Editor: Lăng
Ban đầu Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới là Triệu Hân Nhiên. Nửa năm sau khi cô kết hôn cùng Mạc Hạm, cô ta liền kết hôn với một phú thương Singapore, sau đó cô cũng không gặp lại nữa.
Cô nhận lấy đĩa trái cây từ trong tay bảo mẫu, muốn lên lầu hai thăm Tiết Gia Lệ, thuận tiện nhìn xem Triệu tiểu thư đó là ai.
Vừa mới đến cửa phòng khách lầu hai, nghe được bên trong loáng thoáng có tiếng khóc, Quý Thiển Ngưng có chút chần chờ, nên mới không cẩn thận mà nghe được đoạn đối thoại đó.
Cô không có gõ cửa đi vào, giống như không có việc gì mà cầm đĩa trái cây đi xuống, nói với bảo mẫu: "Bọn họ đang nói chuyện, lát nữa dì đem lên sau."
"Dạ. Quý tiểu thư, cô phải đi sao?"
Không đi chẳng lẽ còn ở lại tự làm khổ mình sao?
"Vâng." Quý Thiển Ngưng nỗ lực duy trì nụ cười, "Không cần nói cho phu nhân là tôi đã tới."
Cô cảm thấy bảo mẫu chắc cũng không thèm để ý tới lời cô đâu, rốt cuộc cũng không có ai coi cô là nữ chủ nhân của biệt thự này.
Cô thất hồn lạc phách mà về tới nhà của cô và Mạc Hạm, ngồi ở trên sô pha phát ngốc thật lâu, mới nhớ tới việc gọi điện thoại Mạc Hạm: "Khi nào thì chị về?"
Mạc Hạm nói: "Đến XX rồi, có lẽ là nửa tiếng nữa."
Quý Thiển Ngưng kích động nói: "Em nói là nhà chúng ta! Em muốn chị lập tức quay xe về với em!"
Mạc Hạm dừng một chút rồi nói: "Vừa rồi mẹ tôi mới gọi điện thoại cho tôi, nói thân thể của bà ấy không thoải mái, tôi phải trở về thăm bà."
"Nói hươu nói vượn!" Quý Thiển Ngưng cũng không biết mình bị trúng gió hay gì nữa, nâng cao âm lượng: "Em mới từ đó trờ về, bảo mẫu nói mẹ chị rất tốt! Cho chị nửa tiếng, nếu không về thì đêm nay cũng đừng về nữa!"
Mạc Hạm đại khái là cảm thấy cô vô cớ gây rối, không nói hai lời liền cúp máy.
Quý Thiển Ngưng tức giận khóa điện thoại, cũng không biết sau đó Mạc Hạm có gọi lại cho cô hay không.
Quả nhiên tối hôm đó Mạc Hạm không về, Quý Thiển Ngưng liền đập nát điện thoại.
Đó là lần đầu tiên các cô cãi nhau sau khi kết hôn, cũng là lần chiến tranh lạnh đầu tiên.
Bởi vì một chuyện nhỏ, mà quan hệ giữa các cô xuất hiện một vết nứt.
Sau khi Triệu Hân Nhiên về nước được một tháng, chủ tịch tập đoàn Triệu thị—— cũng chính là cha Triệu Hân Nhiên, vì con gái mà làm một lễ tẩy trần long trọng, đặc biệt mời thế giao Mạc gia.
Đây là lần đầu tiên sau khi chiến tranh lạnh, Mạc Hạm chủ động nói chuyện với cô: "Buổi tối em đi chung với tôi đi."
"Không đi." Quý Thiển Ngưng còn đang giận lẫy.
"Hân Nhiên lâu rồi mới về, không lẽ em không muốn gặp cô ấy?"
"Cô ta có trở về hay không thì liên quan gì đến em? Vì sao em lại muốn gặp cô ta?"
