Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 163: Chương 163: Chiêu binh mãi mã (Thượng)




Edit: Aoi Tetsu

Mặc dù A Hùng đã dự định làm tốt bất cứ giá nào, nhưng khi chân chính đối mặt Bạch Anh Tước, trong lòng vẫn có chút chột dạ, đặc biệt là lúc bốn phía đều yên tĩnh lại, càng ngày càng lộ ra ra cảm thì (1) giữa hai người trên võ đài.

(1) cảm thì: 感时 cảm khái sự thay đổi của thời gian hoặc biến hóa của thời thế @@ – Theo Baidu

“Khụ.” Tư Không Duy ở phía sau hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Quan Miên thuận mắt nhìn lại.

Tư Không Duy đứng một cách yên tĩnh, vết sẹo khóe mắt như có như không, tương tự như cổ vũ lập loè trong mắt hắn.

A Hùng bỗng cảm thấy phấn chấn, một lần nữa bày ra tư thế.

Bạch Anh Tước cuốn tay áo lên, tươi cười tha thiết.

Tất cả mọi người phát hiện khí tràng của chủ tịch thay đổi, thật giống như từ một pho tượng vàng hình người nạm đầy châu báu trong chớp mắt biến thành một thanh dao sắc bén nạm đầy châu báu!

A Hùng trong lòng căng thẳng, hô hấp hơi loạn.

Bạch Anh Tước xuất cước.

A Hùng giương cánh tay đón đỡ, chân đánh tầng tầng lớp lớp ở trên khuỷu tay của hắn, xương cốt mơ hồ đau đau ngầm. Hắn thầm ăn một kinh sợ lớn. Xem Bạch Anh Tước thong dong lên đài, hắn liền đoán được thân thủ đối phương không yếu, nhưng không nghĩ tới lại có thể mạnh như vậy.

Bạch Anh Tước không cho hắn cơ hội thở dốc, xoay người hai cái, liền ba cái liên hoàn đá!

A Hùng thay thế Tiểu Vạn vừa nãy, một mực tránh đi về phía sau.

Các nhân viên bảo an khác cũng nhìn trợn mắt ngoác mồm.

Động tác thật nhanh!

Gần như chính là thời gian chớp mắt, vị trí hai người đã từ ở giữa dời đến bên phải.

A Hùng suy cho cùng thân kinh bách chiến, sau khi vượt qua kinh hoảng ban đầu, nhanh chóng điều chỉnh nhịp điệu bước chân của mình, bắt kịp tốc độ của Bạch Anh Tước, lách qua cực nhanh. Tình cảnh hai người đối chiến cùng vừa nãy A Hùng và Tiểu Vạn cực kỳ tương tự, khác biệt là, Bạch Anh Tước phi thường bình tĩnh. Khóe miệng của anh thậm chí còn mang theo một vệt ý cười nhợt nhạt.

Thân thể A Hùng đột nhiên xuống thấp, quét đường chân!

Đây là chiêu thức sở trường nhất cũng như lực sát thương lớn nhất của A Hùng. Vóc dáng hắn không cao, cho nên phần đáy (2) rất vững vàng, sức chân xa xa đánh bại sức tay.

(2) 底盘 ở đây là để bàn, dịch là gầm xe, sàn xe, cái đế, nói về con người thì chắc là phần đáy, phần dưới:v

Tiểu Vạn nhìn đến đây, trong lòng một trận hãi hùng khiếp vía hậu tri hậu giác. Lúc trước khi hắn đón đỡ A Hùng cảm thấy hắn ra tay biến nhanh, cho rằng hắn một năm qua đã trọng điểm tăng cường độ mạnh yếu cùng tốc độ cánh tay, không nghĩ tới công sức hắn đặt tại trên đùi so với cánh tay càng là chỉ có hơn chứ không kém!

Trên mặt hắn một trận nóng lên. Lúc trước hắn còn đã từng nghĩ mình sở dĩ bị A Hùng đánh cho không còn sức đánh trả là bởi vì trạng thái đối phương quá tốt, bản thân nhất thời không thích ứng, bây giờ nhìn lại, vừa nãy thua thật sự hẳn là chính mình. Ngẫm lại từ khi gia nhập tổ A, hắn liền tự cho là ghê gớm, thời gian tiêu tốn lên luyện võ càng ngày càng ít, chả trách bị A Hùng người đến sau vượt qua người đến trước.

Luyện võ quả nhiên như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.

Ngay trong lúc hắn yên lặng mà làm kiểm điểm sâu sắc xét lại bản thân, trên võ đài đã thắng bại rõ ràng!

