Edit: Aoi Tetsu
Vụ án lễ cưới giết người rốt cục có một kết thúc, mà dư âm dưới sự thôi thúc của truyền thông thật lâu chưa ổn định. Sau đó không ít phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết đều nhắc tới điều khiển dao giết người, đủ thấy ảnh hưởng sâu sắc.
Bạch Anh Tước cũng chú ý đến phần sau, bất quá anh chú ý chính là Cúc Dương có đúng như ông ta nói hủy bỏ quỹ bí mật hay không và sau khi Văn Hạc ra nước ngoài có không hề hoạt động hay không. Đối với việc này, Bạch Lữ Thị ngược lại rất yên tâm.”Ta biết Văn Hạc nhiều năm như vậy, ông ta trước đây là loại người nào bây giờ lại là loại người nào, ta biết rất rõ. Yên tâm, Văn Hạc trước kia sẽ không làm chuyện trái với nguyên tắc, Văn Hạc bây giờ sẽ không làm chuyện trái với lợi ích. Ông ta trước khi đi tặng không ít lễ vật kéo không ít quan hệ, còn gửi người mang theo vật cũ cho ta, có thể thấy rõ không hoàn toàn hết hy vọng. Để về sau có thể thuận lợi trở về, ông ta nhất định sẽ giấu tài, không cần lo lắng ông ta sắp tới sẽ có động tác gì.”
Bạch Anh Tước biết Bạch Lữ Thị xem người cực chuẩn, lúc này mới yên lòng.
Việc liên quan đến quỹ bí mật đã lắng xuống, kế hoạch đấu thầu thành không trung lại trở nên càng khó khăn. Vấn đề cũng không phải nảy sinh ở trên người Tập đoàn Thịnh An. Cổ phiếu của tập đoàn Thịnh An sau khi xuống dốc nhất thời lập tức tăng trở lại, có chuyên gia giải thích loại hiện tượng này là xuất phát từ tâm lý thông cảm của cổ dân (1) đối với Bạch Anh Tước gặp phải tai họa. Đương nhiên, phần lớn cổ dân đều dùng hai chữ miêu tả giải thích của chuyên gia —— đánh rắm (nói xạo, thúi lắm =))))).
(1) cổ dân: có hai nghĩa, một là người đầu tư/ người chơi cổ phiếu, hai là cổ đông
Vấn đề thật sự làm người lo lắng là đảng Cải Cách. Giống như kế hoạch đấu thầu của chính phủ vậy, tác dụng của đảng phái và sức ảnh hưởng là rõ như ban ngày. Đảng Cải Cách vốn cùng hai chính đảng khác thế lực ngang nhau, bây giờ lại thấp hơn một đầu, lòng tin của quần chúng đại biểu đối với cổ phiếu của đảng Cải Cách cũng giảm xuống đến lợi hại. Cúc Dương bảo thư ký nói bóng gió Bạch Anh Tước đảng Cải Cách đang qua cửa ải khó, lần đấu thầu này chỉ sợ khó có thể xuất lực, bảo anh có chuẩn bị tâm lý. Chuyện này có nghĩa là, Tập đoàn Thịnh An sắp đứng trước hai lựa chọn, một là một mình cố gắng, thua nhiều thắng ít, hai là tìm kiếm đồng bọn hợp tác cường đại hơn, mà dùng tình cảnh trước mắt của Tập đoàn Thịnh An, nếu như tìm tới đồng bọn mạnh mẽ hơn, sẽ chỉ làm bọn họ xuất hiện với vị trí yếu thế trong lúc hợp tác.
Thế nhưng Bạch Anh Tước vẫn chưa biểu lộ ra bất kì lo lắng nào đối với chuyện này, thậm chí dùng lùi ngày giao bản kế hoạch lại làm lí do, không cho phép Quan Miên mang thương làm việc.
Cùng với động tác của các đối thủ khác càng ngày càng thường xuyên, ngoài Tôn Chí Hồng và Đặng Viên ra rất nhiều người đều ngồi không yên, đặc biệt là Bạch Anh Tước mấy ngày này lại bắt đầu ở nhà xử lý giấy tờ, không xuất hiện ở công ty nữa. Quan Miên hầu như mỗi giờ đều có thể nghe được một hồi chuông điện thoại.
