Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 116: Chương 116: Bắt đầu công thành (trung)




Âm mưu dương mưu, ai thắng ai bại.

Nếu có người sợ mật độ cao ở đây nhìn thấy cảnh này chắc chắn ngất xỉu.

Bầu trời vốn trong xanh nay bị vô vàn game thủ cùng thú cưỡi của họ chiếm lĩnh.

Lưới điện không ngừng phát ra tiếng xèo xèo. Vì chen chúc nên nhiều game thủ bị ép dính vào lưới điện, thẳng cánh chầu trời.

Bắt đầu công thành, Tội Lỗi Quá Xá không ngờ lấy lại được bình tĩnh. Cậu ta xoa các ngón tay và nói: “Không ngờ lưới điện còn có công dụng này, trông chẳng khác nào vợt đập ruồi.”

Quan Miên nói: “Thứ đồ cổ đó cậu cũng từng dùng à?”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Từng lộn cái đó với vợt cầu lông nên mới nhớ.”

Trong lúc trò chuyện, nhóm game thủ đầu tiên vượt qua được lưới điện đã xông vào.

Trong thành đột nhiên phát ra luồng sáng mạnh mẽ, một chiếc ***g trong suốt như cái chén úp ngược xuống bọc lấy cả tòa thành, giữ các game thủ bên ngoài.

Tinh Phi Ngân cưỡi thú một sừng bay đến trên đầu Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá.

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Ma pháp trận này chống đỡ được bao lâu?” Thứ họ dùng là ma pháp trận phòng ngự của thành, có thể chắn được một trăm triệu điểm tổn thương.

Tinh Phi Ngân đáp: “Không biết.”

Người chơi mất bao nhiêu máu có thể đoán ra từ sắc mặt, nhưng ***g bảo hộ thì không. Lồng bảo hộ gánh chịu những đợt tấn công oanh tạc của game thủ mà trông như chẳng hề suy suyễn, chẳng khác nào cái tách làm bằng kiếng chống đạn.

Số người tham gia quân đoàn đập “tách” mỗi lúc một đông.

Nhìn màn người đen kịt trên đỉnh đầu, lòng Tội Lỗi Quá Xá nặng như đeo chì.

Quan Miên vỗ vai cậu ta, “Cậu đang nghĩ gì đấy?”

Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Chiến tranh thật đáng sợ.”

Quan Miên nói: “Phải đó. Chuyện hạnh phúc nhất của nhân loại là thế giới hòa bình.”

Vô Song đột nhiên chỉ lên trời nói: “Nhìn kìa! Nứt rồi!”

Quả nhiên, chiếc ***g hoàn mỹ đột nhiên hiện ra một vết nứt hình chữ Mễ.

Tội Lỗi Quá Xá líu lưỡi, “Ủa chẳng phải là ma pháp trận sao? Em cứ tưởng nó là thể khí, không ngờ là thể rắn.”

Quan Miên nói: “Thể rắn mới nhìn thấy được bằng mắt thường.”

Một chữ Mễ đó đã kích thích tính tích cực của game thủ, lần lượt những chữ Mễ khác cũng xuất hiện, trông hệt như lỗ thủng do súng gây ra.

Rầm một tiếng.

Ở vị trí chữ Mễ đầu tiên cuối cùng cũng vỡ nát, cả chiếc ***g sụp đổ!

Các game thủ ùn ùn xông tới, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì một luồng sáng khác lại phủ xuống.

Lại là một ma pháp trận phòng ngự của thành.

Tính tích cực của những người công thành bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng họ vẫn tung đủ loại kỹ năng tấn công lòng bảo hộ vô cùng ác liệt.

Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Đúng rồi, chiếc ***g hồi nãy chịu được bao lâu?”

Quan Miên đáp: “Tám phút.”

Tội Lỗi Quá Xá lại hỏi: “Tụi mình có mấy ma pháp trận giống vậy?”

Quan Miên đáp: “Năm.”

Tội Lỗi Quá Xá cau mày, “Vậy tức là chỉ có bốn mươi phút?”