A Hùng mặc dù đang trong lúc nguy cấp, vượt qua chướng ngại tâm lý, tàn nhẫn mà vung ra vài quyền với Bạch Anh Tước, nhưng từng quyền vung khoảng không, cuối cùng bị Bạch Anh Tước một đòn đá xoay mạnh mẽ đánh trúng khuôn mặt, cả người từ trên võ đài lộn xuống.

Các nhân viên an ninh đều phát ra tiếng oa đến kinh ngạc thốt lên.

Cũng không phải chưa từng thấy trận đấu kịch liệt như vậy, mà là bọn hắn không nghĩ tới con nhà giàu Bạch Anh Tước như thế thế nhưng có được thân thủ giỏi như vậy.

Trên sân dần dần vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Không phải bởi vì người thắng là ông chủ của bọn họ, mà là vì anh thắng gọn gàng nhanh chóng, hoàn toàn xứng đáng.

Bạch Anh Tước nhảy xuống võ đài, đưa tay ra về phía A Hùng đang chậm chậm chạp chạp ngồi xuống nói: “Không sao chứ?”

A Hùng một bên chùi khóe miệng, một bên lắc lắc cái cổ, nửa ngày mới bắt lấy tay anh mượn lực đứng lên, lúng ta lúng túng nói: “Không sao.”

Bạch Anh Tước cười híp mắt nói: “Thân thủ tốt lắm! Rất lâu không đánh đến đã như vậy.”

Trong lòng A Hùng nước mắt chảy thành sông. Đúng vậy, đem đối thủ làm như bao cát đánh, đương nhiên sẽ rất thoải mái. Chẳng qua hắn bẩm sinh ngay thẳng, lại thật tình bội phục thân thủ của Bạch Anh Tước, rất nhanh thu hồi cảm xúc mất mác, ca ngợi từ đáy lòng nói: “Chủ tịch Bạch mới là thật thân thủ tốt!”

Bạch Anh Tước vỗ vai hắn, nói: “Rảnh rỗi lại luận bàn nữa nhé.”

“…” A Hùng rất không muốn có lúc rảnh rỗi này. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là lúng túng mở miệng xin lỗi nói: “Lúc trước tôi không biết cố vấn Quan là…Thật có lỗi. Tôi không phải cố ý đánh cậu ấy.”

Bạch Anh Tước nheo hai mắt lại, cười đến chính trực lại chân thành, “Cậu không nói, tôi cũng không nhớ rõ chuyện này.”

Lúc này A Hùng mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, bát ăn cơm của hắn là bảo vệ.

Bạch Anh Tước lại cổ vũ hắn vài câu, mới vô cùng hả hê mà đi về phía Quan Miên, ghé vào lỗ tai cậu hạ thấp giọng hỏi: “Trong lòng thế nào?”

Quan Miên nói: “Không khác lắm với A Hùng. Hiếm khi nhìn thấy người bị người đánh vô cùng phấn khởi như thế.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi gọi loại hiện tượng này là… Mị lực nhân cách.”

Quan Miên nói: “A Hùng quả thật không tệ.”

Bạch Anh Tước phủ lên bờ vai cậu, khẽ cười nói: “Tôi mới vừa đá má phải của hắn, lại đá má trái của hắn hình như không được tốt.”

Quan Miên nói: “Rất nhiều đối thủ cạnh tranh của anh sẽ xếp hàng yêu cầu nghiệm thương cho hắn, tiện thể lại vô điều kiện giúp đỡ hắn dùng tội danh hành hạ công nhân đưa anh ra toà án.”

Bạch Anh Tước cười đến không ngậm mồm vào được, “Chứng minh phúc lợi công nhân của tôi không quá tệ. Buổi chiều tôi và bộ nhân sự có buổi họp phải mở, cùng nhau chứ?”

Trừ phi tình huống đặc biệt vấn đề đặc biệt, nếu không, cố vấn là không cần tham dự họp bộ nhân sự. Vậy nên Quan Miên rất nhanh từ chối nói: “Không đâu.”

Bạch Anh Tước nói: “Vậy em tiếp tục xem. Tôi đi lên trước.”

Quan Miên không tập trung gật gật đầu.

Bạch Anh Tước đột nhiên ghé vào bên tai của cậu thấp giọng nói: “Em có phải là dự định chiêu mộ binh sĩ, làm chuẩn bị cho tương lai Tinh Chiến? Nếu nói thông báo tuyển người, có muốn suy xét tôi một chút hay không?”

Quan Miên quay đầu.

Hai người mắt đối mắt mà nhìn, khoảng cách của chóp mũi như có như không.

