Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 138: Chương 138: Không có ý tốt (hạ)




Tiếu lý tàng đao, binh đến tướng đỡ.

Bạch Anh Tước cứ thế chờ cậu tan ca, sau đó hai người đi mua đồng hồ mới, ghé vào siêu thị bổ sung thực phẩm rồi về nhà. Tất cả đều như cũ, nhưng hình như có chút gì đó khác xưa.

Chẳng hạn như sự tiếp xúc thân cơ thể có lúc hữu ý, có khi vô tình.

Trước đó tuy hai người đều không né tránh đụng chạm da thịt nhưng cũng chưa đến mức chủ động gần gũi. Còn hiện tại không biết bị bầu không khí làm ảnh hưởng hay tâm lý có thay đổi, dù đi mua đồ cũng kè kè bên nhau hiếm khi tách ra, vậy nên thời gian đi dạo trong siêu thị cũng dài thêm gấp đôi, lúc về tới nhà thì trời đã chập tối.

Bạch Anh Tước làm cơm chiên hải sản, mùi vị tạm chấp nhận được. Tất cả nài năng nấu nướng của anh hình như đều dành trọn cho món beefsteak.

Dùng xong cơm tối, Quan Miên ở lại dọn dẹp, Bạch Anh Tước lên lầu cho mèo ăn rồi gặp lại trong game.

Cuộc sống hài hòa bình yên gần như khiến Quan Miên quên hết mọi phiền não trong thực tế, lần đầu tiên thật sự tận hưởng cuộc sống của bản thân.

Sau khi vào game, Bạch Anh Tước vẫn đeo mặt nạ như cũ. Vì lão Mã Lão K không lên nên họ đành chọn người chơi ngẫu nhiên để tổ đội.

Lần này số khá đỏ, bạn cùng đội rất mạnh.

Bạch Anh Tước và Quan Miên yên phận ngồi im làm lính lác, hoàn toàn không có ý định vượt quyền.

Vì khá ăn ý nên chẳng cần phải giao tiếp nhiều. Họ chơi liền tù tì ba ván vẫn không ai bỏ đi.

Đến ván thứ tư, Bạch Anh Tước dùng mắt ra hiệu cho Quan Miên, hai người đồng loạt rút đội, không bao lâu sau thì gặp Lòng Son Chiếu Sử Xanh trong phòng chờ. Quá lâu không gặp, Quan Miên lúc nhìn thấy anh ta thì hơi ngây ra rồi mới chào hỏi sau.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Cậu biết cách liên lạc với Tội Lỗi Quá Xá không?”

Quan Miên lắc đầu đáp: “Cậu ấy làm sao?”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Cậu ta quấy nhiễu tôi.”

Quan Miên: “…”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Anh chuẩn bị lấy thân báo đáp hở?”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Tôi không muốn đánh nhau với Tinh Phi Ngân.”

Quan Miên chợt bảo: “Không biết.”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh kể ra một hộp thư, một số điện thoại và một số bàn. “Ba cái đều xài được.”

Bạch Anh Tước hỏi: “Không vội thì cùng chơi vài ván đi?”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Đang đánh thành chiến, tôi phải về tham gia.”

Quan Miên cảm thấy khá phục anh ta. Không phải phục anh ta có tinh thần chuyên nghiệp mà phục vì vào lúc thế này, anh ta còn có thể bình tĩnh trơ mắt nhìn thời gian trôi qua.

Bạch Anh Tước cười bảo: “Anh định quay lại làm một bài phát biểu khen ngợi thắng lợi sau cuộc chiến rồi logout à?”

Lòng Song Chiếu Sử Xanh đáp: “Đằng nào chả thua.”

Bạch Anh Tước ngẩn ra rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Tôi phát hiện sau khi có tấm gương để noi theo, trốn tránh trách nhiệm hóa ra cũng chẳng phải khó thực hiện cho lắm.”

“Là có tấm gương để noi theo hay là có người yêu rồi?” Bạch Anh Tước cười cười.

Trong mắt Lòng Son Chiếu Sử Xanh hiện lên chút gì không thoải mái nhưng chỉ nhoáng qua, nếu Quan Miên không quan sát anh ta chắc đã chẳng thể nhận ra. Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhanh chóng trở lại bình thường, hờ hững nói: “Đối phương thua.”

Bạch Anh Tước đáp: “Không bao lâu sau chúng ta lại có thể sánh vai nhau giữa dải ngân hà rồi.” Anh vừa nói vừa cố ý nhìn Quan Miên một cái.

