Editor: Nam Cung Băng Huyên.
Chương 133: Nghi thức dang dở.
***
“Mau ngăn hắn lại!”
“Ở đây này!”
“Ngươi rốt cuộc là ai!”
“Á!”
Âm thanh vang lên trong lớp sương mù dày đặc giống như không có thật.
Từ trên tế đàn, một màn chắn đỏ thẫm bao trùm cả tế đàn, không để cho bất kì một thế lực nào từ bên ngoài tấn công.
Ash và Mon đang giấu mình trong một góc kín đáo, âm thầm quan sát tình hình càng lúc càng hỗn loạn ngoài kia. Chỉ cần nghe những tiếng động được truyền đến thôi thì hai người cũng hình dung ra được ưu thế đang nghiêng hẳn về một bên.
Tất cả lính canh bị đánh gục khiến cho bọn thành viên cao cấp vốn đang yên vị không thể nào ngồi yên mà nhìn được nữa. Chúng tức giận gia nhập trận chiến nhưng cuối cùng vẫn không xoay chuyển được tình huống. Bọn chúng liên tục bị đánh bại hoặc bị giết chết.
Đối với bọn chúng mà nói, cục diện bây giờ đang chuyển biến theo chiều hướng tồi tệ nhất. Có hai kẻ xâm nhập nhưng bọn chúng chỉ có thể quan sát được một. Một tên còn lại thì thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như một cơn gió, lúc thì xuất hiện ở chỗ này lúc thì biến mất ở chỗ khác. Không một lồng giam pháp thuật nào tung ra mà bắt được hắn, kể cả đòn tấn công của linh hồn cũng không xi nhê với hắn, đó là thứ khiến bọn chúng đau nhất.
“Rốt cuộc tên đó là ai!” Một trong số chúng tức giận quát: “Ai đã để hắn vào đây! Vì sao không một người nào phát hiện ra hắn chứ!”
Thế nhưng lúc này mới truy cứu thì còn có ích gì?
Bọn chúng đã để cho một thần chết vào đây.
Nghi thức hiến tế được thực hiện bên trong một cái lồng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Trong đó, tế đàn lại được bảo vệ bởi một tầng kết giới đỏ như máu. Giờ đây, trận chiến diễn ra bên giữa hai tầng kết giới ấy lại chỉ nghiêng về một phe đang dần gặt mạng của kẻ địch.
Sigourney không nương tay với bất kì ai.
Anh đã không lấy mạng của Jain và đồng bọn của hắn ta, dù bọn chúng đã tập kích anh trên tàu và dùng ánh sáng để hại anh, nhưng anh chỉ bắt lại chứ không giết. Thế nhưng đối với bọn người của tổ chức bí ẩn này thì một tên anh cũng không tha.
“Các ngươi muốn trốn à?” Anh dừng lại giữa không trung và nhìn những tên phù thủy cuối cùng cũng biết sợ, muốn mặc kệ nghi thức còn chưa hoàn thành, chỉ còn biết chạy thoát thân. Anh hờ hững nhìn lên kết giới trên đầu mình. Kết giới này là do tổ chức bí ẩn dựng lên để giam cầm không gian này, ngăn không cho bất kì ai thoát ra hay tiến vào. Dù Sigourney không hề tấn công nó nhưng giờ đây nó đang yếu đi rất nhanh. Một khi nó biến mất hoàn toàn thì tất cả mọi người bên trong đều có thể thoát ra.
“Đừng đi chứ.” Anh ném ra một dụng cụ luyện kim trông giống một quả cầu thủy tinh màu xanh, cười như không cười: “Không phải nghi thức vẫn chưa kết thúc sao?”
Anh vừa nói xong thì kết giới phát sáng kia đã biến mất.
Những phù thủy kia còn chưa kịp chạy thoát thì một kết giới mới đã hiện lên trong nháy mắt, đó là một lớp thủy tinh hơi mờ từ từ dâng lên tạo thành một cái lồng bao trùm lên tất cả.
Vẫn không thể nào thoát được.
“Chúng ta tiếp tục thôi.” Quỷ hút máu nở một nụ cười tàn nhẫn, thanh kiếm nhuốm đầy máu trong tay khẽ run lên làm mấy giọt máu trên đó rơi xuống đất. Hình bóng Sigourney lại biến mất một lần nữa.
Gió nổi lên vù vù, khiến lớp sương mù tạo thành lốc xoáy.
Ash đang đứng trên tế đàn, những tiếng kêu la thảm thiết và tiếng chửi rủa nghe thật xa xôi giống như phát ra từ tận chân trời.
Khi người khác còn đang bàng hoàng và khủng hoảng trước hành động chớp nhoáng của Sigourney thì cậu lại biết rõ tất cả hành động cũng như vị trí của anh nhờ vào khế ước giữa hai người. Hành tung của Sigourney tạo thành một cái lưới tràn ngập tính công kích trong đầu cậu. Đây cũng là một cách quan sát anh chiến đấu.
