Lập đông tháng 11 không được Tuệ Thành xem trọng một chút nào, đối với thiếu niên trẻ tuổi mà nói thì chỉ cần mặc một chiếc áo tay ngắn là có thể ra ngoài chơi.
Triệu Dã Tức đá bóng suốt buổi trưa, đá đến mức vô cùng vui sướng, nhiệt huyết sôi trào. Chơi bóng với cậu đều là những người xa lạ, việc này rất thường thấy trên sân bóng, đá một trận là có thể khiến nam sinh chưa từng quen biết trở thành anh em tình nghĩa như keo.
Triệu Dã Tức vỗ vỗ cánh tay bạn đá bóng, nói: “Đá không tệ nhé anh em, cậu cũng học đại học Trung Quốc?”
Bạn đá bóng cầm lấy quả bóng, thở gấp nói: “Tôi mới 15 tuổi, còn chưa tốt nghiệp sơ trung đâu.”
Nhìn cơ bắp rắn chắn và râu trên cằm bạn đá bóng, Triệu Dã Tức cười gượng: “Đừng đùa thế mà, anh trai.”
Bạn đá bóng nói: “Không nói đùa, tôi thật sự 15 tuổi.”
Nụ cười Triệu Dã Tức dần dần biến mất, cậu chuyển hướng qua một bạn đá bóng khác, khẩn trương hỏi: “Cậu nhất định là sinh viên đúng không, nói với tôi là đúng vậy!”
Bạn đá bóng số 2 nói: “Tôi vừa mới lên lớp 6 tiểu học!”
Triệu Dã Tức: “...”
Thế hóa ra cậu cùng một đám học sinh tiểu học, học sinh trung học đá bóng một buổi trưa, lại còn ngang tài ngang sức?! Chuyện này giống như cảm giác bị bóp chặt cổ họng -- làm cậu hít thở không thông.
“Còn cậu người anh em” bạn đá bóng số một hỏi, “Sơ mấy?”
Triệu Dã Tức vẻ mặt chết lặng: “Lớp 12.”
Bạn đá bóng số 2 kinh ngạc nói: “Sao anh nhỏ hơn tôi dữ vậy!”
Triệu Dã Tức tim như đao cắt: “Không, là do các cậu phát dục quá tốt. Có thể hỏi ngày thường các cậu ăn cái gì không?”
Nói mình là học sinh cấp ba là do Triệu Dã Tức không chịu khuất phục, kỳ thật anh đã là... nghiên cứu sinh năm ba, năm nay vừa vặn là năm bản mệnh của anh.
[*] Nghiên cứu sinh năm 3 là năm cuối.
Gương mặt của Triệu Dã Tức từ cấp ba đã bắt đầu không biến hóa gì nhiều, người bình thường vừa mới quen anh đều sẽ cảm thấy anh chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi. Bạn học đang phát sầu vì hói đầu và bụng bia nhìn thấy mặt anh căng mịn như thiếu niên thì đỏ mắt như máu, thế nhưng bên trong có bao nhiêu khổ sở chỉ có mình anh biết.
Đến quán bar hay tiệm net luôn luôn bị chặn lại ở cửa, muốn đi vào thì phải kiểm tra chứng minh thư; thời điểm ở ga xe điện ngầm thì bị nhóc con học nhà trẻ kêu “anh”, anh mang vẻ mặt tươi cười nói: “Gọi chú, cảm ơn.”
Hôm nay, gương mặt búp bê của anh lại cho anh một kích trí mạng: Anh đã suy bại đến nỗi chơi đá bóng với học sinh tiểu học cũng thấy rất vui.
Chẳng qua mà nói thì có một gương mặt búp bê cũng không được xem là khổ sở. Đau lòng chính là, mọc một gương mặt búp bê nhưng lại có một trái tim muốn làm nam nhân lực lưỡng.
Bạn đá bóng số một móc điện thoại ra nói: “Chúng ta thêm wechat, lần sau đá chung tiếp nhé.”
