Editor: Aminta.
Khi mắt của Sigourney tối sầm lại, anh cười lạnh một tiếng, quả nhiên là đến rồi... Chiêu cuối của Nance!
Một giây sau, sự nóng rực vô hạn kèm theo dấu hiệu pháp thuật hệ lửa lao về phía anh.
Anh mở to mắt, thấy rõ con chim lửa nghểnh cổ hót vang trong ngọn lửa.
A, ma pháp bậc sáu, “Bầy chim lửa“... Đây là một con chim trong số đó.
Anh vươn tay, đưa thẳng vào trong ngọn lửa, bóp lấy cổ của con chim lửa, bẻ một cái “Rắc“.
Một tiếng “Phụt” vang lên, ngọn lửa hòa tan vách tường, đạo cụ phòng hộ cấp bốn trong chớp mắt cứ như vậy mà hóa thành một làn khói, và biến mất dấu.
Elena trợn mắt há hốc mồm, nhìn chăm chú tất cả mọi chuyện xảy ra.
Được, được cứu rồi ư? A, không đúng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Để cô sắp xếp đầu óc lại một chút:
Cô cho là mình và Ash chết chắc rồi.
Nhưng Ash chỉ động tay một chút thì đã hóa giải được nguy hiểm ngay vào thời khắc sống còn.
Oa a a! Cô cho kiểu dấu nghề này đầy điểm luôn!
Elena đứng trong đống bừa bộn, bật cười ha hả sau khi sống sót qua tai nạn: “Ash Ash! Tôi yêu cậu chết mất!” Cô nhanh chân đi về phía Ash, muốn ôm Ash một cái, sau khi cái người này giải quyết con chim lửa thì vẫn luôn cúi thấp đầu không nói lời nào: “Cậu làm như thế nào vậy? Đơn giản tới khó tin thật! Đúng là người mà ngài Trăng Đỏ nhìn trúng!”
Nhưng mà khi cô sắp đến gần, cô nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Ash: “Dừng lại.”
“Hả?”
“Tôi hỏi, cô đáp.” Ash vẫn cúi đầu.
“Ash, cậu sao vậy?” Elena dừng chân lại: “Cậu hơi kỳ lạ... Cậu không sao chứ? Bị thương hả?”
“Elena, im miệng.” Ash ra lệnh, “Đây là đâu?”
Không biết tại sao, Elena cảm giác người đứng trước mặt mình không phải là Ash, mà chính là Trăng Đỏ vô cùng ngạo mạn lạnh lùng, nhưng lại mạnh mẽ đến mức làm cho người ta lóa mắt, khí thế to lớn, áp lực khiến cho cô ưỡn ngực ngẩng đầu ngay tức khắc, trả lời như phản xạ có điều kiện: “Phố Cự Thạch.”
“Là cuộc chiến đoạt tháp?”
“Đúng! Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc chiến đoạt tháp!”
“Thằng nhóc này... Ash có dấu ấn đoạt tháp?”
“Đúng!”
“Vừa rồi mới bị tấn công?”
“Đúng!”
“Ai dẫn Ash ra thôn Dogo?”
“Tôi!”
“Tốt lắm.” Ash cười lạnh ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn trong veo màu xanh lam nhạt giống như là bị đông thành một lớp băng dày: “Elena, đến bình nguyên Đoạn Hà cũng vất vả cho cô nhỉ. Sau khi trở về, cô có thể làm ba năm ở quầy tiếp tân ở đại sảnh nhiệm vụ để nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Sự ghét bỏ lạnh lùng quen thuộc! Sự xấu xa cay nghiệt quen thuộc!
Đối diện với khuôn mặt của Ash, Elena lại không tự chủ được mà gọi tên của một người khác: “Sig, Sigourney!”
“Thật vui khi cô còn có thể nhận ra tôi.” Sigourney khoác da Ash muốn làm hành động cười như không cười mà giật giật khóe môi: “Nhờ ơn cô nên tôi mới đến đây được.”
Elena há to miệng, dường như muốn nói gì đó.
