Editor: Lăng
Nếu không đủ tư cách thì hãy phá vỡ nó.
Bây giờ Quý Thiển Ngưng đang vô cùng hối hận khi nhớ lại hành động ngu xuẩn là nhốt Mạc Hạm vào trong tủ, cái tủ này quá nhỏ, giống như nhà giam giữ cô lại ở bên trong. Mà Mạc Hạm lại biến thành người nắm quyền chủ động.
Cô nhắm mắt lại, nhớ lại cảm giác khi vừa được hôn: Tim đập nhanh hơn, khuôn mặt đỏ bừng, điện giật tê dại...... Hình như đều có hết.
Cô thở dài trong lòng, không thể không thừa nhận, cái phương pháp chứng minh kia của Cố Tâm Mỹ vẫn có chút đáng tin cậy.
Cô vẫn còn yêu Mạc Hạm.
Không phải bởi vì nụ hôn này mà cô mới nhìn thấu bản thân, từ đầu đến cuối cô đều rất rõ ràng, chính mình trúng độc của Mạc Hạm, đã ăn sâu vào xương tủy, hết thuốc chữa.
Cô biết điều này đáng sợ cỡ nào, cho nên ngay khi vừa mới trùng sinh liền nhắc nhở bản thân rằng ngàn vạn lần phải tránh xa viên thuốc độc Mạc Hạm này.
Nhưng những việc cô làm sau này, mặc kệ là say rượu loạn tính, hay là sinh bệnh gặp ác mộng, đều là lần lượt chủ động đẩy bản thân về phía Mạc Hạm......
Cô ngủ với người ta, còn không chịu phụ trách.
Cô bị người ta chọc trúng tâm sự, đánh chết cũng không muốn thừa nhận.
Cô nghe thấy tiếng tim đập như trống của mình, rõ ràng đến mức làm cô bất an. Cô nhanh chóng thở hổn hến, trốn tránh vấn đề mà nói: "Nơi này tối quá, chúng ta...... ra ngoài trước đi."
"Em đang sợ sao?" Mạc Hạm hỏi cô.
"Cốc cốc cốc ——"
Tiếng đập cửa tới quá đúng lúc.
Cố Tâm Mỹ đứng ngoài cửa nói: "Thiển Ngưng, hai người không sao chứ? Y tá tới truyền dịch cho chị nè."
Cái gì mà hai người không sao chứ? Con bé Cố Tâm Mỹ này nghĩ gì đâu không!
Quý Thiển Ngưng quẫn bách đẩy Mạc Hạm ra: "Mau thả tôi ra ngoài!"
Nghe được hai chữ "Truyền dịch", Mạc Hạm cũng không làm khó cô nữa, đẩy cửa tủ ra.
Quý Thiển Ngưng thành công thoát thân, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành thì y tá đã đẩy xe vào, cười khanh khách chào hỏi: "Chào buổi sáng nha hai vị."
Quý Thiển Ngưng ho khan hai tiếng, miễn cưỡng cười vui nói: "Chào buổi sáng."
"Trước tiên thì nằm xuống rồi tôi mới truyền dịch cho cô được."
Quý Thiển Ngưng nghe lời nằm xuống.
Hộ sĩ ghim kim tiêm cho cô, sau đó lại vén áo cô lên quan sát miệng vết thương, hỏi: "Có cảm giác khó chịu hay không khỏe gì không?"
Quý Thiển Ngưng nói: "Có chút ngứa, nhưng không phải rất đau."
"Vậy thì không có việc gì, đây là do miệng vết thương đang chậm rãi khép lại." Y tá nói: "Thật ra không cần phải nằm miết vậy đâu, bình thường có thể đi lại một chút, nhưng trước hết vẫn chưa thể vận động kịch liệt được."
Quý Thiển Ngưng gật đầu: "Tôi đã biết, cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo. Cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Y tá thu dọn dụng cụ chuẩn bị rời đi, Cố Tâm Mỹ hỏi: "Vết thương của chị ấy có lưu lại sẹo không?"
