Editor: Lăng
Đừng tự lừa dối mình.
Nếu biết trước Mạc Hạm sẽ quay trở lại, cho dù Quý Thiển Ngưng có khiến mình chết vì nghẹn thì cũng sẽ không bao giờ nói những lời kia.
Mạc Hạm bóp cằm cô một cách nhẹ nhàng vừa đủ, không làm cô thấy đau nhưng cũng không để cô thoát được. Cặp mắt kia ngày thường luôn là thanh lãnh vô tình, giờ phút này lại như băng tuyết tan rã, trầm tĩnh ôn hòa, đong đầy tình cảm mà nhìn cô.
Cô cảm giác như đang bị một cái lưới vô hình bao vây, muốn thoát lại thoát không được, chỉ có thể nỗ lực bảo trì sự tỉnh táo.
Cô nghe được giọng nói căng thẳng của chính mình, hỏi: "Chị nghe được gì?"
Khóe miệng Mạc Hạm càng lộ rõ ý cười, đáy mắt cũng nhiễm đầy ý cười, nói: "Em nói chị là bạn gái nhị thập tứ hiếu, muốn buộc chặt chị bên người. Còn nói ngày mai muốn kéo chị đi Cục Dân Chính."
"......" Cô không nên hỏi điều thừa thãi này!
Mạc Hạm cầm tay trái của cô, nhìn mu bàn tay vẫn còn kim tiêm truyền dịch, dịu dàng nói: "Ngày mai có lẽ vẫn chưa đi Cục Dân Chính được, vẫn là chờ em xuất viện rồi lại đi."
Nói xong, có chút đau lòng và yêu thương mà hôn lên ngón tay cô.
Quý Thiển Ngưng như bị điện vội giật ra khỏi tay chị, cơ thể không ngừng lùi về phía sau, ánh mắt lập loè không ngừng, có chút khó khăn mà nói: "Chị, chị, trước hết chị cứ bình tĩnh, nghe tôi giải thích cho rõ."
"Chị đã nghe được những lời chị muốn nghe nhất, những cái không muốn nghe."
Chuyện này không phải do cô nha. Quý Thiển Ngưng nhanh chóng sửa sang lại ý nghĩ, nói: "Những gì tôi vừa nói đều là nói mát."
"...... Nói mát?" Vẻ mặt Mạc Hạm trông rất hoang mang.
Quý Thiển Ngưng định thần, nói: "Triệu Hân Nhiên cố ý chạy tới gây sự với tôi, tôi vì muốn khích tướng cô ta nên mới nói như vậy. Chỉ có đứa ngốc mới tin những lời đó."
"Đứa ngốc" Mạc Hạm ngơ ngẩn, dịa dàng cùng ý cười nơi đáy mắt dần dần nhạt đi, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Đã không còn tiếp xúc thân mật, nhưng Quý Thiển Ngưng lại cảm giác so với lúc này càng khó chịu hơn, cô liếm liếm môi, nói: "Tôi......"
"Vì sao?" Giọng điệu buồn bã của Mạc Hạm cắt ngang suy nghĩ của cô.
Sao trăng cái gì? Đầu óc Quý Thiển Ngưng giống như là bị máy trộn bê tông khuấy hỏng, không có biện pháp suy nghĩ.
Đôi môi mỏng của Mạc Hạm khẽ mở, chậm rãi nói: "Lần đầu tiên em nói là em chơi chị, lần thứ hai em nói chị báo cảnh sát đi. Hiện tại thì em lại nói những lời đó đều là nói mát. Ba lần. Lần lượt đùa giỡn chị như thế, em thấy chơi rất vui sao?"
Hai lần say rượu loạn tính thì bỏ đi, Quý Thiển Ngưng biết bản thân rất là vô đạo đức. Nhưng lúc này đây, cô chỉ là muốn khích tướng Triệu Hân Nhiên thôi, nếu như Mạc Hạm không quay lại thì sẽ không nghe được mà!