Mạc Hạm rất bất mãn với thái độ của cô: "Gần đây em ăn phải thuốc súng hay gì, có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Quý Thiển Ngưng nhút nhát mười năm, đột nhiên lại giống như phụ nữ tới giai đoạn mãn kinh, lớn tiếng ồn ào lên: "Hiện tại mới phát hiện là tính tình em không tốt? Vậy chị đi mà tìm tính tình tốt đi! Tìm Triệu Hân Nhiên gì đó đi!"
Mạc Hạm ném xuống một câu "Em đúng là không nói lý lẽ", sau đó liền đóng sầm cửa rời đi.
Sau đó, Mạc Hạm uống đến say khướt mới trở lại.
Ở dưới mùi cồn, cái mũi nhạy bén của Quý Thiển Ngưng đã nghe thấy được trên người Mạc Hạm có hai mùi nước hoa: Một loại là nước hoa Mạc Hạm thường dùng; một loại khác thì không biết là của ai.
Lúc giúp Mạc Hạm thay quần áo, cô phát hiện trên cổ áo của chị có vết son vô cùng bắt mắt, cùng màu son trên môi Mạc Hạm không hề giống nhau.
Cô muốn hỏi Mạc Hạm xem thử chuyện như thế nào, nhưng Mạc Hạm lại ngủ rồi.
Trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh này, Quý Thiển Ngưng mỗi ngày đều nghỉ ngơi không tốt, cộng thêm thường xuyên ưu sầu nên kinh nguyệt đột nhiên tới sớm. Ngày hôm sau khi vừa mở mắt thì đã thấy bên người trống không.
Cô đau đến chết đi sống lại, thấy Mạc Hạm nhắn Wechat nói cho cô biết hôm nay chị về biệt thự Mạc gia chơi với cha mẹ, cô cũng không để ý tới.
Thích đi đâu thì đi đi.
Quý Thiển Ngưng khó chịu mà nằm nguyên ngày, nửa đêm tỉnh lại thì phát hiện Mạc Hạm vẫn chưa trở về, cô gọi điện thoại cho chị thì lại tắt máy.
Lại là một đêm phòng không gối chiếc.
"Ding dong ding dong ——"
Lúc chuông cửa vang thì Quý Thiển Ngưng vẫn chưa dậy nổi, cô nghĩ là Mạc Hạm đã về nên chỉ sửa soạn một chút rồi ra mở cửa.
"Mẹ?" Nhưng ngoài cửa lại là Tiết Gia Lệ cùng trợ lý của bà
Tiết Gia Lệ là một vị phu nhân hào môn rất có giáo dưỡng, cho dù đang giáo huấn người khác thì giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng: "Giữa trưa mà sao con còn ngủ vậy?"
Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới bà ấy lại đột nhiên tới nhà, đầu bù tóc rối vô cùng xấu hổ: "Hai người ngồi trước đi ạ."
Cô chạy vội vào toilet, chỉ rửa mặt rồi lại chạy ra lại, tất cung tất kính: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Tiết Gia Lệ dáng vẻ ngồi đoan trang, ngửa đầu nhìn cô: "A Hạm hôm qua không có về, con có biết con bé đi đâu không?"
Quý Thiển Ngưng sửng sốt: "Không phải chị ấy về biệt thự sao?"
Tiết Gia Lệ lắc đầu thở dài: "Sao nó đi đâu con cũng không biết vậy, hai đứa không gọi điện cho nhau sao? Tối hôm qua căn bản là con bé không có về."
Mạc Hạm không về biệt thự? Vậy thì chị đi nơi nào?
Quý Thiển Ngưng vội gọi cho Mạc Hạm, bây giờ lại có thể gọi được: "Chị đang ở đâu?"
"Quý Thiển Ngưng?" Đầu giây bên kia lại không phải là giọng nói của Mạc Hạm, là giọng của một phụ nữ đầy nhỏ nhẹ: "A Hạm tối hôm qua uống say, đang ở nhà tôi."
