Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 26: Chương 26: Chương 22




Editor: Lăng

Chị chính thức theo đuổi em.

Mạc Hạm hẳn là bị cô làm cho rất tức giận, nếu không thì chị đã không bỏ đi mà không thèm để ý tới túi xách cùng trợ lý của mình.

"Chị Hạm đâu?" Trác Nhiên nhìn thấy chỉ có một mình Quý Thiển Ngưng quay lại, vội hỏi.

Quý Thiển Ngưng nói: "Chị ấy nói có việc đi trước, bây giờ cô đuổi theo chắc vẫn còn kịp đó."

Trác Nhiên sau khi hấp tấp bỏ lại một câu "Thật xin lỗi" liền ôm túi xách của Mạc Hạm rồi chạy luôn.

"Đồ ăn còn chưa đem lên, hai người đó cứ vậy mà đi sao?" Lục Thanh Hoan không kịp phản ứng.

Quý Thiển Ngưng nhún nhún vai, nói: "Không có việc gì, ăn không hết thì đóng gói lại để em mang về."

Salsa bất mãn nói: "Mạc Hạm này tính tình cũng dị thật luôn."

"Salsa," Lục Thanh Hoan mắng nhẹ cô ấy: "Không được nói xấu sau lưng người khác."

Salsa nhỏ giọng cãi lại: "Em chỉ nghĩ là hai người đó có đi thì cũng phải nói cho chúng ta một tiếng chứ."

Lục Thanh Hoan còn nói hộ Mạc Hạm: "Thiển Ngưng đã nói là Mạc Hạm có việc gấp rồi, có khi là quá sốt ruột nên không kịp tạm biệt thôi."

Bên ngoài có người gõ cửa, sau khi gõ ba lần liền đẩy cửa vào, nói: "Xin lỗi, làm phiền mọi người một chút."

Salsa vừa thấy là bồi bàn đem món lên liền bĩu môi không nói nữa.

Đồ ăn được dọn lên bàn.

Bốn món mà chỉ có ba người ăn thì cũng ăn không hết được, Quý Thiển Ngưng vì tránh lãng phí mà không ngừng bỏ thức ăn vào miệng.

"Món đậu hủ ở đây ngon này." Lục Thanh Hoan nói: "Thiển Ngưng, em nếm thử xem."

Quý Thiển Ngưng lại múc một muống bỏ vào miệng, cứ như là trâu ăn cỏ vậy, căn bản là không có mùi vị gì cả.

Cô cứ nghĩ là làm Mạc Hạm tức giận thì sẽ rất vui, ai dè lại là hại người hại mình, ăn uống cũng không ngon lành nữa.

Sau khi ăn no, Quý Thiển Ngưng liền cầm theo bốn hộp đồ ăn nặng trĩu đi ra ngoài, nói: "Hôm nay đã có sẵn bữa tối rồi."

Lục Thanh Hoan cảm thấy thừa nhiều như vậy là do bản thân lỡ miệng mời Mạc Hạm và Trác Nhiên, nhà hàng này cũng không rẻ, cô ấy cảm thấy rất ngại nên muốn đi thanh toán.

Quý Thiển Ngưng sao lại để cho cô ấy mời mình nhiều lần như vậy được, nhanh chân chạy tới quầy thu ngân, móc tiền ra nói: "Cho tôi thanh toán hóa đơn ở phòng 5."

Nhân viên thu ngân cười mỉm với cô, nói: "Dạ thưa chị, phòng chị đã có người thanh toán rồi ạ."

Quý Thiển Ngưng sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Là Mạc Hạm sao?"

Nhân viên: "Vâng ạ."

Quý Thiển Ngưng: "......"

Lúc về vẫn tiếp tục ngồi xe của Lục Thanh Hoan.

"Em vẫn chưa có công ty quản lý đúng không?" Lục Thanh Hoan đột nhiên hỏi.

Quý Thiển Ngưng lắc đầu.

Sau khi cô quay xong bộ phim tốt nghiệp thì trước sau có hai công ty điện ảnh liên hệ với Quý Thiển Ngưng, hỏi cô có ý ký hợp đồng hay không.

Có thể đồng thời được hai công ty nhìn trúng thì chính là vô cùng may mắn, Khương Ấu Na hâm mộ không thôi, nói cô nên chọn công ty có vẻ lớn hơn kia.

Quý Thiển Ngưng không chọn công ty nào cả.

Khương Ấu Na hỏi cô là vì sao, Quý Thiển Ngưng lấp lửng nói là cái nào cũng được, cứ xem thử rồi tính.

Khương Ấu Na nói cô ngốc, cô cũng không cãi lại được.

Cô làm sao có thể nói cho Khương Ấu Na biết được là bởi vì cô biết trong tương lai, hai công ty kia, một cái đóng cửa một cái thì trốn thuế hơn 1 tỷ được.