“Tôi phải viết xong bản kế hoạch.” Ngón tay Quan Miên gõ lên tủ đầu giường.
Tuyết Sơn ngủ ở trên dùng đầu cọ cọ tay cậu.
Quan Miên rụt tay về. Trải qua những ngày này sớm chiều ở chung, cậu cơ bản đã có thể thích ứng với Tuyết Sơn thỉnh thoảng mà xuất hiện ở trong phạm vi hoạt động của cậu, duy nhất khiến cậu cảm thấy không thích ứng chính là Tuyết Sơn dường như đem tay cậu coi như khăn tay, thường xuyên cọ chút nước mắt và vụn đồ ăn vặt trên mu bàn tay cậu.
Bạch Anh Tước cười tủm tỉm đưa khoang trò chơi kiểu tai nghe giản dị lên, “Chơi chút trò chơi, thời gian rất nhanh sẽ trôi qua.”
Quan Miên thản nhiên liếc nhìn anh.
Bạch Anh Tước nói: “Công việc chờ em khỏi bệnh rồi muốn làm sao thì làm vậy.”
Quan Miên nói: “Thân thể của tôi tôi chịu trách nhiệm.”
Bạch Anh Tước cầm lấy tay cậu, dùng cằm cọ cọ nói: “Tôi cũng có phần.”
Quan Miên nói: “Vậy thân thể của anh tôi có phần không?”
Bạch Anh Tước dị thường hiểu ý hỏi: “Em muốn đánh nó thế nào? Ở trong phạm vi bình thường, tôi có thể làm giùm.”
Quan Miên trầm ngâm hồi lâu nói: “Dưới tình huống bình thường, tôi tuyệt đối sẽ không sử dụng một chiêu này, bởi vì tôi cảm thấy rất ngây thơ. Bất quá dựa vào phân tích tình huống trước mắt, tôi thấy rằng cần phải sử dụng.”
Bạch Anh Tước nhướng mày.
“Tôi nhịn ăn biểu tình.” Quan Miên mặt không chút thay đổi nói.
Bạch Anh Tước ngơ ngác, bật cười nói: “Em sẽ không nghiêm túc đi?”
Quan Miên nói: “Loại cách làm yếu kém này, nếu không phải nghiêm túc, tôi tuyệt đối sẽ không nói.”
Kỳ thực Bạch Anh Tước cũng rất rõ ràng điểm này, nhưng dường như vẫn không có biện pháp đem Quan Miên liên hệ tới nhịn ăn biểu tình, “Vậy em định bỏ một loại đồ ăn nào? Tôi nghĩ xem có vật gì thay thế hay không.”
Quan Miên nói: “Trước mắt quyết định là hết thảy đồ ăn thể rắn, dưới điều kiện cần thiết, để tăng nhanh hiệu quả của nhịn ăn biểu tình, tôi sẽ cân nhắc thêm thể lỏng vào.”
Bạch Anh Tước cười khổ nói: “Lúc trước tôi làm sao không có cách nào em như thế kính cương ái nghiệp.”
(白英爵苦笑道:“我之前怎么没办法你这么敬岗爱业。”)
Quan Miên nhíu mày nói: “Đây xem như là khuê oán?”
Bạch Anh Tước tự giễu nói: “Lạc thú khuê phòng có thể êm tai một chút hay không?”
Quan Miên nói: “Bản kế hoạch của tôi…”
Bạch Anh Tước thở dài nói: “Người anh ở ngay trước mặt em, muốn dùng thì dùng, không cần nhọc nhằn khổ sở mà viết.”
“Này hình như không hợp quy củ.”
“Ai đó khiến chúng ta mới vừa kết hôn liền náo động đến tận trên đầu đề tờ báo, những người khác ước ao không được.” Bạch Anh Tước kéo ghế tựa qua ngồi xuống, nhún vai nói, “Bắt đầu đi.”
Quan Miên nói: “Dùng thực lực trước mắt của Tập đoàn Thịnh An mà nói, muốn bắt được kế hoạch thành không trung, nhất định phải mời một cái ngoại viện (2) mạnh mẽ quyền lực. tác dụng lớn nhất của cái ngoại viện này không phải cung cấp tài chính, mà là tăng mạnh sức nặng trúng thầu! Tuy rằng đấu thầu sẽ là công khai, nhưng cho điểm chính là chính phủ và chuyên gia, chính phủ chiếm điểm số rất lớn. Thực lực đấu thầu của mấy nhà tập đoàn đều không yếu, ở trên chỉ tiêu cứng nhắc rất khó phân thắng bại, lúc này chính phủ chính là nhân tố quyết định.
