Suốt một buổi tối, Tống Nghiên không thể nào ngủ ngon, các loại ác mộng không ngừng loạn nhập.
Một chốc cái đuôi của cậu càng ngày càng dài, cậu phải đem cái đuôi quấn ở trên eo, một vòng lại một vòng.
Một chốc nữa, lại mơ thấy một đám người đứng xung quanh mình, chỉ chỉ trỏ trỏ cái đuôi của cậu, Ngụy Tử Dương còn đề nghị đem cậu đưa vào vườn bách thú......
Cuối cùng là một cảnh tượng cậu bị nhốt trong lồng nhỏ yếu bất lực, đáng thương hề hề nhìn ra bên ngoài.
Ngụy Tử Dương cầm loa thét to: “Mau đến xem a, ai đi ngang qua không nên bỏ qua! Tiểu thịt tươi đang hot mọc đuôi đây! Vé vào cửa hai đồng, sờ cái đuôi hai đồng, toàn bộ chỉ cần hai đồng thôi!”
Anh em tốt của câu – La Kiệt Linh một bên đấu địa chủ, một bên thu tiền vé vào cửa, quay đầu lại còn không quên cười hì hì: “Mau, cởi quần!”
......
Tống Nghiên bị doạ tỉnh!
Trong bóng tối, hắn run run hai tay, tìm tòi rờ rờ cái mông, nhẹ nhàng thở ra.
Hô, còn chưa dài a.
Vẫn là một cục ngắn ngủn, thẳng tắp mà ở phí sau mông, nhúm lông trắng mao mao nổ tung từng cái một, ở trong ổ chăn run run hai cái.
Tống Nghiên trong lòng hoảng thành một nùi, nhưng do cậu quá mệt nhọc, cầm cái đuôi ngắn ngủ trong tay, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Lần này không có nằm mơ nữa, cái đuôi nổ ra như một con nhím mơ hồ yên tĩnh lại.
Tống Nghiên trở mình, cái đuôi nhỏ xuôi theo bờ mông, vô ý thức mà cuốn cuốn, nhu thuận kề sát làn da nhẵn nhụi, theo hô hấp của cậu, hơi hơi phập phồng.
Nửa đêm về trước không ngủ ngon, nửa đêm về sau ngủ tới ngon lành, mới vừa chợp mắt liền tới hừng đông.
Tống Nghiên còn buồn ngủ mà ngáp một cái, vực dậy tinh thần bò xuống giường, bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Rửa được một nửa, La Kiệt Linh cầm cái thau đi tới, “Sớm a.”
Đang chào hỏi, cái thau không cẩn thận cọ vào cái mông của cậu.
Cái rắm...... Mông......
Tống Nghiên đột nhiên nhớ tới, nhảy dựng lên y như bị giật điện, theo bản năng vươn tay tay, che mông lại.
Xong rồi xong rồi!
Cậu quên cái đuôi này mất tiêu!
Sẽ không bị La Kiệt Linh phát hiện đi!
Che lại che lại, cảm thấy không thích hợp......
Cậu không dám tin tưởng mà chớp mắt, hai tay ấn ấn ở khắp nơi.
Di, đuôi đuôi đuôi, cái đuôi đâu!!
La Kiệt Linh kỳ quái mà nhìn chằm chằm cậu, liếc mắt một cái: “Cậu làm sao vậy, mới sáng sớm đã kỳ quái.”
Tống Nghiên căn bản không để ý đến hắn, chỉ hoảng loạn xông vào vệ sinh, rầm một cái đóng cửa lại, cởi quần ra.
Thật cẩn thận chu mông về phía gương......
Trời ạ!
Cái đuôi của cậu! Không thấy!!!
Trong gương là bờ mông trắng trắng nộn nộn lại bóng loáng, khung xương cùng đường cong vô cùng xinh đẹp, lại không thấy cái đuôi nhỏ đâu!
Cho nên, sự việc ngày hôm qua là ảo giác sao??
Tống Nghiên không thể tin được, một lần nữa nghiêm túc sờ soạng một lần, lại tỉ mỉ quan sát hồi lâu......
Nói thật, cậu sống mười tám năm, đây cũng là lần đầu tiên cậu nghiêm túc xem thân thể của chính mình...... Mông a, thiếu chút nửa đem cổ vặn gãy rồi.
