Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 133: Chương 133: Đối xử chân thành (thượng)




Giải quyết hiểu lầm, xóa bỏ hiềm khích.

Bạch Anh Tước liếc vội qua rồi đóng tập tin lại, sau đó mỉm cười nhìn Quan Miên nói: “Có phải em có việc muốn hỏi anh không?”

Quan Miên đang đợi Bạch Anh Tước hỏi trước, nghe vậy chợt ngẩn ra, “Cái gì?”

Bạch Anh Tước nói: “Anh và Cốc Thi Vận không có quan hệ gì cả.”

Quan Miên hoàn hồn, biết anh hiểu lầm tưởng mình hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ, “Tôi biết.”

Bạch Anh Tước hơi nhíu mày, sau đó lại thoải mái nói: “Đây là văn kiện nội bộ của Tập đoàn Du thị. Gần đây anh đang điều tra các hoạt động nội bộ của họ. Cuộc bầu cử chủ tịch ban chấp hành sắp tới, anh không cho phép họ tìm được bất cứ chuyện gì mang tính đột phá trong nội bộ bên mình. Tuy anh không biết vì sao chị ta lại giao cho anh, nhưng đúng là đã giúp anh một chuyện lớn.” Anh rút ổ cứng ra, đứng dậy bảo: “Hôm nay chắc em mệt lắm, em nghỉ sớm đi.”

Quan Miên hỏi: “Chuyện đột phá mà anh nói là chuyện gì?”

Bạch Anh Tước nói: “Ví dụ như lời đồn khiến cổ phiếu của Du Thị rối loạn.”

Quan Miên hỏi: “Chẳng phải anh từng bảo anh tin Du Hải Ba sẽ không tham nhũng sao?”

Bạch Anh Tước nói: “Động tay động chân trên phương diện tài vụ không nhất định là tham nhũng, anh chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng hơn thôi.” Thấy Quan Miên trầm mặt, anh nhịn không được bèn hôn lên mặt cậu, “Đừng lo.”

Quan Miên muốn che giấu sự lo lắng nên hỏi vặn lại anh: “Lo gì?”

“Việc công, việc tư.” Bạch Anh Tước tiện thể mổ nhẹ vào môi cậu một cái, đang định buông ra nhưng bất chợt bị Quan Miên giữ eo lại, kéo anh đến gần rồi hôn thật sâu.

Ngạc nhiên qua đi, Bạch Anh Tước lập tức giành lại quyền chủ động, hai người quấn quýt lấy nhau vô cùng kịch liệt.

Môi lưỡi giao nhau, hơi thở của hai người dần dần hòa quyện thành một.

Bạch Anh Tước đặt ổ cứng trên bàn, tay nhè nhẹ đặt lên lưng Quan Miên rồi từ từ nhích xuống.

Dưới mông chợt có cảm giác được vuốt ve khiến đôi con ngươi của cậu càng chìm đắm sâu lắng. Cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt của Bạch Anh Tước. Trong đôi mắt lúc thì bá đạo, khi lại dịu dàng, hoặc để lộ tình cảm nồng nàn kia vào lúc này chỉ tràn ngập dục vọng lõa lồ, dục vọng hướng về cậu.

Cả người cậu càng bị vuốt ve mạnh hơn. Quan Miên dần lui đến sát tường, lưng dán vào tường, bên tai cậu vang lên tiếng thở dốc dồn dập của Bạch Anh Tước.

Dục vọng cuồn cuộn sôi trào đứng trước giao lộ giữa nhẫn nại và giải thoát.

Anh đang chờ.

Quan Miên biết anh đang chờ quyết định của cậu. Bàn tay kia tuy luôn vẫn không ngừng khiêu khích chòng ghẹo nhưng rốt cuộc không vượt quá giới hạn cuối cùng.

“Hối lộ, có xem như chuyện mang tính đột phá không?” Quan Miên đột nhiên hỏi.

Bàn tay đặt ở eo cậu thoáng khựng lại, dục vọng từ từ lui đi, đôi mắt của Bạch Anh Tước dần trong trẻo trở lại, “Ai hối lộ?”

Quan Miên nói: “Đảng Cải cách.”

Bạch Anh Tước vỗ nhẹ vào mông cậu một phát, sau đó đứng thẳng dậy, cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi ra rồi ngồi lên bàn, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Em giải mã văn bản rồi à?”