Ban đầu cô không hề có ý muốn đùa giỡn Mạc Hạm, nhưng đối mặt với những chỉ trích như vậy, đôi mặt với đôi mắt khổ sở như vậy, trái tim Quý Thiển Ngưng như bị ai đó nhéo một cái, không biết nên phản bác như thế nào.
Mắt phải Mạc Hạm có một nốt ruồi lệ chí nho nhỏ, kết hợp với vẻ mặt của chị lúc này, tựa như giây tiếp theo chị sẽ khóc tới nơi.
Quý Thiển Ngưng đương nhiên biết Mạc Hạm không có khả năng sẽ khóc, nhưng cô cũng không có can đảm nhìn đôi mắt kia nữa, cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi."
"Chị không muốn nghe ba chữ này."
"...... Thật xin lỗi."
Cô không dám ngẩng đầu, dư quang thoáng nhìn thấy Mạc Hạm vươn tay về phía cô, nhưng chưa chạm tới đã rút về lại.
Hai người đồng thời trầm mặc.
Giằng co một lúc lâu, Mạc Hạm liền thở dài một tiếng rồi không ở lại nữa, xoay người yên lặng rời đi.
Âm thanh khóa cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Quý Thiển Ngưng bỗng ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, nghĩ đến dáng vẻ chất vấn đầy thống khổ ẩn nhẫn vừa rồi của Mạc Hạm, lần đầu tiên phát hiện bản thân mình thật cặn bã.
Cô đã sai sao? Từ lúc trùng sinh tới nay, đây lần đầu tiên Quý Thiển Ngưng nảy sinh sự nghi ngờ với bản thân.
Mạc Hạm rời khỏi phòng bệnh cũng không có lập tức rời đi, chị đứng yên ngoài cửa thật lâu, thẳng đến khi Cố Tâm Mỹ trở về.
Cố Tâm Mỹ thở hổn hển, hỏi chị: "Chị Hạm, chị phải đi rồi sao?"
Mạc Hạm không đáp mà hỏi lại: "Triệu Hân Nhiên đâu?"
"Đi rồi." Cố Tâm Mỹ nói: "Em tận mắt nhìn thấy đến nàng lái xe rời khỏi bệnh viện mới đi lên."
Mạc Hạm "Ừ" một tiếng, ngồi xuống ghế nghỉ ở ngoài cửa, nói: "Em vào đi."
Cố Tâm Mỹ cảm thấy tâm trạng của chị không đúng lắm, lại không dám hỏi nhiều, đẩy cửa đi vào.
"Thiển Ngưng, Chị Hạm chị ấy......"
"Chị muốn ngủ một giấc, đừng làm phiền chị." Quý Thiển Ngưng đưa lưng về phía cô nàng rồi nằm xuống.
Cố Tâm Mỹ đành phải ngậm miệng lại.
Không biết có phải do ở trong phòng điều hòa quá lâu mà Quý Thiển Ngưng cảm thấy có chút khó thở, như có thứ gì đó cắm vào tim, không đau nhưng lại chẳng hề ổn. Cô hít sâu một hơi, bởi vì dùng sức quá mạnh mà khiến tim co rút lại, nhíu mày.
Cô cứ nghĩ tim mình đã đủ cứng rắn đủ lạnh lùng nhưng hóa ra vẫn sẽ đau.
Hiện tại đầu óc cô vẫn rất rối loạn, cô không hiểu rõ vì sao mà cũng nhìn không thấu chính bản thân mình.
Chất lỏng được truyền vào cơ thể có có lẽ có chưa có thuốc ngủ nên Quý Thiển Ngưng dần dần trở nên mệt mỏi, vốn dĩ không phải rất muốn ngủ thế nhưng cuối cùng lại ngủ mất tiêu.
Lúc tỉnh dậy thì cũng gần đến giờ dùng cơm tối.
