Editor: Aminta.
Chương 131: Phản bội.
***
Sigourney lặng lẽ đi vào không gian dưới lòng đất của tháp.
Đó là một không gian khổng lồ trống rỗng, những cột đá to lớn rải rác khắp nơi, xung quanh là vách đá cao lớn dốc đứng, trên vách đá có những bệ thông hành cao thấp xen lẫn nhau. Nối giữa bệ thông hành và cột đá là cây cầu dây, tạo thành một mạng lưới dày đặc trong không gian này.
Trên bệ thông hành, trên cầu dây, lính gác xương khô đứng sát nhau, trong đầu lâu lóe lên ngọn lửa linh hồn, rõ ràng con mắt của chúng là hai cái lỗ tối om, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy chúng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Kỵ sĩ tử thần mặc giáp với luồng khí đen kỳ lạ quấn quanh người đi tuần tra qua lại trong tiếng áo giáp và binh khí va chạm vang dội, ánh mắt chúng như mang theo cái chết.
Nhiều hơn cả là “Đôi mắt người chết” do các phù thủy bố trí để giám sát mỗi một ngọn cỏ trong không gian này.
Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt thế này, Sigourney thành công trà trộn vào... đám người trong không gian dưới lòng đất.
Không sai, là đám người và cả đám sinh vật ma pháp.
Phần lớn đều là sinh vật ma pháp, chỉ có một vài con người. Tổng số lượng ước chừng năm sáu trăm, nếu đặt con số này ở bên ngoài thì đúng là một mớ của cải cực kỳ to lớn.
Sigourney có mang theo dụng cụ luyện kim che giấu tung tích của mình, anh không do dự đi lại gần, quan sát những người bị giam giữ ở đây.
Đúng là bị giam giữ trông coi, bởi vì rất rõ ràng, tay chân những người này đều bị xiềng xích cấm phép khóa lại và bị bị nối lại với nhau bằng dây xích.
Sigourney đã có một vài suy đoán về thân phận của họ.
Những người này chính là “hàng hóa” của tổ chức bí ẩn này. Sau đó họ sẽ bị bán làm nguyên liệu thí nghiệm cho Rachel như Yang Prince trước đó.
Sinh vật ma pháp và phù thủy ở đây đều là hàng hóa chờ bị bán.
Họ không biết mình đã ở bao lâu trong lòng đất tối tăm không ánh sáng mặt trời, tất cả đều kiệt sức ngồi bệt dưới đất. Có vài người mang theo sự tuyệt vọng trong mắt, mà cũng có vài người dấy lên ngọn lửa thù hận và bất khuất trong mắt, họ vẫn kiên trì quan sát xung quanh, cố gắng suy nghĩ giống như một khi tìm được thời cơ, họ sẽ lập từ đào tẩu vậy.
Sigourney đi quanh không gian này một lượt nhưng không tìm được lối ra khác.
Mục đích của họ là tiêu diệt cứ điểm trung tâm của tổ chức bí ẩn, nhưng khi biết cái tổ chức này đang chuẩn bị một nghi thức hiến tế, họ lại có thêm một mục đích nữa: Phá hỏng nghi thức này.
Nhưng chỗ này chỉ giam giữ nhiều “hàng hóa”, anh không thấy nghi thức gì, cũng không thấy các thành viên chủ chốt trong tổ chức, nơi đây có vẻ vô ích đối với lần hành động này của họ, vì sao Ash lại chỉ dẫn anh xuống đáy cái tháp này?
Sigourney tin tưởng phán đoán của Ash, anh đứng trong góc, nhìn “nhóm hàng hóa” tinh thần uể oải ở giữa như có điều suy nghĩ...
Căn cứ thông tin Mon tìm được, nghi thức hiến tế sẽ cử hành vào đêm nay... Nghi thức hiến tế ư?
Nếu là hiến tế, như vậy chắc chắn sẽ có vật tế đúng không?
Chẳng lẽ số “hàng hóa” này chính là vật tế?
Trong lúc suy tư, bỗng nhiên có tiếng động ồn ào phát ra từ chỗ lối vào.
Sigourney ngẩng đầu nhìn sang, anh trông thấy một hàng sinh vật ma pháp và con người khác bị xiềng xích cấm phép khóa tay chân đang hôn mê và bị mấy phù thủy làm thuật lơ lửng, họ bay dọc theo bậc thang trên vách đá, sau đó ngã lộn xộn trên mặt đất.
Lại là một nhóm “hàng hóa” mới đến.
Ánh mắt Sigourney nhanh chóng lướt qua những khuôn mặt nhóm hàng hóa, bất chợt ánh mắt anh cố định trên hai khuôn mặt quen thuộc
Mon?
Jain?