Quan Miên đáp: “Ừ.”

Bạch Anh Tước nói: “Văn bản này dùng cách chuyển đổi AIES, về mặt lý luận có một trăm sáu mươi hai ngàn công thức giải. Nhưng khi bắt tay vào giải thật, những công thức này ảnh hưởng và thay đổi vị trí cho nhau càng cho ra nhiều công thức giả hơn. Dù có hai máy tính siêu cấp cùng giải không ngừng nghỉ cũng phải cần đến nửa tháng mới xong.”

Quan Miên rũ mắt.

Bạch Anh Tước nhìn cậu, mắt khẽ lướt qua dấu vết mình vừa để lại trên cổ cậu, trong đôi mắt anh thoáng hiện lên chút gì như là thất vọng. Anh đứng dậy, ngón tay gõ nhẹn lên bàn, “Anh đi trước, em ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”

Quan Miên nghe thấy tiếng chân anh từng bước một đi đến bên cửa, rồi đến tiếng mở cửa và đóng cửa lại.

Sau đó, cả căn nhà chỉ còn lại một sự tĩnh lặng. Những thức ăn còn thừa trên bàn, pháo hoa điện tử tiếp tục bắn lên ảnh ảo hình trái tim, ngoài việc thiếu mất một người, tất cả vẫn y như cũ.

Quan Miên chầm chậm đứng thẳng người lên, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Lúc cầm chiếc túi đựng rượu đỏ lên, cậu phát hiện bên trong còn thứ gì đó, lấy ra xem thử thì không ngờ là một hộp bao cao su. Màu hồng phấn, vô cùng mỏng nhưng đàn hồi đẳng cấp. Cậu nhớ rõ hiệu này, vì Kim Vũ Trụ một dạo thường lải nhải mấy câu quảng cáo của nó – Lửa tình đừng bao giờ cản, chỉ tổ khiến nó cháy mạnh hơn thôi.

Cậu lấy hộp ra nghịch một lúc rồi nhét đại vào túi, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Dọn dẹp xong đâu vào đấy, Quan Miên lấy đồ ngủ ra đi vào phòng tắm.

Làn nước ấm áp gột rửa cả người cậu, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh mình cùng Bạch Anh Tước quấn quýt lấy nhau, nào ngờ cơ thể lại có phản ứng. Cậu cúi đầu nhìn dục vọng của chính mình, lặng lẽ chỉnh nước nóng thành nước lạnh, cố gắng kìm chế dục vọng muộn màng trong cơn lạnh run lông tơ dựng đứng.

Mặc quần áo ngủ vào, cậu lại đứng trước gương để nhìn nhận lại bản thân giống như lần trước.

Dưới cổ còn để lại dấu vết rõ mồn một, cậu nhớ như in cái cảm giác đau đau lúc ấy. Vẻ mặt của cậu tuyệt đối không thể gọi là thoải mái, thậm chí còn đến mức ủ rũ. Cậu vuốt ve đôi mắt mình trong gương, bất giác chợt thấy nhớ Bạch Anh Tước.

Sự bất đắc dĩ của anh, sự thất vọng của anh, còn có… Sự bao dung của anh.

Gương mặt trong gương lập tức thay đổi, trong mắt lại là dịu dàng và áy náy.

Một cái tôi khác quá, nhưng sao cậu thấy vậy mới là đương nhiên.

Quan Miên chợt nhớ tới một câu khác của thầy mình. Chuyên gia phân tích số liệu chân chính không phải lúc nào cũng chỉ dựa vào số liệu, mà có thể dựa vào trực giác để phán đoán đúng sai. Nhưng ông cũng từng bảo, ranh giới giữa trực giác và ảo giác rất mong manh. Có đôi khi bạn tưởng mình đang dựa vào trực giác, nhưng đó chỉ viễn cảnh do suy nghĩ chủ quan của bạn vẽ ra, hoặc chỉ cần bạn nảy sinh hoài nghi với trực giác, nó sẽ biến mất ngay tức thì. Thế nên số lượng chuyên gia phân tích số liệu cao cấp vô cùng hiếm hoi, không chỉ bởi điều kiện IQ hà khắc mà còn đòi hỏi khả năng cảm giác mạnh mẽ trời sinh.

