Sau ngày đó, ngày càng nhiều các đồng nghiệp không có việc gì cũng tìm đến Lục Hoang Chi trò chuyện. Máy lọc nước không có nước đến tìm cậu ta, gặp vấn đề trong công việc cũng tìm cậu ta, hợp buổi trà chiều cũng phải hỏi cậu ta có muốn đi chung không. Triệu Dã Tức ngồi đối diện mệt thay Lục Hoang Chi luôn.
Lúc đầu Lục Hoang Chi còn miễn cưỡng kiên nhẫn, nên thay nước thì thay, nên từ chối thì từ chối. Nửa ngày sau, cậu mang tai nghe lên, rũ mắt làm việc, nét mặt lạnh nhạt xa cách, khí chất “đừng chạm vào ông” hãy còn hơn Quan Thừa Tể ba phần.
Vậy mà có một cậu trai không có mắt đến tìm Lục Hoang Chi, mở miệng tuôn một tràng dài: “Ừm, không biết xảy ra chuyện gì nữa, tự nhiên tôi bị ngắt mạng, rõ ràng hồi nãy còn rất tốt. Tôi đã thử khởi động lại máy tính, cũng thử rút dây mạng rồi ghim lại, nhưng vẫn không được. Tôi thật sự không biết làm sao bây giờ. Cậu có thể đến xem giúp tôi không?”
Cậu trai lớn lên rất ưa nhìn, làn da cũng rất trắng, Triệu Dã Tức nhìn hơi lạ mặt. Ngó mắt nhìn trên bảng tên cậu trai viết bốn chữ “bộ phận hậu cần”, anh lập tức tặc lưỡi.
Người ở bộ phần hậu cần không có mạng đều đến tìm bộ phận điều tra?
Lục Hoang Chi làm như không nghe thấy, nên làm gì thì vẫn làm đó.
Cậu trai chạm chạm vào bả vai Lục Hoang Chi, dè dặt nói: “Lục Hoang Chi?”
Lục Hoang Chi tháo tai nghe xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi là O&M à?” [1]
[1] O&M (Operation & Maintenance): vận hành và bảo trì, ở đây có nghĩa là kỹ sư vận hành và bảo trì internet.
Cậu trai luống cuống tay chân ngay tại chỗ.
“Đi tìm người nên tìm đi.” Lục Hoang Chi nói xong, lại mang tai nghe vào.
Triệu Dã Tức phụt cười một tiếng. Lục Hoang Chi vẫn nhìn máy tính, hỏi anh: “Cười cái gì?”
“Không phải chứ, cái này cậu cũng nghe thấy à?” Triệu Dã Tức nói, “Chẳng phải cậu đeo tai nghe sao?”
“Là anh cười quá lớn tiếng, đến quầy lễ tân ở tầng 1 còn có thể nghe thấy, huống chi là tôi.”
“Đừng có nói nhảm, lúc nãy tôi vốn không cười ra tiếng.”
Hai người chẳng biết tại sao lại cãi nhau trong lúc làm việc. Mãi đến khi Quan Thừa Tế đi ra từ văn phòng Lương Thanh Hoàn, Triệu Dã Tức mới lập tức im miệng lại, còn chột dạ hạ thấp cơ thể, giấu mình phía sau máy tính.
Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, thế mà là một ngày mưa. Phương Nam không có máy sưởi, vừa ướt át vừa lạnh lẽo, gió thổi tới như có phép thuật công kích, lực công kích còn đáng sợ hơn cả phương Bắc. Triệu Dã Tức không đi đâu cả, làm tổ trên sô pha viết báo cáo 800 từ mà Hùng Sơ Mạt yêu cầu.
Anh dùng 750 từ miêu tả cảm giác của anh đối với pheromone của Lục Hoang Chi, còn lại 50 từ, thật sự anh không viết nổi nữa, thế nên bèn gõ một loạt khoảng cách, ý muốn lừa cho qua chuyện.
