Editor: Lăng
Em không hài lòng, tiền này tôi không dám nhận.
Sau khi làm quỷ một thời gian, đầu óc cô trở nên chậm chạp, phải hơn một phút Quý Thiển Ngưng mới nhận ra mình bị cưỡng hôn.
Cô muốn thoát khỏi nhưng không biết sức lực Mạc Hạm ở đâu ra, đẩy như thế nào cũng không được, dưới tình thế cấp bách đó, cô chỉ còn biện pháp cắn môi chị.
Mạc Hạm bị đau rốt cuộc cũng chịu thả cô ra.
Quý Thiển Ngưng dùng tay che mặt, khuôn mặt tỏ vẻ đề phòng người trước mặt.
Đầu lưỡi Mạc Hạm quét một vòng trong khoang miệng, ánh mắt càn rỡ đánh giá ngũ quan cô, cuối cùng nhìn tới đôi mắt đầy lửa giận của cô, nhẹ nhàng cười nói: “Đúng là cún con.”
Quý Thiển Ngưng: “...” Cười cái rắm ấy!
Chị thì cười nhưng Quý Thiển Ngưng cười không nổi!
Mạc Hạm có một túi da tốt [1], trời sinh đã có gương mặt điện ảnh, ngũ quan sắc sảo, yêu kiều. So với mười năm sau thì hiện tại gương mặt này vẫn còn nét ngây ngô, nhưng cũng đủ để khiến người khác phải ngoái lại nhìn, khí chất thanh lãnh, cao quý lại càng tăng thêm mị lực cho chị. Khóe mắt Mạc Hạm có một nốt ruồi lệ chí [2], là điểm mà Quý Thiển Ngưng thích nhất trên gương mặt này.
[1] Vẻ ngoài xinh đẹp
[2] Nốt ruồi lệ chí: nằm ngay dưới mắt, còn gọi là bọng mắt, trong nhân tướng học nó đại diện cho cung tử tức. Theo quan niệm dân gian, người có nốt ruồi lệ ở mắt thường có cuộc đời bất hạnh, tình duyên trắc trở, hay phải chịu buồn đau trong chuyện tình cảm.
Năm đó Quý Thiển Ngưng chính là bị vẻ ngoài này mê hoặc, ưỡn ngực chạy tới mời rượu, cuối cùng tự chuốc say bản thân, kết quả bị người đem về nhà, cam tâm tình nguyện trèo lên giường người, bị người ta ăn tới mảnh xương cũng không chừa.
Mặc dù kỹ thuật hôn của người này cao siêu, nhưng việc bị cưỡng hôn cũng không phải là chuyện vui vẻ gì. Quý Thiển Ngưng trong lòng bốc hỏa, nhưng do chính mình đuối lý trước nên chỉ đành kìm nén lửa giận vào trong, nào dám gào thét ra ngoài.
“Làm ơn tránh ra.”
Một tay Mạc Hạm đỡ lưng cô, tay còn lại tạo thành vòng tròn khép kín khóa lấy cô. Cô không muốn đối cứng với chị, như vậy chỉ càng khó xem.
Lấy hiểu biết của Quý Thiển Ngưng với Mạc Hạm, người phụ nữ này rất sĩ diện, không phải là một người da mặt dày.
Quả nhiên, lúc cô lạnh lùng nói ba chữ kia, Mạc Hạm tuy lưỡng lự nhưng vẫn chịu bỏ tay xuống.
Vừa thoát khỏi gọng kiềm, khướu giác nhạy bén của Quý Thiển Ngưng ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Mạc Hạm nói cô là cún con cũng không sai.
Ánh mắt cô men theo mùi máu nhìn qua, thấy được ngón tay thon thả của Mạc Hạm cùng với lòng bàn tay đang rươm rướm máu tươi, liền thầm giật mình.
Môi Quý Thiển Ngưng giật giật, lời nói quan tâm suýt thoát khỏi vòm họng, lại như bị thứ gì đó bóp chặt, cuối cùng chỉ còn lại sự im lặng.