Bạn đá bóng số 2 không được vui, “Điện thoại của tôi bị mẹ giữ mất rồi, đến cuối tuần mới có thể lấy được, đến lúc đó thêm anh sau.”
Triệu Dã Tức không cảm thấy sẽ có lần sau, nhưng vẫn cho mã QR. Bạn đá bóng số 1 quét ra thông tin của Triệu Dã Tức, kinh ngạc, không tin tưởng cho lắm: “Là mãnh nam nhá?”
Triệu Dã Tức bình tĩnh gật đầu, “Tôi đó, có gì không?”
Bạn đá bóng số 1 và số 2 liếc nhau, rồi lại nhìn Triệu Dã Tức, cười sặc sụa một trận.
Trái tim Triệu Dã Tức đau đớn quá chừng. Sau khi tạm biệt bạn đá bóng, Triệu Dã Tức chui đầu vào một tiệm trà sữa. “Một ly chi chi đào đào, đá như thường đường như thường, gấp đôi bọt sữa!”
Triệu Dã Tức cầm ly trà sữa, đầu tiên uống một ngụm bọt sữa, lập tức cảm thấy mình đã được chữa lành. Anh tìm một chỗ ngồi, vừa uống trà sữa vừa lướt điện thoại, xem được một tin tức khiến anh chú ý.
Trên khoảng không ở chỗ nào đó của Tây Bắc bống nhiên dấy lên một ngọn lửa, tiếp theo là một mảnh thiên thạch cực lớn rơi xuống khu đất trống, đâm sâu vào mặt đất tạo thành một đám mây hình nấm. Nhiều cư dân mạng đều chứng kiến được vụ cháy -- có thể bấm xem qua video.
Triệu Dã Tức liên tục click mở, một khung nhắc nhở nhảy ra: Muốn xem tin tức đầy đủ trước tiên phải tải app nha ~
... Tạm biệt.
Cuối tuần về nhà, Triệu Dã Tức xem nhẹ ba Triệu đang ở phòng khách xem TV, hô một tiếng: “Mẹ ơi, con về rồi.”
Ba Triệu dùng ánh mắt nhìn lợn quay để nhìn Triệu Dã Tức, nói: “Mẹ con đi công tác rồi.”
“Đột nhiên đi công tác? Sao lại không báo trước ạ.”
“Không phải có một mảnh thiên thạch rơi xuống sao, bà ấy đi đến hiện trường.”
Mẹ của Triệu Dã Tức là giáo sư dạy vật lý ở trường cậu, chuyên môn nghiên cứu các thứ cao xa to lớn. Từ nhỏ Triệu Dã Tức đã chịu đựng sâu sắc việc này, vì thế vô cùng căm ghét vật lý, tuy rằng thời cấp ba chọn khoa học tự nhiên, nhưng khi trả lời chuyên ngành của mình thì anh sống chết không chịu kế thừa y bát chết tiệt này, chọn chuyên ngành nghệ thuật tương đối nhân văn.
Ba Triệu nói: “Nghe mẹ con nói, mảnh vỡ thiên thạch lần này dường như không giống mảnh vỡ bình thường.”
Triệu Dã Tức nghĩ ngay đến tình tiết trong phim, mong chờ nói: “Chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?” Nếu thật là như vậy, có phải anh không cần viết luận văn nữa không. Luận văn của anh đã bị giảng viên trả lại hai lần, nếu như thêm lần nữa có lẽ anh sẽ treo mình trên quạt luôn.
Vài ngày sau, Triệu Dã Tức đang ở trong phòng viết luận văn thì bị ba Triệu gọi ra: “Triệu Dã Tức, mau tới đây xem mẹ con, mẹ con trên TV!”