Dù vậy cậu và Mon cũng không hề rảnh rỗi tí nào.
Hai người cầm theo vũ khí cấp cao lặng lẽ đến gần tế đàn để chặt đứt tất cả dây xích, giải phóng cho những vật tế ở đó và ngăn chặn hoàn toàn nghi thức hiến tế này.
Cậu cũng không nghĩ những người này có thể gây thêm phiền phức gì, vì dù cho có chặt đứt xích thì họ vẫn còn chịu ảnh hưởng của thuốc và tạm thời không hồi phục được bao nhiêu sức lực.
Vả lại hai người vẫn còn đang ẩn thân, những vật tế được cứu sẽ không cách nào nhìn rõ được người cứu họ là ai. Hơn nữa, hai người vẫn luôn giữ im lặng vì lo rằng sẽ khiến cho những phù thủy ngoài kia chú ý. Tất cả những điều này cũng không ngăn được những ánh mắt cảm ơn và kích động của những người được cứu đang nhìn vào màn sương trống không trước mắt họ.
Mon khẽ lắc đầu, những vật tế này hầu hết là sinh vật ma pháp. Họ vốn đã không có thiện cảm với hiệp hội phù thủy rồi, nếu họ mà biết người cứu họ là một phù thủy của tháp phù thủy thứ ba thuộc vương tọa Rực Rỡ thì chắc sẽ không còn cảm kích vậy đâu nhỉ?
Ừm, tốt nhất là không biết gì thì hơn.
Sau khi cứu những sinh vật ma pháp này, Ash không định mang họ về hiệp hội. Nếu cậu làm vậy thì khi hiệp hội nghe tin sẽ kéo cậu đi điều tra ít nhất cũng mười ngày nửa tháng. Vấn đề chắc chắn sẽ là cậu có liên quan gì đến tổ chức bí ẩn hay không.
Mà sau khi hiệp hội phù thủy ngăn chặn được nghi thức hiến tế lần này cũng sẽ bắt những vật tế này mang về như chiến lợi phẩm.
Vậy nên Ash sẽ không làm vậy.
Mon thì lại nghĩ, để cậu nhóc này nuôi thêm một Jain Fairbairn cũng đã phiền phức lắm rồi, không cần thêm ai nữa đâu.
Khi đang giải thoát cho những vật tế kia được một nửa thì Ash bỗng ngẩn người, nhíu mày nắm lấy ống tay áo của mình.
Có người đang tiến vào tế đàn này.
Sở dĩ cậu phát hiện ra người này vì lão chính là phù thủy áo bào đen đã đưa bọn họ đến đây, cũng chính là tên phù thủy mà cậu đã đánh dấu lên.
Lão tới đây để làm gì? Lão muốn thừa dịp mọi thứ hỗn loạn để tiếp tục nghi thức sao? Hay lão muốn triệu hồi thứ mà bọn chúng đang triệu hồi để đối phó với Sigourney?
Trong đầu Ash liên tục nhảy ra vài khả năng mà lão phù thủy thì càng lúc càng tiến lại gần hai người. Cuối cùng cậu không nghĩ nữa, mặc kệ lão ta đến làm gì, miễn là kẻ địch thì cậu phải ngăn lại.
Mon dường như hiểu được suy nghĩ của cậu. Anh ta không hề cảm nhận được hơi thở của bất kì ai, vậy nên kẻ đó chắc cũng đang che giấu bản thân giống như bọn họ.
Anh ta lắc đầu với Ash, ra hiệu là anh ta không biết lão phù thủy kia ở đâu cả. Ash cười, để cậu xử lý chuyện này là được rồi.
Dù cả cậu và lão đều che giấu bản thân nhưng cậu có thể nhận ra sự tồn tại của lão rõ ràng như nhìn thấy một cái bóng đèn vậy.
Mon gật gật đầu, tốt nhất là nên hạ lão trong một lần duy nhất và không dùng đến phép thuật, tránh gây sự chú ý cho kẻ thù.
Ash nắm nắm bàn tay, kiên nhẫn đợi lão phù thủy tới gần.
Y như những gì cậu suy đoán, lão phù thủy này muốn thừa dịp Sigourney không chú ý để lén lút treo lần lượt các vật tế lên cột đá, tiếp tục nghi thức còn đang dang dở.
May mà lão đang đi về phía những người mà hai người chưa giải thoát, còn những người đã được thả bên này thì không muốn tạo ra động tĩnh nên vẫn giữ nguyên tư thế, giả vờ như vẫn còn bị giam cầm như ban nãy.
Vì vậy, lão phù thủy hoàn toàn không biết là trên tế đàn, ngoài những vật tế ra thì còn có người khác nữa.
