Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 9: Chương 9




Tối hôm qua Tống Nghiên cũng không ngủ ngon, cậu cả đêm đều vội vàng ứng phó các loại...... thăm hỏi.

Người đầu tiên cậu phải chịu mũi sào đương nhiên là La Kiệt Linh.

Ngay sau buổi biểu diễn, cánh tay hắn lười nhác khoác lên chiếc cổ trắng mỏng manh của Tống Nghiên, híp mắt: “Tống Nghiên a, cậu giấu tôi thật tốt đó nha!! Tôi còn cho rằng cậu đây là đống sắt vụn, kết quả cậu mẹ nó là vương giả!”

Tống Nghiên vội vàng khoát tay: “Tôi không phải, tôi không có......”

Còn chưa phản bác xong, Đường Húc Dịch đi tới: “Nhìn không ra a, Tống Nghiên, thâm tàng bất lộ a!”

Tống Nghiên lắc lắc đầu: “Tôi không phải......”

“Lợi hại lợi hại!”

Tống Nghiên: “Tôi không......”

“Cao thủ a Nghiên ca!”

Tống Nghiên: “Tôi......”

Ngụy Tử Dương vừa vặn đi qua người cậu với nét mặt âm trầm: “Hừ, xem như ngươi lợi hại! Giả heo ăn thịt hổ đúng không? Chờ coi!”

Tống Nghiên: “......”

Tốt, cậu chính là một cao thủ vương giả thâm tàng bất lộ giả heo ăn thịt hổ.

Một khi chấp nhận giả thiết này, cậu liền cảm thấy chính mình con mẹ nó thật thâm cơ!

Ngay khi tỉnh giấc, không ai ở bên tai cậu lải nhải, Tống Nghiên tinh thần phấn chấn mà chạy vèo đi cọ cơm.

Bên trong, chủng loại bữa sáng vô cùng phong phú.

Bánh bao thịt nóng hổi, màn thầu trắng bóng, trứng gà chiên đến vàng óng, cháo rau dưa đặc sệt ngon miệng, còn có thịt bò tự tay a di làm......

Oa!!!

Tống Nghiên hút hút nước miếng, rối rắm không biết mình nên ăn mười cái bánh bao thịt bốn cái màn thầu, hay là tám cái bánh bao thịt sáu cái màn thầu, thì a di từ bên cửa sổ vươn ra hưng phấn kêu lên: “Ai da oa tử!”

...... Đem Tống Nghiên hoảng sợ, thiếu chút tay không đem đầu a di ấn vô lại.

A di nhà bếp duỗi dài cổ: “Ngày hôm qua con biểu hiện thật không đơn giản a! Sao im im một chút liền nhảy tốt như thế? Thâm tàng bất lộ, thâm tàng bất lộ!”

Tống Nghiên: “......”

“Tới, muốn ăn cái gì nè!”

Tống Nghiên nguyên bản có chút hắc tuyến, vừa nghe những lời này, nháy mắt tinh thần tỉnh táo: “A di, con muốn mười cái bánh bao, sáu cái màn thầu! Cộng thêm sáu cái trứng gà!”

Nói xong, hắn cảm thấy giống như...... Giống như...... Có chút hơi nhiều, ngượng ngùng mà sờ sờ lỗ tai: “Cái kia gì, khụ, chia ra hai phần.”

Đều do tối hôm qua không ăn cơm no, làm hại cậu sáng nay đói tới mốc meo.

Chỉ có thể làm bộ hai người ăn......

Không nghĩ tới, a di nhà bếp thật ra rất đỉnh đạc: “Hửm, chia ra hai phần cái gì!”

Bà ý vị thâm trường mà liếc cậu một cái, “Lượng cơm của con chả lẽ ta còn không biết?”

Vì thế, không những không chia, còn từ ngăn tủ lôi ra một cái chậu thật lớn, tri kỷ mà cho một đống bánh bao mạn thầu vào, đưa cho cậu: “Cẩn thận một chút.”

Thanh âm thật sự ôn nhu.

Không có biện pháp, đứa nhỏ này lớn lên đẹp như thế, tính cách mềm mụp, ai thấy đều muốn thương thương.

......

Chờ đến khi bữa ăn sáng gần xong, La Kiệt Linh mới đánh ngáp lười biếng vào nhà ăn.

“A di, hai bánh bao thịt, một chén cháo.” La Kiệt Linh cười hì hì gọi món ăn, “Muốn nghe tin tức không?”