"Vậy em có muốn tới công ty của chị không?" Lục Thanh Hoan nói: "Lần trước lúc em làm thế thân cho chị, người đại diện của chị đã gặp em, cô ấy rất thưởng thức thái độ làm việc nghiêm túc và ngoại hình của em, nên có ý định ký hợp đồng với em, không biết em có đồng ý hay không?"

Công ty của Lục Thanh Hoan chính là Hoa Sang Ảnh Thị, không biết là có bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu, thị đế thị hậu đến từ công ty này. Lương Sâm, Triệu Càn, những tên tuổi lớn này đều là nghệ sĩ ở đó, có không ít nghệ sĩ trước khi mở phòng làm việc riêng thì đều từng là nghệ sĩ của Hoa Sang.

Nói ngắn lại, Hoa Sang chính là nhà máy sản xuất minh tinh, thực lực chân thật, vô cùng đáng tin cậy.

Có thể vào một công ty như vậy, đối với một diễn viên mới toanh như Quý Thiển Ngưng mà nói thì chính là trên trời thật sự rơi xuống bánh ngon. Sau khi khiếp sợ qua đi, cô liền vội vàng gật đầu: "Tất nhiên là em đồng ý rồi!"

Lục Thanh Hoan mỉm cười: "Cô ấy đang đi thăm đàn em của chị, chờ cô ấy quay về chị sẽ hẹn cô ấy giúp em, đến lúc đó hai người lại nói chuyện sau."

Quý Thiển Ngưng dùng sức nắm lấy tay cô ấy, nói: "Chị đã giúp em một việc lớn đó, em không biết nên cảm ơn chị như thế nào nữa."

"Đều là học trò của cô Vương, sao lại khách sáo như vậy." Lục Thanh Hoan cười cười, "Chị cũng không làm gì lớn lao cả, việc này chủ yếu là dựa vào chính em. Nếu không có bản lĩnh, em cũng đã không thông qua buổi thử vai, cũng không có khả năng được người đại diện của chị nhìn trúng. Em nói có đúng hay không?"

Đúng là không sai, nhưng nếu không có Lục Thanh Hoan giật dây, cô sao lại có cơ hội dễ dàng đến vậy?

"Thật sự rất cảm ơn chị, Thanh Hoan. Chị chính là đại ân nhân của em đó."

"Cái gì mà đại ân nhân chứ, có khi sau này chúng ta chính là chị em cùng một công ty rồi."

"Chị vốn dĩ là đàn chị của em mà, có được vào công ty hay không cũng sẽ không thay đổi được điều này."

"Em nói cũng phải."

Hai người nói đông nói tây vô cùng vui vẻ, bất tri bất giác đã tới cổng tiểu khu.

Quý Thiển Ngưng vừa trở về không lâu thì Khương Ấu Na cũng về, mặt mày hớn hở mà nói: "Anh ấy mang mình đi gặp một người đàn ông khác, ban đầu cứ nghĩ là bạn anh ấy nên mình rất thoải mải. Ai dè cơm nước xong xuôi thì người nọ nói anh ta chính là đạo diễn, làm mình xỉu up xỉu down luôn!"

"Sau đó thì sao?"

"Vi diệu ở chỗ, đạo diễn nói anh ta cảm nhận được khí chất nữ chính ở trên người mình! Không cần thử vai đã ký hợp đồng với mình luôn! Mình cảm thấy so với nằm mơ còn ảo hơn nữa, cậu có hiểu không?" Khương Ấu Na lay người cô, "Mau mau mau, nhéo mình một cái thử cau...... Đau! Nhéo thì nhéo nhưng sao nhéo mạnh quá vậy?"

Quý Thiển Ngưng buồn cười liếc cô ấy: "Có phải là nằm mơ không?"

Khương Ấu Na ôm chặt cô: "Thiển Ngưng, mình sẽ đóng nữ chính đó!"

Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng thấy cô nàng vui vẻ như vậy, Quý Thiển Ngưng vẫn thật lòng vui mừng cho cô ấy.

"Tối nay bọn mình ăn mừng đi." Khương Ấu Na kích động nói: "Để mình gọi đồ ăn."

"Đừng gọi." Quý Thiển Ngưng lấy bốn hộp thức ăn trong tủ lạnh ra, "Ăn cái này."

"Đây là cái gì?"

"Ờ thì, chiều nay mình đi ăn với chị Thanh Hoan mà ăn không hết đó."

Khương Ấu Na ghét bỏ nói: "Cậu dùng cái này để mừng tiệc mình à?"