Quý Thiển Ngưng vẫn chưa thể ăn cơm như thường, nên Cố Tâm Mỹ bèn mở app Meituan tự gọi cơm cho mình.
Nhìn cô nàng chơi di động rất vui vẻ, Quý Thiển Ngưng cảm thấy rất ngứa tay ngứa chân, nói: "Nào rảnh em về nhà lấy điện thoại tới đây giùm chị đi."
"Ăn xong em về lấy cho." Cố Tâm Mỹ nói.
Nửa tiếng sau cơm hộp đã được giao đến, Cố Tâm Mỹ nghe thấy có tiếng gõ cửa bèn đi lấy. Anh giai giao hàng đứng ở bên ngoài vừa mới rời đi, thì cô nàng liền thấy Mạc Hạm vẫn còn ngồi trên ghế, kinh ngạc nói: "Chị Hạm, chị chưa đi sao?"
Mạc Hạm nhìn cô nàng một cái, không nói lời nào xem như cam chịu.
Cố Tâm Mỹ nhìn nhìn hộp cơm trong tay: "Chị đói bụng chưa? Nếu không em đưa phần cơm này cho chị nha? Em gọi cơm sườn kho, không biết có hợp khẩu vị của chị không nữa."
Sắc mặt Mạc Hạm vẫn như thường, xua xua tay, nói: "Tôi không đói bụng, em ăn đi."
Cố Tâm Mỹ thấy giọng chị có chút mệt, do dự hỏi: "Nếu không em rót cho chị một ly nước?"
Mạc Hạm lại xua xua tay, lần này cũng không nói thêm gì.
Cố Tâm Mỹ đành thôi, mang theo phần cơm hộp kia vào lại phòng bệnh.
Quý Thiển Ngưng giống như nghe thấy âm thanh quen thuộc nào đó, hỏi: "Ai ở bên ngoài?"
"Chị Hạm."
"......"
Mạc Hạm vậy mà vẫn chưa đi sao, điều này làm Quý Thiển Ngưng cảm thấy rất bất ngờ.
Sau khi ăn xong, Cố Tâm Mỹ nhận lấy chìa khóa từ Quý Thiển Ngưng, trở về lấy điện thoại giùm cô, cũng thuận tiện lấy một ít quần áo để tắm rửa.
Lúc mở cửa phòng cũng không thấy Mạc Hạm nữa, Cố Tâm Mỹ cho rằng chị đã đi rồi, cũng không có để ở trong lòng.
Lúc quay lại thì lại phát hiện Mạc Hạm vẫn ngồi trên ghế trước phòng bệnh, Cố Tâm Mỹ ngẩn người, lúc đi ngang còn có chút xấu hổ mà chào hỏi chị.
Mạc Hạm nhìn đồ trong tay cô nàng, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thiển Ngưng nhờ em lấy ít quần áo."
Mạc Hạm gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Cố Tâm Mỹ đi vào phòng một mình.
"Còn chưa đi sao?" Quý Thiển Ngưng thoáng nghe được đoạn đối thoại ngoài cửa.
"Dạ." Cố Tâm Mỹ nói: "Nếu không thì cho chị ấy vào đi."
"Vì sao lại để chị ấy vào đây?"
Cố Tâm Mỹ gãi gãi đầu, nói: "Chị Hạm dù gì đi nữa thì cũng là một đại minh tinh, ở bên ngoài ngồi không khác gì vệ sĩ của đại gia, như vậy có chút không hợp lắm?"
"Chị cũng có bảo chị ấy ngồi......" Quý Thiển Ngưng lẩm bẩm, có chút bực bội mà nói: "Điện thoại của chị đâu?"
Cố Tâm Mỹ đưa điện thoại cho cô.