Rốt cuộc mừng rỡ như điên mà kết luận!
A a a a a!
Cái đuôi nhỏ thật sự không có nha!
Má ơi, con rốt cuộc bình thường!
Ô ô ô......
Tống Nghiên ở trong WC kích động mà xoay vòng vòng, sau đó vui vui vẻ vẻ chạy tới ăn cơm sáng.
Tại một nơi khác trong thành phố, Đỗ Minh Khải so với cậu còn kích động hơn.
Tu vi!
Tu vi của hắn! Thế nhưng tăng lên!
Đỗ Minh Khải vốn chỉ là một cây nấm nhỏ mọc ở trên núi, không nhà không cửa, cũng không có tổ tiên, khả năng tu luyện so với nhóm động vật tu luyện thành yêu thì gian nan hơi rất nhiều.
Những năm gần đây, linh khí càng ngày càng thiếu thốn, hắn thiên tư không cao, bị dừng lại ở một bình cảnh tận mười năm trời, không có một chút tiến bộ.
Không ngờ rằng, sáng sớm hôm nay, hắn thế nhưng cảm giác được tu vi nhiều năm trì trệ không tiến bộ được của hắn, thế nhưng tăng thêm một đoạn thiệt dài, mơ hồ muốn đột phá!
Tim Đỗ Minh Khải đập đến kịch liệt.
Hắn bắt đầu nghĩ ngày hôm qua linh khí xung quanh hắn đột nhiên tăng gấp bội, nhịn không được lớn mật suy đoán một phen, chẳng lẽ linh khí muốn sinh sôi rồi sao?
Hắn nhanh chóng bay vào app dành cho chúng yêu, thật nhanh đăng một bài đăng.
【 các vị, mọi người có cảm giác từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều ngày hôm qua linh khí đột nhiên tăng thêm vài lần hay không? Lớn mật suy đoán, linh khí muốn sinh sôi rồi! 】
Buổi sáng, khoảng thời gian này là lúc chúng yêu tu luyện, lúc này lượng truy cập không cao, bất quá cái chủ đề này của hắn cũng hấp dẫn vô số người (yêu):
1L: 【 linh khí tăng lên vài lần? Thiệt hay giả? 】
2L: 【 cùng không cảm giác được, hoài nghi LZ câu like! 】
3L: 【 linh khí sinh sôi? Ha hả, đang nằm mơ sao. 】
Đỗ Minh Khải:???
Hắn giật giật môi: 【 a, tôi cũng không tin các ngươi thật không cảm giác được! 】
Thấy hắn còn lừa gạt, yêu nhóm không thể nhịn được nữa, sôi nổi: 【 cút! 】
Đỗ Minh Khải: “......”
Không đúng a!
Khoảng thời gian đó ngày hôm qua linh khí thực sự dư thừa a!
Toàn thân đều vô cùng sảng khoái, liền lỗ chân lông không nhịn được muốn mở ra, liên tiếp hấp thu thật nhiều.
Thật là một trải nghiệm tuyệt vời!
Chẳng lẽ thật sự chỉ có một mình hắn cảm giác được?
Hắn ngày hôm qua...... Đã làm những cái gì?
Như ngày thường, ăn cơm, ngủ, quay quảng cáo......
Ngày hôm qua, như cũ ăn cơm, ngủ, quay quảng cáo......
Không khác gì ngày thường a!
Đỗ Minh Khải nghĩ muốn banh đầu cũng không ra nguyên nhân, liền không rối rắm nữa, kết quả, vài ngày sau, tâm tình hắn còn kích động hơn so với lần trước cả trăm lần, run rẩy đôi tay, lại một lần nữa truy cập vào diễn đàn, tiếp tục đăng một status: 【 ta đột phá a a a a a! Bởi vì ta ăn một muỗng sốt thịt bò!! 】
Nội dung bài viết rất bắt mắt:
Các vị yêu hữu! Ta đã trở lại rồi đây!
Mấy ngày hôm trước tại hạ có đăng bài, mọi người còn nhớ không?
Đúng vậy, ta là người cảm thấy linh khí trở nên nồng đậm, hôm nay cảm giác này lại xuất hiện một lần nữa.