Y tá nói: "Vết thương của cô ấy rất nhỏ, chỉ cần chú ý nhiều hơn thì sẽ gần như không thấy sẹo."
Cố Tâm Mỹ hiểu chuyện, tự mình mở cửa cho y tá, lại quay đầu hỏi: "Chị Hạm có muốn ăn sáng không? Ăn gì thì em giúp chị mua nha."
Mạc Hạm vừa lúc cũng có chuyện muốn nói cùng Quý Thiển Ngưng, nên lấy trong ví 100 tệ đưa cho cô nàng: "Vậy phiền em."
"Không phiền không phiền." Cố Tâm Mỹ cầm tiền đi thẳng.
Ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm bụng cô, mặt Quý Thiển Ngưng nóng lên, vội kéo áo xuống.
Tầm mắt Mạc Hạm quay lại mặt cô, nói: "Yên tâm, sẽ không để lại sẹo đâu."
Quý Thiển Ngưng nhấp môi không nói. Kiếp trước cô bị thiêu đến như vậy, ngay cả bác sĩ giỏi nhất mà Mạc Hạm mời cũng không giúp cô khôi phục hoàn hảo như ban đầu, cô đã sớm miễn dịch đối với sẹo, thêm hay bớt một vết thì có làm sao? Cô căn bản không để bụng chuyện này.
Nghĩ đến kiếp trước, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái: "Nếu tôi bị hủy dung, toàn thân trên dưới đều là sẹo thì chị có còn thích tôi không?"
Mạc Hạm ngẩn người, nói: "Vì sao lại trù ẻo bản thân như thế?"
"Chị trả lời tôi trước đi." Quý Thiển Ngưng hơi mất kiên nhẫn.
Mạc Hạm không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, vẻ mặt ngơ ngác.
Quý Thiển Ngưng thầm đếm thời gian, mỗi khi đếm qua một giây thì tim cô liền trầm xuống một tấc. Lúc sắp sửa chạm đáy cốc, cô liền nghe được giọng nói từ nội tâm của chính mình: Sao lại có người thích một người phụ nữ xấu xí toàn thân đều là sẹo chứ?
Cô thở một hơi thật dài, trước khi môi Mạc Hạm khẽ nhúc nhích muốn trả lời thì giành trước một bước chặn lời chị lại: "Tôi hiểu rồi, chị không cần phải nói nữa."
"Nếu......"
"Tôi đã nói là đừng nói nữa mà!" Quý Thiển Ngưng hét to.
Mạc Hạm lẳng lặng nhìn cô vài giây, không chút hoang mang nắm lấy tay trái đang truyền dịch của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Tức giận không có lợi cho việc mau lành vết thương đâu em."
Lý lẽ gì kỳ quá vậy?
Không chờ Quý Thiển Ngưng nỗi bão lần thứ hai thì Mạc Hạm cầm tay trái cô lên, hôn lên từng ngón tay run rẩy của cô.
Đều nói là tay đứt ruột xót, Quý Thiển Ngưng cảm giác có một dòng điện chạy dọc theo những ngón tay chạy thẳng vào tim cô, cảm giác tê dại kỳ lạ đó khiến cô chết lặng.
"Vấn đề của em chị đã suy nghĩ nghiêm túc một chút, chị cảm thấy bản thân vấn đề này đã có vấn đề." Mạc Hạm nghiêm mặt nói: "Em cũng không có bị hủy dung, vì sao cứ phải giả thiết là mình bị hủy dung? Em đang nghĩ nếu em trở nên xấu xí thì chị sẽ lập tức vứt bỏ em sao?"
"......"
"Chị sẽ không." Mạc Hạm chém đinh chặt sắt mà nói: "Chị chưa bao giờ yêu thích qua loa, nếu đã nhận định một người, thì đó là cả đời. Mặc kệ em tốt hay xấu, chị đều sẽ ở bên cạnh em, cùng em vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu em nguyện ý, chị sẽ chăm sóc em cả đời."
