Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 109: Chương 109: Đêm trước thành chiến (thượng)




Sáu công hội lớn, một lá chiến thư.

Công hội Sa Mạc, Công hội Tơ Mềm và Công hội Nhất Trụ Kình Thiên trở thành liên minh?

Đúng là tin tức ngoài ý muốn. Lần trước Nhất Trụ Kình Thiên đánh lén thôn người khác rồi giá họa đã khiến Vua Sa Mạc luôn bất mãn với anh ta, không ngờ bây giờ lại đứng chung một phe. Về phần Tơ Mềm, sự xuất hiện của họ thật ra nằm trong dự liệu của khá nhiều người, có tin đồn Tinh Linh Hoa Hồng từng theo đuổi Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhưng đối phương lại hờ hững không đáp lại, vậy nên người đẹp đã phải đau khổ trong một khoảng thời gian. Sự có mặt của cô hôm nay hoàn toàn phù hợp với vở yêu quá hóa hận.

Nhìn thấy Vua Sa Mạc và Tinh Linh Hoa Hồng xuất hiện, Nhất Trụ Kình Thiên mới có thể thở phào đôi chút, ăn nói cũng bớt thiếu muối như ban nãy. Anh ta cao giọng nói: “Chuyện hôm nay mời mọi người phân xử giùm cho!”

Khán giả hùa nhau vỗ tay rào rào như thể vô cùng tình nguyện “phân xử”. Thông thường chư vị khán giả chính là những người thích buôn dưa lê, mà thông thường người thích buôn dưa lê chỉ sợ mỗi chuyện thiên hạ không loạn, luôn hận sao sự việc không phức tạp, ly kỳ và thu hút hơn thôi.

Nhất Trụ Kình Thiên chỉ thẳng vào mũi Diệu Minh, “Bảo Thùng Cơm Tăng Cơm Không Tăng Giá của công hội mấy người đứng ra đây!”

Diệu Minh khoanh tay hờ hững trả lời: “Anh ấy bị đuổi khỏi công hội rồi.”

Nhất Trụ Kình Thiên ngẩn ra, “Tại sao?”

Diệu Minh đáp: “Mắt quá kém.”

Sau lưng Nhất Trụ Kình Thiên bỗng dưng ló ra một người, gã giận dữ nói: “Đừng có nói ba cái lời mát mẻ! Phó hội trưởng nhà các người cua bồ tôi là sự thật! Các người đừng hòng nói vòng vo cho xong!”

Diệu Minh nói: “Tôi đã đuổi anh ấy ra khỏi công hội rồi. Nếu cậu muốn kiện anh ấy giật bồ ngoài đời tôi có thể quyên tiền ủng hộ cậu.”

Người nọ bị chặn họng nói không được câu nào.

Nhất Trụ Kình Thiên không ngờ Diệu Minh lại xử lý chuyện này nhanh gọn lẹ như vậy. Anh ta nói với giọng không cam lòng, “Đuổi anh ta khỏi công hội chẳng qua là làm màu thôi. Đợi chuyện này lắng xuống, các người có thể kéo anh ta về, vừa đỡ tốn công vừa tiện lợi, mấy người nghĩ hay thật đấy chứ.”

Diệu Minh sầm mặt hỏi: “Vậy chứ các người muốn gì?”

Nhất Trụ Kình Thiên đáp: “Xin lỗi! Anh ta không chịu xin lỗi thì anh phải xin lỗi!”

Thùng Cơm Tăng Cơm Không Tăng Giá đã bị đá ra khỏi Hắc Diệu Thạch, gọi gã quay về đứng ra xin lỗi là chuyện bất khả thi, cũng tức là ý đồ của Nhất Trụ Kình Thiên đã quá rõ, anh ta muốn Diệu Minh phải xin lỗi. Bắt Thùng Cơm Tăng Cơm Không Tăng Giá xin lỗi là chuyện đương nhiên, không có gì đánh chê trách, nhưng bắt Diệu Minh xin lỗi chính là được nước làm tới. Dù là hội trưởng chăng nữa cũng đời nào đi giám sát xem tình yêu của hội viên nhà minh có xây dựng trên cơ sở công bằng, công chính, công đức hay không.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh bèn lên tiếng: “Nếu cậu đã muốn mọi người phân xử thì chi bằng hãy để mọi người phát biểu quan điểm thử xem?”

