Cái vị Mạnh tổng này, chính là phó tổng giám đốc Mạnh Bằng của tập đoàn Lục thị.
Lẽ ra đối với một bộ phim chiếu mạng quy mô nhỏ như vậy, bên phía Lục thị kia có thể tùy tiện phái một giám đốc xuống giám sát là cùng, ai mà ngờ được thế nhưng Mạnh tổng lại đích thân tới.
"Cậu không biết đâu, lúc mới nhận được điện thoại của nhà đầu tư kia, Quách đạo còn bĩu môi không tin, vậy mà giờ lại vô cùng khẩn trương." Tiểu Lý Tử lầm bầm trong miệng, "Lục thị mà, ai lại không khẩn trương?"
Nói xong, xoay người lại, nhất thời tức giận: "Tiểu trợ lý kia xảy ra cái quái gì vậy, kêu hắn làm việc chút thôi, vậy mà không thèm ngó ngàng chút nào?"
Người nọ nhìn bóng dáng trợ lý Tống Nghiên: "Hắn là như vậy đó, chỉ có Tống Nghiên mới có thể nói chuyện nới hắn thôi. Những người khác còn không dám giao tiếp chứ ở đó mà nhờ hắn làm việc vặt?"
Mắt Tiểu Lý Tử trợn trắng.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt nhàn nhạt của tiểu trợ lý kia, ấy vậy mà khiến hắn có chút khiếp sợ, cuối cùng chỉ phải âm thầm phi một tiếng, một lần nữa tóm lấy một người, kêu đối phương đẩy cái xe qua.
【 ngọa tào, này anh em, cậu lại lên hot search rồi! Thật trâu bò! 】
Tống Nghiên vừa mở WeChat, liền nhìn thấy La Kiệt Linh chia sẻ tin tức cho mình.
Ratings hậu kỳ của《 Trại Tập Trung Idol 》 tiếp tục lên cao, trở thành một trong những con hắc mã của năm.
Sau trận chung kết, mỗi người trong đó đều có công việc làm của riêng mình, La Kiệt Linh hôm nay đang chuẩn bị tham gia một chương trình thương mại, trong lúc nhàn rỗi hắn liền lên Weibo, lướt một chút liền thấy tin tức về người anh em tốt của mình Tống Nghiên.
Nhanh chóng kích động mà chọc chọc Tống Nghiên, một hồi lại ca ngợi đến tận mây xanh.
Thật không dám dấu diếm, hắn cảm thấy Tống Nghiên thật sự là truyền thuyết hot search, rõ ràng là bước ra từ một cuộc thi, một đám bọn họ ngày cả bọt khí cũng không có, chỉ có Tống Nghiên lại giành được mấy cái hot search.
Ngay cả cưỡi ngựa cũng được Tiểu Lôi tổng phát sóng trực tiếp, trời xui đất khiến được các đôi mắt xoi mói của cư dân mạng nhìn trúng.
Tống Nghiên nhìn mục # Tống Nghiên cưỡi ngựa # trên bảng hot search, vẻ mặt hiện tại vô cùng ngơ ngác.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cậu chỉ là cưỡi ngựa thôi mà, như thế nào lại lên hot search?
Hơn nữa, còn cùng # Lôi Nguyên Hạo nói ngựa này quá hung dữ # chân trước chân sau đồng loạt chiếm hai vị trí.
Số người hâm mộ và bình luận trên Weibo cũng tang mạnh, mọi người đều mang theo một biểu tượng cảm xúc:
Con ngựa này quá hung dữ.
Tống Nghiên mặt vô biểu tình, ngẩng đầu nhìn Lôi Nguyên Hạo đang...... bôi thuốc lên vết thương.
Tống Nghiên: "......"
Ngoài ra, có rất nhiều cư dân mạng chạy đến tài khoản chính thức "Làm bạn với động vật":
【 vạn người gửi huyết thư quỳ xuống cầu tổ tiết mục mời bé con @ Tống Nghiên nhà tôi a 】
【 phía chương trình đứa nhỏ @ Tống Nghiên này đi, video cưỡi ngựa rất chọc người! Cùng với mấy con ngựa như tú ân tú ái! Tặng kèm một liên kết vui vẻ nè [ trang web liên tiếp ]】
【 đúng đúng đúng, quá yêu a! Còn có mấy con ngựa khác nhìn con mà Tống Nghiên đang cưỡi, ánh mắt siêu cấp hâm mộ ha ha ha, vừa buồn cười vừa đáng yêu! 】
【 oai, là XXX sao? Dưới đây là một vài con ngựa đã trở nên xuất sắc sau khi thành lập quốc gia đó? 】
【 người qua đường nhìn thấy hot search tỏ vẻ điên cuồng muốn xem a, nếu mời Tống Nghiên, ratings tuyệt đối tăng vòn vọt. 】
【 lầu trên +1 】
Tống Nghiên: "......"