Ta hoài nghi chuyện này có liên hệ với một thiếu niên thần kỳ, đó là một thiếu niên có bộ dáng rất sinh đẹp, làn da cậu ấy trắng đến nổi muốn phát sáng, ngũ quan tinh xảo giống như tiên tử đến từ dị giới, lông mi...... ( nơi này tỉnh lược 1000 từ khen ngợi), tóm lại, chỉ cần ở bên người cậu ấy, linh khí liền trở nên vô cùng nồng đậm.
Hảo, tới trọng điểm rồi!
Thiếu niên này đáng yêu tới mức không giống nhân loại này đút cho ta một muỗng sốt thịt bò!
Đương nhiên, muỗng sốt thịt bò này vô cùng mỹ vị, so với những món ăn mà ta ăn qua từ trước tới giờ càng mỹ vị hơn rất nhiều!
Chính là, các ngươi biết đã xảy ra chuyện gì không?
Ta đột phá bình cảnh!
Bình cảnh đã tra tấn ta mười năm trời, liền nhẹ nhàng đột phá như vậy!
!!!
......
Hiện tại Đỗ Minh Khải phi thường kích động, hắn không có nói giỡn, lần quay trước bởi vì Ngụy Tử Dương mà gián đoạn, không thể không thay đổi người rồi mới tiến hành quay.
Hắn là người không có kiên nhẫn, nếu là ngày thường gặp phải tình huống này, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng lần này không biết vì cái gì, nghĩ đến lần quay tiếp theo sẽ nhìn thấy thiếu niên tên Tống Nghiên kia, hắn chẳng những không có nửa điểm không kiên nhẫn, ngược lại còn phi thường chờ mong.
Nhưng mà, ngay sau khi quay xong.
Hắn khiếp sợ phát hiện, không hiểu vì sao linh khí xung quanh lại nhiều thêm vài lần!
Càng không thể tin được chính là, giữa trưa Tống Nghiên nhìn thấy hắn nheo mắt thèm bữa trưa, liền cho hắn một muỗng sốt thịt bò mà cậu mang theo, sau đó...... Hắn đã đột phá!!
Này con mẹ nó, quả thực quá thần kỳ, chưa từng nghe qua!
Status được đăng lên, liên tục có yêu quái comment, lúc này hắn nói đến mức nói có sách mách có chứng, tuy như cũ có rất nhiều yêu không tin tưởng, nhưng cũng có số ít nửa tin nửa ngờ.
Đỗ Minh Khải chọn một lầu, lưu loát mà đánh một bài viết thiệt dài (trong đó 90% là những lời ngợi ca thiếu niên đó), vừa muốn chuẩn bị đăng lên, kết quả trên màn hình hiện ra một giao diện cảnh báo.
Quản trị viên 3: 【 hệ thống nhận báo cáo ẩn danh, bài đăng của bạn là một thông tin giả dối, tài khoản của bjn sẽ bị chặn trong vòng 7 ngày. 】
Đỗ Minh Khải: “......”
“Đệt! Con mẹ nó là ai không biết xấu hổ, thế nhưng report ta!!”
......
Trong căn phòng khóa kín.
Dụ Ứng Giản không biết xấu hổ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm di động của mình sau khi thấy hệ thống nhắc nhở, nhẹ nhàng thở ra: “Report thành công.”
Cảnh Dư thở phì phì: “Mẹ nó, nguy hiểm thật! Gia hỏa này thiếu chút làm bại lộ tung tích của nhãi con rồi! Cũng may hai ta lanh tay lẹ mắt, thấy bài đăng này, lập tức report!”
Dụ Ứng Giản sắc mặt nặng nề như cũ: “Còn chưa được, ngươi xem trong bài đăng này đi, có mấy con yêu đã mơ hồ đoán ra rồi.”
Cảnh Dư tức khắc khẩn trương: “Kia làm sao bây giờ!”
Dụ Ứng Giản vững vàng ứng đối: “Đăng ký acc khác, lái câu chuyện đi xa.”
Cảnh Dư thở dài: “Không hổ là cáo già a! Quá không biết xấu hổ!”
Dụ Ứng Giản ha hả: “Cũng thế cũng thế.”
