Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 91: Chương 91: Nhân tạo




Tình hình của Sigourney và Ash đỡ hơn Mon một chút.

Hai người cùng rơi vào một trận pháp ảo giác và hít vào hơi thuốc phép thôi miên trong khu rừng xám xịt.

Trước đó bọn họ không bị ảnh hưởng nhiều.

Sau khi bị ảnh hưởng, Mon thì sốt ruột lo lắng về những thứ Rachel cất giấu, còn Sigourney thì bị mùi hương ngon lành tỏa ra từ thiếu niên trên lưng cám dỗ tới mức khó chịu mất tập trung. Cực kỳ muốn cắn một cái.

Nhưng vì bị ảnh hưởng không lớn nên anh còn chưa đến mức thực hiện ý muốn dưới đáy lòng.

Về phần Ash, cậu ngồi thẳng người nhìn chằm chằm búi tóc sau đầu Sigourney, lòng cậu ngứa ngáy, muốn chọc nó.

Thứ thuốc phép quỷ quái dường như phóng đại mong muốn của bọn họ bây giờ. Khiến hai người mất tỉnh táo và dễ dàng bị ảo giác mê hoặc hơn, dẫn đến việc đi sai đường tiến sâu vào rừng, rơi vào cạm bẫy trí mạng.

Mon tới lui di tích quanh năm, trên người anh ta có thiết bị luyện kim với đủ mọi tác dụng, bởi vậy nên anh ta tỉnh táo lại ngay khi dây chuyền kích hoạt.

Sigourney là bậc thầy luyện kim, đương nhiên anh cũng mang theo thiết bị tương tự.

Nhưng không đợi thiết bị có hiệu lực thì anh đã tự tỉnh táo lại...

Bởi vì búi tóc nhỏ tinh xảo đã bị thằng quỷ nhỏ sau lưng coi như đồ chơi và quậy tơi bời.

Cảm thấy mái tóc dài của mình bị chơi đùa rối loạn, quỷ hút máu có sức chống cự cao hơn người thường nhiều nên vẫn chưa hoàn toàn trúng chiêu lập tức nổi giận đến mức tỉnh táo lại, sau đó anh cảnh giác dừng chân lại, đồng thời chủ động kích hoạt mấy thiết bị luyện kim trong tay.

Phòng ngự vật lý, phòng ngự pháp thuật, bảo vệ tinh thần.

Mấy lớp quần sáng bao phủ anh và Ash và khiến tâm trí hai người trở nên rõ ràng.

Lúc này Sigourney mới thấy rõ nếu như anh bước thêm một bước về phía trước, anh sẽ giẫm lên một cái lá bị nguyền rủa.

Ash cũng đã tỉnh táo, cậu trợn tròn mắt nhìn sợi tóc bạc quấn quanh ngón tay mình rồi lại nhìn kiểu tóc có thể làm tổ chim của Sigourney: “...” Mình là ai? Mình ở đâu? Mình đã làm gì?

Cậu nhanh chóng rút tay về, rút về được một nửa thì cậu lại vội vàng vươn tay ra định chỉnh lại búi tóc như cũ. Ash loay hoay một hồi, cuối cùng cậu chột dạ dừng lại trong sự im lặng thật lâu của Sigourney và dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình: “Tôi, tôi không phải cố ý, Sigourney.”

Biết là cậu không phải cố ý. Nếu cậu cố ý thì tôi đã xách cậu xuống đánh một trận rồi.

Sigourney với mái tóc rối bời cực kỳ tức tối nhưng lại không thể trút giận lên Ash, sau cùng anh chỉ có thể giận cá chém thớt với cái trận pháp ảo giác này.

“Sigourney.” Ash phạm sai lầm nhỏ giọng nói: “Không thấy chú Mon đâu.”

Sigourney nhíu mày, sau đó anh thả lỏng: “Không cần lo lắng cho anh ta.”

Anh dọn hết chướng ngại trên nền tuyết một lần nữa, sau đó đi về phía trước định tìm mắt trận thoát khỏi trận pháp ảo giác này. Bằng không một khi dùng hết thiết bị luyện kim, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị bao vây ở đây.

Không biết Rachel dùng công thức thuốc phép gì mà dược hiệu lại mạnh đến vậy. Nếu như anh tỉnh táo chậm lại một chút, bị mùi thuốc phép trong rừng ảnh hưởng nhiều một chút, không chừng anh sẽ bị mê hoặc và hút cạn máu Ash trong vô thức.