(2) ngoại viện: viện trợ từ bên ngoài
Làm sao dưới điều kiện tiên quyết không hối lộ giành được sự đồng ý của chính phủ là một cái chuyện rất có trí khôn. Ở trong quan niệm ngay lập tức (在当下观念里), chỉ cần không trái với đại nguyên tắc đại tiền đề, cùng đảng phái giúp đỡ cho nhau được cho là bình thường, dù sao đảng phái có thể giúp đỡ thành công cũng gián tiếp chứng minh sự hùng mạnh của đảng phái.
Bạch Anh Tước nói: “Em vừa ý ai?”
Quan Miên nói: “Vốn là, tập đoàn Tinh Thần là một đối tượng hợp tác không tồi.”
Bạch Anh Tước ôm ngực nói: “A, vốn là?”
“Số định mức chiếm giữ ở trong chính phủ của chính đảng nơi tập đoàn Tinh Thần không lớn bằng đảng Cải Cách, cho dù hợp tác, cũng sẽ càng nhân nhượng anh, cho nên nói không tồi.”
“Nếu như tổng giám đốc của bọn họ không phải Đoạn Thiều Tinh… Càng không có trở ngại.”
Quan Miên nói: “Bất quá bây giờ có đồng bạn càng tốt hơn.”
Bạch Anh Tước cảm thấy hứng thú nhìn cậu, “Ồ?”
“Tập đoàn năng lượng Tấn Mãnh.” Quan Miên nói, “Tôi mấy ngày trước xem tin tức, dây xích tài chính của bọn họ xuất hiện vấn đề, đang tìm kiếm sự trợ giúp của các xí nghiệp khác.”
Bạch Anh Tước nở nụ cười, “Tôi vừa khéo nhiều tiền đến mức lừa không hết.”
Quan Miên nói: “Tập đoàn Tấn Mãnh từ trước đến nay là được chính phủ coi trọng, nếu có thể kiểm soát một phần cổ phần của bọn họ lại còn hợp tác, như vậy hi vọng đấu thầu thành công liền lớn rồi. Chi tiết thao tác cụ thể tôi sẽ dùng bản kế hoạch nói rõ.”
Bạch Anh Tước cười không nói.
Quan Miên híp mắt quan sát anh một hồi, “Lần trước Tôn Chí Hồng đóng kín cửa lại cùng anh nói chuyện, nói chính là chuyện này.”
Bạch Anh Tước sảng khoái thừa nhận, nói: “Dây xích tài chính của tập đoàn Tấn Mãnh không phải gần đây mới xuất hiện vấn đề, mà cố vấn Tôn giúp bọn họ đem vấn đề phơi bày ra.”
Quan Miên nói: “Vậy mục tiêu của anh không chỉ là đầu tư.”
Bạch Anh Tước cười nói: “Cổ phần khống chế (3) thích hợp.”
(3) cổ phần khống chế: nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định, khống chế các nghiệp vụ trong công ty
Quan Miên giơ tay điều chỉnh gối xuống, nhắm mắt lại.
Bạch Anh Tước kinh ngạc nói: “Em… Tức giận?” Ở trong sự nhận thức của anh, Quan Miên tuyệt đối sẽ không vì loại chuyện như vậy mà tức giận. Trên thực tế, rất nhiều lúc anh đều cảm thấy thất bại nho nhỏ đối với lý trí hầu như không có tình người của Quan Miên, nhưng rất nhanh anh lại thích phải loại lý trí này. Bởi vì gần đây anh phát hiện lý trí của Quan Miên hình như đối với mình càng ngày càng không có tác dụng, nhưng hiệu quả đối với người khác tốt trước sau như một.
“Không.” Quan Miên hai tay xếp chồng ở trước ngực, “Nói tới quá lâu, mệt.”
Bạch Anh Tước nói: “Không bằng bàn bạc du lịch sau tuần trăng mật?”
Quan Miên nói: “Không bằng đi thành phố A.”
“Em chắc chắn chứ?” Bạch Anh Tước cau mày.
