Bạn có từng có cảm giác kỳ lạ này chưa? Khi gọi điện thoại cùng người nào đó lại không biết nên nói gì với đối phương. Không phải là vì hồi hộp, cũng không phải là vì xấu hổ, chỉ là cảm thấy nơi nào đó trống rỗng, hốt hoảng hệt như nằm mơ vậy.
Hiện tại Quý Thiển Ngưng đang có loại cảm giác không nói rõ này.
Kiếp trước, cô và Mạc Hạm cùng nhau trải qua cuộc hôn nhân mười năm, nhưng mười năm dài đằng đẵng này lại không đủ để các cô thật sự hiểu hết về nhau.
Vậy mà đời này, Quý Thiển Ngưng cũng chỉ "mới quen" Mạc Hạm có một năm, mà Mạc Hạm này lại như là sống lại, vô cùng tốt đẹp nhưng cũng khiến cô nhìn không thấu.
Loại cảm giác mà rõ ràng bạn cảm thấy người kia rất quen thuộc, nhưng lại giống như rất xa lạ khiến Quý Thiển Ngưng cảm thấy mê mang.
Cô đã từng nghĩ tới việc muốn thoát khỏi Mạc Hạm, nhưng mà những chuyện xảy ra liên tiếp đã chứng minh là cô không thể thoát được. Người kia như là vết bớt trời sinh đã có trên ngực cô, chỉ có thể che giấu nhất thời, chứ không có biện pháp hoàn toàn bỏ đi.
Nàng sống lại, Mạc Hạm thay đổi, có lẽ đều là ý trời chăng?
Từ hôm nay trở đi, cô không muốn phải nghĩ đến những vấn đề khiến cô rối rắm đó nữa.
Cô quyết định sẽ bắt đầu lại với Mạc Hạm một lần nữa, cụ thể như thế nào thì vẫn còn chưa nghĩ kỹ. Vì tìm không thấy đề tài nên có chút ảo não mà nói: "Muộn rồi, tôi cúp máy đây."
Thậm chí không đợi người bên kia đáp lại thì Quý Thiển Ngưng đã vội vàng cúp máy, nhìn bầu trời đêm thở phào nhẹ nhõm.
Cô như là người tự mình mang vác chạy thật lâu, thật nhanh, vô cùng mệt mỏi. Lúc sắp tuyệt vọng thì lại có người giúp cô cởi bỏ gánh nặng. Khiến cô khôi phục sức sống, toàn thân thoải mái đến mức nói không nên lời.
Cô muốn giải phóng bản thân, vậy nên nhân lúc tiếng pháo hoa vang trời liền hét lên: "A --"
Cụm pháo hoa cuối cùng bắn lên không trung quảng trường, rồi lại nổ tung như mưa sao, dần dần tắt.
Náo nhiệt lại trở về yên tĩnh.
Năm mới trong thành phố luôn buồn tẻ và nhạt nhẽo như thế.
Quý Thiển Ngưng thành công chụp được cảnh pháo hoa nở rộ đẹp nhất, chỉnh sửa một chút rồi đăng lên vòng bạn bè, sau đó gõ thêm vài chữ cho văn vẻ: "Một mình ngắm pháo hoa."
"Leng keng --"
Mạc vênh váo: "Bạn yêu dấu của chị ơi, khi nào thì kéo Wechat của chị ra vậy?"
Quý Thiển Ngưng gần như quên mất việc mình đã chặn WeChat của Mạc Hạm, cô bị hai chữ "yêu dấu" này làm nổi da gà toàn thân, gió lạnh thổi run cả người.
Cô rời khỏi ban công, vừa kéo cửa vừa nhắn: "Dựa vào cái gì?"
Mạc vênh váo: "Dựa vào việc em đẹp đó."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Cô rất nghiêm túc nghi ngờ việc Mạc Hạm có đăng ký tham gia lớp huấn luyện nào đó, hoặc là mua sách tham khảo về rồi luyện tập, chứ không thì sao lại biết ăn nói đến thế được?
Người đẹp thì đương nhiên là phải rộng lượng rồi.
Quý Thiển Ngưng tìm được Wechat của Mạc Hạm từ trong sổ đen rồi mở chặn chị, nghĩ nghĩ, vẫn đổi tên thành "Mạc vênh váo".
Lôi đối phương ra sổ đen thì bên đó sẽ không nhận được thông báo, Quý Thiển Ngưng cũng cố ý không nói cho Mạc Hạm, về phòng tắm rửa.
Cô vừa tắm rửa xong thì thấy Quý Minh Dương cùng mẹ kế, em kế đã về, bọn họ muốn ăn khuya nên hỏi cô có ăn hay không.
Quý Thiển Ngưng cũng giống như đại đa số nghệ sĩ, sợ ăn thịt thì sẽ ảnh hưởng tới việc lên hình. Cô từ chối mỹ thực dụ hoặc, nằm xuống chuẩn bị ngủ thì khóe mắt thấy điện thoại lóe lên, cầm lên thì thấy bạn bè cô bình luận chúc mừng năm mới.
Cô nhấn mở từng cái một, tầm mắt dời xuống, để ý tới con số màu đỏ ở dưới rồi tiến vào vòng bạn bè.
Trước khi tắm rửa, Quý Thiển Ngưng đã đăng tấm ảnh pháo hoa lên, cô đoán là mọi người đều bình luận về bài đăng đó, chỉ là không nghĩ tới nội dung bình luận lại là như thế này:
Khương Ấu Na: "Tốt hơn mình rồi, mình chỉ có thể ở bệnh viện xem pháo hoa trên TV."
Lưu Vũ Tình: "Vì sao lại không phải là hai người? [