Âm thanh bốn phía dường như giảm xuống.

Ban ngày ban mặt hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào thế này, có cần phải buông thả như vậy không?

Các nhân viên an ninh một bên oán thầm vừa nhìn đến say sưa ngon lành.

Bảo an đang chuẩn bị hưởng thụ reo hò (cho) người thắng thấy lực chú ý của những người khác bị dời đi, cảm thấy cực kì tủi thân —— tuy rằng ánh mắt của hắn cũng nhìn chăm chú ở trên người hai thân ảnh ái muội kia.

Quan Miên chậm rãi mở miệng nói: “Còn nhớ giao hẹn của chúng ta à?”

Bạch Anh Tước nói: “Cái quan trọng nhất kia? Khắc cốt ghi tâm.”

Quan Miên nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên môi anh, sau đó thừa lúc Bạch Anh Tước tim đập mạnh và loạn nhịp, ngạo nghễ nói: “Tôi nhất định sẽ đánh bại anh.”

Bạch Anh Tước vuốt môi, cười đến ý tứ sâu xa, “Nếu như là cách thức này, tôi không ngại thiệt hại nặng nề đến không còn một manh giáp.”

Trận đấu kế tiếp Bạch Anh Tước lại tham gia một trận tính chất tượng trưng, sau khi thoải mái loại bỏ mất một vị tuyển thủ, lợi dụng danh nghĩa công việc bận rộn rút khỏi thi đấu. Bộ bảo an sau khi nghe tin cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá chủ tịch vắng mặt, phu nhân chủ tịch trái lại là trận nào cũng đều đến, hơn nữa xem đến vô cùng nghiêm túc, điều này làm cho thi đấu vốn quyết liệt tràn đầy mùi thuốc súng càng nồng.

Đấu võ tổng cộng tiến hành đã nửa tháng, áp dụng chế độ loại bỏ, phân ra hai hạng đoàn đội và cá nhân. Người thắng thi đấu đoàn đội có thể đạt được tiền thưởng hậu hĩnh, người thắng thi đấu cá nhân đạt được hai tờ phiếu nghỉ phép bao ăn bao ở bao đi chơi. Chẳng đây không phải là quan trọng nhất, đối với bảo an tới nói, quan trọng nhất là danh hiệu vô địch. Cổ ngữ có nói, văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị. Làm người tập võ, đương nhiên muốn nhất là đệ nhất. Trước mắt Vũ Thâm được công nhận chỉ sô vũ lực đệ nhất ở bộ bảo an, theo sát phía sau chính là Tư Không Duy. Từ khi ba năm trước sau khi Tư Không Duy gia nhập tập đoàn Thịnh An, liền phá vỡ cục diện thoải mái liên tục của Vũ Thâm, hai năm nay, trận chung kết thi đấu cá nhân này nhiều lần chấn động lòng người, dù cho Vũ Thâm bảo trì danh hiệu vô địch như trước, nhưng cũng trả cái giá tương đối nặng nề.

Vì vậy năm nay trước khi bắt đầu thi đấu, các nhân viên bảo an thầm đặt tiền cược xuống, hiện nay bồi dẫn (3) vẫn là Tư Không Duy cao hơn một chút.

(3) 赔率: bồi dẫn, tiếng Anh là odds, theo Baidu thì nó là một tổ trị số được tính toán từ số lần thắng bại của một đội/ nhóm/ cá nhân nào đó, là một công cụ hiệu quả phục vụ cho công ty cá độ, theo nhacaibongda.com thì nó là tỷ giá tiền quy đổi để chi trả khi thắng cược cho kèo của trận đấu

Bạch Anh Tước cũng cảm thấy rất hứng thú đối với cuộc tranh tài này, sớm hoãn lại hết những công việc khác, cùng Quan Miên ngồi với nhau trên ghế khách quý bộ bảo an năm nay mới đặc biệt thiết lập—— ghế tựa đặt thêm hai tấm nệm.

Tư Không Duy cùng Vũ Thâm vừa vào sân, bầu không khí liền trở nên ngưng trọng.

Cũng là đối thủ, khi những người khác ở trên võ đài, thì không có cách nào đạt đến cảm giác căng thẳng của song hùng đối lập và cảm giác hít thở không thông như hai người bọn họ thế này.

Vũ Thâm nói: “Quy tắc cũ?”

Tư Không Duy nói: “Được.”

Quan Miên hỏi Bạch Anh Tước: “Quy tắc gì?”