Tống Nghiên đem ngụm bánh bao ngập miệng nuốt xuống: “Hả?”

La Kiệt Linh: “Mới nhận được tin, 9 giờ tập hợp, nghe nói người hướng dẫn mới đã tới đây rồi.”

Hắn đem bữa sáng ngồi xuống, thở dài, “Ai, Cảnh thiên vương như vậy liền đi, tôi còn chưa kịp xin chữ ký đâu......”

Tống Nghiên đột nhiên được nhắc nhở: “...... Tôi cũng vậy.”

Rõ ràng muốn xin chữ ký cho viện trưởng tiểu lão thái, sao lại quên mất tiêu rồi!

Cậu còn đang hối hận, La Kiệt Linh không tim không phổi lấy di động ra, mới vừa lướt một chút, đột nhiên kinh hỉ mà kéo kéo Tống Nghiên: “Má ơi, mau xem Weibo! Tiết mục của chúng ta lên hot search!”

Kỳ thật tiêu đề hot search cùng với chương trình cũng không liên quan gì, chỉ có ba từ ——# Cảnh Dư cười #

Nhưng nội dung video laị là trận thi đấu tối hôm qua, động thái chụp hình Cảnh Dư.

Cười đến...... Thập phần không phải Cảnh Dư!

Tập thể fans cao trào:

【 Cảnh ca ca cư nhiên cười đến tận ba giây! Chết mất thôi! 】

【sống thấy lâu, thật sự, làm một fan hâm mộ ba năm rồi, không thể không nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh ca cười vui vẻ như vậy 】

【 thật không dám dấu diếm, lúc ở trên giường của tôi ca ca cũng cười giống như vậy đó 】

【 lầu trên ăn uống như thế nào mà biến thành như vậy? 】

【......】

La Kiệt Linh nhìn bình luận lâm vào trầm tư.

Chỉ là cười một cái mà thôi, sao ghê như vậy chứ??

Cảnh lão sư kỳ thật cũng rất thích cười mà......

Lần đầu tiên gặp mặt, đến trước mặt Tống Nghiên là cười nè.

Lúc hướng dẫn Tống Nghiên tập nhảy cũng cười nè, nhìn Tống Nghiên uống nước cũng cười nè......

La Kiệt Linh tự hỏi trong chốc lát, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Từ từ, Tống...... Nghiên?

Tống Nghiên ăn rất ngon miệng, thình lình cảm giác được một ánh nhìn sắc bén đập lên người mình, cậu ngẩng đầu, mờ mịt nhìn La Kiệt Linh liếc mắt một cái: “Làm gì thế?”

“Khụ khụ,“ La Kiệt Linh thu hồi tầm mắt, “Không có gì, ăn cơm ăn cơm.”

Nói xong, tách tách, chụp màn hình hot search Weibo.

Lưu luyến không rời mà nhìn hình chụp, “Cậu không lưu giữ à?”

Tống Nghiên trước nay đều theo không kịp tiết tấu của hắn, nghi hoặc: “Giữ cái này để làm gì?”

La Kiệt Linh: “Lưu làm kỷ niệm đó, phỏng chừng đây là lần gần nhất chúng ta có được hot search. Cảnh thiên vương là người hướng dẫn của chúng ta a! Vô cùng có mặt mũi, về sau mai này còn khoác lác với người khác nữa chứ!”

Tống Nghiên: “......”

-

Trong phòng tập nhảy, mọi người cũng hưng phấn bưng bừng mà thảo luận đề tài này.

“Các cậu có thấy hot search không?”

“Như thế nào lại không thấy, chương trình của chúng ta phát một tháng rồi, cuối cùng cũng mấp mé được cái hot search ha ha ha”

“Ai, chỉ tiếc, kỳ này không còn Cảnh thiên vương nữa.”

“Người hướng dẫn của kỳ này là ai a?”

Người chỉ đạo bước vào với khuôn mặt cau có, nhíu mày: “Im lặng! Nói nhao nhao cái gì? Người hướng dẫn mà thảo luận cái gì? Một đám còn không nhanh chóng đi luyện tập!”

Vị chỉ đạo này họ Phí, là người ngày thường phụ trách việc tập luyện của mọi người, nhưng thực ra cũng không dạy được gì cả, còn thường xuyên hùng hùng hổ hổ, đám thiếu niên vừa thấy phiền vừa thấy sợ.