“Nhưng mà bây giờ đừng nói chuyện với tôi.” Anh dùng sức cong khóe môi lên, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ, tôi, vô cùng, tức giận. E là tôi sẽ, không kiềm nổi, mà đánh chết cô.”
Anh đi lướt qua Elena sợ hãi nên im lặng, nhanh chân đi ra ngoài.
Vách tường phòng đã bị con chim lửa vừa rồi phá hư từ lâu, anh đi đến rìa căn phòng, nhảy thẳng xuống dưới đất, giống như một con chim lớn bay về nơi xa. Hướng anh đi chính là hướng mà bầy chim lửa ma pháp bậc sáu đột nhiên xuất hiện.
Elena nhìn bóng lưng đi xa của anh, khóe miệng của cô giật giật một cách kỳ quái, bộ dáng vặn vẹo giống như muốn cười nhưng lại không dám cười.
Thật ra lúc nãy cô muốn nói rằng... Sigourney, ngài đang chảy nước mắt kìa, không sao chứ?
Ash còn không phải là phù thủy tập sự, đương nhiên mắt của cậu ấy chỉ là mắt của người bình thường.
Sigourney lại dùng cặp mắt kia của Ash nhìn thẳng ngọn lửa, bị ánh sáng mạnh kích thích nên chảy nước mắt là điều đương nhiên.
Thế là dù ánh mắt vừa rồi của Sigourney có lạnh lùng, ghét bỏ, cười mà như không cười, nổi giận cỡ nào... Nhưng anh đã khóc suốt cả quá trình.
Mà dáng vẻ đẫm nước mắt của Ash, nên nói thế nào đây... Elena nhìn xung quanh một chút, chột dạ lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng.
Đáng yêu quá, muốn X ghê!
Nhưng khi nghĩ đến kẻ nằm dưới bộ dáng đáng yêu kia là Sigourney...
Elena rùng mình ở trong lòng, cô lại sợ rồi.
Cô chạy đến rìa căn phòng và ngồi xuống, tuy vừa rồi cô không dám thở mạnh trước mặt Sigourney, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc thưởng thức dáng vẻ hành người khác của thầy giáo cô trong tương lai.
Dám sử dụng pháp thuật diện rộng ở trong thành phố, dám sử dụng pháp thuật diện rộng nhưng không có khả năng khống chế phạm vi của nó! Loại phù thủy này chắc chắn là đồ non tay vừa mới trở thành phù thủy áo bào đen, con gà mờ tham gia đoạt tháp! Ngay cả quy tắc tuyệt đối không được phá hoại thành phố trong cuộc chiến đoạt tháp mà cũng không biết!
Nếu như không có quy tắc ấy, vậy thì sau cuộc chiến đoạt tháp, thành phố an lành sẽ biến thành đống đổ nát, vậy đoạt tháp còn có ý nghĩa gì nữa? Sự tồn tại của tháp phù thủy vốn là vì bảo vệ thành phố.
Nhưng mà đáng tiếc, nơi Sigourney rời đi bị tầng tầng tòa nhà che chắn, cô hoàn toàn không có cách nào thưởng thức cách ra tay của Sigourney.
Có lẽ không nhìn thấy cũng là chuyện tốt nhỉ?
Elena chần chờ mà nghĩ, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh Sigourney vừa khóc vừa đánh người đâu, như vậy thì chắc chắn sẽ mơ thấy ác mộng đó!
Cô tưởng tượng hình ảnh kia trong đầu một chút, rồi không nhịn được mà rùng mình một cái.
Đáng sợ quá!
Không bao lâu sau, tên phù thủy áo bào đen cũng chính là kẻ cầm đầu phá hư quán trọ đã tự mình trải nghiệm sự đáng sợ này và bị Sigourney dùng một sợi roi lửa để trói, kéo bay về từ nơi xa.
Lúc này, Elena đang cùng ông chủ trọ chửi mắng kẻ đầu sỏ ở căn phòng đón khách còn nguyên vẹn một chút.
“Cầm lấy đi.” Sigourney đỏ mắt ném tên phù thủy đã ngất xỉu lên sàn nhà.