Điện thoại cả ngày không sạc cũng không còn nhiều pin lắm, Quý Thiển Ngưng vừa sạc vừa đọc tin nhắn chưa đọc. Có Khương Ấu Na chế giễu với cô chuyện Bạch Hạo dính người như thế nào. Có Lục Thanh Hoan chia sẻ với cô chút chuyện vui khi quay phim. Còn có Lương Ninh hỏi thăm bệnh tình của cô ra sao.
Lương Ninh đợi thật lâu cũng không thấy cô trả lời, bèn gọi qua số của Cố Tâm Mỹ, Quý Thiển Ngưng đã nói chuyện với cô ấy qua điện thoại nữa nên cũng không cần phải nhắn lại nữa.
Mới vừa trả lời tin nhắn của Khương Ấu Na xong, thì cô ấy rất nhanh đã nhắn lại: "Mình còn nghĩ cậu mất tích rồi đó."
Quý Thiển Ngưng nói cho cô ấy biết mình phải làm phẫu thuật, còn chụp ảnh cô đang chuyền nước rồi gửi qua.
Khương Ấu Na lập tức cho gọi video cho cô.
Quý Thiển Ngưng soi gương, sửa sang lại đầu tóc một chút rồi mới ấn nghe.
Trên màn hình xuất hiện Khương Ấu Na đang mang trang phục của vai diễn, cầm điện thoại than ngắn thở dài: "Thương Tiểu Quý Tử ghê, đang yên đang lành tự nhiên lại đổ bệnh? Mình vẫn chưa đóng máy, xin nghỉ phỏng chừng là không được rồi, không thể quay lại thăm cậu được."
Quý Thiển Ngưng cười cười: "Không phải bệnh nặng gì, không cần cậu nhớ thương, lo mà đóng phim đi."
"Ai chăm sóc cậu đó?"
"Trợ lý của mình." Quý Thiển Ngưng đem màn hình chuyển hướng sang Cố Tâm Mỹ, "Tâm Mỹ, đây là Na Na."
"Xin chào chị Na Na." Cố Tâm Mỹ là lần đầu tiên gặp mặt Khương Ấu Na bèn chào hỏi.
"Chào ——" Khương Ấu Na nói: "Trông thật đáng yêu."
"Na Na, chị rất xinh đẹp nha." Cố Tâm Mỹ cười tủm tỉm nói.
Chờ hai người thổi phồng khách sáo lẫn nhau xong, Quý Thiển Ngưng lại quay màn hình về phía mình, hỏi người đầu kia: "Quay phim thuận lợi không?"
"Không, mệt gần chết." Khương Ấu Na đi về phía trước, "Tối nay còn có một cảnh quay, mình khẩn trương lắm."
"Khẩn trương cái gì?"
"CẢNH, HÔN!"
Quý Thiển Ngưng sửng sốt, hỏi: "Cùng anh Bạch Hạo?"
"Đúng vậy!" Khương Ấu Na gấp đến độ vỗ đùi, "Cậu nói xem, mình với anh ấy thân quen như vậy, Lúc quay cảnh hôn làm sao mà chạm môi được bây giờ! Chỉ cần tưởng tượng đến cái này là mình liền sợ tới mức tẻ ra quần."
Quý Thiển Ngưng phì cười, nói: "Đừng sợ, cậu là diễn viên chuyên nghiệp, không nên sợ cảnh hôn."
"Mấu chốt là...... Mình không có kinh nghiệm." Hiếm khi Khương Ấu Na lại ngượng ngùng, chớp chớp mắt, nói: "Cậu có kinh nghiệm không? Nếu không cậu dạy mình quay làm sao đi?"
Quý Thiển Ngưng bối rối, nói: "Mình cũng làm gì có kinh nghiệm."
Khương Ấu Na lập tức nản lòng: "Đúng thật. Cậu là cẩu độc thân mà, chưa yêu đương thì biết hôn với ai."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Khương Ấu Na không chú ý tới vẻ mặt khác thường của cô, khuôn mặt lộ vẻ buồn rầu mà nói: "Mình lại mắc tiểu. Không nói chuyện với cậu nữa, mình muốn đi chuẩn bị trước. Tạm biệt."