Vô Song nói: “Đã đỡ lắm rồi.”

Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Không biết những công hội khác thế nào rồi?”

Quan Miên rũ mắt, nhìn chằm chằm vào các bài tường thuật tình hình chiến đấu mới nhất.

Cách đánh của Công hội Đế Diệu và Công hội Tinh Nguyệt rất giống nhau, đều theo chủ trương phòng thủ. Nhưng bên đấy còn khoa trương hơn, trực tiếp đặt năm tấm lưới điện bên ngoài, cũng tức là rút sẵn năm ngàn điểm máu của game thủ. Vậy thì phần lớn game thủ sau khi vào trong đều phải tích cực uống thuốc. Số còn lại do theo hệ tín ngưỡng nên tự bơm được.

Ma pháp trận phòng ngự bên Đế Diệu cũng đặt một lần ba cái, đủ để khoe của!

Nếu so ra thì Công hội Hắc Diệu Thạch có vẻ thê thảm.

Dù bên họ cũng dùng cách này nhưng số người đánh thành quả thật quá nhiều. Thật ra ào phải tất cả game thủ đều tập trung đánh Hắc Diệu Thạch, mà vì số game thủ của Mộng Đại Lục vô cùng nhiều. Thường lảng vảng trên mạng đã hơn trăm vạn, lần này tham gia công thành có hơn hai mươi ba vạn, dù có chia làm bốn cũng là con số đáng sợ. Huống hồ nhân số Hắc Diệu Thạch phải đối mặt còn hơn cả một phần tư.

Diệu Minh đứng trên cột đá nền tảng, nhìn đám người chơi đông như kiến cỏ với vẻ mặt vô cảm.

Nguyên lão Khách Ngoài Hành Tinh đứng sau thấp giọng an ủi: “Yên tâm. Dù công hội có bị đánh chiếm cũng không sao, dù thế nào đối phương cũng chỉ có thể làm chủ nhân tạm thời. Đến lúc đó cũng phải trải qua trận chiến công thành như tụi mình, tụi mình nhân cơ hội đoạt lại thành thị.”

Diệu Minh quay đầu nhìn gã một cái, “Không thấy uất ức sao?”

Khách Ngoài Hành Tinh đáp: “Có thì có nhưng vẫn còn hy vọng.”

Diệu Minh hỏi: “Nhất Trụ Kình Thiên dạy anh nói như vậy?”

Khách Ngoài Hành Tinh biến sắc đáp: “Ý anh là gì? Anh không tin tôi?”

Diệu Minh đáp: “Giới thiệu Lung La Lung Linh cho Dưa Hấu Nhỏ chẳng phải là anh sao?”

Khách Ngoài Hành Tinh đáp: “Làm sao tôi biết Dưa Hấu Nhỏ sẽ vì một cô gái mà bỏ cả công hội.”

Diệu Minh đáp: “Chẳng phải anh cũng vì tiền mà bỏ cả công hội sao?”

Khách Ngoài Hành Tinh giận dữ nói: “Nếu anh đã không tin tôi thì còn giữ tôi lại làm gì? Cứ đuổi tôi đi như khi anh đối xử với Dưa Hấu Nhỏ đi.”

Diệu Minh đáp: “Tôi giữ anh lại để xem kịch hay.”

Khách Ngoài Hành Tinh đáp: “Là sao?”

Diệu Minh hờ hững liếc gã một cái, “Lúc chưa chơi Mộng Đại Lục tôi không bao giờ tin có người lại xem game như đời thật, nhưng giờ thì tôi tin rồi. Game cũng được mà ngoài đời cũng được, đều là kinh nghiệm tự tôi trải qua. Dù game là giả nhưng cảm xúc của tôi lại là thật, những người khiến tôi không vui trong game tôi đều sẽ trả lại hết những không vui đó.”

Diệu Minh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho Khách Ngoài Hành Tinh dần dần không còn bình tĩnh được nữa.

Bốn mươi phút yên bình của Công hội Tinh Nguyệt trôi qua.