Bạch Anh Tước nói: “Chơi oẳn tù xì.” (thật ra nó là finger-guessing game mà mình thấy nó giống oẳn tù xì nên..hihi =))))

Quan Miên: “…”

“Búa kéo bao.”

Vũ Thâm và Tư Không Duy cùng lúc đưa tay ra.

Vũ Thâm kéo, Tư Không Duy nắm đấm.

Tư Không Duy nói: “Ta thắng.”

Vũ Thâm gật gật đầu.

“…” Quan Miên hiếm thấy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin, “Đây chính là trận đấu đặc sắc nhất trong đấu võ?”

Bạch Anh Tước cười nói hai vai rung rung, “Không, đây là khúc nhạc dạo.” (=))))))

Quan Miên nói: “Đối với người xem mà nói, đây là thiếu đánh.”

Bạch Anh Tước nói: “Lần sau tôi sẽ đề nghị bọn họ cải thiện.”

Vũ Thâm chuẩn bị tư thế xong.

Tư Không Duy hai tay nắm lại thành đấm, ở trước mặt mình, hai chân tựa như đứng ở trên lò xo, không ngừng trái phải trước sau mà nhảy lên.

Vũ Thâm dùng bất biến ứng vạn biến, chân đi theo lay động cùng chuyển động của Tư Không Duy.

Tư Không Duy đột nhiên đánh một quyền.

Quyền tốc nhanh đến mức khó có thể dùng ánh mắt bắt giữ, gần như không phân cao thấp với tốc độ Bạch Anh Tước ra chân!

Vũ Thâm dùng hai tay đón đỡ, động tác mềm nhẹ, hoàn toàn khác biệt với ngoại hình cao lớn thô kệch của hắn.

Sau khi Tư Không Duy ra quyền xong, lại đưa tay nhanh chóng rụt về.

Vũ Thâm tiếp tục làm ra tư thế phòng ngự.

Quan Miên như có ngộ ra, “Bọn họ vừa nãy chơi tù xì, là quyết định ai tấn công ai phòng thủ?”

Bạch Anh Tước nói: “Bọn họ hàng năm chỉ có một cơ hội đánh nhau, cho nên dùng hết sức triệt để. Phân ra chế độ ba ván thắng hai, trước tiên tiến hành trận chiến tấn công phòng thủ hết sức, một bên tấn công một bên phòng thủ, sau đó đổi lại, cuối cùng tấn công phòng thủ không giới hạn, đánh ngã đối phương tính thắng.”

Quan Miên nói: “Cố ý tích lũy một năm ý chí chiến đấu đến cuối năm bùng nổ à? Có ý tứ.”

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, Tư Không Duy lại tung ra quyền thứ hai, Vũ Thâm vẫn tiếp được như cũ.

Hai người bọn họ tại tấn công cùng phòng thủ cũng không ra toàn lực, cùng với nói là thi đấu, ngược lại càng giống như thăm dò, nghiệm chứng một năm qua hai bên ở trên võ học có tinh tiến và biến đổi nào.

Mười phút không nóng không lạnh mà kết thúc. Bởi Tư Không Duy cũng không đánh ngã Vũ Thâm, cho nên tính Vũ Thâm thắng.

Đối với việc này, Vũ Thâm không biểu lộ ra cao hứng, Tư Không Duy cũng không có ủ rũ. Sau khi hai người đi nghỉ ngơi một chút ở dưới đài, lại lên đài lần nữa, tiến hành vòng thứ hai.

Lần này đổi Vũ Thâm tấn công. Tấn công và phòng thủ của hắn giống nhau, nhìn qua rất mềm mại, nhưng ở khoảnh khắc nắm đấm sắp đến mục tiêu, bỗng nhiên phát lực, hậu kình mười phần, Tư Không Duy lấy tay cánh tay chống đỡ được một chút, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng Quan Miên và Bạch Anh Tước đều phát hiện trong trận đấu kế tiếp, hắn tận lực mà tránh phòng ngự bằng cánh tay.

Ván thứ hai kết thúc, Tư Không Duy phòng thủ thành công, hai bên một thắng một thua, đánh ngang.

Thời điểm ván thứ ba bắt đầu, bầu không khí trên sân dưới sân cũng thay đổi.

Khán giả vốn cười hì hì ào ào ngậm miệng lại, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm trên đài. Ngay cả Bạch Anh Tước và Quan Miên đều bị bầu không khí như vậy cảm hoá, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Tư Không Duy vẫn là tư thế lắc tới lắc lui (颠来颠去), mà Vũ Thâm lại bày ra trung bình tấn.

Hai người một tĩnh một động, có loại khí thế thành đồng vách sắt như nhau.