Gửi email xong, Triệu Dã Tức giả bộ không có việc gì rót cho mình một ly nước đun sôi để nguội, uống ừng ực ừng ực một hơi.
Tiếng đập cửa vang lên, Triệu Dã Tức mang dép lê lông nhung chạy như bay đi mở cửa. Nhưng anh lại không nhìn thấy anh trai giao cơm hộp mà mình nhớ mong, mà nhìn thấy Đào Kiều Sanh hai mắt đỏ bừng, cả người ướt đẫm.
Trước đó Đào Kiều Sanh không nói hắn sẽ đến, Triệu Dã Tức ngạc nhiên nói: “Sao cậu đột nhiên tới vậy?”
Đào Kiều Sanh ôm chặt Triệu Dã Tức, rơi lệ đầy mặt: “Bé con à... Tớ, mẹ nó tớ phân hoá thành Alpha, áaa!”
Triệu Dã Tức bị Đào Kiều Sanh ghìm đến mức cơ mặt vặn vẹo, gần như thở không nổi, “A!”
Mưa tí tách rơi xuống. Đào Kiều Sanh ngồi ở trên sô pha, trên người khoác tấm chăn của Triệu Dã Tức, khóc đến nỗi thở hổn hển.
Triệu Dã Tức cầm thuốc ngăn mùi, phun Đào Kiều Sanh xong rồi phun cho bản thân. Anh nói y như câu an ủi mà Đào Kiều Sanh an ủi anh lần trước: “Không phải là Alpha thôi sao, người phân hóa cũng không chỉ có mình cậu. Cậu muốn sinh con, tớ lập tức tìm Omega sinh cho cậu.”
Đôi mắt đào hoa của Đào Kiều Sanh đều khóc sưng cả lên, “Tớ vẫn luôn muốn làm 0! Tớ chưa từng làm thử!”
“Vậy cậu tiếp tục làm đi,“ Triệu Dã Tức nói, “Có pháp luật nào quy định Alpha không thể làm 0 đúng không —— từ từ, cậu nói cái gì mà chưa từng làm thử?”
Đào Kiều Sanh nhìn Triệu Dã Tức bằng ánh mắt trông mong.
Triệu Dã Tức dịch ra phía sau, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ: “Không phải nhé anh trai. Cậu đừng nói với tớ là, cậu và tên tra nam kia là tình yêu plato bảy năm đó chứ?” [2]
[2] Plato: tình yêu không có tình dục.
Đào Kiều Sanh chậc một tiếng, nói: “Sao có thể.”
“Vậy thì...”
Triệu Dã Tức hiểu ra được điều gì, chợt sửng sốt.
Sau một hồi im lặng, Triệu Dã Tức nói: “Cậu khoan đã, để tớ sơ lược một lát. Cậu và hắn ta, cậu không phải plato, cũng không phải 0?”
Đào Kiều Sanh che mặt lại: “A, có hơi ngại ngùng nha.”
Triệu Dã Tức đứng lên, trịnh trọng khom 90 độ về phía Đào Kiều Sanh 90: “Trước kia là tớ xem thường cậu, rất xin lỗi.”
Trời mưa mùa đông thích hợp nhất chính là ngủ. Lục Hoang Chi ngủ một buổi trưa, cuối cùng bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Lúc mở cửa ra, Lục Hoang Chi có chút tức giận sau khi thức dậy, cả người lâm vào trạng thái áp suất thấp, khiến cho bạn của cậu vô cùng sợ sệt.
Anh bạn tên là Hạ Ngôn Chiêu, là bạn thân nhất trong vòng luẩn quẩn của Lục Hoang Chi.
Lục Hoang Chi hỏi: “Có việc?”
Hạ Ngôn Chiêu chớp chớp mắt, “Sinh nhật vui vẻ?”
Lục Hoang Chi: “...”
“Không phải cậu quên đó chứ?”
“Không quên.” Sáng sớm hôm nay Lục Hoang Chi đã nhận được quà sinh nhật của ba mẹ, là một chiếc xe và một chiếc đồng hồ, không khác mỗi năm cho lắm. “Vào đi.”