Vì thế, hai con đại yêu không biết xấu hổ nổ lực bẻ lái, hướng đi của bài đăng cuối cùng biến thành như vầy:
【 lại bị một bình cảnh làm cho phát điên, quá đáng thương rồi】
【 lâu trên tình cảm chân thực như vậy sao? Lừa dối chút thôi, đâu phải cây bút ác lắm đâu】
【 tới thời kỳ kinh nguyệt rồi sao, mỗi tháng sẽ có mấy con yêu nhàm chán đăng mấy cái tin này, chúng ta đâu có thèm để ý đến đâu? Có thời gian không bằng về nhà đánh một giấc cho đã! Vừa nhìn là biết đây là một con yêu lưu lạc ngoài đường rồi! 】
【 lầu trên có mấy cái tin thật là ha ha ha ha ha, cười chết bổn yêu yêu, khuyên các ngươi việc tu luyện gì đó bỏ sang một bên đi, nâng co chỉ số thông minh mới là việc cấp bách 】
【......】
Giải quyết xong một hồi nguy cơ, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Dụ Ứng Giản đã phỏng đoán được một chút thông tin: “Tên kia hẳn là cây nấm nhỏ đi.”
Cảnh Dư: “Độc chết hắn ta đi!”
Chà, thật sự có độc.
Dụ Ứng Giản trầm mặt: “Chúng ta về sau càng phải cẩn thận, phải luôn để ý quan sát các hướng đi, để tránh cho bọn tiểu yêu biết được rồi như ong vỡ tổ chạy tới, khiến điện hạ sợ hãi.”
Cảnh Dư thu lại thần sắc kiêu ngạo, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, đến khi nhãi con biến hình hoàn toàn chúng ta phải bảo vệ bí mật này!”
Cuối cùng, mắt hắn lấp lánh, “Không biết bản thể của nhãi con là bộ dáng gì, nhất định siêu đáng yêu!”
Dụ Ứng Giản nghe vậy cũng là đạm cười một cái, thấp giọng: “Ân, vẫn còn một năm nữa.”
Trong thanh âm thế nhưng mang theo đồng dạng chờ mong.
Bản thể của điện hạ...... Sẽ là bộ dáng gì đây?
Mặc dù có ghi lại trong nhưng bản cổ huấn, nhưng nếu có thể may mắn nhìn thấy, đó chính là phúc phận tu luyện mấy đời mà ra.
Hai yêu an tĩnh mà não bổ trong chốc lát, khóe miệng không hẹn mà cùng mà treo lên mộ tia tươi cười ôn nhu (si hán).
Si hán rất nhiều, Cảnh Dư đột nhiên nhớ tới một sự kiện phi thường trọng yếu.
Hắn nuốt nuốt nước miếng: “Lại nói tiếp, món sốt thịt bò mà cây nấm kia nói, ngươi...... thử qua chưa?”
-
Tống Nghiên không có cái đuôi, tâm tình tốt đến bùng nổ!
Vì muốn ăn mừng đã hồi phục, cậu còn bỏ một số tiền khổng lồ mua một cân thịt bò (0.5 kg), chạy đến trong phòng bếp mân mê nửa ngày, tự mình làm một vại sốt thịt bò, chuẩn bị khao chính mình vì tìm được đường sống trong chỗ chết.
Tuy rằng tay nghề của cậu kém một chút so với viện trưởng nãi nãi, nhưng vẫn thực sự là mỹ vị!
Đại khái do thèm quá lâu, mấy ngày nay Tống Nghiên đều mang theo bên người, lúc quay quảng cáo còn đóng gói một túi mang theo, lúc ăn cơm trưa cậu liền múc một muỗng, trộn trong cơm, khỏi phải nói nó thơm như thế nào.
Mùi hương bay đến khuôn mặt già của Đỗ đạo diễn, sau đó thật cẩn thận chạy tới trước mặt cậu nói có thể ăn một muỗng hay không!
Nhà ăn.
La Kiệt Linh ngồi trên ghế, nhìn Tống Nghiên trộn sốt thịt bò vào cơm ăn đến ngon lành, lại nghĩ tới lúc trưa khi Đỗ đạo diễn ăn sốt thịt bò, biểu tình rất giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, nửa tin nửa ngờ: “Ăn ngon như vậy sao?”
*Đả thông hai mạch Nhâm Đốc sẽ giúp khí huyết lưu thông.
Trong miệng Tống Nghiên toàn là cơm với cơm, không rảnh trả lời hắn, chỉ nặng nề mà gật đầu.
