Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn

Chương 44: Chương 44: Lấy lòng




Cảm giác làm cha rất kỳ diệu. Một đứa nhỏ như vậy, ánh mắt ngây thơ, nhìn mình như vậy, đôi mắt trong suốt tựa như mắt trời nho nhỏ, chiếu sáng một thế giới. Đó là cảm giác huyết mạch tương liên.

Khi biết Ryan là con của mình, Corrine cảm thấy như ở trong tuyệt cảnh xuất hiện một con đường, con thú bị nhốt rốt cuộc tìm được lối thoát. Ryan là con của hắn và Iven, chỉ cần nghĩ như vậy, sẽ có một cảm giác ấm áp. Cảm giác này rất vi diệu, hoàn toàn không thể dùng từ nào để hình dung.

Corrine đứng ở cửa một hồi, liền đi về phía bàn ăn. Ánh mắt của hắn đầu tiên là rơi trên người Iven, thanh niên mặc sơmi màu trắng, an tĩnh ngồi ở kia, cả người đều lộ ra khí chất văn nhã. An tĩnh, ôn hòa, khiến người say mê. Corrine chuyển đến nhóc con dựa trên người Iven, có chút tham lam nhìn chằm chằm Ryan, từ lần đầu hắn gặp Ryan, hắn liền rất thích nhóc con nhu thuận khả ái này. Hắn muốn ôm nhóc vào lòng, muốn nhóc làm nũng với hắn, muốn nhóc gọi hắn một tiếng 'cha' ... Ryan vẫn cúi đầu, không nhìn hắn. Corrine biết đứa bé này, ngoan ngoãn lễ phép, cho dù là đối với người xa lạ, cũng sẽ lễ phép chào hỏi. Thế nhưng bây giờ lại hờ hững với hắn, Corrine đã nhận ra gì đó, nghĩ qua những chuyện kia, Corrine đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn lại.

Ánh mắt của Corrine một lần nữa rơi vào người Iven, giây phút kia, trong đầu của hắn hiện lên rất nhiều câu, hắn muốn hỏi Iven tại sao phải nói dối, hắn muốn hỏi chuyện của Ryan, thế nhưng đến cuối cùng, hắn cái gì cũng không nói, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.

"Gần đây có khỏe không?"

Iven gật đầu, cũng có lệ hỏi lại: "Thân thể của anh tốt hơn chút nào chưa?"

"Chỉ là bệnh nhỏ, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi." Corrine hời hợt nói, ánh mắt rơi vào người Ryan, cơ hồ cẩn thận gọi một tiếng, "Ryan."

Ryan lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ là trước đây lúc Ryan nhìn hắn, mắt đều là lóe sáng, bây giờ Ryan, ngẩng mặt, thấp giọng lên tiếng.

Corrine nhíu mày, thế nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người nhóc con, nhìn cái miệng nhỏ của nhóc ăn, gương mặt phồng lên, khẽ động động tựa như một chú chuột nhỏ. Nhóc kia ăn rất ngon.

Margaret gắp vào chén của Ryan rất nhiều thức ăn, thế nhưng nhóc chỉ ăn đồ Iven gắp cho. Quản gia đứng một bên nghiêm túc quan sát, nhớ kỹ món Ryan thích ăn.

Sau khi ăn cơm xong, Margaret liền dẫn Ryan đi dạo trong biệt thự một vòng. Phu nhân Margaret đã sớm chuẩn bị, bà thậm chí trang trí xong cả phòng, tường trong phòng dán đầy giấy hoa, ra giường và chăn đều là in hình hoạt hình, trên đất trải một tấng thảm, để ngừa đứa nhỏ ngã xuống. Cả phòng đều là vì đứa nhỏ dọn dẹp, trang hoàng lại. Phu nhân Margaret dẫn Ryan đi xem một vòng, Ryan vẫn phụng phịu đi theo bên người bà, khuôn mặt không tình nguyện.

"Iven, không bằng các con ở lại đi, lớn như vậy, ta một mình ở đây cũng có chút tịch mịch." Margaret mở miệng nói.