Trợ lý bên cạnh đưa qua một ly nước ấm: "Làm sao vậy?"
Tống Nghiên nhận lấy ly nước uống vào hai ngụm, nói chuyện hot search với Lục Trăn, thuận tiện đưa điện thoại qua cho hắn nhìn.
Lục Trăn quét mắt, nhìn ở phần bình luận, liếc mắt bắt được một cái bình luận: 【 Tống Nghiên quá soái a!! Ngao ngao mau cưới em!!! 】
Lục Trăn: "......"
-
Mạnh Bằng mới vừa xuống xe, bên phía tổng sản xuất đã chờ bên cạnh, nghênh đón: "Mạnh tổng, ngài bận rộn như vậy, chúng tôi thật không biết xấu hổ mà phiền ngài tự mình tới?"
Nghe hắn như vậy hỏi, mấy vị giám đốc phía dưới bất động thanh sắc nhìn về phía Mạnh Bằng.
Thành thật mà nói, bọn họ cũng muốn biết cái người Mạnh tổng bận rộn này, như thế nào lại đột nhiên để ý tới tới bộ phim nhỏ này.
Bọn họ còn nghiên cứu việc này nguyên cả ngày hôm qua, còn thành lập một nhóm WeChat để thảo luận vấn đề này.
Mạnh Bằng cười một cái, không đáp lời.
Có thể không để ý sao?
Hạng mục này làm Lục tổng chướng mắt a.
Hắn vốn dĩ cho rằng có thể làm Lục tổng chướng mắt sẽ là điều gì đó quá sực cực hạn, không nghĩ rằng ngày hôm qua nhận được điện thoại của Lý đặc trợ, uyển chuyển tỏ vẻ Lục tổng đối với phần ăn của đoàn phim rất không hài lòng.
Mạnh Bằng ngơ ngác một chút, lập tức hỏi Lục tổng cảm thấy như thế nào là vừa lòng?
Lý đặc trợ trầm mặc một lát, báo ra một con số.
Lúc đó Mạnh Bằng liền kinh ngạc.
Cái con số này, đừng nói một đoàn phim, cho dù là 500 công ty lớn đi chăng nữa thì cũng nuôi sống được mà?
Cúp điện thoại, Mạnh Bằng càng thêm hoảng sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui một buổi tối, vẫn là cảm thấy không ổn.
Cần phải tự mình đến một chuyến!
Quản lý có khoảng năm sáu người, ngoại trừ Mạnh Bằng, những người khác cũng không phải nhân vật nhỏ, bị tổng sản xuất cùng những nhân viên công tác vây quanh, tiến vào phim trường.
Dọc theo đường đi, nhân viên công tác ngay ngắn trật tự, nhìn ra được một đội ngũ vô cùng thành thục.
Quách đạo chụp xong một cái cũng chạy nhanh đứng dậy, hướng tới nhà tư sản ba ba nghênh lại đây: "Mạnh tổng, ngài vất vả."
Hắn cùng tổng sản xuất đi cùng nhau, mỗi bộ ngành đưa ra một nhân vật đại diện, một đám người mênh mông cuồn cuộn dẫn Mạnh tổng tham quan phim trường.
Một đám, nước miếng bay tứ tung mà giới thiệu công tác tiến triển của đoàn phim, quy hoạch, vân vân.
Nhưng giới thiệu hơn nửa ngày, miệng nói sắp khô rồi, nhìn thấy thần sắc của Mạnh tổng, trong lòng lộp bộp một cái.
Mạnh tổng, giống như không có chút hứng thú a.
Tổng sản xuất trao đổi ánh mắt với Quách đạo.
Tổng sản xuất do dự trong chốc lát, thật cẩn thận hỏi: "Mạnh tổng lần này tới đây là......?"
Mạnh Bằng xua xua tay: "Ta muốn hỏi một vấn đề."
Quách đạo lập tức thẳng người.
Tổng sản xuất cũng khẩn trương lên.
"Ngài nói ngài nói!"
Mạnh Bằng trầm ngâm một lát: "Công tác ăn cơm của mọi người, lấy tiêu chuẩn như thế nào? Thức ăn cho mọi người sao?"
Quách đạo: "......"
Tổng sản xuất: "......"
Nhân viên công tác thần kinh căng thẳng: "......"
Ý tứ của vị kim chủ này là sao đây!
Không quan tâm tiến độ công tác, chỉ quan tâm mọi người ăn no hay không!
