Tống Nghiên cảm giác cả người như muốn nổ tung.
Lục Trăn cách cậu rất gần rồi.
Thân hình vừa cao vừa lớn phảng phất như bao bọc cả người cậu lại.
Bên tai là thanh âm trầm thấp, "Xin lỗi."
Nam nhân cúi người, dựa sát vào cậu, giơ tay.
Một nguồn nhiệt ấm áp truyền vào cái đuôi mẫn cảm.
Tống Nghiên không tự giác ngừng thở.
Bần tay to của nam nhân siết chặt một chút, cả người cậu nhị không được mà run rẩy.
Cái đuôi cũng run rẩy theo.
Lục Trăn nghiêng mình, kín kẽ đè cậu vào góc tường.
Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm chóp tai của cậu, bàn tay to giữ chặt cái đuôi không thành thật, từng chút từng chút nhét vào lưng quần thiếu niên.
Lúc rút ra, lòng bàn tay lơ đãng xẹt qua eo cậu.
Hầu kết Lục Trăn khẽ lay động, thanh âm có chút khàn: "Đi thôi."
-
Mặc dù đã qua hơn mười phút, Tống Nghiên vẫn cảm thấy thân thể vẫn nóng rực.
Một mặt là bởi vì khẩn trương, mặt khác...... Ân, nói như thế nào nhỉ.
Bị Lục Trăn cầm qua cái đuôi liền có cảm giác hơi tê tê, còn có chút ngứa ngứa.
Tống Nghiên không dám nghĩ tiếp, chỉ cúi đầu yên lặng ăn cá viên.
Cho đến lúc ăn sạch sẽ toàn bộ, cậu rốt cuộc mới lấy lại sức lực, đột nhiên nhớ tới cái gì, "A, Lục Trăn, anh, anh sao cũng không ăn thế!"
Lục Trăn buộc chặt túi rác ở trong tay, ném vào thùng rác: "Không đói bụng."
Tống Nghiên không thể tưởng tượng được, sao có người có thể không đói bụng đây!
Cậu mỗi này đều như chết đói được không!
Bất quá, cậu hiện tại không rối rắm vấn đề này nữa, cẩn thận xoay đầu lại xem cái đuôi ở phía sau.
Lục Trăn liếc cậu một cái: "Không lộ ra đâu."
Dừng lại, uyển chuyển nhắc nhở, "Cậu, nên mặc áo khoác vào đi."
"Không cần không cần, tôi mới đặt trên mạng một thứ rất tốt, hoàn toàn có thể che khuất! Mới vừa đem đến khách sạn rồi!" Tống Nghiên cảm kích nói, "Đúng rồi, cái áo khoác lần trước anh cho tôi mượn còn để trong phòng, anh vào phòng tôi đi rồi đưa cho."
Tại quầy tiếp tân lấy gói hàng chuyển phát, ôm vào trong ngực.
Thang máy hướng thẳng tầng 11, Tống Nghiên dẫn Lục Trăn lên lầu, vào phòng.
Lục Trăn đánh giá, không quá vừa lòng: "Mấy ngày kế tiếp cậu đều ở chỗ này?"
Tống Nghiên hoàn toàn không nghe ra hắn đang bất mãn, còn rất cao hứng ừ ừ hai tiếng: "Là của đoàn phim cấp đó, không cần tiền luôn."
Cái đoàn phim này thật sự là giàu nứt đổ vách, tuy rằng cơm ăn không đủ, nhưng nếu so sánh thì điều kiện ở đây hơn rất nhiều so với trại tập huấn, khách sạn nằm trong phố điện ảnh, chỉ cách phim trường có mười phút hành trình, là một khách sạn hạng sao, phòng cũng rất lớn.
Hành lý của Tống Nghiên đã được sắp xếp ổn thỏa, quy quy đặt ở vị trí thích hợp.
Cậu lấy kéo mở gói hàng ra.
Lục Trăn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tống Nghiên cong eo, từ gói hàng lấy ra một thứ.
...... Là một cái quần lót tứ giác.