Quý Thiển Ngưng đầu óc "Ong" lên một tiếng, nhận ra giọng nói này —— Triệu Hân Nhiên.
Cô đè xuống sự chua xót trong lòng, nói: "Cô bảo chị ấy nghe máy giùm tôi."
"Xin lỗi, chị ấy còn chưa tỉnh."
Điện thoại bị cúp ngang.
Quý Thiển Ngưng còn đang muốn gọi lại, thì nghe thấy Tiết Gia Lệ kêu cô lại: "Thiển Ngưng."
"Dạ? Sao vậy mẹ?" Quý Thiển Ngưng vội cất điện thoại.
Tiết Gia Lệ đứng lên, nhìn cô kỹ càng một lát, nói: "Có chút lời không lọt tai nhưng mẹ nhịn đã lâu, vẫn muốn nói cho con nghe."
"Mẹ, có chuyện gì thì mẹ cứ việc nói thẳng." Tiết Gia Lệ đối ai cũng rất ôn hòa thân thiện, nhưng mỗi lần nói chuyện cùng bà thì Quý Thiển Ngưng đều thấy rất khẩn trương.
"Mẹ cũng không sợ là con biết, lúc trước A Hạm nói muốn cùng còn kết hôn, cả mẹ và ba đều không đồng ý."
"......" Hóa ra nghe lén và nghe người ta giáp mặt nói thẳng hoàn toàn là hai loại cảm thụ khác nhau. Quý Thiển Ngưng chỉ cảm thấy tim mình lại bị hung hăng đâm một nhát, suýt nữa thì đã thở không nổi.
Tiết Gia Lệ thấy sắc mặt cô không tốt lắm, lựa lời nói: "Gần đây A Hạm về nhà luôn luôn không vui, chúng ta hỏi nó nó cũng không nói, mẹ tìm người hỏi thăm thì mới biết được mấy ngày nay toàn là con bé tự đi xã giao. Nếu con đã kết hôn với A Hạm, lại là người đại diện của con bé, có phải là nên san sẻ với con bé một ít công việc hay không?"
"......" Cô căn bản không hề biết là Mạc Hạm đi xã giao. Các cô chiến tranh lạnh đã lâu, Mạc Hạm cái gì cũng không nói với cô, cô cũng giận dỗi mà không hỏi.
"Đương nhiên, chúng ta đều biết là A Hạm nợ con. A Hạm nợ con thì cũng chẳng khác nào là Mạc gia chúng ta nợ con." Tiết Gia Lệ nói: "Nếu con cảm thấy việc làm người đại diện quá vất vả, mẹ cũng có thể thông cảm được, mẹ có thể tìm một người khác thay thế công việc này. Sau này con muốn làm gì thì mẹ cũng không nói gì."
Máu trong người Quý Thiển Ngưng từ từ nguội lạnh.
Đây không phải là thông cảm, mà là bố thí.
Đến chiều Mạc Hạm mới trở về.
Quý Thiển Ngưng lại nghe được mùi nước hoa của người phụ nữ khác, giống hệt như lần trước, lạnh lùng nói: "Hôm qua chị cũng không về biệt thự, vì sao lại muốn gạt em?"
Mạc Hạm trầm ngâm một chút, nói: "Tôi uống nhiều quá. Tôi cũng không nghĩ tới Hân Nhiên sẽ đưa tôi về nhà em ấy."
"Cho nên hôm qua chị ở cùng Triệu Hân Nhiên? Vì sao lại muốn tìm cô ta uống rượu?"
"Tâm tình không tốt."
"Tâm tình không tốt tại sao lại tìm cô ta?!"
"Hôm nay tôi không muốn gây sự với em." Mạc Hạm đẩy cô ra đi về hướng phòng để quần áo.
