Ô, thật nực cười. Tôi dụi mắt rồi nhìn lại một lần nữa để chắc chắn rằng nó chỉ là một trò đùa. Đuôi tệp là TXT. Vậy thì nghĩa là người này...Món quà tác giả tặng cho tôi là một bản copy của tác phẩm?
[Bạn đã nhận được thuộc tính độc nhất.]
[Kỹ năng độc quyền đã được kích hoạt.]
Tôi nghe thấy một âm thanh mơ hồ bên tai sau khi nhấp chạy file, chẳng có gì ngạc nhiên khi nơi đây đã trở thành một phần của “Tam Thức Cầu Sinh“. Tất cả những người sống sót đều nhận được thuộc tính và kỹ năng độc nhất vô nhị. Tôi khẽ nhẩm “KhungThuộc tính” trong đầu. Dù sao thì tôi cũng cần phải biết thuộc tính mà mình nhận được là gì.
[Bạn không thể mở Khung Thuộc tính.]
Hở? Tôi thử lại một lần nữa nhưng kết quả không thay đổi. Thật ngớ ngẩn. Từ bao giờ lại còn có chuyện này?
Nếu tôi không mở được Khung Thuộc tính, vậy thì tôi không thể biết được rốt cuộc mình đã được độc tôn sở hữu cái kỹ năng chó má gì. Biết địch biết ta bách chiến bách thắng. Vậy mà lúc này đây tới cả bản thân tôi còn chưa nắm rõ, nói gì tới kẻ thù.
Sau khi trừng mắt nhìn cái khoảng không chết tiệt trong vô vọng, tôi từ bỏ và quyết định xem thử văn bản mà tác giả đã gửi cho tôi.
[Tốc độ đọc của bạn gia tăng đáng kể do tác dụng phụ của kỹ năng độc quyền.]
Mặc dù chưa rõ thuộc tính của mình là gì, nhưng tôi chỉ tốn không gần một phút để đọc xong phân đoạn thứ nhất của Tam Thức Cầu Sinh.
Thấy rồi, tôi đặt ngón tay dò theo phần đầu của tác phẩm, khúc mà nhân vật chính vẫn đang đi theo diễn biến trên con tàu điện ngầm.
[Hắn nhìn thấy đám đông nép lại sau cánh cửa toa 3707, bàn tay nắm chặt chiếc bật lửa lạnh lẽo. Trong lần hồi quy này, hắn nhất định không được phạm phải bất kỳ sai lầm nào. Hắn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để đánh đổi được mục đích của mình.
Sự hoảng hốt trên gương mặt của từng người một...
Không chút tội lỗi, không chút do dự. Như thể mọi thứ chẳng đáng để nhắc tới. Hắn hướng mắt về đám đông với sự tàn độc ác liệt. Chốc sau, ngón tay hắn di chuyển, hỏa diễm bùng lên một cách tàn nhẫn. Mọi chuyện đã bắt đầu.]
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, rồi tôi phải đọc lại phần đó một lần và một lần nữa. Tôi đã tìm được nguyên nhân của thắc mắc mà mình đặt ra.
“...3707.”
Trong vô thức, tôi kiểm tra số khoan mà mình đang ngồi trên – [3807]. Toa của tôi chỉ ngay sau toa tàu mà tên nhân vật chính ở. Bàn tay tôi run lên nhè nhẹ.
...Ấy, chờ một chút. Có tổng cộng bao nhiêu người đã thoát khỏi khoang này nhỉ?
[Hắn nhìn qua khung cửa mờ mờ của toa 3807. Nó đã quá muộn, đã không còn có thể vãn hồi. Dù sao thì toa đó cũng chỉ có hai người sống sót.]
Chỉ có 2...Nghĩa là tất cả đều chết tập thể ngoại trừ hai người duy nhất, tôi biết họ là ai. Tôi ngẩn người nhìn Yoo Sangah. Khả năng trong tương lai, người phụ nữ này sẽ chết.
...Đồng dạng có tôi luôn chăng?
“Dokja-ssi, chúng ta có nên dừng ngay việc này lại không?” Chuyện gì đó đã xảy ra ở hướng mà Yoo Sangah chỉ ngón tay tới. Có tiếng kêu thất thanh.
Gã thanh niên trẻ đang khom người quát lên với bà cụ. “Mẹ nó. Tao đang con mẹ nó rất không ổn, rồi con khọm già này cứ khóc lóc và rên rỉ! Sao không câm mẹ mồm mày lại luôn đi?”
Gã trông như một sinh viên, tựa người vào cánh cửa và phẫn nộ. Gã gầy nhom với mái tóc nhuộm trắng ởn. Tên của gã được in trên phù hiệu trước ngực áo – Kim Namwoon.