Kiếp trước không phải Mạc Hạm đã làm như vậy sao? Nhưng như thế thì có ích lợi gì?
Sâu trong nội tâm truyền đến từng đợt hàn ý, Quý Thiển Ngưng nhìn chị giống như nhìn người xa lạ, mặt vô cảm mà nói: "Tôi không cần chị thương hại."
"Đây không phải thương hại, đây là trách nhiệm, là...... Yêu."
Nghe được chính miệng Mạc Hạm nói ra từ "Yêu" này, cả thể xác và tinh thần Quý Thiển Ngưng đều chấn động.
Cô thấy hoa mắt, nhanh chóng hiện lên rất nhiều hình ảnh: khuôn mặt vĩnh viễn lạnh nhạt của Mạc Hạm; người phụ nữ đó vĩnh viễn sẽ không nói bất kỳ câu yêu thương nào; những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh của họ trước khi ly hôn......
Những chuyện quá khứ đó giống như một bộ phim chiếu lại trong đầu cô, cô chỉ thấy sự hèn mọn của bản thân cùng sự cao ngạo của người phụ nữ đó, nhưng tuyệt đối không thấy "Yêu".
Mạc Hạm kinh ngạc nhìn cô rơi hai hàng nước mắt: "Em......"
Khi những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay, Quý Thiển Ngưng mới nhận ra là mình đang khóc, khi cô giơ tay muốn lau nước mắt thì lại bị người ôm lấy.
Trên mặt Mạc Hạm không còn chút thong dong nào, ôm cô nói: "Thật xin lỗi, chị là người không biết ăn nói. Đều do chị không tốt, em đừng khóc."
Quý Thiển Ngưng không hề muốn khóc một chút nào, đặc biệt là khóc trước mặt Mạc Hạm, nhưng lại không thể ngăn nước mắt ngừng rơi xuống.
Mạc Hạm ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô, như là muốn đem cô nhập vào làm một với mình: "Nói cho chị biết, rốt cuộc thì em sợ điều gì?"
"Tôi......" Quý Thiển Ngưng muốn tiếp tục phủ nhận rằng bản thân không có tình cảm với Mạc Hạm, nhưng những lời hại người hại mình đó lại nói không nên lời được, khụt khịt nói: "Tôi không tin vào tình cảm, càng không tin hôn nhân."
Hai tay Mạc Hạm giữ chặt đâu cô, hôn lên khóe mắt cô, nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của cô: "Vậy thì hay thử tin chị."
Quý Thiển Ngưng nhất thời hoảng hốt.
Kiếp trước cô rất tin tưởng Mạc Hạm, ngay tim mình cô cũng đưa cho Mạc Hạm, nhưng người kia không yêu cô, cuối cùng lại làm cho cô mình đầy thương tích.
Một đời này, Mạc Hạm nói thích cô, tự cô cũng cảm giác được...... Cô còn có thể tin tưởng thêm lần nữa không?
Những ký ức của kiếp trước lại bắt đầu chiếu lại trong tâm trí cô, Mạc Hạm cao lãnh cùng Mạc Hạm thâm tình ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện, cô không thể phân biệt được đâu mới là Mạc Hạm.
Cô khó chịu mà che đầu lại, nhanh chóng tìm vài lý do trong vài giây ngắn ngủi, bình tĩnh lại, nhìn Mạc Hạm nói: "Tôi muốn nỗ lực đóng phim, tôi không muốn lãng phí thời gian vào chuyện yêu đương."
"Vậy thì...... Trước tiên cứ làm bạn đã nha?"
"......"
Quý Thiển Ngưng cũng không có đồng ý cho Mạc Hạm cơ hội, nhưng Mạc Hạm lại cố tình không hiểu, không biết xấu hổ mà giữ lấy danh nghĩa bạn bè.