Khi lão không hay biết gì đi ngang qua Ash, cậu đột nhiên vươn tay bóp chặt lấy cổ lão một cách vô cùng chính xác và mạnh mẽ. Đây là kỹ năng cậu học được trong lúc đi săn, dùng một chiêu để bẻ gãy cổ con mồi.
Đúng ra cậu chỉ định bắt lấy kẻ địch rồi sẽ phối hợp cùng Mon để xử lý lão. Mon hoàn toàn không có chỗ phát huy: “...”
Ash vứt thi thể trong tay đi, yên lặng quay đầu nhìn Mon: “...” Cậu còn muốn đánh một trận rồi mới giải quyết lão, ai ngờ đâu lão ta quá yếu mà cậu lại dùng sức quá mạnh, lỡ tay giết lão luôn rồi
Mon thở dài, chỉ vào những cột đá trong sương mù. Thôi kệ, giải quyết nhanh một chút cũng tốt. Vừa rồi lão ta treo không ít người lên cột đá, họ phải thả những người đó xuống mới được.
Gián đoạn nghi thức chỉ là một nguyên nhân, họ cũng không muốn nhìn nhiều người chôn vùi mạng sống vì các nghi thức tà ác này.
Nhưng vẫn còn vài tên phù thủy khác muốn làm cho nghi thức tiếp tục diễn ra. Tuy bọn chúng không bị Ash đánh dấu nhưng vẫn liên tục bị hạ bởi kỹ năng chẳng thua gì quỷ hút máu của cậu.
Khi tầng kết giới đỏ máu kia bị phá vỡ thì cũng là lúc tất cả kẻ thù trên tế đàn bị hai “bóng ma” Ash và Mon thanh lí sạch sẽ, tất cả những vật tế cũng được thả. Ngoại trừ một nhóm cuối cùng được đưa đến cùng với Mon và Jain, những kẻ phản bội thuộc tổ chức bí ẩn. Ash và Mon nhớ rất rõ khuôn mặt của từng người trong bọn chúng.
Kết giới bị Sigourney đánh vỡ.
Nói cách khác, toàn bộ kẻ địch bên ngoài đã bị hạ gục.
Ash cảm giác được Sigourney đang ở đâu, cậu ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về hướng đó.
Một người cao gầy từ trong sương mù đi từng bước một đến trước người cậu.
Quỷ hút máu lúc này đã đổi sang áo choàng đỏ sậm, trường kiếm trắng bạc như băng sáng chói đeo bên eo. Áo choàng màu đỏ máu rộng thùng thình che đi dung nhan hoàn mỹ của anh, chỉ để lộ một nửa cái cằm tái nhợt.
Tương tự như Ash có thể nhận biết anh, anh cũng có thể cảm nhận được cậu đứng đâu giữa không gian trống rỗng trước mặt. Dù không nhìn rõ được cậu nhưng anh có thể cảm giác được tầm mắt chăm chú quen thuộc của cậu.
Anh đứng ngay trước mặt Ash, không sai một li rồi dùng ngón tay ướt sũng của mình chọt nhẹ vào trán cậu: “Xong rồi. Đi thôi”
Bên trong cái lạnh lại lan tràn một chút ấm nóng. Đầu ngón tay của anh lạnh lẽo nhưng máu tươi trên đó lại còn ấm.
Ash nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nhảy lên thảm bay ma thuật mà Sigourney gọi ra, sau đó Jain và Mon cũng tới, bọn họ có thể đi rồi.
Jain không che giấu bản thân mình, cả người hắn đầy máu. Tinh linh ánh trăng với mái tóc dài màu trắng bạc giờ đây cũng bị máu nhuộm đỏ.
Hắn thật sự không giống một tinh linh mà càng giống một quỷ hút máu tàn bạo độc ác hơn.
Hắn ngồi trên thảm bay không nói một lời.
Khí thế quanh thân hắn sắc bén và ngập mùi giết chóc, nhưng trong đôi mắt xám khói kia lại hoàn toàn không có gì cả. Jain bần thần nhìn chằm chằm vào hư không. Dù đã tự tay giết chết kẻ thù nhưng cảm xúc đã khô cạn từ lâu vẫn không thể nào biểu hiện ra.
Mon nhẹ nhàng vỗ vai hắn, thở dài.
Nên an ủi hắn là mọi chuyện đã qua rồi? Hay nên nói kết thúc rồi đây?
Kết giới băng vỡ vụn dưới sự điều khiển của Sigourney, giống như một cơn mưa lấp lánh.
Tiếng kêu la thảm thiết lại vang lên lần nữa trên tế đàn sau lưng họ.
Những vật tế đã được trả tự do đang báo thù lên nhóm vật tế vẫn còn bị trói.
Cũng ngay lúc này, bỗng nhiên một sức mạnh như muốn xé rách cả không gian xuất hiện từ tế đàn, mọi thứ xung quanh đều chấn động theo.
Trong màn sương, toàn bộ người và cả máu đều bị cuốn vào đó.