Editor: Aminta.
Phố Cự Thạch nằm ở phía Bắc Ilov, đó là một nơi có khí hậu lạnh lẽo, đất đai cằn cỗi. Thứ đáng ca ngợi nhất chắc cũng chỉ có khu rừng lá kim rộng lớn san sát nhau bao xung quanh nó, và đám ma thú sinh sôi nảy nở ở trong đó.
Trước đây, phố Cự Thạch đã từng có một khoảng thời gian náo nhiệt vì việc mua bán ma thú.
Thế nhưng gần trăm năm nay, khi nhu cầu của các phù thủy tăng cao, ma thú trong rừng bị săn giết quá độ, bây giờ chúng đã bị diệt sạch, vài con ma thú còn sót lại chẳng bao nhiêu cũng ẩn sâu trong rừng, khó dò tung tích. Bởi vậy thương nhân và lính đánh thuê cũng không đến thăm tòa thành này nữa.
Phố Cực Thạch đã từng náo nhiệt cứ thế mà trở nên quạnh quẽ, những người trẻ tuổi cũng đến các thành phố lớn phồn vinh hơn để làm ăn, chỉ còn những cụ già tuổi xế chiều ở lại nơi này, dùng những năm tháng cuối đời trông coi bức tường thành cao lớn rực rỡ của ngày xưa.
Có lẽ hai ba chục năm sau, khi những cụ già này chết đi, toà thành hùng vĩ làm từ cự thạch này cũng sẽ ngủ say vĩnh viễn cùng những cụ già, đi vào phần mộ, và trở thành một tòa thành hoang vắng mọc đầy cỏ dại trong thời đại sau chăng?
(Cự thạch (tiếng Anh: megalith) là các tảng đá lớn được sử dụng để xây dựng các kết cấu hay các di tích, hoặc là đứng một mình hoặc là cùng với các tảng đá khác. Trong ngôn ngữ một số nước châu Âu, người ta dùng từ megalith để chỉ cự thạch. Nó có nghĩa là làm từ những tảng đá như vậy, nhưng sử dụng cơ chế tự khóa mà không sử dụng vữa hay các chất kết dính nào khác.)
Chẳng qua bởi vì bình nguyên Đoạn Hà mở ra, có lẽ cũng chỉ là có lẽ thôi.
Phố Cự Thạch là một trong những thành thị gần “Cái nôi chết chóc” nhất, bởi vì đã từng phồn vinh, nên nó có thể chứa đựng hàng loạt người ngoại lai, và cứ như thế, nó trở thành điểm trung chuyển cho các thế lực lớn tiến về bình nguyên Đoạn Hà.
Thương nhân và lính đánh thuê đã từng vứt bỏ cái thành phố này giống như là con sói ngửi thấy con mồi, ùa đến tòa thành này một lần nữa.
Lần trước, bọn họ dùng máu thịt xuơng cốt của ma thú mà kiếm được món tiền kếch xù.
Lần này, bọn họ định dùng con người... Con người đến từ bình nguyên Đoạn Hà.
Trong một quán ăn nhỏ nào đó trong thành, Elena vừa mở to miệng ăn thịt thăn, vừa giới thiệu về tòa thành này cho Ash.
Lúc này cô đã thay trường bào màu đen trước đó, ngay cả huy chương thế lực ở trước ngực cũng bị cô ném vào trong thắt lưng không gian chứa đồ. Cô đổi lại một bộ đồ kiếm sĩ gọn gàng, eo và ống tay áo đều được thắt chặt, khiến cô trở nên lão luyện, mạnh mẽ.
Đương nhiên, đồng thời nó cũng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của cô hơn.
Từ những ánh mắt của những người đàn ông xung quanh, có thể thấy Elena khiến người ta rung động cỡ nào.
Ash cũng thay quần áo, là trường bào mà các phù thủy thường mặc, trong trường bào có rất nhiều túi ngầm, bên ngoài thì có trang trí hoa văn nổi gia cố bằng ma pháp có tác dụng giữ ấm, làm sạch.
Dù là người bình thường trên Ilov thì cũng muốn mua loại trường bào này, có tiền mua thì tiệm trang bị cũng sẽ không bán... Chỉ có phù thủy mới có thể mặc quần áo gia cố bằng ma pháp. Lúc đầu Ash cũng không có tư cách để mua, nhưng chẳng phải cậu có Elena bên cạnh sao?
“Sớm muộn gì thì cậu cũng sẽ là một phù thủy, chúng ta không tính là lừa gạt.” Elena nói như vậy, cô dùng thân phận phù thủy chính thức của mình để đảm bảo, mua bộ trường bào này cho Ash “đã mất huy chương thân phận“.