Tôi biết gã.
[”Chỉ có duy nhất Lee Hyunsung và Kim Namwoon sống sót trong toa đó. Chẳng quan trọng mấy. Dù sao mình cũng chỉ cần hai người bọn họ.”]
“Tôi đã bảo mụ im rồi mà?” Kim Namwoon kích động tóm lấy cổ áo của bà cụ. Hai chân bà vô lực đong đưa trong không trung, trơ mắt nhìn lòng bàn tay của gã lao xé gió.
Chát. Chát.
Nếu không có chuỗi sự kiện vừa rồi thì chắc chắn sẽ có người đến ngăn gã điên này lại, tuy nhiên, lúc này lại không ai nhúc nhích. Không lâu sau, Kim Namwoon đã chuyển từ tát sang đấm.
“C-Cứu. Cứu tôi!”
Tôi nghe thấy âm thanh va chạm nặng nề của nắm đấm vào da thịt. Vài người đàn ông xung quanh Kim Namwoon có vẻ do dự nhưng không một ai tiến lên phía trước.
Làm tôi vô cùng kinh ngạc, đó chính là thái độ của Han Myungoh đối với điều này. “Chàng trai trẻ, đây không phải là thái độ mà cậu nên có đối với thế hệ..!”
Tất cà mà trưởng phòng Han nhận lại được là giọng nói khinh bỉ, “Ngài muốn chết à?”
“...Cái gì cơ?”
“Ngài vẫn chưa hiểu được hoàn cảnh sao?”
“Thằng nhãi, mày đang lảm nhảm gì thế này?”
Kim Namwoon cười vào mặt Han Myungoh. Gã chỉ lên trần nhà. “Thấy không?”
Một số hình ảnh đang di chuyển theo hướng ngón tay của gã.
[Tha mạng!]
[Aaaaa!]
[Chết mẹ mày đi! Chết mẹ mày đi!!]
Nó không chỉ là phân cảnh từ toa tàu hay trường Daepong. Nó được phát trực tiếp từ khắp nơi trên xứ đại Hàn này. Kim Namwoon tiếp tục, “Ngài vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ư? Quân đội sẽ chẳng bao giờ đến giải cứu, và nhất định có người phải chết.”
“M-Mày nói cái gì...”
“Chúng ta phải chọn ra một người để giết đi.” Han Myungoh dường như mất đi chức năng ngôn ngữ. Lông tơ sau gáy gã dựng đứng lên. “Tôi biết ngài đang nghĩ gì. Ngài buộc phải giết đồng lại của mình để cầu sinh, chỉ có nghiệt súc mới làm vậy. Nhưng đây đã là tình huống vượt tầm kiểm soát. Ta sẽ chết nếu ta không dám xuống tay một cách dứt khoát. Ai sẽ chỉ trích chúng ta? Các người sẵn sàng chết để giữ cái tượng đài đạo đức thối nát đó à?”
“Cái đó...”
“Nghĩ thông suốt vào. Thế giới mà các người từng biết tới đã sụp đổ rồi.”
Vai Han Myungoh run rẩy, mà không chỉ có mỗi mình gã. Bất lực và thất vọng vây kín đám đông, Kim Namwoon đã đặt nên nền móng cho sự suy tàn của phẩm cách nhân loại.
“Thế giới mới tạo ra luật lệ mới.”
Kim Namwoon là người thích nghi với hoàn cảnh trong Tam Thức Cầu Sinh nhanh nhất. Gã xoay người lại và tiếp tục giáng lên người cụ già đáng thương từng nắm tay tàn bạo. Không một ai ngăn cản gã, bao gồm cả Han Myungoh và Lee Hyunsung. Chàng lính ngẩn người nhìn vào hư không. Có lẽ anh cũng đã đưa ra cho mình một lựa chọn.
“Tsk...Giết người khó thật đấy. Các người chỉ đứng xem thôi à? Các người muốn bị bỏ lại sao??”
Thần trí những người xung quanh bị lay động theo lời thúc giục của Kim Namwoon. Cảm xúc của họ dễ đoán hệt như những dòng miêu tả trong cuốn tiểu thuyết sơ sài.
[Nếu không có bất kỳ sinh mạng nào bị diệt trong năm phút tiếp theo, tất cả nhân loại trong toa tàu sẽ bị xóa sổ.]
Ánh mắt từng người thay đổi.
[Nếu bà cụ không chết, chúng ta sẽ bị giết sau năm phút...]
Trong con ngươi phản chiếu bản năng nguyên thủy nhất của loài người.