Chẳng phải hai người này trà trộn vào thế lực của liên minh thần bí sao? Tại sao họ lại xuất hiện ở nơi này trong bộ dáng tù nhân?
Là do bại lộ thân phận sao?
Vậy tin tức họ truyền về là thật hay giả?
Những suy nghĩ nghi ngờ chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó chúng đã bị Sigourney bóp chết từ trong trứng nước.
Trước giờ Mon luôn làm việc ổn thỏa.
Chắc chắn không có khả năng bại lộ thân phận.
Anh nhíu mày, không biết hai người có bị thương gì hay không. May mà hai người đều ở nơi này, anh lập tức định đi qua nhìn một chút và hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Chẳng qua không chờ anh qua đó, chân tướng đã tự động bại lộ trước mắt anh...
Sau khi đám người Mon và Jain được áp giải xong, những phù thủy áp giải lập tức quay người chuẩn bị rời đi.
Trong đám người ngã đầy đất, có một quỷ hút máu có lẽ rất mạnh, khi những người khác còn đang hôn mê hắn đã giãy giụa mở mắt ra, khó khăn chống đất ngồi dậy. Sau khi ngồi dậy, hắn hoảng hốt trong chớp mắt, nhưng hắn nhanh chóng đoán được tình trạng của mình thông qua xiềng xích trên tay chân và khung cảnh xung quanh.
Có lẽ trước khi hôn mê hắn đã trải qua chuyện gì đó, bởi vì trong đôi mắt hắn nhìn bóng lưng phù thủy rời đi là sự phẫn nộ tột cùng: “Vì sao ngươi làm vậy? Rõ ràng chúng ta hợp tác rất vui vẻ!”
“Ồ, tỉnh rồi à. Không hổ là quỷ hút máu cao cấp.” Một trong những phù thủy đó dừng chân lại, hơi nghiêng đầu: “Nể tình chúng ta đã từng hợp tác vui vẻ, ta nói cho ngươi cũng không sao. Nghi thức hiến tế quá cổ xưa, nó đã xảy ra một ít vấn đề nên cần nhiều vật tế hơn so với kế hoạch ban đầu. Thời gian chuẩn bị còn lại quá ít, dù chuyển hàng từ chỗ khác đến vẫn quá sít sao, có rất nhiều nhân tố không xác định, có lẽ sẽ không đủ thời gian, có lẽ số lượng và chất lượng không đủ, có lẽ sẽ gây nên động tĩnh quá lớn khiến mấy con chó săn của hiệp hội phù thủy phát hiện...”
“Ngươi cũng hiểu đúng không?” Tên phù thủy đó nở nụ cười quái dị: “Hết cách rồi, chỉ có thể mời các vị khách bên liên minh thần bí làm vật tế thôi. Ai bảo các ngươi khớp cả về số lượng lẫn chất lượng, lại còn chưa bị bên hiệp hội phát hiện chứ? Các ngươi ẩn giấu hiệp hội tốt vậy mà, dù có biến mất toàn bộ, hiệp hội cũng sẽ không nhận ra nhỉ?”
Quỷ hút máu có vẻ biết về nghi thức hiến tế, nhưng không ngờ rằng chuyện này sẽ liên lụy tới mình, bởi vậy trong sắc mặt tức giận của hắn xen lẫn một chút khó tin và mờ mịt: “Bọn ta? Vật tế? Ngươi nói gì thế? Các ngươi không sợ liên minh thần bí sẽ nổi giận sao!”
“Sợ?” Giọng của tên phù thủy rất gian trá: “Sao liên minh thần bí biết được chuyện này?”
“Ngươi có ý gì?”
“Thị trấn Lũy Xương đang triệu tập phù thủy áo đen đi vào đầm lầy linh hồn. Sau khi biết tin, các ngươi đã tổ chức một cuộc tấn công, chuẩn bị hốt gọn những phù thủy áo đen này khiến hiệp hội phù thủy thiệt hại nặng nề. Rất không may, trong lúc chiến đấu đã có vài chục người hi sinh. Liên minh thần bí sẽ coi các ngươi là anh hùng.” Phù thủy chậm rãi nói: “Lý do này có được không?”
Liên minh thần bí thường xuyên chống đối hiệp hội phù thủy.
Không ai cảm thấy bất ngờ nếu họ tổ chức một cuộc tấn công như vậy.
Về phần hi sinh?
Chuyện đó lại càng bình thường.
Phù thủy lại cười một tiếng: “Các ngươi có một thủ lĩnh thức thời đấy.”
Quỷ hút máu sửng sốt, hắn nhìn quanh hai bên, cuối cùng hắn phát hiện thủ lĩnh chịu trách nhiệm liên lạc với tổ chức của họ không ở đây.
Bọn chúng bị thủ lĩnh bán.
