Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn

Chương 63: Chương 63: Tín nhiệm




Người sắp chết, trong nháy mắt đó, sẽ nghĩ đến cái gì?

Đối với Iven mà nói, tại thời điểm đó, trong đầu của y trống rỗng. Ánh sang trắng từ trong đầu hiện lên, y đột nhiên giống như một đứa trẻ mới sinh vậy, mê man, vô tri. Sau đó dần dần tỉnh ngộ, bắt đầu giãy dụa, tay y cố cầm lấy gì đó ở chung quanh, kết quả chỉ có thể là phí công. Lúc tử thần trước mặt, y như một thằng hề. Sau đó, y bắt đầu nhận mệnh. Trong nháy mắt nhận mệnh đó, y đột nhiên an tĩnh lại, trong đầu y hiện lên rất nhiều tình cảnh. Cả đời này của y, từ khi sinh ra đến lớn lên, từ ngây thơ vô tri đến khi mới nếm thử tình yêu, từ lẻ loi một mình đến khi làm một người cha, tất cả mọi thứ đều hiện lên trong đầu y.

Y thấy được Corrine, Corrine hơn mười năm trước, nếu như số phận tới một lần nữa, y sẽ chọn thế nào đây? Nếu như mọi chuyện sau này, y vẫn sẽ chọn trở thành vợ của Corrine sao? Đáp án là khẳng định. Có lẽ là bởi vì y không cam lòng buông một chút hy vọng, có lẽ là bởi vì nhân quả luân hồi, Ryan của y, nhất định sẽ tới thế giới này, cùng y trở thành cha con.

Lúc lửa nóng nham thạch bao lấy y, có tiếc nuối, không hề cam lòng, thế nhưng đến cuối cùng, tất cả thuộc về vắng vẻ.

Iven dần dần thất thần trong mắt chiếu ra một hình ảnh, đó là một bóng lưng, mang theo một phần tình yêu ban đầu.

Lúc Iven tỉnh lại, y mặc trên người đồng phục bệnh nhân cỡ lớn màu trắng, nằm ở y viện quân khu thành Oss. Ánh sáng rất mạnh, Iven theo bản năng lấy tay che mắt, qua thật lâu, y mới thích ứng được.

Kach đang ngồi ở bên người y, trong tay cầm một quả táo, quơ quơ dao gọt trái cây, rất nhanh, một sợi vỏ táo liền xuất hiện trên khay thượng. Trên khay có rất nhiều trái cây kích cỡ không đồng đều, mà Kach tựa hồ đang coi gọt vỏ trái cây thành lạc thú hàng đầu.

Kach thấy Iven tỉnh lại, tựa hồ hoảng sợ, dao trong tay rơi trên mặt đất. Kach vừa áy náy nói, vừa luống cuống tay chân nhặt dao lên.

Theo lời của Kach, Iven biết, y và những chiến sĩ bị thương cuối cùng của cuộc chiến được đưa đến y viện.

"Lúc chiến hạm cuối cùng sắp rời đi, chúng ta thấy được một phi thuyền. Tướng quân đi xuống từ phi thuyền đó, hắn vẫn luôn ôm ngài, mặc dù quần áo toàn thân hắn đều hóa thành tro." Kach nói, ngữ khí của gã rất cung kính. Kach đối với y vẫn rất khách khí, thế nhưng Iven vẫn nhận thấy được thay đổi của Kach. Trước kia khách khí là đối với khách nhân, mà bây giờ, lại như đối với chủ nhân.

Iven tựa trên giường, toàn thân y mềm yếu vô lực. Y bảo Kach cho y một chiếc điện thoại, sau đó nhấn dãy số quen thuộc. Trong nhà ở tinh cầu Orson, điện thoại không ai nhận, di dộng cá nhân của Ryan, vẫn vô pháp chuyển được. Cuối cùng, y gọi cho Heber. Bên kia thiếu niên hết hồn, thiếu niên đầu tiên là kinh hô một tiếng, sau đó thanh âm đột nhiên hạ thấp xuống, vội vã nói một tiếng tới đón y liền cúp điện thoại.

Iven trả điện thoại lại cho Kach, Kach vẫn luôn nghiêm chỉnh ngồi bên giường của Iven. Trong lòng của gã đã nghĩ sẵn vô số lần trong đầu, làm sao đưa tướng quân nhà của gã thành anh dũng vô địch, làm sao khiến Iven cảm động, sau cùng hai người quay về với nhau. Gã chờ Iven hỏi.

Thế nhưng Iven đầu tiên là xem báo một lúc, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Từ sau cuộc điện thoại kia, y liền hoàn toàn yên lặng. Trong tay của Iven cầm một tờ báo.