Năm ma pháp trận phòng ngự thành đều đã dùng hết.

Bị hết chiếc ***g này tới chiếc ***g khác giày vò rũ rượi, khi ***g không xuất hiện nữa, những người đánh thành vẫn theo thói quên đợi chiếc kế tiếp.

Vì vậy từ lúc chiếc ***g cuối cùng mất đi hiệu lực cho đến khi game thủ hoàn hồn là thời gian năm giây trống trải.

Năm giây này cũng đủ cho Công hội Tinh Nguyệt phát động màn phản công oanh liệt đầu tiên.

Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá đứng ở phòng tuyến thứ nhất.

Mười chiếc xe hút lửa phân bố quanh họ, xem như chắn hết phần lớn công kích của pháp sư hệ hỏa. Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá đều theo hệ tín ngưỡng, vì vậy cả hai đều không xông lên mà chỉ trốn trong mai rùa di động do hệ thống cung cấp. Đây là chỗ tị nạn di động màu xanh biếc như mai rùa đủ chỗ cho năm, sáu người. Nó có thể gánh một trăm vạn điểm sát thương, nhưng giá thành không cao, xem như hàng đẹp giá hời.

Nhìn hết người này đến người khác bay qua đầu mình để xông vào thành, Tội Lỗi Quá Xá lo lắng nói: “Chết rồi, họ đều chạy vào trong. Tụi mình có nên hành động không anh?”

Quan Miên đáp: “Không sao, có bọn Tinh Phi Ngân ở đó.”

Bất thình lình, bên cạnh vang lên một tiếng rầm. Tháp chuông đã sụp quá nửa, chỉ còn nửa bên nguyên vẹn.

Tội Lỗi Quá Xá thấy vậy mà đau lòng gần chết. “Quá đáng quá! Công thành thì cứ công thành, tấn công mấy công trình kiến trúc làm cái quái gì?”

Quan Miên thuận tay bơm máu cho hai cuồng chiến sĩ đang chắn trước mai rùa, “Bảo vệ được hẵng tính.”

Nhiệm vụ chủ yếu nhất khi công thành là xem ai có thể đánh đổ cột đá nền tảng, vì vậy đến gần cuối, vòng ngoài đã chẳng còn bao nhiêu game thủ ở lại. Chiến trường chính là trên không và trung tâm.

Công hội Tinh Nguyệt không hổ là công hội hàng đầu Mộng Đại Lục, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Dù đối phương có đông gấp năm, sáu lần, thế cục vẫn không nghiêng về một phía.

Theo tình hình, Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá từ từ di chuyển đến vị trí trung tâm nhất của thành thị, hợp mặt với bọn Vô Song tạo thành tiểu tổ chiến đấu lâm thời.

Tình hình này rõ ràng nằm ngoài dự tính của người công thành, nhiệm vụ khó khăn hơn họ tưởng tượng nhiều. Bởi vì ngoài bốn mươi phút bị vây bên ngoài, bọn họ lẩn quẩn ở đây đã gần một tiếng đồng hồ, bao nhiêu người chết đi sống lại mấy phen nhưng vẫn chưa tìm thấy cột đá.

“Bỉ ổi quá! Rốt cuộc họ giấu cột đá đi đâu cơ chứ!” Game thủ công thành phẫn nộ gào thét.

Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá nhìn nhau, thầm trả lời trong lòng: Chôn rồi.

Cũng vào lúc này, cột đá của Công hội Hắc Diệu Thạch đã bị tìm thấy.

“Ở đây này!”

Người chơi dày đặc trên trời thi nhau lao xuống.

Diệu Minh bình tĩnh nhìn Khách Ngoài Hành Tinh.

Khách Ngoài Hành Tinh lờ đi. Nếu đã huỵch toẹt thì cần gì đóng kịch nữa.

Diệu Minh hỏi: “Anh cho rằng vị trí cột đá anh báo cho họ biết là thật ư?”

Khách Ngoài Hành Tinh ngẩn ra: “Là sao?”

Diệu Minh đáp: “Ai nói chỉ được xây một cột đá nền tảng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.