Editor: Lăng
"Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, cho gã ta cút xa càng xa càng tốt." Khương Ấu Na thống khoái nói.
"Nếu anh ta không chịu cút thì sao?"
"Báo cảnh sát cho bà!"
"...... Tào lao."
Khương Ấu Na nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, nghiêm túc nói: "Nếu không thích, vậy thì hãy đối xử thật lạnh lùng để anh ta hết hy vọng. Nếu còn thích, thì có lẽ mình sẽ suy nghĩ lại."
"Nhưng cậu không cảm thấy anh chàng đó rất kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ gì, cái đó gọi là đê tiện!"
"......"
"Có người chính là vô cùng hèn hạ như thế, cậu càng thích gã, càng coi gã như bảo bối, gã càng không thèm để mắt tới cậu. Đến khi cậu không quan tâm tới gã nữa, gã lại cảm thấy "Ồ cô gái này thật là thú vị, anh sẽ theo đuổi em". Đừng nói là đàn ông, phụ nữ cũng có rất nhiều người đê tiện kiểu đó.
"......" Nếu để Mạc Hạm biết được Khương Ấu Na nói gọi chị là tiện nhân, có khi là chị nổi giận tại chỗ luôn quá.
Khương Ấu Na kết thúc phần phát biểu về chuyện tình cảm của bản thân, nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, nghi ngờ mà hỏi: "Đâu ra nhiều vấn đề quá vậy, cậu yêu đương rồi à?"
"Không có." Quý Thiển Ngưng cũng không biết vì sao lại chột dạ, "Lúc xem kịch bản thấy bên trong có một vai vương gia, chính là loại tiện nhân giống cậu nói đó...... Cho nên có chút thắc mắc thôi."
Khương Ấu Na trừng cô, nói: "Ăn cơm mà còn nghĩ tới kịch bản làm gì, còn mấy tháng nữa mới quay mà, cậu khẩn trương làm gì. Bánh bao này ngon lắm, cậu ăn thử đi."
Quý Thiển Ngưng vốn dĩ đã thề là không chạm vào bất cứ thứ gì có liên quan đến Mạc Hạm, nhưng lại bị Khương Ấu Na đưa bánh bao tới tận miệng, đành quyết tâm cắn một miếng.
Cùng lắm thì lần sau trả tiền lại cho Mạc Hạm, lần này, còn có lần trước mời Lục Thanh Hoan nữa. Chuyển khoản khẳng định là không được rồi, cô không có số tài khoản của Mạc Hạm. Nhưng gặp mặt rồi trả cho chị...... Thì cô lại không dám gặp Mạc Hạm.
Thật ra tất cả những câu trả lời của Khương Ấu Na đều không phải đáp án mà cô muốn nghe.
Đối với chuyện Mạc Hạm bất ngờ thổ lộ rồi đòi theo đuổi, trong lòng Quý Thiển Ngưng cũng không có một đáp án rõ ràng nào.
Cô cảm thấy tất cả đều rất kỳ lạ.
Cô nghĩ rằng Mạc Hạm giống với cô, đều là sống lại, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy khá vô lý. Cô là do lúc chạy tới nghĩa trang bị sạt lở nên mới có cơ hội sống lại, lúc ấy Mạc Hạm đang ở nhà, không có khả năng chết bất đắc kỳ tử được.
Lấy những hiểu biết về Mạc Hạm của cô ở kiếp trước, thì chị cũng không có nói dối. Nhưng từ lúc sống lại tới nay, Mạc Hạm thay đổi tới mức cô không nắm bắt được. Cô thật sự hiểu rõ Mạc Hạm ở kiếp này sao?
Từ lúc biết bản thân đã được ban cơ hội trùng sinh, Quý Thiển Ngưng đã âm thầm thề phải bắt đầu lại tất cả một lần nữa. Cô rời xa Mạc Hạm, nỗ lực cắt đứt những thứ có liên quan tới Mạc Hạm, suýt chút nữa đã thành công rồi, ai ngờ cái lần say rượu loạn tính đó lại buộc chặt các cô một lần nữa.