Nhưng mà, Kach nhìn không thấy tay giaau ở trong chăn của Iven, tay y nắm thành quyền. Y đang suy nghĩ một việc. Y là cô nhi, y từ nhỏ không biết cha mẹ mình là người phương nào, nếu như hệ thống phân biệt không sai, chính như lời Cika nói, y cùng với đế quốc Cady thoát không khỏi liên quan. Khi đó Corrine sẽ làm như thế nào? Iven có đọc lướt qua sách về gián điệp và hoạt động gián điệp. Mất đi tự do, cưỡng bức lợi dụ, khiến y biến thành một thanh lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm đế quốc Cady một đao, sau đó lúc mất đi tác dụng, người kia sẽ nói tiêu diệt?

Tâm tư của Iven kín đáo, đồng dạng cũng rất mẫn cảm, như vậy tất cả đều từ Corrine không tín nhiệm. Trong đầu Iven hiện lên vô số khả năng, mỗi một cái cũng khiên y thấy rét run trong lòng.

Thiếu niên luôn tràn ngập sức sống, Heber tới rất nhanh, thấy Iven nằm trên giường liền xông lên người y, cho y một cái ôm toàn diện. Nhìn Heber tựa như chú chó nhỏ ở trên giường bệnh của mình lăn qua lăn lại, Iven vẫn cười. Y lần đầu tiên cảm nhận được, chiến tranh thực sự thắng lợi, có lẽ mọi thứ đều sẽ tốt, mà y, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Vết thương của Iven cũng không nặng, Cika kéo y ra viện, nói cho Ryan một kinh hỉ. Kach nhắm mắt theo sát sau y, vẫn đang đợi Iven hỏi.

Sau đó Iven mắt nhìn thẳng ra ngoài, Kach tựa như oán phụ vậy, đứng ở cửa y viện, nhìn Iven càng chạy càng xa.

Kach trở lại phòng bệnh, liền thấy được tờ báo Iven vẫn xem. Kách u oán cầm lấy tờ báo xem, mới phát hiện trong báo, hầu như cả một trang, đều là nói về thương thế của Corrine.

Heber nói, tiểu thư Bella dẫn Ryan và Edda tới thành Oss, ở tại khách sạn, vì thế điện thoại trong nhà không gọi được, mà di động, người nhà của chiến sĩ trọng yếu thay đổi. Đây là quyết định của tổng thống đế quốc, về phần nguyên nhân, thì lưu truyền rất nhiều phiên bản.

Lúc càng tới gần khách sạn, Iven càng khẩn trương, gần nửa năm trôi qua, y không biết nhóc con có cao hơn không, mà trong nửa năm y không ở đây, có chuyện gì xảy ra, nửa năm này, y rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì?

Sau đó, Heber gõ cửa, Iven liếc mắt liền thấy nhóc con bên bệ cửa sổ. Nhóc con viền mắt hồng hồng, trên mặt trắng nõn dính một ít bùn đất, trong mắt ngấn nước, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lớn. Tất cả khẩn trương cùng bất an khi nhìn đến Ryan một khắc kia đột nhiên yên tĩnh lại. Iven cảm thấy cơ hồ chút câm lặng, y cúi đầu kêu một tiếng.

Nhóc con ngây ngốc há to miệng, sau đó đột nhiên bay vọt tới trước mặt Iven. Lực đạo của Ryan rất lớn, gần như đụng Iven lui về phía sau. Iven cúi người xuống muốn ôm nó, Ryan đột nhiên tránh ra. Kế tiếp, nắm đấm nhỏ của Ryan rơi vào trên người của y. Nửa năm trôi qua, khí lực của nhóc con tựa hồ lớn rất nhiều, mỗi một lần đều khiến Iven có chút phát đau. Iven vẫn khom người, tùy ý để nắm tay rơi vào trên người y.

Ryan tựa hồ muốn phát tiết tất cả ủy khuất ra ngoài, thẳng đến khi dùng hết tất cả khí lực, Ryan mới ngừng lại, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu khóc lớn.

Nhóc con khóc khàn cả giọng, nước mắt như hặt châu không ngừng mà rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên người Iven, khiến y đau đớn, so với nắm tay ban nãy rơi vào trên người y còn đau hơn. Ryan vừa khóc vừa kéo, Iven ôm nó vào trong lòng, nhỏ giọng an ủi.

Đoàn tụ là một việc vui rất đáng giá, thế nhưng Ryan lại tựa hồ như nháo không được tự nhiên. Đến tối, Ryan sẽ chăm chú núp trong lòng Iven, hai tay nắm chặt lấy y, thế nhưng ban ngày, cũng rất ít nói chuyện với y.