"Cái này vừa ngon vừa đắt đó, một chén đậu hủ hơn 100 đồng. Bốn món tổng cộng hơn 800 đồng, còn thừa hơn một nửa, tính ra cũng là hơn 400 đó." Quý Thiển Ngưng mở hộp ra, "Cậu nhìn đi, màu sắc, hương vị đều có đúng không? Lúc bọn mình ăn cũng sạch sẽ lắm, không hề gắp lung tung. Come on baby, đừng lãng phí mà"

Khương Ấu Na bị cô thuyết phục, lấy đôi đũa ăn thử một miếng đậu hủ, rất vừa lòng, nói: "Ba người ăn thôi mà sao gọi nhiều đồ quá vậy?"

Quý Thiển Ngưng không muốn nói cho cô ấy biết chuyện Mạc Hạm tính ăn chùa cơm lại biến thành người mời khách, dõng dạc nói: "Ký hợp đồng xong có chút lâng lâng, lúc gọi món không kiềm chế được mà gọi nhiều."

Khương Ấu Na liếc cô một cái: "Quá phiêu rồi đó."

"Lần sau sẽ chú ý mà."

Năm ngày sau, Quý Thiển Ngưng đi cùng Lục Thanh Hoan đến gặp mặt người đại diện của cô ấy là Lương Ninh, trò chuyện rất ăn ý với nhau, lập tức ký hợp đồng.

Lương Ninh bị sự quyết đoán của cô làm cho chấn kinh, nói giỡn: "Chỉ nhìn một lần đã đặt bút vào ký, em không sợ tôi bán em sao?"

Quý Thiển Ngưng cười nói: "Sẽ không, em tin tưởng chị Thanh Hoan. Chị ấy lại tin tưởng chị như vậy, em không nghi ngờ chút nào."

Ký hợp đồng 5 năm, tỷ lệ ăn chia là 5: 5, người mới hầu như đều có đãi ngộ như vậy, Quý Thiển Ngưng cũng không ngoại lệ.

Thật ra cô xem hợp đồng nhanh như vậy nhưng cũng không hề qua loa, Quý Thiển Ngưng đã làm người đại diện của Mạc Hạm mười năm, có dạng hợp đồng nào mà cô chưa từng xem qua, có vấn đề hay không cô nhìn một lần liền rõ.

Nhưng lời này cô nói rất hợp tình hợp lý, đồng thời lại khen hai người. Lương Ninh đối với cô càng yêu thích hơn, nói: "Cố gắng nỗ lực. Tôi tin vào mắt nhìn người của tôi, em về sau sẽ là một diễn viên ưu tú."

Sau khi ký hợp đồng xong các cô mới rời khỏi công ty, tìm một chỗ thoải mái để ăn cơm, lúc về thì trời cũng đã tối.

Lương Ninh nói chuyện xin cấp xe phải đợi mấy ngày mới có. Quý Thiển Ngưng cũng không nóng nảy, dù sao trong khoảng thời gian này cô đều làm ổ ở nhà nghiên cứu kịch bản, cơ bản là không bước ra khỏi cửa.

Hai người đưa cô đến tận cổng tiểu khu, nhìn thấy cô đi vào mới lái xe rời đi, vô cùng có lòng.

Trên đường tràn đầy ánh đèn vàng ấm áp, Quý Thiển Ngưng vừa đi vừa hát.

"Trông em có vẻ vui quá nhỉ?"

Buổi tối ở tiểu khu rất an tĩnh, chó mèo hoang gì đó cũng không có, nhưng thình lình lại có một giọng nói vang lên, Quý Thiển Ngưng sợ tới mức giật mình một cái, thiếu điều làm rơi túi xách luôn.

Cô đứng im tại chỗ không dám động đậy, nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh, lúc này mới chú ý tới dưới cột điện có một bóng người cao gầy. Bên cạnh cột điện đó có một gốc cây, bóng cây che khuất nửa thân hình người nọ, nếu không nhìn kỹ thì đúng là rất khó phát hiện.

Xung quanh trừ bỏ một bảo vệ ra thì không còn người đi đường nào khác, Quý Thiển Ngưng không nghe rõ người nọ nói gì, đang do dự không biết nên tiến hay lùi, liền thấy người đó di chuyển.

Theo bản năng cô muốn bỏ chạy, mãi tới khi thấy rõ khuôn mặt người đó, mới thu chân lại.

Vậy mà lại là Mạc Hạm......

Mạc Hạm mang khẩu trang, mang một chiếc váy dài màu đen lấp lánh, có vẻ là mới vừa đi thảm đỏ xong, hoặc là mới đi sự kiện nào đó xong. Gợi cảm, yêu dã, lại có chút lười nhác, như là mèo hoang buổi tối ra ngoài kiếm ăn.

Quý Thiển Ngưng chỉ ngây người một chút mà Mạc Hạm đã đi tới trước mặt cô.