Ân ân, ăn ngon!
Hơn nữa, không có cái đuôi tâm tình cậu càng tốt hơn.
Tâm tình tốt lên, ăn uống càng thấy ngon miệng nha!
La Kiệt Linh thành công bị gợi lên hứng thú: “Cho tôi nếm thử với.”
Tống Nghiên nhìn hũ sốt thịt bò chỉ còn một nửa, chịu đựng đau lòng, múc một muỗng cho hắn.
Cho dù cậu rất keo kiệt, nhưng đối với anh em, cậu vẫn là rất hào phóng.
La Kiệt Linh bắt chước cậu, trộn vào trong cơm, ăn hai muỗng.
Tống Nghiên vẻ mặt chờ mong: “Hương vị thế nào? Có phải cực ngon hay không!”
La Kiệt Linh: “...... Không tồi.”
Không tồi là thật sự không tồi......
Rất hợp ăn với cơm.
Nhưng là!
Biểu tình của Đỗ đạo diễn lúc ăn muỗng kia cứ như muốn thăng thiên, La Kiệt Linh thiệt tình không hiểu được.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Cảnh thiên vương cùng Dụ ảnh đế mỗi người bưng một hộp cơm, đi về hướng bên này.
Học viên ở đây nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
Dụ ảnh đế cười: “Ngồi ngồi ngồi.”
Nói xong, cùng vơi Cảnh Dư, ở bên cạnh Tống Nghiên ngồi xuống.
Hai người một trái một phải, đem Tống Nghiên...... Kẹp ở chính giữa.
Ánh mắt chờ mong, rơi xuống hũ sốt thịt bò trên bàn......?
Tống Nghiên bị nhìn chằm chằm đến nổi không biết làm sao, theo tầm mắt của hai người, cân nhắc một lát, “Ngô, lão sư muốn ăn sốt thịt bò tương?”
Ánh mắt Cảnh Dư sáng lên, bờ môi liền run rẩy: “Có thể chứ?”
Mới vừa nói xong, bị Dụ Ứng Giản hung hăng dẫm một chân.
Dụ Ứng Giản cảnh cáo mà liếc hắn một cái, mỉm cười: “Muốn nếm thử một chút thôi.”
Cảnh Dư che lại jiojio (?) như chú thỏ đáng thương, rụt rè cười một cái: “Đúng vậy, nếm nhiều một chút cũng không sao đâu......”
(?) nguyên văn: 耿余捂住可怜的兔jiojio, mình cũng không rõ lắm.
Tống Nghiên: “......”
Tống Nghiên, cái người từ nhỏ đã đặc biệt che chở thức ăn, còn chưa nói tới thịt bò đối với cậu quý giá như vậy.
Cậu nhìn hũ sốt thịt bò đã sắp thấy đáy, đáy mắt lộ ra tí xíu luyến tiếc.
Nhưng thực mau lại âm thầm phi phi hai tiếng, sâu sắc phỉ nhổ sự keo kiệt của mình.
Cảnh lão sư cùng Dụ lão sư đối với cậu tốt như vậy!
Mỗi ngày đều nỗ lực dạy cậu ca hát nhảy múa!
Sao có thể luyến tiếc một muỗng sốt thịt bò như vậy chứ!
Phỉ nhổ xong, Tống Nghiên cầm lấy chiếc muỗng nhỏ bên cạnh, múc lên một muỗng sốt, im lặng trong hai giây, sau đó...... bàn tay nhỏ bé run rẩy trong bí mật.
Ảnh đế thiên vương trơ mắt nhìn một muỗng sốt thịt bò lớn, nhưng bị run mà chỉ còn một muỗng nhỏ.
Đau lòng rất nhiều, nhanh chóng ngoan ngoãn dâng hộp cơm của mình lên, vô cùng thành kính nghênh đón sự ban thưởng của Yêu Vương điện hạ.
......
La Kiệt Linh ngồi đối diện hai người.
Hắn nhìn hai vị nam thần cao cao tại thượng vô cùng cẩn thận tiếp nhận muỗng sốt thịt bò, gấp đến nổi không chờ được múc một đũa bỏ vào trong miệng, bắt đầu lộ ra biểu tình sắp phi thăng tới nơi.
La Kiệt Linh: “............”
Này mẹ nó, cái này—— ăn rất ngon sao???