Hạ Ngôn Chiêu liếc mắt nhìn toàn bộ chung cư, nói: “Chỗ như thế này có thể cho người ở à?”
“Một người ở đủ rồi.”
Hạ Ngôn Chiêu không thể giải thích được: “Cậu không thật sự muốn hòa nhập trong giới học thuật cả đời đúng không! Một chút tiền lương mỗi tháng của cậu thì có thể làm gì đây, ăn bữa cơm nhất định cũng không đủ.”
“Cũng không hẳn.”
“Vẫn chưa chơi chán?”
Lục Hoang Chi không tỏ ý kiến. Cậu cầm điện thoại lên, tất cả tin nhắn wechat đều là chúc bạn sinh nhật vui vẻ. Cậu nhấn mở khung thoại của cậu với Triệu Dã Tức, tin nhắn cuối cùng vẫn là câu 【 Ồ 】 mà Triệu Dã Tức gửi qua hôm trước. . truyện ngôn tình
Hạ Ngôn Chiêu nói: “Bọn họ tổ chức tiệc cho cậu, bảo tôi tới đón người.”
Lục Hoang Chi không có hứng thú, “Lười đi.”
“Dù gì cũng là sinh nhật, cậu không thể nào ở nhà cả ngày phải không. Cho dù là vì việc khác, hôm nay cậu bắt buộc phải đi.” Hạ Ngôn Chiêu nói, “Tớ đã chi tiền bao hết rồi, một trăm vạn lận đấy, không nể mặt tớ à?”
“Không nể.”
Hạ Ngôn Chiêu: “...”
Hạ Ngôn Chiêu nói một lèo từ ngữ Trung Quốc đẹp đẽ, miệng sắp bị cọ rát luôn rồi, cuối cùng cũng lôi được Lục Hoang Chi ra khỏi nhà.
Ngay lúc họ ra ngoài, cửa đối diện cũng đúng lúc mở ra. Triệu Dã Tức nhận cơm hộp từ tay anh trai giao hàng, thấy Lục Hoang Chi đi cùng với một người đàn ông xa lạ, hơi ngẩn người ra.
Hạ Ngôn Chiêu đánh giá Triệu Dã Tức: “Đây là...học trưởng mà cậu nói lần trước?”
Lục Hoang Chi giương khóe môi, “Ừ.”
Triệu Dã Tức: “?”
Hạ Ngôn Chiêu là một người rất tự nhiên, càng nhiều người hắn càng thích. “Vậy học trưởng có muốn đi chung không?” Hạ Ngôn Chiêu cười hì hì, “Có rất nhiều chị gái nổi tiếng đó.”
Triệu Dã Tức mờ mịt: “Đi chung... làm gì?”
“Ăn sinh nhật Lục Hoang Chi đó.”
Triệu Dã Tức “ồ” một tiếng, không mặn không nhạt nói với Lục Hoang Chi: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lục Hoang Chi nói: “Không phải tôi sắp xếp.”
Quan tâm ai sắp xếp làm gì, đéo liên quan đến anh.
“Tôi không đi đâu” Triệu Dã Tức nói, “Các cậu đi chơi vui vẻ.”
Tiếng Đào Kiều Sanh vọng ra từ chung cư: “Bé con, chăn của cậu thơm quá. Đây là mùi pheromone của cậu à, ngửi rất ngọt.”
“Đm, ai cho cậu ngửi.”
Lục Hoang Chi vươn tay ngăn cửa sắp đóng lại, “Ai ở trong đó.” Nói xong giương mắt nhìn vào trong.
Đào Kiều Sanh chào hỏi Lục Hoang Chi: “Hi, Lục giáo thảo.”
Lục Hoang Chi nhìn tấm thảm trong tay Đào Kiều Sanh, hỏi: “Anh phân hoá?”
“Phân hoá thành Alpha.” Đào Kiều Sanh buồn rầu, “Lục giáo thảo cũng là Alpha đúng không, chúng ta thêm wechat nhé, sau này giao lưu nhiều hơn.”