Là cái loại rất ôm sát đó.
Lục Trăn: "......"
Tống Nghiên nghiêm túc cầm quần lót, thử độ đàn hồi, yên tâm: "Mặc cái này bên trong, hẳn sẽ không lộ ra đâu."
Cậu chạy vào toilet, quay đầu nói với Lục Trăn, "Chờ tôi chút nha, tôi đi thay thử xem!"
Nói xong, đẩy cửa phòng tắm, bước vào.
Lục Trăn lại chỗ sô pha, ngồi xuống, trong đầu không khỏi hồi tưởng xúc cảm vừa rồi từ bàn tay.
Mềm mại, cái đuôi xoã tung nhu thuận.
Không biết có phải vì dấu trong lưng quần một thời gian dài hay không, mà mang theo một chút hơi thở ấm áp.
Giống với thiếu niên có hương thơm ngọt ngào mềm mại.
Lúc bị hắn nắm chặt, cái đuôi còn có chút khẩn trương dựng đứng lên......
Lục Trăn như đang suy nghĩ gì đó, móc di động ra.
Mở mục tìm kiếm, nhập từ khóa tìm kiếm —— hội những người mọc đuôi.
Tin tức hữu dụng không có một cái, kết quả tìm kiếm đều là những cái đuôi giả cosplay.
Hắn rũ mắt, xem một lát, sự hoài nghi hoang đường liền vứt sau đầu.
Trong phòng tắm truyền đến âm thanh sột soạt, Lục Trăn theo bản năng nhìn qua, tầm mắt đột nhiên dừng lại
Cánh cửa phòng tắm được làm bằng kính mờ, liền xuất hiện trên tấm thủy tinh một bóng dáng mảnh mai, đối diện với cánh cửa, khom lưng, chiếc quần rơi xuống mặt đất.
Trên cửa kính, lờ mờ hiện ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ngay sau đó, cậu cong lưng mặc quần, vòng eo nhỏ gầy hơi cong lên.
Cái đuôi đằng sau cũng hơi cong lên.
Mặc được một nửa, thiếu niên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bàn tay thò thò ra phía sau, sờ sờ cái đuôi của mình.
Lục Trăn nhìn chằm chằm một lát, liền dời tầm mắt, thuận tay lấy chai nước khoáng uống vào ừng ực.
......
Tống Nghiên thực sự chạm vào cái đuôi của mình.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy cái đuôi này hình như dài hơn một chút.
Nhưng do nó ở đằng sau, cậu cũng không thể nhìn rõ ràng được, chỉ ngó một chút, nhanh chóng mặc chiếc quần bó sát đó vào, nhìn về phía gương, tỏ vẻ rất vừa lòng.
Với cái quần lót siêu chặt này, cái đuôi tuyệt đối sẽ không lộ ra nữa.
Tuyệt đối sẽ không!
Thay xong vui vẻ bước ra ngoài, còn không quên hỏi Lục Trăn: "Thế nào, nhìn không thấy đúng không?"
Vì muốn để đối phương nhìn thấy thật rõ, cậu còn cố ý quay người lại.
Vừa cúi đầu, liền nhìn thấy hai chai nước khoáng ở trong thùng rác.
Ngạch......
Vị bạn bè mới này, hình như rất thích uống nước nha.
Đang nghĩ ngợi, lúc quay người lại thì thấy Lục Trăn mở thêm một chai nữa......
......
Thay quần xong, Tống Nghiên lấy điện thoại ra: "Ai nha, điện thoại hết pin rồi!"
Lục Trăn cật lực chống đỡ nhắc nhở cậu: "...... Từ lúc một giờ, nó đã tắt máy rồi."
Tống Nghiên sửng sốt: "Cho nên, lúc một giờ anh gọi điện cho tôi sao?"
Lục Trăn nhìn qua chỗ khác, nhàn nhạt ừ một tiếng, không nhiều lời nữa.
Tống Nghiên: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi trưa nay cùng người khác nói chuyện điện thoại, liền hết pin. Bây giờ mấy giờ rồi?"