Mạc Hạm để ý đến ánh mắt cùng vẻ mặt của cô, thờ ơ nhìn vết thương của mình, nói: “Vết thương nhỏ thôi, không có việc gì.”
Quý Thiển Ngưng: “...” Cũng không có hỏi chị.
Vết thương có lẽ do vừa rồi dùng sức nên bị rách ra, máu chảy hơi nhiều, Mạc Hạm lật bàn tay qua lại, hướng Quý Thiển Ngưng nói: “Tôi đi xử lý một chút.”
Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Quý Thiển Ngưng bất động. Cô hoàn toàn có thể thừa dịp Mạc Hạm không chú ý mà chuồn trước, nhưng đôi chân lại không nghe cô sai khiến, cứ đứng yên tại chỗ. Thoáng nhìn qua vết máu đỏ tươi in trên tường lúc bị chị giữ lấy, trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy đau xót không thôi.
Nếu Mạc Hạm bị thương do mảnh thủy tinh găm vào, đó là do cứu cô mà ra. Tuy chị không hề biết cô “đã chết” ở trong phòng tắm.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đồ bị rơi.
Quý Thiển Ngưng chạy ra ngoài, liền thấy nào là lọ thuốc cùng thuốc viên rơi vãi đầy đất. Còn có băng keo cá nhân, bông thấm, cùng với ít đồ dùng ngổn ngang khắp nơi.
Mạc Hạm dùng cánh tay lành lặn cầm hộp sơ cứu trống rỗng, ánh mắt thanh lãnh đến khi thấy cô mới có chút nhiệt độ, nói: “Có thể giúp tôi không?”
Không biết vì sao, Quý Thiển Ngưng cảm thấy dáng vẻ đứng đắn này của chị liền hoài nghi mớ lộn xộn dưới sàn là do chị cố ý bày ra.
Thôi bỏ đi, dù sao người ta cũng là vì cứu mình mới bị thương, vẫn nên giúp chị nha.
Quý Thiển Ngưng im lặng lấy hộp sơ cứu trong tay Mạc Hạm, ngồi xổm xuống đem những thứ lăn lóc dưới sàn xếp vào. Đợi cô làm xong hết liền phát hiện Mạc Hạm đã ngồi ngay ngắn trên sô pha, đôi chân thanh nhã bắt chéo nhau, tay áo ngủ được vén lên, bàn tay bị thương đặt nghiêm chỉnh trên tay vịn. Người cao quý quả thật cao quý nha, dù không mở miệng vẫn cảm giác phảng phất như đang ra lệnh: “Giúp trẫm.”
Quý Thiển Ngưng như bị trúng tà, từ trong hộp thuốc lấy ra đồ khử trùng cùng bông băng đi tới, chuẩn bị sơ cứu thì chợt dừng lại, âm thầm khinh bỉ bản thân: “Mày chủ động làm gì?”
Cho rằng cô đang do dự, Mạc Hạm hời hợt nói: “Không sao, tôi không sợ đau.”
Ơ hay, ai thèm quan tâm chị đau hay không...
Quý Thiển Ngưng điều chỉnh tâm tình, trước tiên giúp chị cầm máu rồi lại bôi thuốc, băng bó. Toàn bộ quá trình, Mạc Hạm cũng không lên tiếng.
Quý Thiển Ngưng không biết chị có đang nhịn đau hay không, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của ai đó đang nhìn mình.
Quý Thiển Ngưng không chịu nổi nữa, nhiều lần muốn chạy mất nhưng vẫn nhịn xuống.
Đến khi cô băng bó xong, Mạc Hạm mới chịu thu liễm ánh nhìn đó lại, cử động cổ tay một chút rồi nói: “Cảm ơn.”
Quý Thiển Ngưng không cẩn thận nhìn thấy mấy tờ tiền lẻ trên bàn, biết là của mình, cô cảm thấy có chút chói mắt liền vội vàng quay đầu đi, trả lời: “Không cần khách khí.”
“Em...”
