Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 140: Chương 140: Lời tiên đoán của Dylan




Editor: Aminta.

Điệu múa kết thúc.

Những vì sao yên lặng rơi xuống, tan vỡ thành vô số ánh sao bên cạnh hai người ôm nhau.

“Hết rồi sao?” Ash đặt trán trên ngực Sigourney, cậu vẫn còn quyến luyến, chưa thỏa mãn.

Sigourney nâng cằm cậu, dùng hai ngón tay thon dài bóp gương mặt trắng trẻo của cậu để cậu ngẩng đầu lên, như cười như không cười nhìn vào mắt cậu: “Cậu lại được voi đòi tiên à?”

Ash lập tức lắc đầu, ham muốn sống sót rất mạnh.

Cậu lặng lẽ nhớ lại mọi thứ trên con đường nhân chứng, cậu nhớ lại mình đã làm những gì, cậu gần như muốn vỗ tay cho sự dũng cảm của mình... Gan mình lớn thế!

Cậu lén lút nhìn Sigourney, nếu như hỏi ai là người khiến cậu dũng cảm như thế, rất rõ ràng là Sigourney mà.

Cậu luôn có thể nhìn ra cảm xúc chân thật dưới khuôn mặt vô cảm hoặc lạnh nhạt mất kiên nhẫn của Sigourney.

Trên con đường nhân chứng, Sigourney từng có lúc bực bội khó chịu, nhưng càng về sau, cảm xúc của Sigourney rõ ràng dần dần hòa hoãn lại, thậm chí là có một chút thích thú.

Cho nên cậu mới có thể chơi vui như vậy.

Nếu như tâm trạng Sigourney trở nên tồi tệ vì con đường nhân chứng, sao cậu có thể vui vẻ nổi?

Sao trên trời đã rơi xuống hết, khung cảnh ảo ảnh biến mất, hình dáng thật sự của di tích hiện ra trước mắt họ.

Bọn họ đang đứng trên một con đường hầm đá rất dài.

Phía sau là vách đá lấp kín, chỉ có lối đi kéo dài về phía trước, vì có ánh đèn pháp thuật sáng người trên bốn bức tường nên cũng không thấy ngột ngạt hay âm u.

“Chúc mừng hai người đã hoàn thành con đường nhân chứng.” Giọng nữ ôn hòa nhã nhặn quen thuộc vang lên trong đường hầm: “Rất vui vì gặp lại hai người ở đây, gặp hai người như gặp được đóa hoa tình yêu xinh tươi thuần khiết nhất. Ta muốn tặng hai người lời chúc phúc chân thành từ tận đáy lòng.”

Ash nở nụ cười: “Cảm ơn cô, Lan.”

Trong giọng nói của Lan cũng mang theo sự vui vẻ: “Không có gì. Nếu như hai người cần thì có thể đi con đường nhân chứng lần nữa.”

Ash: “Thật... Ưm!” Cậu mới nói được một chữ thì đã bị Sigourney lạnh lùng vô tình bịt miệng lại.

“Không cần, cám ơn.” Sigourney nhếch môi, nở một nụ cười tao nhã lại không bất lịch sự.

Ash: “...” Hơi tiếc một chút.

Sigourney buông tay che miệng cậu ra, thuận tiện gõ gõ trán cậu, cho cậu một ánh mắt cảnh cáo.

Có trời mới biết nếu như Ash nói một câu “Cần”, liệu cái sinh mệnh luyện kim này có vứt họ tới điểm bắt đầu của con đường nhân chứng, bắt họ đi qua đó một lần nữa hay không.

Dù sao đó cũng là sinh mệnh luyện kim do một vị phù thủy nghĩ ra cách kỳ lạ như dùng con đường nhân chứng để làm thử thách trong di tích, dùng một nửa linh hồn của mình để chế tạo ra, chắc cách suy nghĩ của nó cũng chẳng bình thường.

Không phí thời gian với con đường nhân chứng nữa, anh tỉnh táo chuyển đề tài: “Cô nói cô biết vì sao chúng tôi đến đây, đáp án nằm phía cuối bầu trời sao. Bây giờ, cô có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi chưa?”

“Đương nhiên là được.” Lần này, giọng Lan không phải phát ra từ bốn phía trong không gian, mà phát ra từ phía trước con đường kèm tiếng bước chân “cộp, cộp, cộp“.

Ash nhìn con đường phía trước, nhưng chẳng thấy người.

“Nhìn xuống.” Lan nhắc nhở cậu.

Thế là Ash hạ tầm mắt đến cỡ ngang bắp đùi mình, cậu thấy một cô gái tí hon tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, tuy vóc dáng nhỏ nhưng cũng không phải là một đứa bé, mà giống như phiên bản thu nhỏ của một cô gái trưởng thành hơn.