“Chờ lát nữa tớ gửi wechat của cậu ta cho cậu, bây giờ cậu ta không rảnh.” Triệu Dã Tức hất cằm “Tay, tôi muốn đóng cửa.”
Lục Hoang Chi buông tay, cười nói: “Hai người cũng chơi vui vẻ.”
Trên đường đến quán bar, Hạ Ngôn Chiêu nói: “Lần trước cách quá xa nên không thấy rõ, hôm nay nhìn kỹ, học trưởng này của cậu thật sự mềm mại quá.”
Lục Hoang Chi thất thần “ừm” một tiếng.
“Khó trách cậu trêu chọc rất vui.”
Lục Hoang Chi nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, “Đôi khi cũng không vui.” Ví dụ như hiện tại.
“Không vui thì đừng đùa nữa, tìm người khác vui hơn không được sao?”
Lục Hoang Chi suy nghĩ, nói: “Hình như không được.”
Lúc Lục Hoang Chi đến quán bar, không khí đã rất náo nhiệt. Cậu ứng phó với bạn bè bên ngoài, nhận được một đống quà sinh nhật linh tinh, tiếp theo đã bị Hạ Ngôn Chiêu lôi kéo uống rượu.
Một cô bé tóc dài mặc croptop hai dây đi đến bên cạnh Lục Hoang Chi, hỏi: “Anh trai muốn uống rượu gì?”
Lục Hoang Chi liếc nhìn cô gái, nói: “Cô mặc ít như vậy, không lạnh à?”
“Có máy sưởi nên không lạnh đâu. Đúng rồi anh ơi, em là Omega, pheromone có mùi rượu vang đỏ.” Cô bé vén tóc sang một bên, lộ ra sau cổ của mình, “Anh có muốn ngửi thử không?”
“Cái đấy thì không cần.” Lục Hoang Chi nói, “Cô đi mặc quần áo kỹ rồi giúp tôi chạy vặt.”
“Ừm?”
“Đến tiệm trà sữa mua một ly Chi Chi Đào Đào về đây.”
Cô gái hỏi: “Mua Chi Chi Đào Đào làm gì thế?”
“Để cho đỡ thèm.”
Đào Kiều Sanh ở lại nhà Triệu Dã Tức đến tối muộn, nếu là trước kia, Triệu Dã Tức đã cho hắn ở lại ngủ trên sô pha. Xét thấy giới tính của họ bây giờ không hợp, Triệu Dã Tức không chút do dự đá Đào Kiều Sanh ra khỏi cửa.
Đào Kiều Sanh đứng trước cửa hứng gió lạnh: “Thế nên tình yêu cũng biến mất, đúng không?”
“Ít nói nhảm lại đi,“ Triệu Dã Tức mặc áo khoác vào, “Ở đây không đón xe được, tớ đưa cậu về nhà.”
Đào Kiều Sanh ở khá xa, Triệu Dã Tức một đi một về, trời đã về khuya.
Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, trên đường cái lạnh lẽo, dường như không có một bóng xe.
Thời điểm chờ đèn đỏ, Triệu Dã Tức cảm thấy hơi nóng, bèn vặn thấp điều hòa xuống. Cần gạt nước không ngừng đong đưa trước mắt anh, phảng phất xuất hiện những chiếc bóng chồng lên nhau.
Phía sau vang lên tiếng còi, Triệu Dã Tức vội vàng khởi động xe.
Bên trong xe ngày càng oi bức, Triệu Dã Tức nhận ra được sự khác thường của cơ thể mình, mau chóng tìm bãi đỗ xe ở công viên gần đó, dừng xe lại.
Anh ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trong xe, mùi mật đào nhàn nhạt hòa trộn với vị phô mai sữa. Anh rất quen thuộc mùi hương này, là vị trà sữa mà anh thích uống nhất.
Trước khi ra ngoài anh đã dùng thuốc ngăn mùi một lần, trừ khi pheromone của anh bị mất khống chế, bằng không không thể nào tỏa ra mùi hương nồng nặc như vậy được.