Quý Thiển Ngưng giả vờ bình tĩnh thu thập hộp thuốc, lùi về sau mấy bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cô không nhìn tới cái người đang ngồi kia, cầm lấy áo khoác đã bị bẩn của mình, ngắt lời: “Chuyện tối qua, hãy coi như chưa từng xảy ra đi.”
Đại khái là Mạc Hạm không nghĩ cô sẽ nói vậy, nhãn thần khẽ biến, chậm rãi đứng lên cúi đầu dò xét, hỏi: “Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Quý Thiển Ngưng nghe được thanh âm bình tĩnh của bản thân, nói: “Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, xảy ra chuyện đó cũng là bình thường thôi, lúc cần quên hãy quên nó đi. Tạm biệt.”
“Như thế nào là quên nó đi?” Mạc Hạm ngăn cô lại.
“Cứ thế mà quên.” Quý Thiển Ngưng không kiên nhẫn giải thích, cô không muốn tốn thời gian nữa, hiện tại chỉ nghĩ tới việc tìm một chỗ an tĩnh không người, điều chỉnh lại tâm tình cùng suy nghĩ hỗn loạn của mình một chút.
“Tối hôm qua em không nói như thế.” Mạc Hạm tiến lên, có chút cố ý gây sự, “Em nói em yêu tôi, muốn làm bạn gái tôi. Tôi đồng ý rồi, bây giờ em lại nói tôi là quên đi?”
(▀̿̿Ĺ̯̿▀̿ ̿).... Thật luôn? Mười năm trước cô không biết xấu hổ tới vậy hả???!!!
Quá khứ bị bỏ quên khiến Quý Thiển Ngưng thực sự không nhớ rõ trước đây mình đã nói gì, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là Mạc Hạm vậy mà lại đồng ý???
Chẳng lẽ biểu hiện tối hôm qua của mình làm chị cảm thấy hết sức hài lòng, nên muốn cùng mình phát sinh quan hệ danh chính ngôn thuận?
Quý Thiển Ngưng cảm thấy hoang đường vô cùng, lại không tìm được lý do khác biện minh cho chuyện này.
Cô không ngốc đến mức đi hỏi Mạc Hạm, trong đầu vốn loạn lại càng thêm loạn, cô chết mất thôi, nhéo nhéo bắp đùi, miệng cười mà lòng rối bời, nói: “Đều là lời nói lúc say. Lời nói do rượu mà ra làm sao có thể tin được? Cô buồn cười thật.”
Mạc Hạm: “...”
Quý Thiển Ngưng từ nhà Mạc Hạm đi ra lại phát hiện bên ngoài trời đang đổ tuyết.
Thảo nào lạnh như vậy.
Gió Bắc quật vào mặt làm cô không kịp đề phòng liền hắt hơi một cái, đầu óc tỉnh táo thêm đôi chút.
Bây giờ cô phải đi đâu?
Cô bây giờ chắc là sinh viên năm cuối của Bắc Viện, còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Hiện tại chắc là nghỉ đông, trường không thể đi, nhà lại chưa về được...
Quý Thiển Ngưng đang vắt hết óc hồi tưởng quá khứ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ.
Ngón tay bị đông cứng vì lạnh làm cô mất nửa ngày mới lấy điện thoại ra được, liền thấy màn hình hiển thị tên danh bạ là Na Na.
Quý Thiển Ngưng khững lại vài giây, mới nhớ đây là bằng hữu tốt nhất của cô, bạn học kiêm bạn cùng phòng Khương Ấu Na.
Khương Ấu Na sau này trở thành một diễn viên thuộc phái thực lực, khi sự nghiệp đạt tới đỉnh cao lại lấy một người ngoại quốc.
Lại nói các cô đã rất lâu không có gặp nhau, nhìn thấy tên trên điện thoại, viền mắt Quý Thiển Ngưng đỏ lên, lúc ấn nút nghe còn nghe chút nghẹn ngào: “Na Na.”
“Sao cậu còn chưa quay về?” Khương Ấu Na như vừa mới dậy, thành âm buồn ngủ pha chút mềm mại.