Bị người phe mình coi là “hàng hóa”, là “vật tế” để bán.
Họ hợp tác với tổ chức bí ẩn và buôn bán không biết bao nhiêu đồng loại và con người, bây giờ lại đến phiên chính chúng bị bán?
Hắn đờ người, thậm chí còn không biết phù thủy áp giải họ rời đi lúc nào.
Sigourney đứng một bên quan sát từ đầu tới cuối đã chắc chắn suy nghĩ của mình.
Trong liên minh thần bí có một nhánh thế lực lén lút qua lại với tổ chức bí ẩn, tham gia vào việc buôn bán sinh vật ma pháp, đó là những gì anh đã biết trước đó.
Bây giờ xem ra, nội bộ nhánh thế lực này cũng không yên ổn lắm.
Bằng không sao những người này lại bị người phe mình bán.
Mỉa mai thật, trong nhóm “hàng hóa” anh thấy trước đó, không biết có bao nhiêu người vì bọn chúng mà lưu lạc đến đây. Mà bây giờ, bọn chúng cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Phản bội đồng loại, cuối cùng cũng bị đồng minh phản bội lại.
Sigourney bật cười một tiếng, anh khẽ khàng cõng Ash đang nghỉ ngơi đi tới chỗ Mon và Jain.
Hai người này cũng không hề hôn mê.
Vừa rồi do lo lắng nên suy nghĩ rối loạn, anh không thể suy đoán rõ ràng, bây giờ nhìn kỹ lại, với hiểu biết của anh về Mon, lúc này anh lập tức nhận ra người này đang giả vờ hôn mê mà thôi, diễn đúng là rất thật.
Anh lặng lẽ đi đến bên cạnh Mon, nhấc chân đá nhẹ vào eo Mon.
Cái kiểu đá này...
Sigourney?
Mon tính toán trong lòng, anh ta mơ mơ màng màng mở to mắt, vờ như vừa mới tỉnh lại, từ mờ mịt đến kinh ngạc, anh ta khống chế sự thay đổi cảm xúc tốt vô cùng, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Mon đi lay Jain bên cạnh, lo lắng nói: “Mau tỉnh đi! Có chuyện gì vậy? Chúng ta bị trói rồi!”
Anh ta vừa nói vừa nhìn quỷ hút máu tỉnh lại đầu tiên, bối rối dò hỏi: “Anh Layman? Xảy ra chuyện gì vậy? Trước khi tôi hôn mê thì đang dùng bữa trưa, chẳng lẽ bữa trưa có vấn đề sao?”
Quỷ hút máu Layman còn đang đắm chìm trong sự khó tin khi bị người phe mình bán, nghe thấy Mon hỏi cũng chẳng quan tâm.
Nhưng sau khi Mon la thất thanh như thế, các sinh vật ma pháp và phù thủy ngã đầy đất cũng tỉnh lại.
Bọn chúng đều ngạc nhiên, hoang mang và sợ hãi.
Nhất là khi phát hiện xiềng xích cấm phép trên người và nhận ra hang động dưới lòng đất mà bọn chúng vận chuyển người đến trong các cuộc giao dịch trước đây. Chúng rõ ràng ý thức được chúng đã từ người giao dịch biến thành hàng hóa giao dịch.
Bọn chúng biết kết cục của hàng hóa giao dịch sẽ đáng sợ như thế nào.
Mất hết sức mạnh, sự chênh lệch thân phận cực lớn và tương lai u ám khiến tâm trạng của chúng đầy cảnh giác, từ tìm tòi nghiên cứu đã xảy ra chuyện gì, đến thảo luận phải làm sao để thoát khỏi tình trạng hiện tại, rất nhanh bọn chúng đã bắt đầu tranh cãi ầm ĩ như là đang trút hết bực dọc.
Mà động tĩnh của chúng bên này thu hút sự chú ý của “nhóm hàng hóa” đã ở đây từ trước đó.
Ban đầu, họ chỉ chết lặng nhìn sang bên này, cho rằng những người này là nhóm hàng hóa bất hạnh như họ. Nhưng rất nhanh, có người trong số họ nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc trong nhóm người mới đến. Đó là những người lừa gạt, buôn bán họ cho cái tổ chức này!
“Đó là Layman! Là hắn bán chúng ta!” Có người hét lớn.
Đám người Layman ở liên minh thần bí, lợi dụng cái danh liên minh thần bí danh hào để thu nhận không ít sinh vật ma pháp lang thang bên ngoài. Nhưng chúng cũng không đưa những đồng loại này về liên minh thần bí, mà sau khi có được lòng tin của họ, chúng trở mặt bán họ cho tổ chức bí ẩn.
Bây giờ, những đồng loại bị chúng bán đã nhận ra chúng.