Đột nhiên.

Tay phải Tư Không Duy dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vung hướng mặtVũ Thâm.

Vũ Thâm vươn tay bao lấy quả đấm của hắn, xoay một vòng giảm bớt lực (画圈卸力).

Tư Không Duy nhấc chân đá đầu gối đối phương.

Vũ Thâm không hề bị lay động, dùng một bàn tay khác từ dưới lên trên đánh tay bị tóm lấy của Tư Không Duy.

Khuỷu tay Tư Không Duy uốn cong, tránh né công kích của đối phương, thân thể đâm đến hướng Vũ Thâm.

Vũ Thâm nắm lấy bờ vai hắn, hai người cùng nhau kiềm chế lẫn nhau, nhất thời giằng co không thôi.

Bạch Anh Tước cười nói: “Lần này bọn họ định dùng Niêm Tự Quyết (拈字诀) sao?”

Quan Miên nói: “Ván thứ ba có hạn chế thời gian à?”

“Không có. Áp đảo đối phương tính thắng.” Bạch Anh Tước nói.

Quan Miên nói: “Áp? Đánh ngã không được?” (“áp” cũng có nghĩa là “đè” =))))

Bạch Anh Tước cười nói: “Động tác áp này em có thể coi như là hứng thú cá nhân của tôi.”

Quan Miên: “…”

Vũ Thâm cùng Tư Không Duy dính chặt lại tách, tách ra lại dính, tới tới lui lui sau sáu, bảy hiệp đấu, Vũ Thâm rốt cục ra tay hướng về phía cánh tay có vẻ như bị thương kia của Tư Không Duy.

Quan Miên cười nhẹ nói: “Cá cắn câu rồi.”

Bạch Anh Tước cũng lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý.

Vũ Thâm nắm lấy cánh tay Tư Không Duy, dùng dực nặn một cái, đối phương quả nhiên biến sắc, thân thể đổ tới hướng hắn. Vũ Thâm bất động thanh sắc nắm lấy bờ vai hắn, muốn kìềm giữ đối phương, lại đột nhiên cảm thấy ngực một trận lực chấn động cực lớn đem hắn thoáng cái xô ra võ đài.

Ầm.

Thân thể của hắn đánh bay ở trước ghế khách quý. Quan Miên mặt không thay đổi nhìn hắn, Bạch Anh Tước hướng về hắn gật gật đầu, lộ ra nụ cười giống như động viên. Vũ Thâm bỗng nhiên quay đầu lại, Tư Không Duy đứng ở trên đài, một tay nhẹ nhàng xoay cổ tay kia, vẻ mặt bình tĩnh khó nén đắc ý cùng vui sướng ở khóe mắt chân mày.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Vừa nãy bay ra ngoài không chỉ là thân thể Vũ Thâm, còn có võ thần thần thoại của tập đoàn Thịnh An.

Vũ Thâm rất nhanh đứng lên, đi về phía trước một bước, ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà nhìn Tư Không Duy nói: “Tôi thua.”

Tư Không Duy khẽ mỉm cười, “Sang năm lại nữa.”

Vũ Thâm gật gật đầu, sau đó quay người đi hướng phòng thay quần áo.

Trọng tài như ở trong mộng mới tỉnh mà xông lên võ đài, nắm lấy tay Tư Không Duy, dùng sức giơ lên, “Năm nay quán quân thi đấu cá nhân của đấu võ là —— Tư Không Duy!”

“Woahhhh!”

Người bộ bảo an cùng nhau ồn ào, trong đó kêu đến vang dội nhất chính là tổ G, im lặng nhất chính là tổ A.

Trọng tài sau khi chờ hai bên thoáng bình tĩnh, mới nói: “Thành tích thi đấu đoàn đội còn đang tính toán, sau mười phút công bố, mọi người chờ.”

Các nhân viên an ninh căng thẳng lại lo lắng mà nhìn nhóm giám khảo đang tính toán phân tích. Thật ra thi đấu cá nhân quan hệ với bọn họ không lớn, ngược lại trái phải lần lượt cũng sẽ không đến phiên bọn họ, thi đấu đoàn đội lại khác biệt, này mới là lợi ích bên người.

Tư Không Duy rất nhanh từ trong tới ngoài mà thu lại hưng phấn, từ trên võ đài xuống dưới. A Hùng xông lại muốn hướng về phía hắn chúc mừng, lại bị Quan Miên nửa đường sáp | tiến vào chặn lại.

Quan Miên nhìn Tư Không Duy nói: “Có hứng thú cùng nhau chơi trò chơi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.