Các cô ở gần trường học thuê một căn nhà nhỏ. Cô nhớ tới hiện tại chưa về nhà là bởi vì cô và Khương Ấu Na mỗi người nhận được một bộ phim, nếu đã vậy thì bây giờ về đó đi!
Quý Thiển Ngưng đã tìm được chốn để về.
“Lúc về nhớ mua đồ ăn, mình muốn ăn mì vịt quay dưới lầu.” Khương Ấu Na tùy ý nói.
“OK!” Quý Thiển Ngưng đồng ý: “Bây giờ mình mua mì vịt quay cho cậu ngay.”
Cô cúp điện thoại, tâm tình đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sải bước về phía trước, không hề chú ý có một chiếc xe trắng bạc vẫn đi theo sau. Chiếc xe rất nhanh đuổi kịp cô, sóng vai đi cùng.
Quý Thiển Ngưng vô thức quay qua nhìn, liền đối diện với đối mặt lạnh lùng không chút gợn sóng của Mạc Hạm.
“Lên xe đi, tôi chở em.”
Quý Thiển Ngưng không muốn lên, quay đầu về trước, cước bộ không giảm: “Không cần, tôi có thể gọi xe.”
Mạc Hạm hỏi: “Em có tiền không?”
Quý Thiển Ngưng vội vàng mở ví tiền, nhìn thấy bên trong rỗng tuếch, mới nhớ lúc trước chính mình ra vẻ tiêu sái, đem tiền đưa hết cho Mạc Hạm.
Bây giờ thanh toán điện tử còn chưa thịnh hành. Cô vẫn có thể bắt xe về nhà rồi gọi Khương Ấu Na xuống trả tiền, nhưng như vậy lại phiền phức. Hơn nữa chủ yếu cô sợ Khương Ấu Na hỏi cô vì sao lại hết tiền. Chuyện tối hôm qua phát sinh cùng Mạc Hạm, một chữ cô cũng không muốn nói.
Cốt khí [3] của Quý Thiển Ngưng chỉ được mấy giây liền mất, cô cứng nhắc quay đầu, đối mặt với người này chỉ một từ nhận sai cũng không nói được.
[3] Niềm tin, sĩ diện.
Đời trước cô quá nghe lời, quá ỷ lại người này. Cô thống hận bản thân khi đó.
Mạc Hạm phảng phất đoán được cô muốn gì, mi tâm khẽ nhếch, thay cô trả lời: “Muốn mượn tiền không?'
Nói mày không thèm, nói đi!!!
“...” Quý Thiển Ngưng không thể thắng nổi bản thân, chậm chạp bước xuống bậc thang do Mạc Hạm tạo giúp, thần sắc mất tự nhiên nói: “Có thể cho tôi mượn 100 tệ được không? Ngày sau nhất định trả gấp đôi.”
Mạc Hạm không trả lời ngay. Xe đã dừng hẳn, một tay chị đặt trên khung cửa sổ, biểu tình ý vị sâu xa nhìn cô gái bên ngoài.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy chị như đang nhìn một con mèo hoang, liền có chút hối hận. Hối hận vì khi nãy đã cúi đầu, Quý Thiển Ngưng giận dỗi ngoảnh mặt đi.
Không cho mượn thì thôi, cùng lắm người ta đi bộ về. Tức!
Cô còn chưa kịp bước đi, một cánh tay từ trong xe vươn ra, kéo kéo áo khoác cô.
Quý Thiển Ngưng nhìn sang.
Ngón tay nõn nà của Mạc Hạm đang cầm mấy tờ tiền được xếp chỉnh tề. Quý Thiển Ngưng nhận ra số tiền này là lúc trước cô ác ý đưa cho chị, cổ họng căng thẳng: “Có ý gì?”
Mạc Hạm mở cửa xe bước xuống, đem tiền nhét vào túi áo trong của Quý Thiển Ngưng, đối diện ánh mắt chất vấn của cô, Mạc Hạm khẽ khom người chậm rãi nói bên tai cô: “Ngài không hài lòng, tiền này tôi không dám nhận.”
- --------
Chị Hạm có một pha phản dame quá xuất sắc.