Còn kiểu dáng trường bào thì do Ash tự chọn, màu đen làm nền, có hoa văn tinh linh.
Sở dĩ phải đi mua một bộ trường bào như thế, là bởi vì thời tiết của phố Cự Thạch bây giờ thật sự quá lạnh, ngay cả nóc nhà trên đường phố bên ngoài cũng đã giăng một tầng sương dày, bị ánh mặt trời chiếu nhưng cũng không thấy có dấu hiệu tan đi.
Khi Ash đến nơi này thông qua trận pháp truyền tống của vương tọa Trắng Xám, cậu còn chưa ngắm nhìn tòa thánh to lớn hùng vĩ này thì đã không nhịn được mà “Hắt xì”, “Hắt xì”, “Hắt xì” ba cái liên tục. Khiến cho Elena đã không thèm đếm xỉa đến thời tiết đã lâu từ khi làm phù thủy hoảng sợ, nhanh chóng dẫn cậu bay đến tiệm trang bị.
Sau khi lăn qua lăn lại, giờ cũng đã đến chạng vạng tối.
Vào mùa này, ban ngày của phố Cự Thạch rất ngắn, thế là vừa mới đến chạng vạng tối, trời bên ngoài đã trở đen.
Elena đắn đo nửa ngày, quyết định ở lại phố Cự Thạch trước. Thế là cô tìm quán trọ thuê hai căn phòng, sau đó thì dẫn Ash đến quán ăn nhỏ kế bên quán trọ, giải quyết bữa tối của họ.
Quán ăn nhỏ không nhiều khách, toàn là mấy người thường mặc áo khoác da lông thật dày. Hai người chọn một góc vắng vẻ và ngồi xuống, cho dù ngồi trong góc, nhưng bởi vì dung mạo nổi bật của Elena, nên vẫn có không ít ánh mắt nhìn lén.
Nếu như Elena vẫn mặc trường bào phù thủy, mang huy chương thân phận, vậy những người này sẽ không dám nhìn cô một cái nào. Nhưng bây giờ cách ăn mặc của Elena giống như là người hầu đi theo để bảo vệ phù thủy thiếu niên, bởi vậy người thường mới dám nhìn lén cô.
Cũng chỉ là nhìn lén mà thôi.
Phần lớn các phù thủy có thể chất gầy yếu, họ thường xuyên dẫn theo mấy kiếm sĩ có thực lực cao siêu bên người. Những kiếm sĩ được tuyển chọn này có địa vị cao hơn rất nhiều so với người thường.
Elena cũng không thèm để ý tới những ánh mắt này, Ash thì càng không có cảm giác. Cậu cũng chọn đồ ăn giống như Elena: Thịt thăn “thú Lunella“. Thú Lunella là một loài súc vật nuôi lấy thịt trong nhà phổ biến nhất trên Ilov, chất thịt ngon nhiều nước, giá cả cũng phải chăng, người thường rất thích nó.
“Ngon không?” Elena nuốt một miếng thịt lớn, cười đến mức lộ ra một loạt răng trắng noãn: “Có vài phù thủy yếu đuối, không phải là thịt ma thú thì không ăn, họ chướng mắt những nguyên liệu nấu ăn bình thường này. Ash, sau này cậu đừng trở thành phù thủy như thế nhé.”
“Rất ngon.” Ash không tiếc lời khen, đồng thời cũng tò mò: “Elena, sao cô chắc chắn tôi nhất định có thể trở thành phù thủy?” Chính cậu thì có sự tự tin, nhưng vì sao Elena hoàn toàn tự tin với cậu như thế? Để biết có thể trở thành phù thủy hay không thì chẳng phải phải kiểm tra thiên phú trước sao? Chẳng lẽ còn có chuyện nhìn một cái là biết ngay à?
Elena mang vẻ mặt kinh ngạc “Cậu nói cái gì đó”: “Nói bậy cái gì đó! Cậu là người được ngài Trăng Đỏ nhìn trúng mà, sao có thể là người bình thường được?”
“Trăng Đỏ?” Ash chần chờ hỏi: “Là chỉ kẻ phản nghịch Biển Sao, tinh linh sa đọa sao?”
“Cách gọi vô lễ quá!” Elena nhăn mày, vỗ bàn một cái: “Người nào nói cho cậu biết những chuyện này vậy? Toàn là đám địch không ưa ngài ấy mới nói xấu sau lưng như thế!”
Vô, vô lễ à? Ash mấp máy cánh môi, cảm thấy rất có lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi không biết...”