Thế mà thuốc phép Mon đưa cho bọn họ uống lúc nãy đều vô dụng.

Ash ở sau lưng anh thở dài: “Biết vậy đã không uống thuốc của chú Mon.”

Tuy Sigourney không tỏ vẻ gì nhưng anh cũng hừ lạnh một tiếng trong lòng, đúng vậy! Uống uổng công!

Anh không thả Ash ra, bởi vì anh không chắc bọn họ sẽ gặp thứ gì, anh sợ Ash rời khỏi người anh thì cậu sẽ bị lạc khi gặp biến cố. Tuy anh lờ mờ cảm thấy dù cho Ash được tinh tú ưu ái bị lạc thì cậu cũng sẽ thuận lợi tới đích trước cả anh và Mon, còn đỡ lo hơn Mon nữa.

Đi về phía trước một hồi, Sigourney lại quay về dọc theo đường cũ. Anh quay về không bao xa thì phát hiện con đường bị anh dọn sạch lúc trước vậy mà đã bị bụi cỏ sắc bén lấp đầy.

“Chẳng phải chú Mon nói chúng sẽ không mọc quá nhanh sao?” Ash khó hiểu hỏi.

Sigourney không hề bất ngờ: “Đương nhiên chúng không phải mới mọc.” Anh đã có kết luận trong lòng: “Vùng đất này đang di chuyển.” Chỉ là bọn họ không nhận ra.

Trong lúc bọn họ không biết, khung cảnh xung quanh đã lặng lẽ thay đổi.

Nếu như trận pháp này được khắc trên mặt đất hoặc trên cây, như vậy mắt trận cũng đang không ngừng dịch chuyển để không bị tìm thấy.

Sigourney cười nhẹ một tiếng, sắp đặt kiểu này có thể nói là rất cẩn thận, nhưng đáng tiếc...

“Ash, chỉ một hướng đi.” Anh đã biết rõ chi tiết về trận pháp ảo giác, giọng anh không nhanh không chậm, vô cùng bình tĩnh.

Ash đã dần dần quen thuộc công việc chỉ đường của mình, cậu chỉ vào một hướng dựa theo cảm giác.

“Vịn chắc.” Sigourney khẽ thì thào, nheo mắt lại. Một giây sau, anh hơi khom người, bỗng nhiên chân anh phát lực mạnh, vọt đi theo hướng Ash chỉ với khí thế không thể cản phá giống như một mũi tên nhọn.

Những nơi anh đi qua, tất cả mọi thứ bị phá hủy vỡ tan, hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, không để lại một dấu vết.

Khiến người ta rất khó tin rằng sức bật và sức phá hoại kinh khủng như thế lại bắt nguồn từ một cơ thể cao gầy như vậy.

Gần như chỉ trong nháy mắt, một con đường thẳng tắp đột ngột xuất hiện trong khu rừng rậm rạp, không cho mảnh đất này có thời gian biến đổi lần nữa.

“Răng rắc“.

Sigourney đứng lại, anh dùng một tay bẻ gãy cái cây to trước mặt. Một luồng sáng chứa hoa văn pháp thuật tuôn ra từ bên trong thân cây đã gãy và bị anh dập tắt.

“Tìm được một cái rồi. Quả nhiên mắt trận nằm trong thân cây.” Anh hứng thú nhướng mày: “Ash, tiếp tục.”

Ash còn chưa lấy lại tinh thần trong tốc độ cực nhanh của Sigourney, nghe anh nói, thế là cậu vô thức đưa tay chỉ về một hướng khác.

Mới đưa tay ra, cơ thể cậu đã nghiêng về phía sau theo quán tính. Cậu lập tức thu tay lại ôm chặt Sigourney, bên tai là tiếng xé gió ầm ầm vì tốc độ quá nhanh, cậu thốt lên một tiếng kinh ngạc, tốc độ và sức mạnh này thật đáng sợ.

Lặng lẽ, bá đạo phá hủy tất cả trở ngại trên đường đi trong tốc độ cực nhanh có lẽ chính là kỹ năng trời phú của quỷ hút máu của Sigourney chăng?

“Lụi tàn“.

Kỹ năng đặc biệt của huyết tộc của Sigourney. Khiến tất cả mọi thứ hữu hình hoặc vô hình mà anh tiếp xúc biến mất không còn dấu vết. Bao gồm cả pháp thuật.

Cùng là quỷ hút máu nhưng Quentin kém xa Sigourney.

