lần nữa.
“Lá cây được phù phép.” Mon thở dài: “Mang bao nhiêu dụng cụ bảo hộ cũng không đủ dùng.”
Ash đã hiểu, bọn họ chỉ có thể bay trong rừng cây, bên dưới không chạm đất, bên trên không bay cao hơn bất cứ cây nào. Nhưng cây cối trong rừng rậm rạp, không thể di chuyển dễ dàng, hơi bất cẩn một chút là sẽ bị lá cây bén nhọn khắp nơi tấn công.
“Không chỉ lá cây được phù phép.” Sigourney bình tĩnh bổ sung: “Rachel tốn rất nhiều thời gian để dựng nên lãnh địa của ông ta. Lá cây, bụi cây, cây cỏ... Có vài loài vô hại, có vài loài bị ông ta nguyền rủa ngẫu nhiên. Một khi sơ sẩy để bị thương, có lẽ sẽ phải ở lại đây mãi mãi.”
“Cậu biết nhiều hơn tôi.” Mon bật cười, bởi vì tháp phù thủy của Rachel ở trong khu rừng thủy tinh nên anh ta rất tiếc khi mãi mà không có cơ hội khám phá vùng đất này.
Dù Rachel là phù thủy tự do, không có lãnh địa do hiệp hội phù thủy phân cho, nhưng trên thực tế vùng đất vô chủ như khu rừng thủy tinh này đã chẳng khác gì lãnh địa của ông ta. Ông ta đã xây dựng tháp phù thủy trong khu rừng này.
Một tháp phù thủy có thể bảo vệ một thành phố.
Tháp phù thủy của Rachel thì bảo vệ... cả khu rừng này.
Ông ta cải tạo khu vực này vô cùng kiên cố bền vững giống như thép, bất cứ động tĩnh gì cũng lộ rõ trước tai mắt của ông ta.
Bởi vậy dù Mon muốn đến khu rừng thủy tinh từ lâu, nhưng anh ta biết rõ thực lực của mình nên vẫn không đi vào khu rừng này một bước.
Nhưng bây giờ thì...
Rachel đã chết, còn gì có thể ngăn cản bước chân của anh ta nữa?
Anh ta phấn khởi nói: “Sigourney, đi vào thôi.” Anh ta cường điệu: “Trông chừng Ash đó!”
Tuy anh ta cho rằng Ash thật sự nên đứng chờ bọn họ ở bên ngoài thì hơn, dù sao đây cũng là địa bàn của Rachel, chắc chắn có rất nhiều thứ nguy hiểm, để một phù thủy tập sự như Ash đi vào thì liều quá.
Nhưng nhìn thái độ của Ash và Sigourney xem, một người muốn vào, một người muốn dẫn vào.
Hai người cũng không phải là người làm theo cảm tính, có lẽ họ có lý do riêng. Mon nghĩ như vậy, thế là anh ta cũng không nói đến chuyện không để Ash vào rừng.
Sigourney tùy ý gật đầu, vì để tiện hành động, anh vén mái tóc dài của mình lên và dùng dây cột thành búi tóc cố định sau gáy. Cứ như vậy, cả khuôn mặt của anh đều lộ rõ, từ cái trán bóng đến cái cằm duyên dáng, đường cong xinh đẹp mượt mà, đẹp tới hớp hồn.
Ash đi đến bên cạnh anh và nghiêng đầu nhìn búi tóc nhỏ của anh, cậu không nhịn được mà vươn tay ra chọc chọc, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Sigourney vén những sợi tóc ngắn không cột được ra sau tai, anh hơi nghiêng người tránh thoát ngón tay của Ash: “Đừng quậy.” Quậy hư búi tóc anh cũng lười cột lại lần nữa.
Ash: “Ừm.” Cậu ngoan ngoãn buông tay xuống.
Sigourney nhìn cậu chằm chằm, không rõ cảm xúc trong mắt anh. Một lúc lâu sau anh mới xoay người, lạnh nhạt nói: “Lên.”
Mon ở một bên nín cười, lần đầu tiên anh ta thấy kiểu cõng người mà lại đứng thẳng tắp như thế, không biết cúi người cong eo một chút hả?
Hai mắt Ash sáng lên, cậu “Ừ” một tiếng và vịn vai Sigourney nhẹ nhàng nhảy một cái, cậu dựa vào lưng Sigourney, hai tay vòng trước ngực anh, hai chân thon dài cũng tự giác vòng lấy eo Sigourney một cách hoàn mĩ.
Tư thế tiêu chuẩn, động tác không chê vào đâu được.
Ngay cả Sigourney cũng mặt không cảm xúc đưa tay nâng bắp đùi của thiếu niên, phối hợp rất ăn ý.
Đôi mắt Ash cong cong, cậu khẽ ngẩng đầu lên, giả vờ bất cẩn chạm phải búi tóc của Sigourney và dùng chóp mũi cọ cọ nó: “Làm phiền Sigourney rồi.”
Sigourney không hiểu tại sao Ash lại thích cái búi tóc của mình đến vậy: “...” Đây là thái độ khi làm phiền người khác đây sao?