Trời ạ, thiệt muốn gọi Lục thị là ba cả đời mà!
Huống hồ, vấn đề này quá dễ để trả lời!
Bởi vì thức ăn của đoàn phim thật sự là......
"Quá tốt rồi!" Tất cả trăm miệng một lời, hơn nữa lại đặc biệt thật cảm, âm lượng bất tri bất giác...... Có chút to.
Thiếu chút nữa khiến màng nhĩ của Mạnh tổng phá vỡ.
Rồi sau đó, nghe mọi người mồm năm miệng mười nói:
"Từ buổi chiều ngày hôm qua, tôi cũng không còn đói nữa!"
"Đừng nói nữa, tối hôm qua lúc đi ngủ tôi còn phải chống đỡ đây!"
"Tối hôm qua cậu ăn món thịt kho tàu chưa, ăn quá ngon luôn!"
"Bữa sáng hôm nay cũng rất ngon, có hơn hai mươi loại, thỏa tiêu chuẩn của khách sạn cao cấp năm sao."
"Buổi sáng ăn quà nhiều đồ cùng trà sữa nha, cơm trưa thiệt không còn bụng để chứa."
"Buổi chiều có bánh đậu xanh, bánh ngọt! Một mình Quách đạo còn ăn bảy tám cái!"
"Đúng đúng đúng, tôi còn thấy ông ấy lén lút bỏ hai cái trong túi......"
Quách đạo đột nhiên không kịp phòng ngừa bị vạch trần: "......"
Chờ mọi người biểu đạt xong, tổng sản xuất nhìn Tiểu Lý Tử là người phụ trách.
Tiểu Lý Tử nhanh chóng cung cung kính kính tiến lên một bước, "Mạnh tổng, bên hậu cần chúng tôi đều dựa theo tiêu chuẩn bữa ăn mà ngài đưa ra. Ngài xem, bên này là bữa ăn tối."
Mạnh Bằng theo tầm mắt của hắn nhìn qua, dựa vào tường, một loạt đồ ăn được xếp thành hàng vô cùng chỉnh tế.
Chiên, hấp, luộc, xào......
Thịt, chay......
Có súp, mà không phải, rất nhiều loại súp......
Cái gì cần có cũng đều có.
Liền cơm đều có vài loại bất đồng bộ dáng.
Tiểu Lý Tử tiếp tục: "Theo phân phó của ngài, chúng tôi mấy người đầu bếp nổi danh nhất Hải Thành, trực tiếp chế biến. Thiết bị cũng là mới mua, có chức năng giữ ấm, bảo đảm mọi người lúc nào cũng có đồ nóng để ăn."
Nói xong chỗ này, hắn lại tiếp tục, "Bên kia là khu điểm tâm đồ ngọt."
...... Đạo diễn trộm mấy cái bánh đậu xanh là từ chỗ đó!
Khu vực đồ ngọt cũng không khoa trương như vậy, nhưng điểm tâm, đồ uống cũng không ít, hơn nữa là tuần hoàn cung cấp.
"Ngoài ra......"
Còn chưa nói xong, liền bị một thanh âm đánh gãy, "Trà sữa cơm hộp tới rồi."
Tiểu Lý Tử: "Ngoài ra, cách hai tiếng, sẽ đưa tới một số đồ ăn đặc sắc của địa phương."
Đoàn người Lục thị: "......"
Này là bữa ăn dành cho thần tiên sao?!
Hiện tại từ chức gia nhập đoàn phim còn kịp không??
Rõ ràng mới ăn cơm xong, bây giờ lại đói bụng rồi!
Mạnh Bằng...... Cũng có chút đói.
Đồng thời cũng thấy yên lòng, lúc này Lục tổng hẳn là vừa lòng rồi đi.
......
Đạo diễn cùng tổng sản xuất nhìn Mạnh Bằng thần sắc vừa lòng, nhẹ nhàng thở ra.
Đạo diễn hỏi câu: "Mạnh tổng, ngài xem còn có gì muốn phân phó không?"
Mạnh Bằng xua tay, đang định nói gì đó, ánh mắt lơ đãng nhìn về một phía, đột ngột dừng lại.
Cách đó không xa, một người nam nhân đứng thẳng.
Mặc áo thun màu xanh, quần dài......
Trên chân mang một đôi giày thể thao thấp kép......
Bên hông mang một chai nước màu xanh......
Nhưng tất cả không phải là trọng điểm, trọng điểm là, người này đặc biệt giống Lục tổng nhà hắn!
Trong tầm mắt, nam nhân cực giống Lục tổng này đưa một ly nước cho thiếu niên bên cạnh có dung mạo cực xuất chúng.