Cố Tâm Mỹ bước vào nói cô nên đi lại nhiều hơn. Mạc Hạm nghe được liền đỡ cô xuống giường, sau khi bị cự tuyệt liền cười nói: "Mọi người đều là bạn bè, không cần khách sáo với chị làm gì."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Từ lúc cảm nhận được tình trạng ái muội của hai người này, đặc biệt là từ lúc tận mắt thấy nghệ sĩ của mình sau khi bị người ta hôn thì đỏ bừng cả mặt, gặp ác mộng thì kêu tên người ta, sau đó còn ôm người ta khóc lóc không chịu buông tay, từ đó Cố Tâm Mỹ càng thêm khẳng định Quý Thiển Ngưng là người khẩu thị tâm phi, rõ ràng là thích Mạc Hạm, còn một hai cứ phải tự lừa mình dối người là không thích chị ấy.
Cố Tâm Mỹ chưa từng yêu đương nên cũng không hiểu rõ tâm lý của Quý Thiển Ngưng, chỉ nghĩ là cô rụt rè nên muốn giúp hai người họ. Cho nên cô nàng liền yên tâm thoải mái mà đem nhiệm vụ chăm sóc Quý Thiển Ngưng giao cho Mạc Hạm, chính mình ngồi lên chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng bệnh mà nghịch điện thoại.
"Chị đừng có mà sờ eo tôi!"
"Bạn bè với nhau mà không thể sờ eo nhau sao? Vậy chị nên sờ chỗ nào?"
"Phì ——" Cố Tâm Mỹ bị cuộc đối thoại mờ ám của hai người kia làm cho bật cười.
Nghe thấy tiếng cười, Quý Thiển Ngưng trừng mắt nhìn Cố Tâm Mỹ một cái, tức giận nói: "Buồn cười lắm sao?"
Cố Tâm Mỹ đứng dậy, nghiêm mặt lắc đầu: "Một chút cũng không buồn cười."
"Chị ấy chân tay vụng về, em đây đỡ chị." Quý Thiển Ngưng tỏ ý ghét bỏ mà nói.
"Dạ." Cố Tâm Mỹ cất điện thoại đang chuẩn bị đi qua đó, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt ám chỉ của Mạc Hạm bèn thu chân lại, nói: "Em thấy chị Hạm so với em thì tốt hơn đó."
Mạc Hạm ném cho cô nàng một ánh mắt cảm kích.
Cố Tâm Mỹ nhìn chị nhếch miệng cười.
Quý Thiển Ngưng nhìn hai người kia mắt đi mày lại, phổi như muốn nổ tung. Mạc Hạm cẩu nữ nhân này thật sự có độc mà, không đến hai ngày đã làm khuỷu tay của trợ lý cô hướng ra ngoài, tiếp theo còn là gì nữa đây?
Quý Thiển Ngưng quyết định không để ý tới Mạc nào đó nữa, cứ lạnh nhạt với chị, khiến chị khó chịu, như vậy thì bản thân mới thấy thoải mái được.
Nhưng sau đó cô liền phát hiện cô sai quá sai rồi.
Cô không chủ động cùng nói chuyện Mạc Hạm, nhưng Mạc Hạm là cùng Cố Tâm Mỹ trò chuyện rất vui vẻ.
"Chị Hạm, sao chị còn chưa đóng phim?"
"Vẫn còn đang tham khảo kịch bản."
"Em nghe nói bình thường chị diễn chỉ cần một lần là qua, thật là lợi hại, trách không được lại lấy được giải ảnh hậu."
"Cảm ơn."
"Em vẫn luôn rất tò mò, cái cúp kia là bằng vàng ròng thật sao?"
"Không, là hợp kim."
"Hóa ra là thế! Kiến thức rộng quá."
Quý Thiển Ngưng bị làm lơ nên cực kỳ buồn bực. Cô mới là người bệnh nè, mấy người nói chuyện vui như vậy, có để ý tới cảm xúc của cô chút nào hay không vậy?