Iven bắt đầu có chút không nhịn được, y lần đầu tiên cảm thấy vị nữ sĩ này phiền toái.

"Phu nhân, xin lỗi, chúng con cần phải trở về."

Ryan nhào tới trong lòng Iven, từ trong lòng Iven chui ra ngoài, nhìn Margaret. Margaret nhíu mi, bà nhớ đến thỏa thuận vừa rồi vói Iven, vì thế cười nhìn Ryan: "Tiểu bảo bối, ở lại với bà nội được không?"

"Trong nhà trồng hoa nhỏ." Ryan nói, "Cháu phải về nhà chăm sóc."

"Ta cho người đêm hoa tới, nơi này có chú làm vườn, bọn họ sẽ giúp cháu." Margaret cười híp mắt nói.

"Cháu phải đi về xem chú Byrnes." Con ngươi của Ryan chuyển vòng.

Corrine vẫn đứng một bên, không nói gì. Hắn đương nhiên hy vọng Iven và Ryan có thể lưu lại, thế nhưng hắn cũng biết Iven hận hắn bao nhiêu. Đây là một tình huống xấu hổ. Sau khi trải qua mừng rỡ như điên lúc trước, Corrine đã tỉnh táo lại. Hắn sợ Iven cách hắn càng lúc càng xa.

"Tôi đưa hai người về." Corrine nói.

Iven tính tình tốt, thế nhưng lúc này cũng không nhịn được: "Phu nhân, gặp lại."

Margaret ngồi trong phòng khách, ánh mắt nhìn theo thân ảnh nho nhỏ đi xa: "Andre, điều tra mấy thứ tiểu thiếu gia thích, sau đó hẹn trước với bác sĩ Mullis."

"Được, phu nhân. Thế nhưng bác sĩ Mullis không ở thành Oss, có lẽ phải tháng sau mới về."

Corrine tự mình lái xe đưa bọn họ về nhà. Có lẽ là bởi vì chơi nửa ngày, Ryan hơi mệt một chút, liền nằm ngủ trong lòng Iven. Trên người nhóc đắp một cái mền, một đoàn nho nhỏ, hô hấp phập phồng. Iven vẫn cúi thấp đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Ryan.

Corrine quay đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy có cảm giác ấm áp không rõ. Thế nhưng nghĩ đến chuyện giữa hắn và Iven, trong lòng Corrine liền nhuộm một tầng tối tăm.

Iven tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra bọn họ đã đến nhà. Corrine xuống xe mở cửa, sau đó đưa tay muốn ôm Ryan, nhưng lại bị Iven tránh. Corrine có chút xấu hổ thu tay về.

"Cảm ơn." Iven nói. Sau đó không nhìn hắn lấy một cái, ôm Ryan đi vào. Corrine vẫn đi theo sau y, vào cửa lớn, vào thang máy, Iven rốt cục quay đầu lại nhìn hắn một cái.

"Vì sao lại theo tôi?"

"Iven, Ryan là con của chúng ta." Corrine nói.

"Thì sao?" Iven thản nhiên nói.

Corrine sửng sốt một chút, đúng vậy, thì sao. Tròn năm năm, hắn đến tận bây giờ mới biết đứa bé này tồn tại, năm năm, hắn không biết sự hiện hữu của nó, không hoàn thành trách nhiệm của một người cha, cũng không có cho nó bất cứ tình yêu nào của một người cha. Iven đã không còn yêu hắn, tất cả đã qua, thời gian không thể rtở lại. Corrine đột nhiên cảm giác vô lực.

"Iven..." Corrine trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ký ức, Ryan bốn tuổi, đứa bé này đến chắc là năm năm trước, khi đó... Sắc mặt Corrine chợt thay đổi, "Năm năm trước lần cuối cậu tìm tôi, có phải muốn nói chuyện đứa nhỏ không."

"Đúng vậy, thế nhưng sau lại thấy, tựa hồ không thích hợp."Iven hời hợt nói, nói xong liền ôm Ryan vào thang máy.