“Không phải tôi nổi giận với cậu.” Elena vẫn tức giận đằng đằng: “Tôi chỉ đang thấy tởm cái đám hèn hạ sợ sức mạnh của ngài Trăng Đỏ, không đánh lại nên chỉ dám nói xấu sau lưng! Kẻ phản nghịch Biển Sao, tinh linh sa đọa... toàn là danh hiệu mà lũ hèn hạ kia biên ra, còn đồn thổi trắng trợn, làm hại gần như tất cả mọi người đều gọi ngài ấy như vậy.”
Ash yên lặng liệt hai cái danh hiệu này vào những điều kiêng kỵ, sau đó nghiêm túc hỏi: “Elena, cô có thể nói cho tôi biết tên ngài ấy không?”
“Ừm... Bây giờ thì còn chưa được.” Elena lúng túng sờ chóp mũi: “Đối với kẻ mạnh mà nói, gọi thẳng tên huý thì họ sẽ có cảm ứng trong tiềm thức...” Hơn nữa bây giờ cô chắc là đối tượng bị bên Sigourney chú ý nhất, nhất định phải đề cao cảnh giác mới được.
Quả nhiên là đang cố tránh né ai đó mà. Ash im lặng nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu cắt thịt thăn... Người mà cô ấy tránh né không hề nghi ngờ gì chính là người thanh niên xinh đẹp, ngài Trăng Đỏ ấy rồi.
Về phần tại sao Elena rõ ràng là thay mặt Trăng Đỏ đến thôn bọn họ, giờ lại muốn né tránh Trăng Đỏ hết lần này tới lần khác, Ash hoàn toàn không có lo lắng liệu có âm mưu hay chuyện mờ ám gì trong chuyện này không. Năng lực cảm nhận trời ban dùng rất hiệu quả ở thôn Dogo nói cho cậu biết cô gái mạnh mẽ trước mắt không hề có ý xấu nào.
“Tên thì tạm thời không thể nói được.” Elena rất ngại: “Bù lại, tôi có thể nói cho cậu một số chuyện khác của ngài Trăng Đỏ. Thật ra đều là những chuyện mà các phù thủy nghe nhiều nên đã thuộc lòng, nhưng mà có lẽ cậu vẫn chưa biết đúng không?” Nếu không thì cũng sẽ không biết “Kẻ phản nghịch Biển Sao”, “Tinh linh sa đọa” là tên gọi xấu nhỉ?
Ash lập tức ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lam nhạt sáng lóng lánh nhìn về phía Elena: “Có thể nói cho tôi biết được không?”
Elena cảm thấy bị lóa mắt một chút, không hổ là người mà Trăng Đỏ nhìn trúng! Sự nhiệt tình này thế mà còn cao hơn học trò tương lai của Trăng Đỏ là mình nữa!
Cô bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm, thấm giọng một cái, bắt đầu kể một cách tự hào.
“Ngài Trăng Đỏ vốn thuộc chủng tộc tinh linh ánh trăng, sau đó lại bị chuyển hóa thành huyết tộc... Cậu còn chưa hiểu rõ thế giới phù thủy, nói như vậy thì chắc cậu không hiểu điểm hay trong đó. Nói như vầy đi...”
“Tinh linh yêu quý mạng sống, trân trọng mạng sống, nói đến tinh linh thì có thể nghĩ đến ánh nắng, rừng rậm, đầy sức sống. Mà huyết tộc từ lúc sinh ra đã là sinh vật bóng tối lạnh lùng, bị ánh sáng xua đuổi, dùng máu tươi làm thức ăn, sống bằng cách tước đoạt sự sống của người khác.”
“Tinh linh và huyết tộc xung khắc nhau.”
“Vì giống nòi xung khắc nhau, khiến tỉ lệ tinh linh bị chuyển hóa thấp đến đáng sợ.”
“Vì tín ngưỡng xung khắc nhau, khiến cho tinh linh rất khó mới chuyển hóa thành công không có cách nào đối mặt với thân phận quỷ hút máu mới của mình.”
“Bọn họ tôn trọng tự nhiên, không thể chịu đựng được sự khát máu, tối tăm, bị nhốt trong bóng đêm, mất đi tự do.”
“Một khi bị chuyển hóa thành huyết tộc, bọn họ sẽ nhất trí lựa chọn chạy đến dưới ánh mặt trời ngay lập tức, tìm kiếm lối thoát.”
“Trăng Đỏ là trường hợp ngoại lệ duy nhất.”
“Ngài ấy là tinh linh duy nhất vẫn còn sống sau khi trở thành quỷ hút máu.”
“Sự tồn tại của ngài ấy là duy nhất.”
“Ngài ấy là duy nhất!”