Thiếu niên nhận lấy ly nước, ùng ục ùng ục uống vào hai ngụm, vô cùng đương nhiên mà đem ly nước trả lại.
Nam nhân thản nhiên tiếp nhận.
Lại vô cùng thản nhiên lấy trong túi ra một cây quạt nhỏ ra, một chút một chút giúp thiếu niên quạt.
Đầu cúi thấp, trong mắt chứa một tia nhàn nhạt không quá rõ ràng...... Là ý cười???
Mạnh Bằng nhìn chằm chằm, nhìn không chớp mắt, càng nhìn càng kinh hãi.
Mí mắt hắn không khống chế được mà giựt giựt vài cái: "Đây là......"
Quách đạo theo tầm mắt của hắn, cười nói: "Đó là nam chính, Tống Nghiên."
Đột nhiên nhớ tới Tống Nghiên chính là diễn viên được Lục thị đề cửa, vì thế lập tức phân phó nhân viên công tác: "Đi, gọi Tống Nghiên đến gặp Mạnh tổng......"
Lời còn chưa nói xong, nghe Mạnh Bằng một tiếng: "Từ từ!"
Quách đạo: "Mạnh tổng?"
Mạnh Bằng phảng phất không nghe thấy, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm hai người kia, một lát, hắn hít sâu một hơi: "Để tôi qua đó đi."
Quách đạo: "?"
Tổng sản xuất: "?"
Mọi người: "?"
Không nghe lầm chớ?
Mạnh tổng nói hắn tự mình qua đó gặp...... Tống Nghiên??
Biểu tình còn thận trọng như vậy???
Mọi người động tác nhất trí nhìn Tống Nghiên mang chiếc áo thun 19 đồng, lại thong thả quay đầu, nhìn Mạnh tổng mặc âu phục sang trọng trên người.
Vẻ mặt ngơ ngác.
Mạnh tổng hoàn toàn không phát hiện ánh mắt khó hiểu của mọi người, khuôn mặt nghiêm túc, sửa sang lại âu phục, cất bước đi về phía Tống Nghiên.
Mọi người tuy rằng ngơ ngác, nhưng cũng thực thức thời mà đi theo Mạnh tổng, đi về phía Tống Nghiên......
Tống Nghiên mới vừa quay xong một phân đoạn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Có một luồng gió từ bên cạnh thổi vào, khiến cậu sảng khoái thích ý.
Cậu quay đầu nhìn, Lục Trăn vẫn đạm mặt như cũ, trong tay lại cầm cây quạt nhỏ mà quạt cho mình.
Trên cây quạt nhỏ có ba chữ "sớm cự tuyệt" đặc biệt dễ nhìn thấy.
Tống Nghiên có chút ngượng ngùng, gấp gáp nói: "Anh cũng quạt cho mình đi."
Lục Trăn nâng mí mắt liếc cậu một cái, "Tôi không nóng."
Tống Nghiên ngẩng đầu, nhìn thái dương của hắn, xác thật không có mồ hôi, cũng liền yên lòng.
Cười tủm tỉm vừa quay đầu lại, sau đó......
Liền bị dọa sợ.
Cậu nhìn thấy gì?
Một ma trận sao.
Thật nhiều cái đầu người tạo thành một ma trận, vô cùng chặt chẽ có thứ tự đi về hướng mình......
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc tây trang sang trọng, khuôn mặt nghiêm túc, trong mắt lại mang theo vẻ khiếp sợ.
Chậm rãi, ma trận cũng càng lúc càng gần.
Không tới vài giây đã đứng trước mặt Tống Nghiên.
Tống Nghiên bị khí thế của nhóm người này hù sợ, cậu chớp chớp mắt, có chút không biết làm sao.
Đang sợ hãi, thì thấy người đàn ông mặc tây trang bước lên phía trước một bước.
Giày da bóng lưỡng dưới ánh mặt trời, phản xạ ra một luồng sáng, khiến Tống Nghiên quáng mắt.
Ngay sau đó, thấy người đàn ông tây trang thẳng tắp ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình chằm chằm.
Không đúng, là nhìn chằm chằm Lục Trăn phía sau.
Vẻ khiếp sợ trong mắt lại càng thêm rõ ràng.
Hắn nhìn chằm chằm không đến hai giây, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Chiếc lưng vốn đang thẳng tắp liền cong xuống, thanh âm cung kính mang theo cẩn thận từng li từng tí: "Lục tổng?"
Trong không khí tràn ngập một tia an tĩnh quỷ dị.
Ngay sau đó, truyền đến âm thanh đồ vật bùm bùm rơi xuống đất.