"Tạm biết."
Sau khi kết thúc cuộc gọi video với Khương Ấu Na, Quý Thiển Ngưng bỏ điện thoại xuống thì phát hiện Cố Tâm Mỹ cắn ngón tay mắt trông mong nhìn mình, nghi hoặc nói: "Vừa nãy ăn không no sao?"
Cố Tâm Mỹ hơi 囧, nói: "Không phải."
"Vậy vẻ mặt đó là sao?"
Cố Tâm Mỹ chọt chọt hai ngón tay, nói: "Em có thể hỏi một câu được không?"
"Hỏi đi."
Cố Tâm Mỹ thần bí liếc ra ngoài cửa một cái, hạ giọng nói: "Lúc chị Hạm hôn chị, chị có cảm giác gì?"
Tim Quý Thiển Ngưng nhảy dựng lên, cũng nhìn thoáng qua cửa, cẩn thận mà nói: "Em hỏi cái này làm cái gì?"
Cố Tâm Mỹ nhớ rõ cô không thích bị người tìm hiểu chuyện riêng, ấp a ấp úng nói: "Trước kia mỗi lần em xem mấy cái đó đó, nói là nếu được người mình thích hôn một cái, thì mặt sẽ đỏ, tim đập nhanh hơn, thậm chí là cảm giác tê dại như điện giật...... Em nhớ rõ lúc ấy mặt chị đỏ lắm đó."
Cô có đỏ mặt sao? Quý Thiển Ngưng lúc ấy chỉ lo tức giận, làm sao quản được chuyện có đỏ mặt hay không. Cô ra vẻ trấn định, phong khinh vân đạm mà nói: "Chị cũng có thích chị ấy đâu, cảm giác gì cũng không có hết."
"Thật vậy sao?" Xét thấy phía trước bị đã lừa gạt rất nhiều lần nên Cố Tâm Mỹ đối lời nói của cô tỏ vẻ hoài nghi.
Quý Thiển Ngưng bất mãn vì bị nghi ngờ bèn gõ trán cô nàng một cái.
Cố Tâm Mỹ bị đau mà kêu lên một tiếng.
"Còn dám nói bậy liền gõ thêm cái nữa." Quý Thiển Ngưng hơi uy hiếp.
Cố Tâm Mỹ chu chu môi, cúi đầu nói thầm: "Em chỉ là cảm thấy chị Hạm thật ra khá là tốt chớ bộ."
Quý Thiển Ngưng chép miệng: "Chị ấy cho em chỗ tốt gì à, muốn em nói giúp chị ấy gì à?"
"Không có không có." Cố Tâm Mỹ vội phủ nhận, sợ lại chọc cô khó chịu, tìm một cái lý do mà giải thích: "Cả ngày nay chị Hạm canh giữ bên ngoài, không ăn không uống, cảm giác siêu đáng thương luôn."
Quý Thiển Ngưng cảm thấy nhất định là Cố Tâm Mỹ suy nghĩ nhiều rồi. Mạc Hạm là loại người dùng lỗ mũi mà nhìn người khác, sao có thể dính dáng đến hai chữ "Đáng thương" được?
Mạc Hạm giống như vẫn luôn không có rời đi.
Sở dĩ gọi là giống như, là bởi vì sau đó Quý Thiển Ngưng và Cố Tâm Mỹ cũng không có đi ra ngoài.
Khoảng 8 giờ tối, y tá tới kiểm tra phòng cũng như đổi bình truyền nước cho cô, trước khi rời đi Quý Thiển Ngưng có nghe mang máng y tá nói vài câu với người ngồi bên ngoài.
Cố Tâm Mỹ giúp cô lau mình, nhỏ giọng hỏi: "Chắc chị Hạm sẽ không ở ngoài canh cả đêm đâu ha? Nếu không em đi khuyên chị ấy một chút?"