Corrine ngốc lăng tại chỗ, sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Năm năm trước, hắn đã làm cái gì chứ? Lần gặp cuối, hắn thậm chí không cho Iven cơ hội nói ra sự thật, liền trơ mắt nhìn Iven bước ra khỏi cuộc sống của hắn. Càng nực cười hơn, khi đó hắn cảm thấy bản thân đã vứt được một thứ phiền phức. Mỗi người đều vì sai lầm của mình mà gánh chịu hậu quả.

**

Vừa đến cuối tuần, trong nhà Iven sẽ trở nên náo nhiệt. Tài nấu nướng của Iven khiến Byrnes ăn một lần liền khó quên, thứ khiến Byrnes khó quên còn có James, cho nên sáng sớm thứ bảy, ba người sẽ tụ tập tại nhà Iven.

Byrnes, James, còn có Daniel.

James và Daniel vẫn là bạn tốt, cho nên hai người trò chuyện với nhau. Byrnes như người bị vứt bỏ, ánh mắt oán niệm nhìn James và Daniel. Thấy hai người kia trò chuyện vui vẻ, Byrnes sẽ lấy sách bản thân cất kỹ, còn biết kéo Ryan, hai người lớn tiếng đọc, ý đồ muốn cắt ngang đối thoại của hai người kia.

Iven ở trong bếp làm cơm, mùi thơm bay ra ngoài. Daniel cũng vào bếp, ở một bên hỗ trợ rửa rau.

"Byrnes để ý James." Iven vừa thái rau, vừa nói. Kỹ thuật thái rau của Iven rất tốt, từng sợi được thái rất đều.

"James còn nhớ người kia." Daniel nói.

"Người kia là ai?" Iven có chút hiếu kỳ.

"Một nam nhân rất đẹp, hắn chủ động theo đuổi James. James vốn có ý định kết hôn với hắn, thế nhưng hắn đột nhiên biến mất." Daniel nói.

Iven nhìn ra ngoài, nhìn James giận điên lên với Byrnes, không khỏi có chút lo lắng cho phương thức theo đuổi đặc biệt như người điên của người bạn này.

Bữa trưa rất phong phú, thế nhưng bữa trưa còn chưa bắt đầu, đột nhiên có một khách không mời mà đến. Corrine mặc đồ bình thường, đứng ở cửa. Vóc người Corrine rất đẹp, cho dù mặc đồ bình thường, cũng toát ra khí chất.

Byrnes và Daniel đều biết chuyện của Iven và Corrine, bọn họ đồng dạng không chào đón Corrine, cho nên liền không để ý đến hắn. James lộ vẻ tò mò: "Tướng quân Corrine!"

Byrnes xít tới: "Không nên chỉ nhìn bề ngoài, hắn cũng không phải người tốt lành gì." Đổi lấy một cái trừng mắt của James.

Corrine nhìn phòng khách náo nhiệt, Ryan thì được Daniel ôm trong ngực, đang cùng Daniel chơi rất vui vẻ. Lúc Ryan ở chung với hắn chưa từng có lộ vẻ vui vẻ như vậy.

Corrine rõ ràng không được hoan nghênh, thế nhưng hắn vẫn mặt dày đi vào, trực tiếp ngồi vào chỗ trống. Đối việc đột nhiên xuất hiện một vị thần tôn quý, Iven cũng không tận lực chiếu cố.

Bởi có thêm Corrine, bữa cơm có chút áp lực. Corrine vài lần muốn ôm Ryan, nhưng đều bị Daniel chặn lại. Sau khi cơm nước xong xuôi, Ryan liền ngồi trên ghế sa lon chơi xếp hình, Corrine đi tới, cùng chơi với nó. Ở trước mặt Corrine, Ryan vẫn giương khuôn mặt nhỏ nhắn. Corrine hỗ trợ, nhóc kia hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn.

Cảm thấy sự tồn tại của Corrine quá mạnh mẽ, mấy người bạn cùng nhau cáo từ. Iven đưa bọn họ tới cửa, sắc mặt của Daniel cũng không dễ nhìn, sau khi James và Byrnes rời đi, Daniel vẫn đứng tại chỗ như trước, mặt không thay đổi nhìn Iven. Ánh mắt của Daniel rất nghiêm túc, cũng rất phức tạp, thấy Iven có chút không được tự nhiên.