Ash lần lượt chỉ hướng cho Sigourney, trong tốc độ nhanh như chớp, suy nghĩ của cậu lại trôi dạt sang chuyện khác.

Cậu chợt nhớ đến lúc Sigourney cứu cậu, Evan và Elena thoát khỏi Quentin trên đài nguyên, Quentin đã từng hỏi Sigourney: “Đức cha của ngươi là ai?”

Sức mạnh của quỷ hút máu bắt nguồn từ Cái Ôm của đức cha. Đức cha càng mạnh, hậu duệ kế thừa sức mạnh càng mạnh.

Nhưng mà lúc ấy Sigourney nói rằng...

“Ta không có đức cha.”

Trước đây Ash cho là Sigourney căm hận người biến anh thành quỷ hút máu nên mới nói như vậy. Nhưng bây giờ, có lẽ là do sắp đến tháp phù thủy của Rachel, có lẽ là do cậu biết rõ có lẽ Sigourney từng là nguyên liệu thí nghiệm của Rachel, bỗng dưng cậu có một suy đoán khác...

Liệu có phải lời Sigourney nói hoàn toàn đúng theo nghĩa đen hay không?

Anh thật sự không có đức cha.

Không có quỷ hút máu thực hiện Cái Ôm cho anh. (Cái Ôm/The Embrace: Là tên của quá trình biến con người thành quỷ hút máu bằng cách hút cạn máu người đó và thay bằng máu của quỷ hút máu. Quỷ hút máu này gọi là đức cha/sire)

Anh ra đời trong cuộc thí nghiệm tàn ác của một phù thủy loài người.

Cho nên anh mới có sức mạnh khiến quỷ hút máu cao cấp như Quentin cũng khiếp sợ, khiến Quentin cũng không thể đoán ra rốt cuộc đức cha của anh là ai. E là dù có tìm khắp Ilov cũng không tìm ra đức cha có thể khiến hậu duệ có sức mạnh như thế.

Ash cảm thấy sợ hãi trước suy đoán của mình.

Con người có thể điều khiển quá trình chuyển hóa thành quỷ hút máu ư?

Đối tượng chuyển hóa còn là tinh linh ánh trăng tương khắc với quỷ hút máu ư?

Nếu như thí nghiệm này thật sự tồn tại, vậy rốt cuộc có bao nhiêu người đã bỏ mạng trong những cuộc thí nghiệm ấy?

Nếu như thí nghiệm này thật sự tồn tại, vậy Sigourney đã may mắn sống tiếp trong sự bất hạnh ấy như thế nào?

Cậu cắn môi dưới, lặng lẽ dùng sức ôm chặt Sigourney.

Cậu chỉ hy vọng tất cả chỉ là suy nghĩ vớ vẩn, viển vông của cậu.

Nhưng mà khả năng cảm nhận đã từng giúp đỡ cậu nhiều lần lại hiếm hoi khiến cậu phiền lòng, nó nhắc nhở cậu rằng cậu đang đến gần chân tướng.

“Sợ hả?” Cuối cùng Sigourney dừng lại, anh đứng trên mặt tuyết, đưa tay vịn một cây thủy tinh và nghiêng đầu cười nhạo: “Gan nhỏ vậy à?”

Anh cảm thấy cơ thể Ash cứng đờ, nhưng anh không nghĩ đến việc Ash nhạy cảm như thế, cậu đã gần như chạm đến chân tướng.

“Là anh chạy quá nhanh.” Ash nhỏ giọng thầm thì, cậu nhét tất cả suy nghĩ rối bời của mình vào sâu trong đầu, mặc kệ đó là thật hay là giả, cậu cũng không muốn nhắc đến quá khứ ấy trước mặt Sigourney.

“Trận pháp bị hủy chưa?” Cậu lại hỏi.

“Cậu đếm một hai ba được không?” Sigourney lười biếng kéo dài giọng.

Lúc anh làm việc, dù anh không tình nguyện và đồng ý rất miễn cưỡng nhưng đến khi thật sự bắt tay vào làm, anh vẫn sẽ cực kỳ tập trung nghiêm túc, không để ý đến chuyện khác. Khi công việc kết thúc, anh mới thả lỏng một chút, có thể quan sát điều này qua ngữ điệu hài lòng của anh. Ash đã thấy dáng vẻ Sigourney giúp ngài Nance xử lý văn kiện nhiều lần, cậu biết rõ những thói quen nhỏ bé của Sigourney có ý nghĩa gì.