Mẹ Triệu đã có mấy lần được lên TV, tham dự đủ loại chuyên mục 《 Khoa học trong tầm tay 》, 《 Tôi yêu phát minh 》. Triệu Dã Tức cầm ly trà sữa đi đến phòng khách, trên TV đang phát sóng trực tiếp tin tức mảnh vỡ thiên thạch ở Tây Bắc, anh liếc mắt một cái liền thấy mẹ Triệu đang nói chuyện.
Ba Triệu cau mày: “Có phải mẹ con gầy hay không?”
“Hình như là vậy.” Triệu Dã Tức ngồi xuống bên cạnh ba anh, “Mẹ nói gì thế?”
Mẹ Triệu nói, khối thiên thạch này đến từ tinh hệ xoắn ốc, khoảng cách giữa tinh hệ này đến địa cầu khoảng 1500 vạn năm ánh sáng. Đoàn đội của bà phát hiện trên mảnh vỡ thiên thạch có một nguyên tố hoàn toàn mới, trước mắt còn đang tiếp tục tiến hành nghiên cứu.
“Thiên thạch? Nguyên tố hoàn toàn mới? Không phải chứ, việc này giống mở đầu trong phim tận thế quá vậy.” Triệu Dã Tức sợ hãi, “Ba, chúng ta có nên đến siêu thị mua chút đồ không?”
Ba Triệu liếc nhìn anh: “Nếu như thật sự là tận thế, con cũng phải ôm bằng tốt nghiệp thạc sĩ theo chạy nạn, sau đó trong quá trình lẩn trốn thì đưa bằng tiến sĩ cho ba xem.”
Mẹ Triệu đã đi du lịch hơn một tháng, Triệu Dã Tức đã sửa sắp xong luận văn rồi mà bà ấy vẫn chưa trở về.
Tháng mười hai, Tuệ Thành bắt đầu cận kề mùa đông, cuối cùng Triệu Dã Tức cũng mặc áo dài tay.
Đương lúc đi ra từ thư viện, Triệu Dã Tức nhận điện thoại của bạn tốt Đào Kiều Sanh, một tiếng “alo” còn chưa nói ra, Đào Kiều Sanh đã nói năng lộn xộn: “Tớ... mèo của tớ... á!”
Triệu Dã Tức nói: “Cuối cùng cậu cũng xuống tay với mèo của cậu.”
Đào Kiều Sanh cực kỳ hoảng sợ: “Không phải tớ làm! Tớ không khùng đến vậy chớ, không thể nào làm lớn bụng một con mèo đực được!”
Triệu Dã Tức nghe không rõ lắm, “Hello?”
“Mèo của tớ, một con mèo đực -- nó mang thai!”
Triệu Dã Tức chưa bao giờ câm nín như lúc này. Anh trầm mặc hai giây, nói: “Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cậu nói đi!”
“Tớ cũng mang thai.”
Đào Kiều Sanh im lặng vài giây, lẩm bẩm: “Đã xuất hiện hiện tượng lây nhiễm từ động vật sang người rồi à... từ từ đã, cậu mang... đệch mẹ-- ba của đứa nhỏ là ai!!!”
“Là cậu đó. Đào Kiều Sanh này, gần đây tớ cũng đâu trêu gì cậu đâu, cậu tưởng tớ là tên ngốc hay sao.”
Đào Kiều Sanh phát điên: “Đm tớ nghiêm túc đó! Hôm nay cậu không xem hotsearch sao?”
“Gần đây bận luận văn, không lướt mạng.”
“Mẹ nó cậu mau xem cho tớ!”
Triệu Dã Tức treo điện thoại, chưa kịp mở weibo ra đã nghe thấy có người gọi mình.
“Triệu Dã Tức.”
Triệu Dã Tức xoay người, thấy một nam sinh mặc áo hoodie đen và đội mũ lưỡi trai.
Nam sinh vai rộng chân dài, một từ thôi - rất cao, ngũ quan thâm thúy thêm một chút tử tế, tóc trên trán cậu bị mũ ép xuống thấp, tai trái đeo một chiếc khuyên tai bạc không nổi bật cho lắm, cả người không chải chuốc gì nhưng lại đẹp trai vô cùng.