Quý Thiển Ngưng cảm thấy cô nàng có khuyên cũng như không, lắc đầu: "Không cần."
"Ồ."
Quý Thiển Ngưng bảo Cố Tâm Mỹ mở TV mở âm lượng lớn hơn giọng người bình thường nói chuyện một chút, làm như vậy thì sẽ không để ý đến âm thanh bên ngoài nữa.
Thật ra bên ngoài trừ bỏ tiếng bước chân đi lại ngẫu nhiên của y ta thì âm thanh gì cũng không có.
Quý Thiển Ngưng lại bị tác dụng của thuốc thôi miên, chưa đến 11 giờ đã bắt đầu ngáp. nháy mắt đã tới trước mặt cô, vây quay cô lại.
Cô muốn kêu cứu nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó bóp lấy không thể phát không âm thanh được.
Đau quá....
Cô thở không nổi nữa rồi, ai tới cứu cô đây?
"Thiển Ngưng? Thiển Ngưng em tỉnh lại đi!"
Âm thanh quen thuộc nhất chui vào lỗ tai cô, sau khi bị đánh vào má không biết bao nhiêu lần thì rốt cuộc Quý Thiển Ngưng cũng tỉnh lại từ trong ác mộng. Chỉ là trước mắt trắng xoá, cô không thấy được gì, mở miệng nghẹn ngào mà hỏi: "Tôi đã chết rồi sao?"
"Đồ ngốc, không cho nói cái chữ xui xẻo kia!" Có người ôm chặt lấy cô, một tay lau mồ hôi lạnh trên trán cô, giọng nói hơi lo lắng vang lên bên tai cô: "Nằm mơ mà thôi, không có việc gì, đừng sợ."
Thần trí Quý Thiển Ngưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chóp mũi ngửi được mùi nước hoa quen thuộc liền theo bản năng mà hỏi: "Mạc Hạm à?"
Người đang ôm lấy cô bỗng dưng cứng đờ, cúi đầu hôn lấy đôi môi run rẩy của cô, nói: "Là chị."
"Vì sao chị lại ở chỗ này?"
"...... Chị nghe thấy em kêu chị."
"Ta sao tôi lại kêu chị được chứ?"
Mạc Hạm lại hôn hôn mí mắt cô, thở dài nói: "Bởi vì em cần chị."
"Nói bậy, tôi mới không cần chị. Một mình tôi cũng sống tốt lắm, ai tôi cũng không cần." Ngoài miệng nói không cần nhưng Quý Thiển Ngưng lại ôm chị càng chặt hơn.
Người này thật sự là Mạc Hạm sao?
Mặc kệ có phải hay không thì hương vị quen thuộc đối phương trên người cũng khiến cô an tâm.
Kiếp trước mỗi lần gặp ác mộng thì khi tỉnh lại đều nghe thấy mùi hương này, loại cảm giác quen thuộc nà, làm Quý Thiển Ngưng luyến tiếc buông tay.
Cô vẫn không thấy được gì, cho nên cô cảm thấy bản thân vẫn đang ở trong mộng.
Cô theo bản năng tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng ngực đối phương, vô thức mà lẩm bẩm: "Chị tin có kiếp trước không?"
- ---
Hôm qua coi Euro nên mệt
Cố Tâm Mỹ thấy thế bèn tắt tivi rồi đỡ cô nằm xuống.
Một giây trước khi rơi vào mộng đẹp thì Quý Thiển Ngưng vẫn còn đang suy nghĩ: Mạc Hạm đi rồi sao?
Giường cảu bệnh viện một chút cũng ngủ không ngon, ga trải giường, vỏ chăn đều có mùi thuốc tiêu độc, còn có một mùi khét nào đó.
...... Lửa lớn!
Ngọn lửa đỏ bừng này