Nếu anh dùng ngữ điệu này để nói chuyện, tất nhiên chuyện này có nghĩa trận pháp ảo giác đã không còn là vấn đề.

Ash nghe lời và đếm: “Một, hai, ba...”

Sigourney thuần thục bẻ gãy cái cây trong tay, đó cũng chính là mắt trận cuối cùng. Anh vỗ một cái dập tắt ánh sáng hoa văn pháp thuật.

Đồng thời Ash nghe thấy tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên trong không khí giống như là tiếng thủy tinh vỡ tan.

Nếu như nói trước đó khu rừng như bị phủ một lớp vải mỏng khiến người ta không thể nhìn rõ cũng cảm thấy không chân thực, như vậy bây giờ lớp vải mỏng ấy đã bị kéo xuống.

Gần như ngay lập tức, những tiếng kêu rên thảm thiết cũng truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Giống như có người đang chịu tra tấn đau khổ, chỉ nghe mỗi tiếng kêu thôi mà dường như cũng có thể cảm nhận cảm xúc tuyệt vọng ước gì có thể chết ngay của đối phương.

Ash mở to hai mắt, những tiếng kêu ấy ở rất gần đây.

Trừ bọn họ ra thì còn có người khác rơi vào trận pháp ảo giác này.

Nhưng những người này không may mắn như ba người, bọn họ bị trận pháp mê hoặc và rơi vào cái bẫy.

“Không có tiếng của chú Mon.” Cậu nói sau khi cẩn thận nghe ngóng.

“Anh ta rất rành việc thoát khỏi những trận pháp giam giữ.” Sigourney trầm ngâm nói, “Có lẽ những người này là những người... và nguyên liệu đi vào rừng mấy ngày trước mà người bạn thợ săn của Mon nói.”

“Sao lại như vậy?” Ash thấy kỳ lạ, chẳng phải những người này giao dịch với Rachel và có cách đi qua khu rừng sao?

Sigourney trầm mặc một hồi và trầm giọng nói: “Bởi vì ông ta đã chết.” Cuối cùng anh cũng nhận ra điều này.

Sao cái tên điên đó có thể không lập kế hoạch khiến khu rừng thủy tinh và tháp phù thủy của ông ta biến hóa trong trường hợp ông ta chết được?

Ông ta biết khi ông ta chết, sớm muộn gì cũng sẽ có người vào rừng vơ vét di sản của ông ta, thế là ông ta đã sớm sắp đặt mọi thứ theo giả thuyết nếu ông ta chết.

E là khi Rachel tắt thở ở thôn Dogo trong bình nguyên Đoạn Hà, tháp phù thủy trong khu rừng thủy tinh xa xôi đã cảm nhận được và nhanh chóng thay đổi trạng thái của nó và khu rừng như ông ta sắp đặt từ trước.

Chúng không còn trong trạng thái chủ nhân ra ngoài nữa, mà chuyển sang trạng thái chủ nhân đã chết.

Hoàn cảnh khu rừng đã thay đổi, phủ thủy của vương tọa Trắng Xám đi vào khu rừng này giống như trước đây đương nhiên sẽ bị lạc và bước vào chỗ chết.

Dù bọn họ có tín vật trong tay thì có lẽ tín vật này cũng chỉ còn tác dụng khi Rachel còn sống.

Cho dù giữa hai bên có ký kết khế ước, có lẽ khế ước này cũng chỉ có hiệu lực khi Rachel còn sống.

Rachel đã chết, nhưng ông ta còn muốn kéo tất cả mọi người để ý đến tài sản của ông ta xuống địa ngục chôn cùng.

Tiếng kêu thảm thiết bất lực, khàn khàn vẫn tiếp tục vang lên, không biết bọn họ đã bị hành hạ bao lâu.

Muốn chết cũng không chết được, bị tra tấn không ngừng.

Bọn họ không có khả năng cảm nhận giống Ash, cũng không có sức mạnh tuyệt đối có thể coi trời bằng vung như Sigourney nên chỉ có thể rơi vào cái bẫy của Rachel, trở thành đồ chôn kèm ông ta.

Nơi này vẫn còn xa tháp phù thủy. Nếu như vùng ngoại vi khu rừng chỉ đơn giản để làm nóng người, như vậy trận pháp ảo giác này chính là món khai vị của tên điên kia.

Trên đường đến tháp phù thủy vẫn còn điểm tâm, bánh ngọt, súp nóng, món chính... Cả một thực đơn đang chờ bọn họ sao?

Chết tiệt, cái tên điên này chết rồi cũng không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.