Triệu Dã Tức lạnh lùng chào hỏi, “Có chuyện gì à?”
Nam sinh đánh giá Triệu Dã Tức, ánh mắt từ trên mặt Triệu Dã Tức lướt xuống bụng nhỏ, nói: “Chúc mừng -- mấy tháng rồi?”
Triệu Dã Tức cúi đầu nhìn bụng của mình, “... Đệch.”
Nam sinh tên là Lục Hoang Chi, là học đệ cùng chuyên ngành với Triệu Dã Tức. Thầy hướng dẫn của hai người là hai vị đại lão khác nhau, bởi vì chính kiến học thuật bất đồng, nhóm đại lão cấu véo nhau hơn nửa đời người, dẫn đến học sinh kế thừa chính kiến của họ cũng thấy đối phương không vừa mắt.
Lúc Triệu Dã Tức mới vừa vào học, nghe các đàn anh đàn chị kể nghe chuyện hai vị giáo sư đấu đá với nhau, vẻ mặt “Thật vậy hả? Em không tin”, sau này anh tận mắt chứng kiến nhóm giáo sư battle với nhau, lại cảm thấy “Không sao cả không sao cả“. Mãi đến khi anh tham gia một cuộc thi biện luận, bị Lục Hoang Chi thấp hơn một bậc đánh cho thương tích đầy mình rồi ngã chổng vó, mới cảm nhận sâu sắc được mức độ nghiêm trọng của “chính kiến bất đồng“.
Nói đến tên Lục Hoang Chi có chính kiến bất đồng với anh thì, có tài có nhân duyên tốt, luôn áp bức anh đủ chỗ thì không nói, lại còn cố tình đẹp trai.
Đm tức thật.
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: “Hai tháng, mang thai ba của cậu đấy.”
Lục Hoang Chi nhướng mày, gật đầu nói: “Vậy khi nào anh sinh thì báo với tôi một tiếng nhé.”
Triệu Dã Tức vẻ mặt cảnh giác, “Cậu muốn làm gì?”
“Chăm người sinh.” Lục Hoang Chi nói, “Tiện thể cắt cuống rốn nữa.” [1]
[1] từ gốc là bồi sinh, tức là chăm sóc + động viên người mang bầu khi họ sắp sinh, mà việc này thường là người chồng làm.
“Cậu là ai hả, dựa vào cái gì chăm tôi sinh?”
Lục Hoang Chi tỉnh như ruồi, “Bằng việc anh mang thai ba tôi?”
“...” Ngay lúc này, Triệu Dã Tức lại nhớ đến sự sợ hãi lúc thi biện luận bị Lục Hoang Chi tàn sát.
Anh mà nói nhảm với Lục Hoang Chi nữa thì anh là con chó.
Triệu Dã Tức xem Lục Hoang Chi như không khí. Anh mở weibo, hot search đầu tiên chính là cái mà Đào Kiều Sanh giục anh xem: 【 Nhiều động vật có vú phân hóa giới tính thứ hai, nguyên nhân còn trong quá trình điều tra 】
Giới tính thứ hai...? Triệu Dã Tức bối rối, nhấn vào hotsearch, mở xem bình luận.
【 Mẹ tôi đã ba ngày không đánh tôi: @Bệnh viện tâm thần Dung Thành 3, a a a a mấy người xem đi! Tôi không điên, gà trống nhà tôi thật sự đẻ trứng! Thả tôi ra ngoài mau! 】
【 Bệnh viện tâm thần Dung Thành 3: Gà trống không phải động vật có vú, xin tiếp tục chấp nhận trị liệu, cảm ơn. 】
【 Tôi không phải học sinh tiểu học: Giới tính thứ hai có nghĩa là gì vậy? Có ai đại diện tổng kết một chút không? 】
【 Sao rau thơm còn chưa tuyệt chủng: Có lẽ là thêm một công năng ở giới tính vốn có, tỷ như gà trống đẻ trứng, gà mái biết hót các kiểu. Đây là ý kiến cá nhân của tôi, đừng cãi, tôi không nghe đâu. 】
【 Cậu bé hồ lô: Dọa tôi rớt hết hồ lô rồi, đây là virus gây ra đúng không? Có thể lây qua cho người không vậy. 】
【 Đác-uyn: Này này, quan tài của tôi không đóng lại được. 】
...