Bella kể từng chuyện từng chuyện trong nửa năm này cho Iven nghe, Ryan kiên cường, Ryan đợi, Ryan thương tâm. Iven lắng nghe, thân thể y căng thẳng, ánh mắt lại rơi vào trên người Ryan đang xem sách, nhóc con thậm chí cố ý xoay ghế, đưa lưng về phía y. Ryan đang tức giận, đứa trẻ lúc nhỏ, lý do tức giận có rất nhiều, thế nhưng mỗi lý do, cũng khiến Iven cảm thấy đau lòng.

——

Thương thế của Corrine rất nặng, lúc sắp chết kia, hắn cũng không buông Iven.

Lúc Corrine tỉnh lại, Iven đã ra viện. Nhưng mà Iven lại chưa từng đến thăm hắn, Corrine đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.

Lúc Corrine thất vọng, Kach cầm trong tay một tờ báo, vẻ mặt thần bí khó lường.

Kach đưa tờ báo tới trước mặt Corrine. Corrine nghi ngờ nhìn nội dung bên trên.

"Tướng quân đế quốc trọng thương nhập viện, hiện nay, đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng."

"Thương thế của Corrine từ từ khôi phục, đang trong quá trình khỏe lại."

Những thứ này đều là về hắn, mà ở có một số câu trên đó, lại có chút không rõ, có chút giống như kêt quả bị ngón tay vuôt qua nhiều lần.

"Tướng quân, trước khi Iven xuất viện, vẫn luôn xem tờ báo này." Kach nói.

Corrine đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt u lam hiện ra một tia sáng. Hắn từ trên giường bò dậy, mang giày vào liền đi ra ngoài. Kach bị dọa, phục hồi tinh thần liền chạy theo ra ngoài.

Tướng quân đế quốc mặc đồng phục bệnh nhân ở trong bệnh viện chạy loạn quả thật có chút bất nhã, Kach đuổi theo liền đuổi vào bãi đỗ xe, mà Corrine đã ngồi vào phía sau xe. Tay hắn vẫn đang bó bột, vì thế không thể lái xe. Corrine ý bảo Kach lái xe.

"Đến chỗ Iven." Corrine nói.

"Tướng quân, ngài còn mặc đồng phục bệnh nhân." Kach hảo tâm nhắc nhở.

Mặc đồng phục bệnh nhân, tóc bù xù, ngoại trừ gương mặt đó, Corrine toàn thân trên dưới cũng không quá dễ coi. Kach muốn hỏi là, tướng quân ngài xác định ngài muốn như vậy đi gặp người trong lòng?

Kach há miệng, nhìn bộ dạng hào hứng của Corrine, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Kach là một quan tùy hành xứng chức, đối với hành tung của Iven đã rõ như lòng bàn tay. Bởi thiên phú trác tuyệt, Ryan đã hoàn thành giáo dục cơ sở, mà nó bắt đầu chương trình giáo dục trung cấp ở thành Oss. Iven tựa hồ hạ quyết tâm, y dùng tiền dự trữ của mình mua một căn hộ ở thành Oss.

Xe trực tiếp dừng trước nơi ở mới của Iven, Iven đang ngồi chồm hổm ở trong sân, tưới nước cho hoa cỏ.

Corrine mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, Iven mặc áo ba lỗ và quần đùi, sau khi tìm sống trong chết lần đầu tiên gặp, quần áo cả hai người này cũng không quá dễ coi.

Lúc từ trên xe bước xuống, ánh mắt của Corrine ánh liền đính trên người Iven. Eo thon, lưng gầy yếu mà hữu lực, xương quai xanh xinh đẹp, tất cả, đều rất đẹp.

Kach đứng ở cửa, thẳng lưng, thế nhưng dư quang trong mắt lại nhịn không được nhìn vào trong sân. Tướng quân nhà gã hò hét đột nhiên như nhóc con mới yê lần đầu, đứng ở nơi đó, đỏ mặt, nói cũng không nên lời, cứ ngơ ngác nhìn như vậy. Kach thấy cũng có chút lo lắng.

Sau đó, tướng quân nhà gã rốt cục đã mở miệng, kêu một tiếng 'Iven' .

Iven chuyên chú làm công việc trong tay, tựa hồ không nghe thấy.

Kach chú ý tỉ mỉ mọi thứ, lại nhịn không được bĩu môi, tay rõ ràng đều run lên, còn làm bộ không nghe thấy.

Nhưng kế tiếp, một cảnh xuất hiện càng khiến Kach ngã nhào.

Iven nhấc chân, xoay người liền vào nhà. Mà tướng quân nhà gã vội vàng muốn theo sau, nhưng bởi vì không nhìn thấy hòn đá dưới chân, ngã chổng vó xuống đất. Bộ dáng kia, ngốc đến đang thương.

Corrine bò dậy rất nhanh, Iven cũng đã muốn đóng cửa lại.

Corrine nói: "Iven, tôi tin em."

—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.