“Ha ha ha ha ha ha!” Khi những sinh vật ma pháp thấy được tình trạng của đám người Layman, trong đôi mắt vốn chết lặng lại có một tia sáng, họ cười hả hê: “Các ngươi sao vậy? Nội chiến à? Bị người cùng phe lừa gạt phản bội ư? Hừ! Các ngươi cũng có hôm nay!”
Bọn họ mang xiềng xích, bị dây xích nối liền nhau, nhưng cũng không bị cố định tại chỗ, chỉ cần mọi người cùng xê dịch thì vẫn có thể chuyển động.
Lúc này, bọn họ ăn ý với nhau, đồng thời đứng lên, mọi người đồng tâm hiệp lực di chuyển sang hướng đám người Layman.
Dù bị cấm pháp thuật, cơ thể suy yếu, chẳng còn sức mạnh, bọn họ cũng phải đánh chết cái đám lợi dụng lòng tin của họ, khiến họ rơi vào cảnh này!
Đấm không nổi thì dùng chân, không dùng chân được thì dùng răng cắn!
Không cắn nổi thì bọ họ sẽ chất chồng lên nhau đè chết lũ này!
Mọi thứ bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.
Nhưng lính gác xương khô và kỵ sĩ tử thần xung quanh hoặc các phù thủy giám sát phía sau không hề ngăn cản họ.
Dù sao... sinh vật ma pháp và phù thủy mang xiềng xích cấm pháp thuật, dù đánh dữ dội cỡ nào cũng không chết ai được.
Mà Mon và Jain đã nhân cơ hội lủi ra góc sau cùng, “cuống cuồng” bàn bạc họ nên làm gì bây giờ.
Mon: “Hình như chúng ta bị bắt làm vật tế thì phải?”
Jain: “Ừ.”
Mon: “Sợ quá! Nghi thức ngay trong đêm nay đúng không? Không biết triệu hồi thứ gì mà bụng to thật, cần cả đống vật tế.”
Jain: “Ừ.”
Mon: “Nếu có ai đó phả hỏng nghi thức này thì tốt quá.”
Jain: “Ừ.”
Mon: “Nhưng địa điểm cử hành nghi thức không ở đây, không biết có vị anh hùng nào tìm ra chỗ đó không nhỉ? Ngay cả chúng ta cũng không biết địa điểm chính xác của nghi thức, cái tổ chức này giấu kín thật!”
Jain: “Ừ.”
Mon: “Trước khi nghi thức bắt đầu thì phải dịch chuyển đống vật tế chúng ta qua đó đúng không? Ầy, tới lúc đó mới tìm được địa điểm của nghi thức được.”
Jain: “Ừ.”
Mon: “Hy vọng có vị anh hùng nào đó dịch chuyển cùng chúng ta qua đó giết chúng! Tất cả thành viên cốt lõi của tổ chức chết tiệt này chắc chắn sẽ có mặt ở nơi diễn ra nghi thức!”
Jain: “Ừ.”
Kỹ năng diễn xuất của Mon rất thật, không có sơ hở, biểu hiện của Jain thì hơi cứng ngắc một chút. Nhưng cũng may khuôn mặt của Jain chẳng có cảm xúc nên cũng không có vẻ gì kỳ lạ.
Hai người cứ đối thoại như thế, tiết lộ tình hình hiện tại cho Sigourney ẩn nấp một bên.
Xác nhận nghi thức hiến tế xảy ra vào đêm nay.
Không rõ đối tượng triệu hồi.
Không thể xác định địa điểm diễn ra nghi thức, nhưng chắc chắn không ở nơi này.
Muốn đến nơi diễn ra nghi thức, chỉ có thể chờ đến khi vật tế được dịch chuyển.
Có thể tóm gọn cả lũ ở nơi diễn ra nghi thức.
Sau khi Mon truyền đạt tất cả thông tin xong, anh ta rụt vào trong góc, say sưa xem mấy người trước mặt choảng nhau.
Vì không thể sử dụng thiết bị truyền tin bên trong đầm lầy, bằng không anh ta đã gửi hết tin tức cho Sigourney từ lâu, cũng không cần lấy thân ra để mạo hiểm, giả bộ bị thuốc phép làm hôn mê rồi bị đưa tới nơi này.
Đương nhiên, còn một nguyên nhân nữa.
Mon mệt mỏi liếc nhìn Jain Fairbairn sắc mặt lạnh lẽo bên cạnh mình, tên này một lòng một dạ muốn tự tay giết chết kẻ thù, nếu có cơ hội trà trộn vào đây, tên này sẽ chắc chắn sẽ nắm chặt cơ hội, bất kể là dùng cách gì.
Anh ta không thể vứt bỏ đồng minh.
Chí ít trong lần hành động này, họ là đồng minh.