Lục Trăn nâng cổ tay, nhìn vào rồi báo thời gian.
Tống Nghiên từ trên ghế nhảy dựng lên: "A, tôi phải đi quay phim rồi. Đúng rồi, anh tới đây đi du lịch sao?"
Hải Thành không chỉ là nơi lý tưởng để các đoàn phim tới đây quay hình, nơi đây vẫn nổi danh là thắng địa du lịch, mỗi ngày đều có rất nhiều du khách tới đây tham quan.
Lục Trăn không lên tiếng, Tống Nghiên đương nhiên nghĩ đó là lời đồng ý, đề nghị nói, "Vậy anh có muốn đến đoàn phim tham quan một chút không? Tôi đóng phim ở bên đó, có thể dùng giấy công tác chứng minh."
Cuối cùng, đôi mắt sáng lên còn bổ sung một câu, "Miễn phí nhá!...... Thuận tiện, chờ tôi quay xong thì hai ta cùng đi ăn bữa khuya nha."
Lục Trăn không để ý câu trước nói cái gì, lực chú ý tập trung hoàn toàn vào câu sau, không do dự, trực tiếp nói: "Được."
Tống Nghiên rất vui vẻ: "A, còn quần áo của anh."
Cậu chạy đến trước tủ quần áo, nhón chân lấy đồ ra, gấp lại thật kỹ, bỏ vào trong túi, cười tủm tỉm đưa cho Lục Trăn: "Cái này, trả lại cho anh, cảm ơn anh nha!"
Khi nam nhân đưa tay ra lấy nó, Tống Nghiên đột nhiên phát hiện: "Lục Trăn, áo sơ mi của anh hình như bị dơ rồi!"
Lục Trăn cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên tay áo sơ mi trắng quả nhiên dính vào một chút vết bẩn.
"Nhất định là lúc này không cẩn thận bi dầu văng vào rồi." Tống Nghiên nhanh chóng chạy đến trước tủ quần áo, lấy ra cái áo thun, "Tôi vừa lúc có cái áo thun, vẫn còn mới. Tới đây thay đi."
......
Nhìn Lục Trăn thay chiếc áo thun mới, Tống Nghiên vừa lòng gật gật đầu.
Này chính là chiếc áo 19 đồng đó nha, may mà lúc ấy cậu mua nhiều.
Ngạch, tuy rằng mặc ở trên người Lục Trăn, hình như có chút ngắn.
Nhưng mà...... Không cần để ý nhiều như vậy đâu!
Thay xong quần áo, Tống Nghiên cầm lấy thẻ công tác.
Cái này là đoàn phim chuẩn bị cho trợ lý của cậu, nhưng cậu tạm thời không có trợ lý, vừa vặn có thể để cho Lục Trăn dùng một chút.
"Lại đây đi." Tống Nghiên cười tủm tỉm, "Lại đây rồi cúi đầu xuống chút."
Nhìn Lục Trăn ngoan ngoãn cúi đầu, Tống Nghiên nhón chân, đem thẻ công tác mang vào người hắn.
"Đi, xuất phát! A, thiếu chút nữa thì quên," Tống Nghiên thuận tay cầm lấy cái ly ở trên bàn, nhét vào tay hắn: "Cái này tặng cho anh, chỗ phim trường có nước uống, lúc khát thì tới đó lấy là được."
Này là cái ly 6 đồng 6 mua một tặng một, Tống Nghiên vừa vặn dư ra một cái, vì thế rất hào phóng mà đưa cho Lục Trăn.
Cậu vui tươi hớn hở: "Anh thích uống nước như vậy, mang theo cái ly bên mình thì đỡ tốn tiền mua nước khoáng nha!"
Lục Trăn đi theo phía sau cậ, bước chân hơi dừng, im lặng hai giây, "Tôi không thích uống nước."
Thấy hắn mặt vô biểu tình phủ nhận, Tống Nghiên cảm thấy có chút buồn cười: "Thích uống nước là chuyện tốt mà, tôi cũng thích uống nước."