Elena đếm: “Một hai ba. Sao lại có ba người?”
Lúc này, tâm tình của Sigourney hình như đã khá hơn một chút, liếc nhìn cô một cái, thế mà chịu giải thích cho cô: “Hai tên phù thủy cùng đánh một tên phù thủy, tên kia bị dồn đến đường cùng, nghĩ quẩn nên sử dụng bầy chim lửa.”
Khái quát một cách đơn giản nguyên nhân Elena và Ash gặp nạn.
Về phần tại sao lại trói cả ba?
Không cần Sigourney nói thì Elena cũng biết!
Không cần biết ba tên này là thủ phạm trực tiếp hay gián tiếp, chỉ cần Sigourney đi đến và thấy ba tên phù thủy, nên thuận tay kéo về hết cả ba, có gì đâu mà không đúng?
Elena theo trường phái bạo lực tỏ vẻ không có gì sai hết, thế này mới đúng chứ!
“Ông chủ. Giao cho ông đó.” Elena vẫy tay với ông chủ: “Lát nữa người chấp pháp tới thì nhớ đòi mấy tên phù thủy này một mớ lớn nhé!”
Ông chủ quán trọ bình tĩnh tự nhiên đáp: “Không thành vấn đề!” Ông chủ nói một cách hào phóng: “Lão sẽ miễn hết chi phí ăn ở mấy ngày sau cho hai người!”
Elena cạn lời nhìn ông chủ, bây giờ quán trọ này hoàn toàn không thể ở rồi có được không?
Ông chủ trọ cười ha hả, bình tĩnh một cách lạ thường.
“Ấy, chờ một chút. Sigourney, ngài muốn đi đâu vậy?” Khóe mắt của Elena nhìn thấy bóng dáng Sigourney đi ra ngoài, cô đuổi theo sát.
“Dừng lại.” Sigourney quay đầu, nhìn cô một cái cảnh cáo: “Đừng có cản trở tôi.”
Hai mắt của Elena tỏa sáng, liên tục gật đầu một cách thấu hiểu.
Ngài ấy định chủ động ra tay đánh người đúng không?
Cô thành thành thật thật dừng chân, đưa mắt nhìn bóng lưng Sigourney đi xa.
Cái người này! Nhất định là một người có thể dấy lên mưa máu gió tanh mà!
Cô đắm chìm trong giấc mơ viển vông đánh bại Sigourney, nhiệt huyết sôi trào.
Thế nhưng một lát sau thì Sigourney lại quay về rồi.
Anh lạnh lùng đi đến trước mặt Elena.
Elena: “Ở?” Nhanh vậy sao?
Vẻ mặt Sigourney không có chút cảm xúc: “Cô có mang tiền không?”
Elena gật đầu.
“Đưa cho tôi.”
Elena móc túi tiền ra đưa cho anh.
Sigourney mang theo túi tiền trĩu nặng, xoay người rời đi lần nữa.
“...” Elena mờ mịt nhìn anh rời đi lần nữa.
Đi giải quyết mấy người khiêu chiến khác thôi mà, vì sao lại cần tiền?
Dùng tiền đập chết những người khiêu chiến này hả?
Vậy tiền của cô có đủ hay không đây?
Elena ngơ ngác nhìn về phía cái bóng lưng đã xa của Sigourney, cô thấy cái bóng người đi trong con hẻm nhỏ kia trùng khít với người huyết tộc cao gầy mảnh khảnh ấy, giống như là có thể nhìn thấy Trăng Đỏ xinh đẹp mạnh mẽ xuyên qua thể xác thiếu niên kia.
Mà Trăng Đỏ lạnh nhạt từ trước đến nay lại trông rất vui vẻ vào lúc này?
Dưới ánh nắng vàng ươm, quỷ hút máu lạnh lùng dường như cũng bắt đầu trở nên ấm áp.
Elena bỗng nhiên kinh ngạc mở to hai mắt...
A, đúng rồi! Đây là lần đầu tiên cô trông thấy Sigourney đứng dưới ánh mặt trời!