Lại có người điếc không sợ súng, căng da đầu cãi lại: “Phí chỉ đạo, tôi cũng là hiếu kỳ mà thôi! Kỳ trước là Cảnh thiên vương......”

Phí chỉ đạo âm dương quái khí: “Nha, như thế nào? Còn hy vọng sẽ có siêu sao tới như Cảnh thiên vương hay sao? Các ngươi nằm mơ đi! Nhìn xem các ngươi như vậy, xứng sao, a? Người tới đây nằm ở hạng 108 đã là không tồi rồi, a!”

Hắn mắng đến hăng say, lại cảm giác không khí đột nhiên trở nên...... An tĩnh?

Đám thiếu niên mắt lớn trừng mắt nhỏ mà nhìn, nhìn mình.

Phí chỉ đạo cười lạnh một tiếng: “Cái biểu tình gì đây? Gặp quỷ sao?”

Trả lời hắn chính là một trận trầm mặc hít thở không thông.

Trầm mặc lúc lâu, rốt cuộc có người thong thả nâng tay lên, chỉ chỉ phía sau hắn: “Không phải, Phí Chỉ Đạo, cái kia, hạng 108...... Tới.”

Phí Chỉ Đạo mắt trợn trắng.

Tới cũng đã tới rồi, lại còn đại kinh tiểu quái gì nữa!

Hắn cau mày quay đầu lại, sau đó liền...... Cương tại chỗ.

Một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, một thân trang phục áo thun quần hưu nhàn, lại khí thế bất phàm.

Trước ánh sáng bất phàm, mặt hắn như chìm trong bóng ma.

Nhưng trước đây từng nhìn qua vô số khuôn mặt anh tuấn, Phí chỉ đạo cho dù có mù cũng nhận ra được!

Này mẹ nó là Dụ, Dụ Ứng Giản???

Dụ Ứng Giản a!

Hạng 108 cái quỷ gì!

Là người Hoa Quốc trẻ tuổi nhất đạt được hai lần giải Ảnh đế!

Là diễn viên đầu tiên thu được doanh thu phòng vé hơn trăm triệu!

Là nam thần trong lòng vô số người!

Hiện tại...... Đứng trước mặt hắn!

Phí chỉ đạo rốt cuộc cũng là một kẻ già đời, chỉ sửng sốt một lát, liền nhanh chân ra đón.

Nguyên bản là một gương mặt hung hăng đầy nếp nhăn, liền cúi đầu khom lưng: “Ai da, Dụ ảnh đế, cơn gió nào đem ngài tới đây a! Ngài đây là?”

Muốn nói là người hướng dẫn, Phí chỉ đạo đương nhiên không tin.

Tổ tiết mục có bao nhiêu nghèo hắn là người rõ ràng nhất!

Có thể mời Cảnh thiên vương là việc ngoài ý muốn đến cực điểm, sao còn có thể mời được Dụ ảnh đế?

Gương mặt Phí chỉ đạo trông mong mà nhìn Dụ Ứng Giản, mọi người trong phòng tập cũng nín thở ngưng thần nhìn hắn.

Dụ Ứng Giản từ trong ánh sáng đi ra, nhìn qua một lượt những luyện tập sinh, sau đó dừng lại trên thân ảnh một thiếu niên thon gầy trắng nõn, ánh mắt thâm thúy mà mềm mại xuống.

Ánh mắt hắn yên lặng dừng ở bên người thiếu niên, hơi hơi mỉm cười: “Chào mọi người, tôi là người hướng dẫn của kỳ này, Dụ Ứng Giản.”

Lời này vừa nói ra, một mảnh kinh hô không dám tin tưởng.

“Trời ạ, tôi không nghe lầm đi! Dụ ảnh đế!! Thật sự là người hướng dẫn của chúng ta!”

“Hít thở không thông! Là người đàn ông tôi ái mộ từ nhỏ đến lớn a!”

Tống Nghiên cũng thiếu chút nữa kêu ra tiếng, không phải bị dọa, mà là bị...... nhéo.

La Kiệt Linh ngây ngốc mà nhìn ảnh đế Dụ Ứng Giản, miệng trương thành chữ o, nhịn không được mà lẩm bẩm: “Ngọa tào ngọa tào!! Dụ ảnh đế a!! Sao lại đến cái chỗ nhỏ xíu này của chúng ta a!! Trời ạ, thật đúng là người hướng dẫn của chúng ta sao! Mẹ nó sao tôi cảm thấy thế giới này có chút huyền huyễn!”

Hắn dùng sức mà bóp chặt Tống Nghiên: “Đau không?”