Nhất Trụ Kình Thiên đáp: “Được thôi.” Anh ta không hề lo lắng về nhận xét của quần chúng nhân dân vì trước đó anh ta đã sắp xếp không ít người lẫn vào số đấy. Sự việc ở thung lũng Flower Nhất Trụ Kình Thiên bày mưu tính toán đã lâu. Tìm một cái cớ gây mâu thuẫn rồi dẫn dắt sự phân hóa lại các thế lực trong Mộng Đại Lục, lôi kéo Công hội Sa Mạc và Tơ Mềm cùng các game thủ có mặt gia nhập dưới trướng anh ta.

Như vậy thì cục diện song hùng tranh bá của Đế Diệu và Tinh Nguyệt sẽ bị phá vỡ, từ nay về sau sẽ bị thay thế bởi liên minh giữa các công hội. Kế hoạch này được sinh ra khi anh ta nhận thấy dù mình có cố gắng thế nào cũng không thể bành trướng công hội ngang tầm với Đế Diệu và Tinh Nguyệt. Kế hoạch đang từng bước tiến hành thuận lợi. Lợi dụng thù oán giữa Vua Sa Mạc và Diệu Minh, lợi dụng uất ức của Tinh Linh Hoa Hồng dành cho Lòng Son Chiếu Sử Xanh, sau đó vạch ra viễn cảnh tương lai tươi sáng để kết nối lợi ích các phe lại với nhau, như vậy một liên minh đã thành hình. Đương nhiên anh ta cũng rõ liên minh này hiện tại chưa được bền vững cho lắm, vì thế mới phải có một trận đánh lớn để ép các bên khẳng định lập trường, cũng chính là xâu những con châu chấu vào sợi dây chung để chúng không thể rời đi dù muốn hay không.

Nhất Trụ Kình Thiên tự tin nhìn quanh rồi cao giọng nói: “Đồng ý với ý kiến của tôi xin hãy vỗ tay.”

Bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay bất chợt vang lên.

Thật ra cách này là có tính toán. Trong đám khán giả có người của anh ta nhưng cũng có game thủ thật sự chỉ đến hóng chuyện. Người đồng ý giành vỗ tay trước, tiếng vỗ tay náo nhiệt sẽ tạo cảm giác tất cả đều đồng ý.

Nhưng con người chứ nào phải con rối.

Quan Miên càng không. Cậu giơ loa lên nói: “Tôi có đề nghị hay hơn.”

Nếu đã muốn phát triển thế lực trong Mộng Đại Lục đương nhiên Nhất Trụ Kình Thiên đã phải điều tra tình hình kỹ lưỡng. Anh ta cảm giác cái người tên Mộng Xuân Không Tỉnh này mạng lưới quan hệ không tệ. Ít ra Ám Hắc Đại Công, Tinh Phi Ngân đều thân với cậu ta. Theo anh ta đánh giá, Mộng Xuân Không Tỉnh có chút tài quản lý sổ sách nhưng người biết quản lý sổ sách nhiều lắm, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên có đến mấy kế toán nhưng leo lên được vị trí nguyên lão là phải xem level thế nào. Để một người mới vào công hội chưa được bao lâu lại chỉ level bốn mấy làm hội phó đúng là thất bại của Tinh Phi Ngân.

Nhất Trụ Kình Thiên nghĩ thì nghĩ nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Ừm, vậy hội phó Mộng Xuân nói xem thêm thế nào?” Mộng Xuân Không Tỉnh mới đứng ra nói giúp Công hội Đế Diệu, vì vậy anh ta khó tránh nhìn cậu bằng ánh mắt phiến diện.

Thật tế chứng minh anh ta không hề đánh giá sai. Quan Miên nói: “Tại sao anh không nhận Thùng Cơm Tăng Cơm Không Tăng Giá vào công hội?”

Nhất Trụ Kình Thiên ngẩn ra, “Hả?”

Quan Miên đáp: “Nhận anh ta vào công hội là muốn làm gì thì làm, đặt ra thêm mấy quy định cũng được, ví dụ như bạn gái của anh em trong công hội đều là chị dâu em dâu, không được xớ rớ. Nếu có người vi phạm sẽ phải chịu chặt tay chặt chân.”

Nghe vậy, Nhất Trụ Kình Thiên mặt tối sầm, “Cậu thấy có khả năng thực hiện à?”

Quan Miên nhìn anh ta đầy vẻ vô tội, “Tại sao không chứ?”

Nhất Trụ Kình Thiên nói: “Thùng Cơm Tăng Cơm Không Tăng Giá làm sao lại gia nhập vào công hội bọn tôi cho được?” Dưới tình hình bây giờ mà đâm đầu vào công hội bọn họ đúng là thèm bị đập.