Nhìn bóng dáng chị dần rời xa mình, Quý Thiển Ngưng đột nhiên cảm thấy rất mệt, cô nắm chặt tay, run rẩy mà nói ra năm chữ kia: "Chúng ta ly hôn đi."
......
Quý Thiển Ngưng không hiểu sao lại bị kéo vào ký ức kiếp trước, cũng không hiểu sao lại quay lại, tới khi thoát ra được thì đầu óc đã trống rỗng.
Cô bỗng nhiên mở to mắt.
"Chị rốt cuộc tỉnh!" Cố Tâm Mỹ ngồi xổm bên mép giường cô, vẻ mặt lo lắng nói: "Chị nói mơ liên tục, dọa em sợ gần chết."
"Chị nói mớ?" Quý Thiển Ngưng vẫn chưa lấy lại tinh thần hoàn toàn.
"Dạ." Cố Tâm Mỹ gật đầu, "Nói thật nhiều luôn, nhưng không nghe rõ gì hết trơn."
Nghe không rõ càng tốt.
Quý Thiển Ngưng lau mồ hồi trên trán, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"1 giờ hơn."
"Ngủ đi."
Ngày hôm sau vẫn cứ như cũ, trời tờ mờ sáng liền rời giường rồi tới phim trường, Quý Thiển Ngưng không có lập tức đi hóa trang, mà là trực tiếp đi tìm Triệu Thành Lâm: "Đạo diễn Triệu."
Triệu Thanh Lâm đang ở chỉ huy hai người quay phim vào vị trí, vừa xoay người thấy cô lập tức bị dọa nhảy dựng: "Mặt cô bị sao vậy?!"
Lúc ra ngoài Quý Thiển Ngưng đã động tay động chân một chút, đem má phải làm cho hết hồng lại tím, dùng mắt thường cũng thấy là không đối xứng, vô cùng dọa người. Cô phồng má, biểu tình thống khổ mà nói: "Hôm nay có lẽ tôi không diễn được rồi."
Nghĩ tới đây là tác phẩm xuất sắc của Triệu Hân Nhiên, Triệu Thành Lâm cũng không tiện trách cô, vung tay lên, nói: "Hôm nay không cô không cần diễn, cô mau tới bệnh viện xem thử đi."
Quý Thiển Ngưng hơi cúi người chào ông ta, nói: "Cảm ơn đạo diễn Triệu."
Nhưng cô cũng không có nghe lời ông ta lập tức đi bệnh viện, mà lôi kéo Cố Tâm Mỹ đi dạo khắp phim trường. Đầu tiên là đi đến phòng hóa trang dạo một vòng, tiếp theo đi tới chỗ Triệu Hân Nhiên.
Rất mau, phân nửa đoàn phim đã biết Quý Thiển Ngưng bởi vì mặt sưng phù nên hôm nay không thể đóng phim.
Có người không rõ tình huống hỏi: "Vì sao mặt sưng dữ vậy, có phải bị dị ứng hay không?"
Người biết chuyện liền đáp: "Hừ, ngày hôm qua có cảnh diễn bạt tai đó, cô ấy bị Triệu Hân Nhiên đánh trúng."
"Cho dù là sai lệch thì như vậy cũng mạnh quá rồi? Đây rốt cuộc là đóng phim hay là......"
"Ai mà biết được. Người ta là người có bối cảnh, tôi không dám hỏi, mà cũng không dám nói."
Triệu Hân Nhiên vừa tới đến phim trường, liền nghe được có người nghị luận ngày hôm qua cô ta "Thất thủ" đánh Quý Thiển Ngưng, làm hại mặt Quý Thiển Ngưng sưng phù không thể đóng phim được.
Lại thấy Quý Thiển Ngưng mang theo cái mặt đó đi dạo khắp nơi ở phim trường, cô ta giận tái mặt: "Tiện nhân này nhất định là cố ý!"
Trợ lý rụt cổ không dám nói gì thêm.