“Chà...Thằng nhãi này nói đúng đấy. Nếu ta khoanh tay đứng nhìn, tất cả đều sẽ ngỏm sớm thôi.” Người đàn ông đầu tiên đứng về phía Kim Namwoon. Gã đá người phụ nữ tội nghiệp vốn đã khuỵu xuống và cuộn tròn trên sàn tàu.
“Quên rồi sao? Có người chết thì ta mới sống được!”
“Ah, mẹ kiếp...Tôi chịu.”
Kẻ thứ hai, rồi lại kẻ thứ ba, họ đứng lên và sáp lại gần bà cụ, những con sâu bọ cùng tham gia giết người, sinh viên đại học chỉ biết lấy điện thoại ra và bắt lấy từng cảnh tượng khủng khiếp ấy, cặp mẹ con, và Han Myungoh...Tất cả đều chà đạp người phụ nữ xấu số đang hấp hối.
“Chết mau lên...Chết mau lên!!”
Họ giống như những tên đao phủ máu lạnh đang tuyên án tử hình. Họ hạ đao cùng một lúc để cuối cùng lại không ai biết là ai trong số đó đã hạ sát tù nhân.
Những kẻ này chỉ biết tuân theo, đá và đấm bà lão.
...Và tôi đứng cạnh bên, dõi theo nhất cử động của từng người một. Tôi đứng xem như thể những gì xảy ra trước mắt và tôi chưa từng có liên can. Những người tôi không biết tên đều đã chết sạch. Trong kịch bản thứ nhất, bà cụ đã chết. Vậy nên...nó không hẳn là tội đồ nếu chỉ trông theo.
Khoảnh khắc ấy, Yoo Sangah đứng bật dậy.
“Cô sẽ bị thủ tiêu.” Tôi vun tay tóm lấy cô. “Tôi đã bảo cô đứng nhúc nhích.”
Cánh tay mà tôi vịn lấy run liên hồi. Yoo Sangah siết chặt nắm đấm, cật lực giấu đi sự kinh hoảng trong tâm. “Tôi biết, tôi biết...!”
“Yoo Sangah-ssi sẽ chết nếu cô rời đi khỏi chỗ này.”
Tầm mắt Yoo Sangah bất kiên định vì hãi hùng. Cho dù thế...tôi thấy rồi. Cho dù thế giới có thay đổi khủng bố như thế nào đi nữa thì vẫn cò người phát ra hào quang thánh mẫu rực rỡ chói lòa.
“Yoo Sangah-ssi, ngồi xuống đi.”
Người có thể thay đổi cốt truyện này không phải là Yoo Sangah. Cô ấy không phải là nhân vật chính của Tam Thức Cầu Sinh.
“Hả?? Nhưng...”
“Hãy nghe theo tôi, chỉ lần này thôi. Trở đi tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của cô nữa.”
Sau khi thúc giục Yoo Sangah yên vị trên chỗ ngồi, tôi hít một hơi thật. Tôi đứng thẳng người và thở hắt ra một hơi, chậm rãi giãn cổ tay và mắt cá chân. Trên thực tế, nó quá sớm để thể hiện bản thân. Đây vốn không phải kế hoạch ban đầu của tôi.
“...Dokja-ssi?”
Tôi bỏ ngoài tai tiếng gọi của cô ấy, mắt dõi theo hướng đám đông, những kẻ đang hành hung bà cụ già. Tôi vẫn chưa ra tay vì e ngại Kim Namwoon và một vài tên khác, nhưng hiện giờ tôi buộc phải đặt chuẩn mực đạo đức của mình lên tiêu chuẩn cao nhất. Tôi đang đợi, chờ đợi khoảng khắc phù hợp để di chuyển ngay lặp tức...
Kwaang!!!
Chính là lúc này!
“Ack! Cái gì?”
Một vụ nổ vang lên bên tai tôi và toa tàu rung lắc dữ dội. Người ta ho sặc sụa trong màn khói bốc lên từ phía góc phải toa tàu. Nó đã bắt đầu, và tôi sẵn sàng di chuyển. Tôi dùng hết sức mình để dồn vào chân phải và bật lên, chạy băng qua đám người đang gào thét và hướng về phía bà cụ.
“Cái chó gì- Eeeeok!” Kim Namwoon va vào tôi và ngã vật ra đất. Nhìn từ ngoài vào thì trông có lẽ như tôi đang cứu bà cụ, nhưng nó không nằm trong mục đích của tôi.
Nhóc đâu rồi? Tôi quét mắt một vòng. Có người ngã vào thi thể bà lão sau vụ nổ. Là một cậu nhóc ôm đầu ngồi khóc giữa cảnh tượng địa ngục này...Trên tay nhóc ôm một cái hộp đựng côn trùng.