“Tôi nói lại lần nữa.” Anh lạnh giọng: “Không được chạm nó.”
Ash ủ rũ đặt cằm lên vai anh, cậu tiếc nuối “Ừm” một tiếng.
Mon đứng một bên cười ha ha, anh ta cảm thấy hai người thú vị cực kỳ. Nhìn có vẻ Ash theo đuổi Sigourney sẽ phải nếm trái đắng nhưng trên thực tế là Sigourney bị Ash nắm thóp thì phải?
Thế mà Ash có thể khắc chế Sigourney đấy, anh bạn nhỏ anh ta mới quen gần đây đúng là một người ghê gớm.
“Đi.” Sigourney ghét bỏ nhìn anh ta một cái, bay đi trước.
Mon nhịn cười, vừa đuổi theo vừa nói: “Này Sigourney, làm thuật lơ lửng cho Ash thì dễ hơn đó.”
Sigourney không để ý đến anh ta.
Mon ngừng cười, anh ta trở nên nghiêm túc: “Tôi nói thật, cậu không cần dễ hơn thì cũng nghĩ cho an toàn của Ash đi. Lỡ như gặp nguy hiểm, cậu mà buông tay thì Ash sẽ ngã bị thương.”
Buông tay? Sigourney nhíu mày, bất kể gặp chuyện gì anh cũng sẽ không buông Ash ra. Nếu thật sự gặp chuyện khiến anh phải buông Ash ra, vậy thì dù Ash có thuật lư lửng cũng chưa chắc cậu sẽ an toàn. Đương nhiên, khả năng ấy chắc chắn sẽ không xảy ra.
Anh có thể bảo vệ thiếu niên.
Nhưng anh vẫn làm thuật lơ lửng cho Ash.
Ash dùng cằm chọc cọ cọ Sigourney, cậu nhỏ giọng nói: “Sigourney có buông tay cũng không sao. Tôi không buông tay là được rồi.” Cậu siết chặt vòng tay trước ngực Sigourney giống như đáng nhấn mạnh sự tồn tại của mình: “Tôi vẫn còn ôm anh đây.”
Sigourney lặng lẽ nhếch môi.
Mon đi theo sau: “...” Đủ loại cảm giác phức tạp xuất hiện trong lòng anh ta, anh ta lắm mồm làm chi không biết!
Sau khi vào khu rừng, Ash đã nhận ra điểm khác biệt lớn nhất giữ khu rừng thủy tinh và khu rừng bình thường.
Trong khu rừng bình thường có tán cây rậm rạp cản nắng thì sẽ tối tăm và ẩm ướt.
Nhưng trong khu rừng này, từ thân cây đến cành lá của những cái cây to lớn đều trong suốt lấp lánh. Ánh sáng chiếu lên chiếc lá trên đỉnh cây, những ánh sáng ấy bị chiết xạ phản xạ liên tục, từ ngọn cây truyền đến rễ cây, khiến cả cây to phát ra ánh sáng nhạt óng ánh, ngay cả bộ rễ dưới tầng tuyết cũng được chiếu sáng từ bên trong làm mặt đất tỏa ra một quầng sáng mờ.
Nhờ ơn những cây to này mà bụi cây bụi cỏ khắp nơi cũng nhận được ánh sáng từ phía trên và cả phía dưới khiến toàn thân chúng tỏa sáng.
Đây là một khu rừng trong suốt lóng lánh, còn đẹp hơn nữa vào ban đêm, không có mùi ẩm ướt mục nát, chỉ có không khí lạnh lẽo như tuyết.
Nhưng nơi xinh đẹp như thế lại âm thầm ẩn chứa sự chết chóc.
Sigourney và Mon giảm tốc độ, bởi vậy Ash có thể quan sát kỹ hơn.
Ngay khi tiến vào khu rừng không lâu cậu đã lần lượt nhìn thấy hơn mười bộ xương. Quần áo tả tơi, chết trong tư thế vặn vẹo, giống như lúc còn sống họ đã phải chịu nhiều tra tấn và đau khổ.
Sigourney bình thản nói cho cậu biết những người đó đều là những người đi lạc.
Nếu như Rachel ra ngoài không có ở đây, vậy những người đi lạc này chỉ có thể chết trong rừng.
Nếu như Rachel ở trong tháp phù thủy, như vậy ông ta sẽ bảo vệ những người này, sau đó bắt họ vào phòng thí nghiệm của mình.
“Có lẽ bọn họ cũng may mắn khi có thể chết trong rừng.”
Ash nghe Sigourney nói như vậy, cậu chợt nhớ ra cậu chỉ biết Rachel là kẻ thù của Sigourney, nhưng cụ thể là thù gì?
Một suy đoán mơ hồ hiện lên trong đầu cậu.
Có phải Sigourney đã từng là... nguyên liệu thí nghiệm của Rachel hay không?
Chỉ nghĩ đến suy đoán này thôi cũng đã khiến ngực cậu khó chịu.
Cậu hi vọng mình suy đoán sai.
Thậm chí cậu còn hơi không muốn đối diện với chân tướng.
Nhưng mà chân tướng nằm ngay phía trước, nó đang dần dần tới gần bọn họ.