"Chị đã đợi em 5 ngày rồi." Mạc Hạm rũ mắt, nương theo ánh đèn mà nhìn vào khuôn mặt có chút ngơ ngác của cô, "Em rốt cuộc cũng chịu bước ra khỏi cửa."

Quý Thiển Ngưng kinh ngạc không thôi.

Mạc Hạm mỗi ngày đều tới tìm cô sao? Nhưng cô vậy mà lại không hề biết.

Chị tìm cô làm gì?

"Em chặn chị." Giọng nói Mạc Hạm có chút mỏi mệt: "Ban đầu chị chỉ nghĩ đơn giản là chỉ cần ở chỗ này ôm cây đợi thỏ tất sẽ gặp được em, hoặc là bạn cùng phòng của em, không nghĩ tới hai đứa em lại là hai con quỷ lười, suốt 5 ngày cũng không bước chân ra khỏi cửa."

Hôm nay vận khí cũng còn may, ban ngày Mạc Hạm có việc nên không tới được, buổi tối chỉ mang theo tâm tình cầu may mà tới, không ngờ lại gặp được cô!

Quý Thiển Ngưng nhanh chóng chớp chớp đôi mắt, tức giận nói: "Chị mới là quỷ lười đó! Muốn đánh nhau nữa đúng không?"

Đôi mắt đã được trang điểm kỹ càng của Mạc Hạm liếc nhìn đôi môi cô, nhẹ giọng cười, nói: "Hôm nay rất mệt, không đánh nhau, cũng không muốn cãi nhau."

"Vậy mời chị về đi." Quý Thiển Ngưng cứng rắn nói: "Đi thong thả, không tiễn."

Khi cô sắp lướt qua chị, thì Mạc Hạm lại nói: "Chị muốn tâm sự với em."

Quý Thiển Ngưng không nhìn chị: "Những gì nên nói đã nói hết vào hôm đó rồi, không còn chuyện gì muốn nói nữa."

Mạc Hạm "Hừ" một tiếng, làm bộ không kiên nhẫn, thấp giọng cảnh cáo: "Tin chị hôn em ngay đây hay không."

Quý Thiển Ngưng trợn mắt nhìn: "Chị còn dám làm xằng làm bậy, tôi cắn rách miệng chị luôn bây giờ!"

"Vậy em cắn đi." Mạc Hạm so với cô thì cao hơn một chút, mang giày cao gót lại càng cao hơn, chị vô cùng phối hợp mà cong lưng xuống, đưa đôi môi gợi cảm tới gần cô, khuôn mặt bình thản ra vẻ mặc người xâu xé.

Hai người thiếu chút nữa đã chạm môi, Quý Thiển Ngưng sợ tới mức duỗi tay đẩy chị ra.

Mạc Hạm thuận thế bắt lấy tay cô, trước khi cô nổi điên liền nhẹ nhàng nói: "Hôm nay chị thật sự rất mệt, giày còn chưa thay đã tới tìm em rồi, cho chị một chút thời gian đi, chúng ta tâm sự một tý thôi, có được không?"

"......" Cũng không biết là do gió tối nay mang theo sự khô nóng, hay là khi Mạc Hạm nói chuyện, hơi thở của chị phả nhẹ vào mặt cô, mà Quý Thiển Ngưng cảm thấy có chút nóng, đầu óc mơ hồ, cổ họng khô rát, có chút hồi hộp hỏi: "Chị...... Chị muốn nói cái gì?"

"Lên xe được không? Bên ngoài nóng lắm. Hơn nữa," Mạc Hạm tiếp tục dùng chất giọng mềm dịu đó, "Tuy rằng chị cũng không phải siêu sao gì, nhưng người nhận ra chị cũng không ít, lỡ như có người đi qua......"

Đã rõ.

Quý Thiển Ngưng nhìn xung quanh: "Xe chị đâu?"

"Em đi với chị."

"Thì chị thả tay tôi ra đã."

Mạc Hạm chăm chú nhìn cô: "Em sẽ chạy mất."

"...... Tôi sẽ không chạy." Quý Thiển Ngưng có chút buồn cười.

Nếu Mạc Hạm dùng biện pháp cứng rắn với cô, cô chắc chắn sẽ phản kháng. Nhưng Mạc Hạm đột nhiên lại thay đổi thái độ, cô cũng không có biện pháp cự tuyệt. Cô chính là người luôn ăn mềm không ăn cứng. Hơn nữa cô cũng có chút tò mò, năm ngày này Mạc Hạm đợi cô để nói chuyện gì.

- --

Oh tính ra cũng được 1/5 chặng đường rồi, nhưng nhờ ơn tác giả quá dồi dào cảm xúc mà viết hơn 5 6000 chữ, thì giờ không biết khi nào mới xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.