Vì để Mạc Hạm hết hy vọng với bản thân, Quý Thiển Ngưng đã nói rất nhiều lời tàn nhẫn, nhục mạ, tổn thương chị vô cùng, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Mạc Hạm vẫn quyết tâm như vậy, chỉ một câu thổ lộ đã khiến cô trở tay không kịp.
Khương Ấu Na đã nói, nếu còn thích có lẽ sẽ suy nghĩ lại một chút.
Quý Thiển Ngưng không muốn suy nghĩ lại gì cả.
Cô không thể đem Mạc Hạm ở kiếp trước và kiếp này tách biệt rạch ròi ra được.
Cô vẫn luôn không kiềm chế được mà nhớ lại những chuyện ở đời trước, nghĩ đến Mạc Hạm lạnh lùng như vậy, nghĩ đến bản thân yêu đến hèn mọn như vậy.
Kiếp trước, cô vẫn luôn muốn nghe một câu "Tôi thích em", nhưng Mạc Hạm vẫn luôn không chịu nói. Cô đau khổ đợi mười năm, rốt cuộc thứ chờ được lại không phải là câu nói mà mình muốn chờ.
Đã quá muộn.
Cho nên khi Mạc Hạm nhắn tin muốn hẹn cô ra ngoài với chị, Quý Thiển Ngưng không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Tôi rất bận, không có thời gian."
Mạc Hạm: "Vậy chị chờ khi nào em rảnh thì thôi."
Quý Thiển Ngưng: "Chúng ta không có khả năng đâu, chị từ bỏ đi."
Mạc Hạm: "Vì sao lại không có khả năng?"
Quý Thiển Ngưng không trả lời.
Mạc Hạm: "Em sợ cái gì?"
Người mà bạn cho là hiểu rõ như lòng bàn tay lại cứ liên tục có hành động khác lạ, người bạn luôn cho rằng sẽ không bao giờ thích mình lại bất ngờ nói thích mình...... Đây là chuyện rất đáng sợ.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy cô không thể nói rõ với Mạc Hạm được, block chị thì sợ chị tới tận nhà, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể dùng chiến tranh lạnh.
Trận chiến lạnh này kéo dài hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Hạm bận rộn tới đi tuyên truyền 《 Mê vụ 》 trên cả nước, không có thời gian để tìm cô, nhưng chỉ cần chị rảnh thì sẽ gọi điện, nhắn tin cho cô. Quý Thiển Ngưng không nhắn lại cho chị. Gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Cô cũng là lần đầu tiên thấy Mạc Hạm cố chấp vì một điều gì đó ngoài việc đóng phim, ngoài kinh ngạc cảm thán ra còn có một ít cảm xúc không rõ ràng.
Cô ngược lại lại muốn xem thử Mạc Hạm có thể kiên trì tới khi nào.
《 Mê vụ 》 đã ấn định ngày công chiếu vào mùng 10 tháng 8, thời gian đó hầu hết các trường đều đã cho nghỉ, là thời gian mà các bộ phim ra mắt tương đối nhiều.
Trước khi các rạp phim tung lịch chiếu chính thức, đoàn phim sẽ làm một lễ chiếu đầu trước.
Dù sao cũng là bộ phim đầu tiên mình quay sau khi trùng sinh, nên Quý Thiển Ngưng rất muốn tham gia nhưng nghĩ đến Mạc Hạm chắc chắn sẽ có mặt, nên cuối cùng cô vẫn quyết định không đi.
Lúc đang xem kịch bản ở nhà, lại nhận được một tin nhắn của Mạc Hạm, cô click vào thì phát hiện là một tấm ảnh.
Nói đúng hơn đây là một tấm ảnh hậu trường: A Trân mặc trang phục bệnh nhân đang khóc tới mức lê hoa đái vũ [1], được Triệu Tuyên Mỹ đang mặc cảnh phục ôm vào lòng.