Triệu Dã Tức ghé vào trên tay lái, cả người mơ mơ màng màng. Mùi Chi Chi Đào Đào dần trở nên nồng đậm hơn, Triệu Dã Tức hoảng loạn mở cửa sổ xe ra, cơn mưa hắt vào trong khiến anh hơi tỉnh táo một ít.
Hôm nay lúc gửi email, anh thuận tiện nói với Hùng Sơ Mạt rằng anh tự nguyện gia nhập thực nghiệm nghiên cứu pheromone. Hùng Sơ Mạt bảo anh khi nào đến kỳ dịch cảm thì báo với cô một tiếng. Anh không ngờ kỳ dịch cảm của mình lại đến nhanh như vậy.
Triệu Dã Tức gọi điện thoại cho Hùng Sơ Mạt. Hùng Sơ Mạt lập tức hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Triệu Dã Tức báo địa chỉ, Hùng Sơ Mạt nói: “Em cứ ở yên tại chỗ, đừng chạy lung tung, tôi lập tức kêu người chạy đến.”
Rất nhanh, Triệu Dã Tức bắt đầu xuất hiện triệu chứng sốt nhẹ, thân thể nhũn ra, chân tay không có sức lực. Anh đổi sang chỗ ngồi phía sau tương đối rộng rãi hơn, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng rối thành một cuộn len.
Làm Omega thật sự phiền quá đi, bao giờ mới nghiên cứu ra thuốc có thể giải quyết kỳ dịch cảm vậy, phương pháp không cần nằm viện truyền dịch mà Hùng Sơ Mạt nói rốt cuộc là cái gì...
Không biết qua bao lâu, cửa xe đột ngột bị mở ra. Triệu Dã Tức nheo hai mắt lại, vẫn chưa nhìn rõ thứ gì mà đã ngửi thấy một mùi bưởi nho vô cùng quen thuộc.
Vừa mát lạnh vừa cám dỗ, mang theo hơi nước ẩm ướt lan vào trong xe.
Triệu Dã Tức hé miệng nói: “Sao lại là cậu?”
Lục Hoang Chi ngồi lên, đóng cửa xe lại.
Không gian trong xe có hạn, mùi bưởi nho nhanh chóng tràn ra bên trong, hoà quyện với hương Chi Chi Đào Đào.
Lục Hoang Chi dường như là chạy tới, khi nói chuyện còn hơi thở gấp: “Hùng Sơ Mạt nói phương pháp cho tôi biết.”
“Cái gì ——”
“Học trưởng, quay lại đi.”
“... Hửm?”
Dáng vẻ ngây thơ mờ mịt của Triệu Dã Tức có vẻ mở ra cơ quan nào ở Lục Hoang Chi. Cậu dùng một tay vòng lấy eo Triệu Dã Tức, ôm người đặt lên đùi của mình.
Triệu Dã Tức đưa lưng về phía cậu, đoạn cổ trắng nõn nọ lập tức hiện ra trước mắt.
“Cậu làm gì đó!” Triệu Dã Tức giãy giụa nhè nhẹ trong lòng ngực cậu, mùi hương pheromone Omega trắng trợn đóng chiếm toàn bộ cảm quan Lục Hoang Chi.
Ánh mắt Lục Hoang Chi tối sầm lại, cắn một cái lên cổ Triệu Dã Tức.
“Ưm...”
Triệu Dã Tức đột nhiên mở to hai mắt, động tác giãy giụa trở nên kịch liệt. Lục Hoang Chi nắm trụ tay anh, mạnh mẽ đặt trên cửa kính xe đang bị mưa tuôn.
Cảm giác người trong lòng dần dần thả lỏng, Lục Hoang Chi buông lỏng tay, đầu lưỡi chầm chậm liếm lên dấu răng mà cậu cắn ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chúc mừng bạn học Lục đã đỡ thèm ngay ngày sinh nhật!
_____
:)))) Không ngờ Tiểu Kiều là công đúng không