"Daniel..." Iven gọi một tiếng.

"Hắn đã biết?"

Iven lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Iven... Vậy anh sẽ phục hôn với hắn sao?"

"Làm sao có thể?" Iven khẽ cười nói.

Chờ thân ảnh của Daniel biến mất, Iven mới xoay người, liền phát hiện Corrine đang ngồi trên ghế sa lon nhìn hắn, trong đôi mắt xanh thẳm hiện lên một tia u quang. Ryan đang chăm chú chơi, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Corrine. Iven đi vào bếp, Corrine cũng đi theo vào. Nam nhân tựa ở cửa bếp, hai tay khoanh lại, ánh mắt lại thẳng tắp rơi vào người Iven. Iven bị hắn nhìn không được tự nhiên, rốt cục quay đầu nhìn hắn một cái.

"Corrine, anh và phu nhân Margaret thường đến đã khiến cuộc sống của tôi và Ryan trở nên phức tạp." Iven nói.

Corrine sửng sốt một chút: "Xin lỗi."

Sau đó, số lần Corrine đến giảm đi rất nhiều. Bởi vì quan hệ người thân tồn tại, Iven không thể trực tiếp cự tuyệt bọn họ đến. Nếu như không phải vì phẫu thuật của Ryan, Iven thậm chí muốn rời thành Oss một thời gian.

**

Aldrich tiên sinh tìm y nói chuyện. Lúc Iven gõ cửa đi vào, chỉ thấy tiểu lão đầu mặc áo ba lỗ màu vàng, ngồi trên ghế đung đưa. Tiểu lão đầu chơi rất thích ý.

"Aldrich tiên sinh." Iven gọi.

Trò chơi bị cắt ngang, tiểu lão đầu trừng Iven. Iven vô tội nhìn ông. Aldrich vuốt tay, sau đó ném một phần tư liệu cho Iven.

Aldrich tiên sinh ngoại trừ trí nhớ kém, tính cách cố chấp, còn có một đặc điểm, đó chính là cực kỳ bao che khuyết điểm. Ông nhận Iven, cho nên Iven là một người được ông bao che khuyết điểm.

"Ba tháng sau có một kỳ thi tốt nghiệp, ta thay cậu ghi danh." Aldrich phụng phịu, trong thanh âm có chút đắc ý dào dạt.

Iven đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, tuy rằng kỳ thi tốt nghiệp không có hạn chế thời gian học tập, thế nhưng học sinh giỏi cỡ nào đi nữa đều sẽ chọn tham gia tốt nghiệp một năm sau. (Thi tốt nghiệp này, bất cứ học sinh học được bao lâu đều có thể thi.)

"Tôi nhập học mới nửa năm." Iven tuy muốn nhanh chóng tham gia kỳ thi, thế nhưng y hiểu rõ bản thân, cho dù y cố gắng hơn nữa, nửa năm vẫn có chút không đủ.

Aldrich trừng y, khinh thường nói: "Đám lão già chấm thi kia đều ngu xuẩn hồ đồ, căn bản không phải vấn đề. Ngược lại ta đã thay cậu báo danh, ta mặc kệ."

Nhìn tiểu lão đầu mang theo tức giận tiếp tục chuyển vòng, Iven đã hiểu được chút ít tính cách của ông, y biết Aldrich là có ý tốt, lúc này đang vì y không cảm kích sinh hờn dỗi. Iven nín cười nói: "Cảm ơn ngài!"

Aldrich nghiêm mặt một chút, hừ một tiếng, sau đó từ trên ghế nhảy xuống, vào phòng thực nghiệm.

Di động của Iven đột nhiên vang lên, lúc di động được kết nối, sắc mặt Iven chợt thay đổi, trên người đột nhiên nổi lên một lãnh ý, tim bắt đầu đập hoảng loạn. Bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của Ryan, nhóc con khóc tê tâm liệt phế! Iven rất ít nghe thấy Ryan khóc hết sức như thế, lần trước nghe tiếng khóc như thế là lúc Ryan ba tuổi, bởi vì món quà Iven tặng cho nó bị vỡ.

—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.