[1]: [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bỏ qua mấy cái khác không nói làm gì, tấm ảnh này chụp hơi bị đẹp rồi nha......
Mạc Hạm lại nhắn tiếp một tin: "Chị thích nhất là tấm này."
Quý Thiển Ngưng vẫn trước sau như một không có nhắn lại cho chị, ném điện thoại qua một bên, lại tiếp tục xem kịch bản, lại cảm giác mặt có chút nóng. Có thể là nhiệt độ điều hòa hơi cao thôi....
《 Đình viện thâm sâu 》 đã bắt đầu quay, nhưng bởi vì suất diễn của Quý Thiển Ngưng không nhiều lắm, cho nên chưa ai nhắn cô phải tiến tổ.
Bộ phim kia của Khương Ấu Na đã khởi quay từ mấy hôm trước nên bây giờ chỉ còn lại mình cô, mỗi lần gọi đồ ăn bên ngoài cô đều phát sầu, có đôi khi vì lười liền ăn mì gói luôn.
Trưa nay Quý Thiển Ngưng đã ăn một gói mì, đến giờ vẫn còn chưa tiêu hết, nhưng mới 7 giờ hơn đã đói lại nên cô liền từ tốn gọi một phần cơm gà kho [2].
"Ding dong ding dong ding dong ——"
Nghe được tiếng chuông cửa vang, Quý Thiển Ngưng vô cùng bất ngờ.
Cô mới đặt món chưa được mười phút mà đã giao tới rồi sao. Lát nữa phải cho anh giai bên ngoài năm sao mới được.
Cô cất kịch bản xong liền chạy ra mở cửa.
"Cảm...... Ơ?"
Cô cứ nghĩ là đồ ăn tới rồi nên cũng không nhìn mắt mèo. Bên ngoài làm gì có anh trai giao hàng nào, nhìn dáng vóc rõ ràng là phụ nữ mà!
Vóc dáng người phụ nữ đó rất cao lại còn gầy, mang một bộ tóc giả, cặp kính râm to tướng kia với cái khẩu trang gần như đã che hết khuôn mặt cô ta lại.
Quý Thiển Ngưng phát giác ra có điều không thích hợp, đang muốn đóng cửa thì người phụ nữ đó lại ôm chầm lấy cô.
"Ê ê ê, cô là ai!" Quý Thiển Ngưng hoa dung thất sắc.
"Haizz, là chị đây."
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, cơ thể Quý Thiển Ngưng hơi căng cứng, ngay lập tức phản ứng lại, vội tháo kính râm trên mặt người nọ xuống: "Mạc...... Hạm?"
Trong mắt Mạc Hạm mang theo ý cười, nói: "Ngay cả em cũng không nhận ra, xem ra kỹ thuật ngụy trang của chị còn tốt lắm."
Nhận ra gương mặt này, Quý Thiển Ngưng giãy giụa càng mạnh thêm: "Mau buông ra, bạn cùng phòng với tôi còn ở bên trong đó!"
Bàn tay Mạc Hạm đặt ở bên hông cô càng thắt chặt hơn, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, đầu ngón tay mát lạnh của chị nhẹ nhàng nhéo mũi cô: "Chị đọc Weibo của cô ấy rồi, mấy hôm trước cô ấy đã đến nơi khác để đóng phim. Em đó, suốt ngày chỉ biết nói láo."
Mạc Hạm có Weibo? Mở khi nào vậy? Sao cô lại không biết?
Quý Thiển Ngưng mới lơ là một tý đã bị Mạc Hạm đẩy mạnh vào nhà.
"Phanh" một tiếng, cửa bị Mạc Hạm dùng chân đóng lại.
Cô bị Mạc Hạm đè ở trên vách tường, đang muốn phát hỏa, lại ngửi được mùi cồn liền theo bản năng mà hỏi: "Chị uống rượu à?"
Mạc Hạm kéo khẩu trang xuống, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Ừ. Chị say rồi."
Vừa nói hết chữ thì một nụ hôn đã rơi xuống môi cô.