Chuyên gia phân tích số liệu cao cấp chưa bao giờ phạm sai lầm là không hề tồn tại. Nếu đạt được mức hoàn hảo không sai sót thì chẳng phải chuyên gia phân tích số liệu cao cấp nữa mà là thánh thần. Giữa chuyên gia phân tích số liệu cao cấp cùng trung cấp, sơ cấp, khác biệt lớn nhất ngoài trực giác nhanh nhạy hơn người ra, còn là sự tự tin khắc phục sai lầm ngay sau khi phạm lỗi.

Quan Miên nhìn bóng mình trong gương, tự hỏi: “Trực giác của mày là gì?”

Tin? Hay không tin?

Khóe miệng Quan Miên hơi hơi nhoẻn lên.

Trên lầu.

Tuyết Sơn nằm trên đùi Bạch Anh Tước, lười nhác nhìn chủ nhân đang nghiêm túc nói chuyện điện thoại.

“Không, không cần dùng máy tính siêu cấp của bộ phận đâu.” Bạch Anh Tước nói: “Lần trước điều tra đã khiến họ cảnh giác, nếu còn điều động máy tính thì họ sẽ phát giác ra ngay. Dùng mạng đi thuê máy tính siêu cấp của nước ngoài, gửi số liệu sang đấy bảo phân tích xong thì gửi kết quả về. Càng nhiều máy càng tốt.” Anh vừa gác điện thoại thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Tuyết Sơn lấy lại tinh thần đứng dậy, lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó nhìn thấy chàng thanh niên hễ gặp nó là trốn đang đi vào nhà.

“Làm phiền vài phút được không?” Quan Miên hỏi.

Bạch Anh Tước cười đáp: “Lúc nào cũng được.”

Quan Miên ngồi xuống sô pha. Cậu cần hoàn cảnh và tư thế tương đối thoải mái để che giấu sự mất tự nhiên của mình.

Bạch Anh Tước rót cho cậu ly nước ấm.

Quan Miên khẽ nhấp một ngụm rồi mới nói: “Tôi từng nhìn thấy văn bản Cốc Thi Vận giao cho anh, đó là biên bản ghi chép đút lót hối lộ trường kỳ. Người đút lót là Đảng Cải cách.”

Sắc mặt Bạch Anh Tước trở nên nghiêm trọng.

Quan Miên nói: “Nếu tôi đoán không sai, trong tay anh chỉ nắm một phần trong toàn bộ bản ghi chép của Đảng Cải cách mà thôi, chủ yếu ghi lại cách vận hành và hướng hoạt động tài chính của Du Thị trong quá trình hối lộ.”

Bạch Anh Tước dựa vào sau sô pha, nhìn Quan Miên một lúc lâu mới nói: “Em nghi ngờ Tập đoàn Thịnh Anh cũng có tham gia?”

“Trong ghi chép không có số liệu của Tập đoàn Thịnh An.” Quan Miên chậm rãi nói hết rồi uống thêm một ngụm nước ấm.

Bạch Anh Tước hỏi: “Đây là nguyên nhân em lựa chọn thẳng thắn với anh?”

Quan Miên ngẩng đầu nhìn anh.

Bạch Anh Tước nói rất thản nhiên nhưng sự bình tĩnh trong mắt anh lại như cảnh trời quang trước cơn giông bão.

Quan Miên từ tốn nói: “Tôi lựa chọn thẳng thắn với anh là vì… Anh là bạn trai của tôi, là người thân nhất trên đời của tôi. Trước kia đúng là tôi từng nghi ngờ anh, bởi với theo góc độ của chuyên gia phân tích số liệu đánh giá, anh quả là đáng ngờ.”

“Vậy nên kết quả là câu trước của em đã đánh bại câu sau của em?” Bạch Anh Tước bình tĩnh hỏi.

Quan Miên đáp: “Tôi tin vào trực giác và lựa chọn của mình.”

Dường như Bạch Anh Tước đã vừa lòng hơn đôi chút, anh hơi chồm về trước, nhìn thẳng vào mắt cậu rồi nói từng chữ một: “Tập đoàn Thịnh Anh không hề liên quan.”

Quan Miên chợt thấy đôi vai nhẹ nhõm, cả người bấy giờ mới được thả lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.