Quan Miên nói: “Tiện thể nhìn địa thế của thành không trung tương lai.”
“… Cho nên tôi mới muốn xác định lại một chút.” Bạch Anh Tước đột nhiên rất hối hận, sớm biết hôm nay, e rằng lúc trước anh nên sai bộ bảo an nghĩ trăm phương ngàn kế mà giữ cậu lại, ít nhất đối với công việc không thích, Quan Miên vẫn rất qua loa cho có.
Động tác của Tập đoàn Thịnh An đến cùng vẫn để cho người khác nhìn thấu manh mối.
Tập đoàn Tấn Mãnh thành cái tiêu đề loại thớt gỗ thịt cá (4) làm người nghe kinh sợ ở trong một đống loại đề tài tịch dương (5) ẩn tình vụ án hôn lễ giết người mở một đường máu, một lần nữa hấp dẫn ánh mắt độc giả, cũng một lần nữa đem Bạch Anh Tước tập đoàn Thịnh An đưa lên sân khấu của người quen chú ý.
(迅猛集团成砧板鱼肉等耸人听闻的标题在一堆婚礼杀人案隐情等夕阳话题中杀出一条血路,重新吸引读者的眼球,也重新将盛安集团白英爵送上了熟人瞩目的舞台。)
(4) thịt cá: ngư nhục – coi người như cá thịt, ví với sự đàn áp đẫm máu.???
(5) kiểu như đề tài sau khi chuyện đó xảy ra???
Bất quá loại chú ý này ngược lại càng giống như tạo thế. Ngay khi ngày nào đó bác sĩ tuyên bố Quan Miên hoàn toàn khỏi bệnh, tập đoàn Thịnh An cùng tập đoàn Tấn Mãnh rốt cục kết thúc cục diện lôi lôi kéo kéo ám muội, cũng mua thành công.
Sau đó không bao lâu, tập đoàn Thịnh An một lần hành động đấu thầu thành công, giành được quyền mở rộng xây dựng thành không trung.
Thời điểm đến cuối năm.
Cảm giác như A Miên là đứa con tuổi dậy thì nhịn ăn để chống đối lại ba mẹ í, mặt lạnh mà làm mấy chuyện này manh chết =))))))))))))) Thiệt ra, mình muốn đổi xưng hô thành anh – em mà vẫn chưa đến thời điểm thích hợp với lại sợ làm mất cái sự nạnh nùng của A Miên, nhưng mà anh – em rất tình củm đọ Test thử nè =)))))))
[“Em phải viết xong bản kế hoạch.” Ngón tay Quan Miên gõ lên tủ đầu giường.
Bạch Anh Tước nói: “Công việc chờ em khỏi bệnh rồi muốn làm sao thì làm vậy.”
Quan Miên nói: “Thân thể của em em chịu trách nhiệm.”
Bạch Anh Tước cầm lấy tay cậu, dùng cằm cọ cọ nói: “Anh cũng có phần.”
Quan Miên nói: “Vậy thân thể của anh em có phần không?”
Bạch Anh Tước dị thường hiểu ý hỏi: “Em muốn đánh nó thế nào? Ở trong phạm vi bình thường, anh có thể làm giùm.”
Quan Miên trầm ngâm hồi lâu nói: “Dưới tình huống bình thường, em tuyệt đối sẽ không sử dụng một chiêu này, bởi vì em cảm thấy rất ngây thơ. Bất quá dựa vào phân tích tình huống trước mắt, em thấy rằng cần phải sử dụng.”
Bạch Anh Tước nhướng mày.
“Em nhịn ăn biểu tình.” Quan Miên mặt không chút thay đổi nói.]
Mặc dù rất muốn chạy một mạch hoàn truyện luôn mà khổ cái bữa thứ 4 đi học ngoại khóa, giờ cả tổ phải làm bài thu hoạch thứ 4 tuần sau nộp và mình là tổ trưởng hụ hụ:<<<< Ráng níu kéo thời gian làm thêm chương này nữa rồi mới làm bài =))))))))
P/s: Hôm bữa vào nhà Người Nào Đó thấy chị í đã quay trở lại rồi, tốc độ của chị í rất nhanh, biết đâu mình làm bài xong chị í đã hoàn rồi thì sao nhỉ =))))))))))))))))))))