Ash ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt xanh biếc của Lan, đúng vậy, đây là một đôi mắt chín chắn thông thái.

“Xin chào.” Lan đi đến trước mặt cậu, lễ phép hỏi cậu: “Ta có thể ngồi trên vai cậu không?”

Ash gật đầu.

“Chàng trai tốt bụng.” Lan bay lên, đáp xuống vai Ash, giọng nói êm dịu vang lên bên tai Ash: “Đi về phía trước đi, chào mừng hai người đến nhà ta. Ta sẽ nói hết mọi chuyện hai người muốn biết.”

“Sigourney?” Ash nghiêng đầu hỏi ý kiến Sigourney.

Sigourney khẽ gật đầu, bước một bước tiến về phía trước đầu tiên.

Bất ngờ thay, khi đi đến cuối đường hầm, thứ xuất hiện trước mặt hai người cũng không phải là một công trình kiến trúc di tích to lớn hùng vĩ gì, cũng không có bẫy rập nguy hiểm quái lạ nào mà chỉ có một căn phòng rộng rãi, phong cách trang trí vô cùng cổ xưa, trưng bày một cái giường lớn bằng đá bên trong chứa nước cùng một cái bàn tròn và ba cái ghế tương tự, chẳng còn gì nữa.

Sigourney và Ash cũng không vì vậy mà cảm thấy thất vọng.

Bởi vì thứ quý giá nhất trong di tích đã ở chỗ này.

Sinh mệnh luyện kim do phù thủy Dylan dùng một nửa sự sống của mình để chế tạo, là người duy nhất trên Ilov biết rõ về lịch sử cổ đại.

Bọn họ tìm cách đi vào di tích Dylan, chẳng phải là để đi tìm bí ẩn thời cổ đại sao?

Bây giờ người có thể giải đáp tất cả đã ở ngay trước mặt bọn họ.

“Ngồi xuống rồi nói.” Lan rời khỏi vai Ash, bay đến một cái ghế khác và ngồi xuống.

Ba cái ghế đá chứa nước bên trong, hai cái ghế song song và đối diện với một cái ghế khác.

Giống như đã biết trước là sẽ có hai vị khách đến đây và ngồi ở chỗ này trò chuyện với chủ nhân.

“Ta đã đợi hai người rất lâu.” Nhìn thấy Ash và Sigourney ngồi xuống, Lan bỗng nhiên mở miệng, trong lời nói cũng mang theo ý cô đã biết trước: “Trước khi hai người tới, ta đã luôn ngủ say ở đằng kia.” Cô chỉ về phía chiếc giường lớn lạnh lẽo.

“Rất nhiều năm trôi qua, có một ngày ta cuối cùng cũng tỉnh lại, sau đó ta nhận ra thời khắc trong lời tiên tri của Dylan sắp đến rồi.”

Ash mở to hai mắt một cách khó tin, lời tiên đoán của Dylan?

Dylan là phù thủy thời cổ đại đúng không?

Chẳng lẽ lúc ở thời cổ đại Dylan đã tiên đoán rằng cậu và Sigourney sẽ đến vào ngày hôm nay rồi ư?

Nhưng cậu lập tức bình tĩnh lại.

Cậu cũng là nhà chiêm tinh mà.

Cậu biết rõ nhà chiêm tinh có năng lực như thế nào.

Đó là thời cổ đại, quy tắc thế giới vô cùng gần gũi, nếu như Dylan còn là một nhà chiêm tinh tài ba, như vậy chưa chắc là Dylan không thể tiên đoán vượt thời gian qua mấy ngàn năm để “thấy” cậu và Sigourney tồn.

“Dylan tiên đoán điều gì?” Sigourney hỏi.

“Sẽ có một đôi tình nhân tiến vào di tích của ta, bọn họ là hi vọng cứu rỗi Ilov.” Lan ngẩng đầu nghiêm túc nhìn họ.

Ash ngẩn ngơ: “Cứu rỗi? Ilov?”

Ngay cả Sigourney cũng không khỏi giật giật khóe môi, thật đó à?

Lan dùng ánh mắt để nói cho hai người rằng cô rất nghiêm túc: “Chỉ khi họ yêu nhau, Ilov mới có thể được cứu rỗi và hồi sinh.”

Ừm...

Sao vế trước và vế sau lại có quan hệ điều kiện vậy?

Đừng nói là “Họ” này là chỉ họ đấy nhé?

Ash và Sigourney: “...”

Tuy nói thế này thì không lịch sự lắm, nhưng...

Cái sinh mệnh luyện kim này ngủ nhiều quá nên bị ngu rồi hả?

Nghĩ lại con đường nhân chứng quái đản ấy, não của Lan hay nói cách khác là não của Dylan có lẽ thật sự có vấn đề rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.