Quý Thiển Ngưng dạo hết cả đoàn phim, thấy hiểu qua không tệ lắm, kêu Cố Tâm Mỹ rời đi.
Cố Tâm Mỹ kề tai nói nhỏ với cô: "Hiện tại toàn bộ đoàn phim đều đang bàn tán chuyện Triệu Hân Nhiên cố ý nhắm vào chị, đều nói là cô ta quá kiêu ngạo ương ngạnh. Hừ, cuối cùng em cũng không phải nhịn nữa."
Quý Thiển Ngưng bật cười: "Em nghĩ chỉ vậy là chị sẽ hết giận ư?"
"Hở, chẳng lẽ chị còn chiêu gì ác hơn nữa à?"
Quý Thiển Ngưng cười mà không nói.
Cố Tâm Mỹ cũng thức thời không hỏi tiếp.
Lúc xe các cô chạy trên đường, đúng lúc có một chiếc xe màu bạc đi ngược chiều mà đến.
Quý Thiển Ngưng giống như thấy được hình bóng quen thuộc nào đó, đang muốn nhìn rõ hơn thì bị một chiếc xe tư nhân màu đen chạy lên chặn tầm mắt.
"Chị nhìn gì vậy?" Cố Tâm Mỹ chú ý tới động tác nghiêng người của cô nên hỏi.
Quý Thiển Ngưng thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Không có gì."
Chắc là hoa mắt thôi.
Chiếc xe màu trắng đó tìm được bãi đỗ xe ở ngoài phim trường liền dừng lại, một thân ảnh cao gầy bước xuống xe, đúng là Mạc Hạm.
Mạc Hạm không biết đoàn phim《 Đình viện thâm sâu 》ở phim trường nào, đành phải gọi điện thoại cho Trần Lâm.
Trần Lâm thấy chị tới đây bèn nói muốn ra đón chị.
Mạc Hạm vội hỏi: "Bây giờ Quý Thiển Ngưng có ở phim trường khônng?"
"Chị hỏi Tiểu Quý à." Trần Lâm nói: "Vốn dĩ hôm nay cô ấy có ba cảnh quay, nhưng mà cô ấy bị thương nên đạo diễn cho cô ấy nghỉ một ngày rồi."
Ti, Mạc Hạm thắt lại: "Bị thương?"
- --
Hmm, edit đúng là việc kỳ diệu luôn đó mọi người. Mình đã đọc chương này tổng cộng ba lần nhưng tới tận hôm nay khi đăng lên cho các bạn thì vẫn như lần đầu (do thời gian lâu quá rồi đó). Lúc làm chương này mình thấy bức xúc và có chút hối hận khi tại sao mình lại làm một bộ truyện có sự vô lý đến vậy. Mình còn viết cả một đoạn sớ dài luôn, nhưng giờ mình mất cảm xúc nên xóa rồi. Cũng may là phía sau khá hài hước nên gỡ gạc lại, và hơn hết là mình đã có bạn đọc và có người ủng hộ mình. Vậy nên cảm ơn các bạn, chứ nếu không biết đâu vì thấy vô lý hay hối hận mà mình drop rồi. (Chị bạn thân mình khi biết mình làm bộ hơn 600k chữ này đã cười mình gần chết, ~ khóc trong lòng một chút)
Trong một cuộc tình luôn có cả hoa hồng và chông gai, dù đó là dị tính hay đồng tính cũng vậy, chưa kể là đồng tính còn chông gai hơn rất nhiều. Nên mình hi vọng ai đó đang đọc dòng này sẽ trân trọng mối quan hệ mà mình đang có hơn, hiểu lòng đối phương hơn để cả hai cùng tiến về phía trước, để không phải bức bối như mười năm của A Hạm và Thiển Ngưng. Bởi vì truyện chính là truyện, trên đời cũng không có trùng sinh sống lại để làm lại cuộc đời đâu. Còn không thì ở vậy cho lành.