Tống Nghiên nhanh chóng gật đầu: “Đau lắm a!” Cho nên người anh em, mau buông tay ra đi!

La Kiệt Linh ngốc ngốc: “...... Điều đó chứng minh rằng mình không nằm mơ a.”

Cái đầu nhỏ của Tống Nghiên nhảy ra một dấu: “?”

Logic quỷ quái gì á!!

Cậu liền giơ nắm đấm lên, cắn răng: “Để tôi cho cậu nếm thử nhá?”

La Kiệt Linh hoảng sợ.

Tiểu gia hỏa Tống Nghiên này nhìn văn nhược trắng nõn, nhưng sức lực lại vô cũng khủng, lần trước cậu ta tay không bóp hai quả hạch đào, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, khiến cho hắn khi gặp Tống Nghiên, đều theo bản năng mà che trứng lại......

Sợ cái kia của mình bị bóp nát a.

La Kiệt Linh chạy nhanh xin tha: “Đừng đừng đừng, ba ba tha mạng!”

Đùa giỡn xong, lại nhìn Dụ ảnh đế, La Kiệt Linh hai mắt lưng tròng mà lần nữa cảm thán, “Thấy không, tôi muốn khóc rồi, phòng ngủ của tôi còn đang treo poster của Dụ ảnh đế đó!”

Tống Nghiên nghĩ nghĩ: “Tôi nhớ rõ lần trước Cảnh lão sư tới, cậu cũng nói như vậy.”

La Kiệt Linh: “......”

Mọi người vô cùng kích động, nhìn Dụ ảnh đế thong dong đi tới trước mặt một người, vươn tay: “Chào cậu.”

Thiếu niên kia run rẩy đôi tay, nắm lấy tay Dụ ảnh đế: “Chào ngài!”

Dụ Ứng Giản mỉm cười: “Cậu tên là gì?”

Thiếu niên đỏ mặt, lớn tiếng: “Ta gọi An Nhất Đồng!”

Kế tiếp, Dụ Ứng Giản tươi cười cùng bắt tay với mọi người, lễ phép hỏi tên tất cả bọn họ.

Nhóm thiếu niên lúc này thật sự kích động muốn khóc.

Dụ ảnh đế thật sự quá dễ gần đi!

Không hổ là nam thần của mọi người a ô ô ô!

Giờ phút này, nam thần bình dị gần gũi đang đi tới trước mặt thiếu niên tiếp theo.

Hắn đứng yên trước mặt thiếu niên, trên mặt như cũ mang theo đạm cười, lại âm thầm hít sâu một hơi, vươn bàn tay to: “Chào cậu.”

Tống Nghiên cầm tay hắn, ngoan ngoãn: “Chào ngài, Dụ lão sư.”

Di, tay Dụ lão sư, có chút run nha?

Dụ Ứng Giản ngăn chặn xúc động muốn khóc vì vui sướng, cẩn thận hỏi: “Cậu tên là gì?”

“Tôi gọi Tống Nghiên.”

Dụ Ứng Giản phóng nhẹ thanh âm: “Là cái Nghiên nào? Là Nghiên (燕)trong chim yến(燕), hay là Nghiên (彦)trong tài năng trẻ? Nếu được, viết cho tôi nhìn được không.”

Tống Nghiên: “?”

Dụ ảnh đế...... nghiêm túc như vậy sao?

Chưa kịp trả lời, đối phương như gấp tới nỗi không chờ được mà duỗi tay ra trước mặt cậu.

-

Phí chỉ đạo hiện tại đang ngốc ngốc ngu ngu, hắn hoàn toàn không biết mình nên khóc hay nên cười......

Xong rồi xong rồi, Dụ ảnh đế thế nhưng thật là người hướng dẫn.

Chỉ mong những lời nói trước đây của mình ngài ấy không nghe được......

Quản gì nữa, hiện tại việc cấp bách là chạy nhanh lên nịnh bợ a!

Phí Chỉ Đạo nhanh chóng tiến lên: “Dụ ảnh đế, ngài khát không, tôi châm trà cho ngài...... Dụ lão sư, ngài mệt mỏi đi, muốn nghỉ ngơi một lát hay không...... Dụ lão sư......”

Nhưng mà, Dụ ảnh đế được mọi người vây quanh căn bản không nghe được hắn nịnh bợ, chỉ đạm cười, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía thiếu niên.

Phí chỉ đạo sửng sốt, đứa nhỏ này gọi là gì.