“Cho anh mượn một một lúc.”
Tôi đoạt cái lưới trong lòng cậu nhóc và lấy ra một con châu chấu đang câu râu lên đầu ngón tay tôi, đặt nó lên lòng bàn tay của cậu nhóc. Sau đó tôi đối mặt với đám đông.
“Mọi người, ngừng lại. Tất cả đều không thể sống sót nếu chỉ giết bà cụ.” Giọng tôi rõ ràng giữa bầu không khí lặng thinh sau vụ nổ. Từng người một nhìn về phía tôi. “Được rồi, vậy thì các người đã giết được bà cụ. Nhưng sau đó thì sao?” Vẻ mặt ngạc nhiên của họ làm tôi thấy khá dễ chịu, vậy hãy để tôi giáo huấn bọn họ thêm chút nữa. “Cái chết của bà cụ chỉ là điều kiện để thoát chết trong vòng năm phút đầu. Rồi tiếp đến phải như thế nào đây?”
“Ah...”
“Nếu lời con Dokkaebi nói là đúng, các người đều phải giết một thứ. Vậy thì tiếp theo ai sẽ chết sau bà cụ? Các người định làm gì? Xuống tay với người bên cạnh mình à?”
Họ gần như cùng một lúc giữ khoảng cách với nhau, với ám ảnh và hoảng sợ phủ đầy ánh mắt. Thật ra, tất cả mọi người đều biết trước...Cái chết của bà cụ chỉ là khởi đầu. Kim Namwoon nhận thấy bầu không khí đang nén lại một cách tệ hại. “Haha, vậy các người còn lo sợ cái gì? Giết anh ta tiếp theo! Đồ ngu xuẩn, khỏi cần lo đến lượt anh! Cơ hội như nhau cả thôi!”
Tôi đã biết từ trước rằng Kim Namwoon sẽ nhả ra mấy lời đại loại vậy. Với một cái vẫy tay, tôi chặng đứnglời gã. “Không cần phải câu nệ đánh cược như thế. Có một cách cho mấy người sống sót, ngay cả khi không cần phải hạ sát.”
“Cái gì?”
“L-Làm sao cơ?”
Đám đông bắt đầu kích động, và biểu cảm trên mặt Kim Namwoon vỡ vụn.
“Quên rồi sao? Điều kiện kết thúc kịch bản không phải là “giết người sống“.”
Hầu hết vẫn còn mơ hồ nhưng đã có một số người nhận ra lỗ hỏng trong câu nói trên của con Dokkaebi.
[Giết một hoặc nhiều sinh vật sống.]
Đúng vậy. Ngay từ lúc đầu, kịch bản chưa hề đề cập đến cụm từ “giết người“. Giết một hoặc nhiều sinh vật sống...
Nó là một loại chơi chữ, bất cứ thứ gì còn thở và tồn tại đều được công nhận. Có người nhanh chóng nhận ra và chỉ về phía lưới côn trùng trong tay tôi, “Côn trùng! Côn trùng!!”
Cào cào và châu chấu bay nhảy tán loạn bên trong chiếc lưới, đồng tử của mọi người nở to ra. Tôi gật đầu, “Đúng thế, côn trùng.”
Tôi lấy ra một con châu chấu béo tốt mà trước đó đã xui xẻo bị tôi nhắm trúng.
“Đ-Đưa nó cho tôi! Nhanh lên!”
“Chỉ một con thôi! Tôi chỉ cần một con thôi!”
Tôi chậm rãi lùi về phía sau khi đám đông dần dồn sát lại. Ngay tại lúc này, tôi đang phải đối mặt với sự cuồng nộ hệt như lúc họ giết bà cụ kia. Tôi mỉm cười. Tại sao ấy nhỉ? Trong thời khắc giao nhau giữa sinh tử này, tôi vẫn cảm thấy tim mình rộn lên vì hả dạ...
“Muốn có không?” Tôi vẫy cán lưới như người huấn luyện đang dạy dỗ lũ súc vật của mình. Một số người bắt đầu mất kiên nhẫn và đổ về phía tôi.
“Tự mà đón lấy!” Tôi bóp nát con châu châu trong tay.
[Bạn đã đạt được thành tựu “Mạng Đầu”!]
[100 xu đã được nhận như một phần thưởng phụ.]
Lúc đó, tôi gắng gượng ném cái lưới ra xa nhất mà mình có thể về phía đối diện nơi có thi thể bà lão và đám đông bát nháo.
“Thật điên rồ!”
Bọn côn trùng được giải phóng, bật ra thật xa hòng tìm kiếm tự do.