Triệu Dã Tức xem đến say sưa, đột nhiên cảm giác cổ áo của mình bị người sau lưng kéo lấy. Tay người nọ hơi lạnh, đầu ngón tay đụng vào sau cổ anh khiến anh bỗng hơi run rẩy.
Triệu Dã Tức quay đầu lại: “?”
Lục Hoang Chi nắm lấy cổ áo anh, kéo anh đến bên cạnh, nói: “Nhìn đường.”
Tuy rằng trên đường không có xe máy chạy, nhưng vừa đi đường vừa chơi điện thoại quả thật không an toàn. Triệu Dã Tức không giận, anh còn đang khiếp sợ vô cùng, thậm chí quên phải hung dữ với Lục Hoang Chi.
“Cậu có xem tin tức giới tính thứ hai chưa?” Triệu Dã Tức hỏi.
Lục Hoang Chi rất bình tĩnh, “Xem rồi.”
Triệu Dã Tức trừng cậu, “Cậu tin à?”
Lục Hoang Chi nhún nhún vai, “Phía chính phủ đã phát thông báo, không tin cũng không làm được gì.”
Triệu Dã Tức sửng sốt cả buổi, tam quan vỡ nát. Anh quyết định đấu tranh lần cuối cùng, nhắn tin wechat với Đào Kiều Sanh.
【 Là mãnh nam nhá: Ở đâu. 】
【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Ở bệnh viện thú cưng, siêu âm B cho con trai. (Sống không còn gì luyến tiếc.jpg) 】
【 Là mãnh nam nhá: Đưa địa chỉ đây, tớ đến tìm cậu. 】
Đào Kiều Sanh gửi địa chỉ qua, Triệu Dã Tức lập tức quay đầu đi. Lục Hoang Chi hỏi: “Đi đâu.”
“Đi tìm nguyên nhân của giới tính thứ hai.”
“Cho tôi theo với,“ Lục Hoang Chi nói, “Tôi cũng khá tò mò.”
“Đừng, cậu cách xa tôi ra một chút.” Triệu Dã Tức bước nhanh hơn, “Nếu như bị giáo sư phát hiện tôi ở chung với đệ tử tâm đắc của đối thủ một mất một còn thì luận văn của tôi đừng mơ được qua.”
Câu này có hơi nói quá, các giáo sư không hợp nhau thế nào cũng không can thiệp giao tiếp của học trò. Nhưng cậu bắt buộc phải nói như vậy, phải khiến cho Lục Hoang Chi nếm thử mùi vị bị từ chối.
Lục Hoang Chi cười, “Việc này dễ rồi. Nếu chúng ta bị bắt ngay tại trận, anh hãy nói là tôi ép buộc anh.” Cậu gỡ mũ lưỡi trai ra, tiện tay mang lên đầu Triệu Dã Tức, còn giúp anh đè vành nón xuống, “Anh liều chết phản kháng, đáng tiếc không thành công.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu thiên thạch rơi xuống ngay lúc này thì tin tức tố của tui là mùi khóm đó, còn các bạn thì sao nè (ăn món gì cuối cùng trước khi đọc dòng này!) (* ̄︶ ̄*)
Rai: tui là bánh tráng trộn =)))
Cũng là Rai: hố mới trong khi chưa lấp xong gì:v bộ này tui đã mua all chương VIP bên Tấn Giang rồi, nên sẽ siêng edit:v, gấp quá nên đăng luôn chưa beta nữa TvT