Cậu từ trong túi móc ra một cái ly khác, "Nhìn xem, tôi cũng có một cái, giống với cái của anh đó!"
Lục Trăn giương mắt, nhìn cái ly giống như đúc với cái ly trong tay mình, lại nhìn hai chiếc áo thun của hai người.
Cúi đầu, nở nụ cười.
-
Lôi Nguyên Hạo suy yếu nằm trên sô pha, tiếp nhận viên thuốc từ tay trợ lý, lau nước mắt uống xuống.
Hai mắt hắn vô thần: "Thiệt là tức chết tôi mà! Sao mà hắn uống một hơi hai ly, ngay cả đánh rắm cũng không có, bổn, bổn thiếu gia mới uống một ngụm nhỏ như vậy, liền, liền......"
Càng nói càng thấy thẹn, hắn không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt nhóm trợ lý nhìn vào hai chân đang run rẩy, lộ ra thần sắc hiểu rõ cùng đồng tình.
Nhưng trên mặt lại mồm năm miệng mười an ủi thiếu gia nhà mình:
"Thiếu gia sao có thể so sánh với hắn, ngài thân thể cao quý, đâu có như hắn quái dị như vậy!"
"Đúng vậy thiếu gia, hắn ăn một hơi là hết ba hộp cơm, không chừng có thể uống cả thùng rượu, khẳng định công năng tiêu hóa bị biến dị rồi!"
"Đúng vậy, hắn bị biến dị rồi!"
Lôi Nguyên Hạo uống thuốc vào, cũng đỡ khó chịu một chút, nghe nhóm trợ lý nói những lời này, trong lòng có chút an ủi.
Hắn ha hả cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của hắn, một thân quái dị ngay cái trợ lý cũng không có, cũng rất là đáng thương nha."
Vừa dứt lời, liền nghe tiểu trợ lý bên cạnh lắp bắp: "Thiếu, thiếu gia......"
Lôi Nguyên Hạo trừng hắn một cái: "Cái gì mà nói lắp thế?"
Tiểu trợ lý yên lặng giơ tay, chỉ chỉ phía đối diện.
Lôi Nguyên Hạo theo ngón tay của hắn nhìn qua, thấy Tống Nghiên từ cửa đi vào.
Không chỉ như thế, bên người cậu ta còn có một nam nhân khí chất bất phàm.
Người cao chân dài, thân hình cao lớn đĩnh bạt, một gương mặt vô cùng tuấn tú đặc biệt làm người ta chú ý.
Mặt mày rất nhạt, nhưng lại làm cho người ta một cảm giác áp bách vô cớ.
Làm người ta hít thở không thông.
Nhưng mà vị nam nhân khí chất bất phàm này, giờ phút này lại mặc cái áo giống như Tống Nghiên, hai tay trái phải xách cái túi, tay phải cầm cái ly nước thấp kém, trên cổ treo cái thẻ trợ lý......
Lôi Nguyên Hạo chấn kinh rồi.
Này là có ý gì?
Cho nên, họ Tống kia chẳng những có trợ lý, mà là loại trợ lý cấp bậc nam thần này???
Ánh mắt Lôi Nguyên Hạo đầy ý vị nhìn qua một vòng vị "Trợ lý" kia, lại nhìn một đám dưa vẹo táo nứt vớ va vớ vẩn này của mình, lại lần nữa lâm vào trầm tư.
Này mẹ nó chỉ là một tiểu tử nghèo, như thế nào cái gì cũng tốt hơn mình được?
Suất diễn so với hắn nhiều hơn, nhân vật so với hắn quan trọng hơn!
Công năng tiêu hóa cũng tốt hơn hắn!
Ngay cả trợ lý cũng đẹp như vậy!!
...... Còn có thiên lý hay không?
Không được, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
......
Lục Trăn cầm quần áo ly nước của Tống Nghiên, lặng im đứng ở một bên.
Lúc hoàn thành phần diễn, chờ đạo diễn hô một tiếng "Cắt", từng nhóm trợ lý xung quanh hiện trường tiến về phía trước, đưa nước rồi khoác áo lên cho diễn viên.