Tống...... Tống Nghiên?

Vừa định lên tiếng, di động lại vang lên.

Hắn vừa thấy, lập tức ra khỏi phòng tập đang ồn ào, mở ra một nụ cười nịnh nọt mà nhận điện thoại: “Uy, Cảnh lão sư?”

Cảnh Dư ở đầu bên kia khó chịu cau mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lịch trình ngày hôm nay không gửi cho tôi?”

“A?” Phí Chỉ Đạo vẻ mặt không hiểu, “Ngày hôm qua là ngày cuối cùng trong việc hướng dẫn của ngài rồi a!”

Cảnh Dư: “Cái gì mà ngày cuối cùng? Ta không phải là người hướng dẫn sao! Như thế nào là ngày cuối rồi?”

Phí Chỉ Đạo lau mồ hôi: “Cái này, trong hợp đồng, người hướng dẫn chỉ có mặt trong một kỳ thôi.”

Cảnh Dư: “Việc đó rất đơn giản hay sao, hợp đồng ở đâu, lại cho ta thêm một kỳ nữa.”

Phí Chỉ Đạo lắp bắp nói: “A? Chính là, kỳ này của chúng tôi đã có người hướng dẫn mới rồi.”

Cảnh Dư không sao cả: “Bỏ hắn đi, tiền bồi thường hợp đồng để ta lo.”

Phí Chỉ Đạo: “Bỏ, bỏ không được a!”

Ai dám bỏ Dụ ảnh đế a! Có mà bị điên à?

Cảnh Dư nhíu chặt lông mày, cả giận nói: “Cái gì không bỏ được! Ta cũng không tin, chẳng lẽ cái người tới còn hot hơn ta sao? A!”

Phí Chỉ Đạo lúc này mồ hôi như mưa, hắn khóc không ra nước mắt: “Cảnh lão sư, cái này, cái này thật đúng là khó mà nói!”

Một là ảnh đế, một là thiên vương, nếu so sánh là ai hot hơn, trên mạng chắc long trời lở đất rồi, phải khuấy động nửa cái giới giải trí này.

Hắn chỉ là một người chỉ đạo nhỏ như ngón út, phải làm sao đây?

Sắc mặt Cảnh Dư biến đổi: “Ông ở đâu? Đứng đó đừng nhúc nhích! Tôi muốn nhìn xem là kẻ nào không có mắt, dám đoạt đồ của tôi!”

......

Cúp điện thoại, Phí Chỉ Đạo rốt cuộc phục hồi tinh thần.

Vừa mới đã xảy ra cái gì???

Cảnh thiên vương cùng Dụ ảnh đế...... Hai người chỉ cần dậm chân một cái cũng làm điên đảo giới giải trí, lại ở chỗ bọn họ tranh giành vị trí người hướng dẫn???

Hắn ngơ ngác mà đứng ở cửa, chẳng bao lâu, nhìn thấy Cảnh lão sư cuồng bá khốc huyễn như một cơn gió đi tới, đôi chân mày rậm nhíu chặt, hung hăng đẩy cửa phòng luyện tập ra.

Cửa mở, Cảnh Dư càng đen hơn.

Trong phòng là một tràng những tiếng cười.

Một người đàn ông được đông đảo thiếu niên vây quanh, nhìn qua áo mũ chỉnh tề, phong độ nhẹ nhàng, nhưng tay hắn!

Tay hắn, thế nhưng làm càn mà duỗi tới trước mặt Yêu Vương bé con!

Giây tiếp theo, Yêu Vương nhãi con vươn đầu ngón tay sáng choang, từng nét bút mà viết cái chữ vào lòng bàn tay hắn!

Dụ Ứng Giản cúi đầu nhìn Yêu Vương bé con nghiêm túc viết chữ, nội tâm một mảnh mềm mại, trong lúc nhất thời không nhịn xuống, trong ánh mắt toát ra nhàn nhạt thỏa mãn cùng si mê.

Tốt, bàn tay này!

Hắn một tuần sẽ không rửa tay!

Đang nhộn nhạo, đột nhiên cảm nhận được một đạo ánh mắt không hữu hảo.

Dụ Ứng Giản chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt thâm trầm của đối phương.

Hắn hơi hơi mỉm cười, đối với Yêu Vương bé con đáng yêu: “Xin lỗi, tôi không thấy rõ. Có thể lại viết một lần nữa không?”

Cảnh Dư: “............” Mẹ nó!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.