Quan Miên nói: “Không phải là người của công hội các anh thì không thể miễn cưỡng họ vào công hội mình ư? Nếu vậy Thùng Cơm Tăng Cơm Tăng Cơm Không Tăng Giá giờ không thuộc Hắc Diệu Thạch nữa thì Diệu Minh làm sao bắt anh ta xin lỗi được?”

Nhất Trụ Kình Thiên vỡ lẽ, hóa ra cậu nói lòng võng nãy giờ là vì biện hộ cho Diệu Minh, sắc mặt anh ta bèn thay đổi, lạnh giọng nói: “Lúc Thùng Cơm Tăng Cơm Không Tăng Giá đi tán gái vẫn là hội phó Công hội Hắc Diệu Thạch, lẽ nào Diệu Minh không nên chịu trách nhiệm ư?”

Quan Miên nói: “Nhắc mới nói, tôi nhớ hồi đó Lạc Đà Lĩnh và Thiên Hoang Địa Lão lúc đánh lén Hắc Diệu Thạch vẫn là thành viên chính thức của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, vả lại còn không phải là đang tạm rời cương vị.”

Món nợ cũ này người có đầu óc đều biết là do Công hội Nhất Trụ Kình Thiên khơi mào, chẳng qua thực hiện không được gọn gẽ nên mới hỏng bét. Hiện tại nhắc lại quả là bất lợi với Nhất Trụ Kình Thiên. Anh ta trợn mắt gườm Quan Miên chằm chằm. Xưa nay anh ta chưa từng ghét một ai như vậy, Mộng Xuân Không Tỉnh đúng là khiến Nhất Trụ Kình Thiên chướng mắt vô cùng cực.

Ám Hắc Đại Công khoanh tay nói từ tốn: “Nếu ý kiến của khán giá không thể giúp đôi bên hòa giải, chúng ta có thể đánh đến khi nào hòa giải được mới thôi.”

Khán giả?

Mộng Xuân Không Tỉnh rõ ràng là nhân tình nhân ngãi của anh! Xem đám khán giả bọn họ chết hết rồi sao?

Tim Nhất Trụ Kình Thiên sắp vỡ ra vì tức, anh ta liếc mắt nhìn Vua Sa Mạc và Tinh Linh Hoa Hồng.

Vua Sa Mạc và Tinh Linh Hoa Hồng một nhìn đất một nhìn trời, rõ ràng không muốn nhúng tay vào chuyện này. Dù sao lần này Nhất Trụ Kình Thiên tìm lý do gây sự cũng là nhắc chuyện quá khứ, nhưng Diệu Minh lại xử lý quá nhanh gọn quá dứt khoát, vì vậy cái cớ ấy bắt đầu lung lay.

Nhất Trụ Kình Thiên hít thở thật sây, cố nuốt mấy lời chửi thề vào bụng. “Nếu đã muốn đánh thì không thể đánh nhau bừa bãi vậy được. Theo tôi nhớ thành trì của Công hội Hắc Diệu Thạch quy mô cũng kha khá rồi, chúng ta bắt đầu thành chiến đi!”

Thành chiến!

Không ít khán giả cảm thấy nhiệt huyết dâng trào!

Đến hiện tại, thành phố của các công hội đều đang lặng lẽ phát triển ở các mặt khác nhau, vì vậy chuyện có xây thành hay không với đa số game thủ cũng không liên quan tới mình, nhưng chiến tranh giữa các thành phố thì lại khác. Trong người các game thủ ít nhiều cũng có máu hiếu chiến, dù không thể tự lên sân khấu thì được đứng xem cũng không đến nỗi.

Bởi thế nên lá thư khiêu chiến này của Nhất Trụ Kình Thiên đều gợi lên hứng thú cho người chơi của Mộng Đại Lục. Có thể nói Mộng Đại Lục trong giây phút này đang ở trạng thái toàn dân chuẩn bị chiến đấu.

Sau đó, các công hội lớn lần lượt nhận được hàng ngàn đơn xin gia nhập.

Có điều trong khi những người chơi khác ngây ngất mê say vì thành chiến, Quan Miên cùng Ám Hắc Đại Công lại vô cùng bình tĩnh. Hai người họ đang ngồi bên bờ hồ Huyễn Cảnh bàn luận làm cách nào câu được nhiều cá trong thời gian ngắn nhất để nhanh chóng chấm dứt cái nhiệm vụ chán gần chết này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.