Lục Trăn nhìn lướt qua, sờ sờ ly nước đã chuyển lạnh, xoay người lấy một ít nước ấm, học hỏi bộ dáng của mấy trợ lý kia, đưa cho Tống Nghiên.
Tống Nghiên tiếp nhận ly nước nóng hầm hập, ngược lại có chút ngượng ngùng: "Anh tới đây tham quan, sao lại giúp tôi làm việc thế này? Tự tôi có thể làm được rồi."
Lục Trăn không hé răng, chỉ liếc mắt nhìn những trợ lý xung quanh hỏi han ân cần diễn viên nhà mình, "Bọn họ đều như vậy."
Tống Nghiên cảm thấy buồn cười: "Bọn họ là trợ lý, anh đâu phải là trợ lý của tôi."
Lục Trăn nhàn nhạt: "Có cái gì không thể?"
Hắn dừng lại, "Huống hồ, người khác đều có, tôi không muốn cậu không có."
Tống Nghiên ngẩn ra.
Cậu không nói nữa, chỉ cúi đầu uống nước.
Dòng nước ấm áp, theo yết hầu chậm rì rì chảy xuống dạ dày.
......
Tống Nghiên là nam chính, suất diễn tương đối nhiều, uống miếng nước nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục quay hình.
Vừa lúc người phụ trách đẩy xe cơm hộp của đoàn phim qua, Lục Trăn duỗi tay, cầm lấy một hộp, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi ăn mấy cái này?"
Tiểu Lý Tử vừa nghe, còn tưởng rằng là lãnh đạo nào đó, sợ tới mức giật mình, tươi cười như hoa nói: "Ai đúng đúng đúng......"
Nào biết ngẩng đầu lên, lại chỉ là một trợ lý của Tống gì đó thôi.
Đệt, chỉ là một tiểu trợ lý thôi mà.
Nói chuyện cứ như tu la ác quỷ vậy, hù ai đó!
Hắn không kiên nhẫn cau mày: "Đúng vậy, ăn cái này, làm sao!"
Nói xong lườm một cái, cứng rắn đưa cho hắn ta hai hộp cơm, rồi đẩy xe thức ăn đi.
Lục Trăn rũ mắt, khuôn mặt trầm thấp nhìn hai hộp cơm, móc di động, gọi một cuộc điện thoại.
......
Mới vừa cúp máy chưa được hai giây, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh thần thần bí bí: "Người anh em."
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một thằng con trai mang trên mặt chiếc kính râm siêu đen và lỗ mũi đang nhếch lên trời.
Thanh niên kéo kéo môi: "Đi ăn máng khác không?"
Hắn vươn ba đầu ngón tay, "Cậu ta trả ngươi bao nhiêu tiền? Ta ra giá gấp ba!"
Lục Trăn: "......"
Lôi Nguyên Hạo nhìn chằm chặp vào Lục Trăn vài lần, càng nhìn càng vừa lòng.
Hãy nhìn cái mắt cái mũi này, cái khí tràng này đi!
Chậc chậc chậc......
Nếu có thể có một trợ lý như vậy, liền có bao nhiêu mặt mũi nha! Lúc đó càng bầnh trướng hơn đó!
Chỉ một người này, so với hai mươi người kia của hắn càng đáng giá gấp mấy lần luôn!
Tưởng tượng như vậy, vì thế chủ động nâng lương: "Như vậy đi, bốn lần, thế nào?"
Chỉ tiếc, nam nhân trước mắt tựa hồ không dao động, chỉ lạnh lùng mà nhìn hắn.
Lôi Nguyên Hạo suy nghĩ một hồi: "Năm lần?"
"Sáu lần! Không thể nhiều hơn đâu!"
"Ai ngọa tào, ngươi đừng đi a!" Lôi Nguyên Hạo nóng nảy, "Thương lượng giá cả chút đi, bổn thiếu gia có rất nhiều tiền!"
"Uy, uy...... Đệt!!!"