Quan Miên không nói gì.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhanh chóng rời đi. Tuy ngoài mặt anh ta nói nhẹ nhàng là thế nhưng trong lòng vẫn không bỏ được thành chiến.

Cân nhắc đến vấn đề sức khỏe của Quan Miên, Bạch Anh Tước không chơi tiếp nữa mà giục cậu cùng logout.

Bước ra khỏi buồng game, Quan Miên liếc thấy Bạch Anh Tước đang nhìn cậu với ánh mắt chờ mong.

“Anh mua đồng hồ rồi.” Bạch Anh Tước nói đầy hàm ý.

Quan Miên chậm chạp ậm ừ và đứng dậy.

Bạch Anh Tước quyết định ám chỉ rõ hơn tí nữa, “Nhưng thiếu một người cùng ngắm.”

Quan Miên đến trước máy tính tạo đại một tài khoản mới viết thư cho Tội Lỗi Quá Xá. Nhắc mới nói, Tội Lỗi Quá Xá chính là người bạn thân thiết nhất của cậu trong game. Quan hệ giữa cậu và Bản Chất Minh Mẫn không chỉ giới hạn trong game mà đã dây dưa cả ngoài đời thực, vậy nên không tính. Lúc muốn đi cũng nên thông báo cho cậu ta một tiếng, dù cậu ta đã nhập học rồi.

Còn về lý do tại sao viết thư chứ không gọi điện chính là vì viết thư ngắn gọn hơn nhiều, ví dụ như bây giờ. Quan Miên viết email với nội dung như sau:

“Thời gian quen cậu tuy ngắn nhưng vui, giữ sức khỏe.”

Về phần sau khi nhận được email Tội Lỗi Quá Xá có thấy vui không thì chưa biết, nhưng có thể khẳng định thời gian cậu ta đọc xong bức thư này rất ngắn.

Bạch Anh Tước nhìn cậu ngẩng đầu lên thì cười bảo: “Anh lên lầu. Chúc em ngủ ngon.” Nói xong còn chưa đi ngay mà vẫn trù trừ ở đó.

Quan Miên nhìn anh rồi gật đầu, “Ngủ ngon.”

Hai người đứng cách nhau một cái bàn, cứ thế nhìn nhau năm giây, cuối cùng Bạch Anh Tước chủ động rời đi.

Đợi cửa đóng lại, Quan Miên mới tắt máy vào phòng ngủ mở tủ quần áo rồi trầm ngâm.

Bạch Anh Tước ám chỉ đơn giản nhưng rõ ràng, chẳng phải cậu không hiểu nhưng vẫn theo thói quen cân nhắc và phân tích kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định. Nói gì đi nữa những chuyện xảy ra gần đây càng ngày càng có xu hướng đi ngược lại với thói quen cũ của cậu, khiến cậu cảm thấy bỡ ngỡ, xa lạ.

Thời buổi bây giờ ở chung nhà không phải là chuyện quyết định phương hướng cuộc đời. Nó chỉ như một chiếc nhiệt kế để cập nhật nhiệt độ trong nhà. Nếu quá nóng hoặc quá lạnh không thích hợp cho việc sống chung thì người trong nhà sẽ dọn đi.

Quan Miên ý thức được mình không phải lo vấn đề nhiệt kế mà là không muốn dọn ra. Nếu không dọn vào thì chẳng cần dọn ra. Chưa bao giờ đạt được thì không cần phải sợ mất đi. Có rất nhiều người cảm thấy nếu đã thế thì tại sao không dọn vào luôn, cùng lắm cũng chỉ vậy thôi. Nhưng thực tế lại không như vậy, đạt được rồi mất đi vốn không hề giống với việc chưa từng đạt được. Ít ra về mặt tâm lý là khác nhau.

Tình cảm của cậu và Bạch Anh Tước chỉ mới có khởi sắc, có lẽ nó đã nảy mầm từ lâu nhưng đến ngày hôm nay, nó vẫn chỉ như một cây non cần được che chở. Muốn trưởng thành không chỉ đòi hỏi ánh nắng mà còn cả nước.

Nếu nắng quá gắt hoặc nước quá nhiều, nó sẽ chết non.

Cảm tình của cậu và Bạch Anh Tước mỗi ngày một tăng là bởi cả hai duy trì không gian độc lập cho đối phương cả về mặt tư tưởng lẫn sinh hoạt. Một khi sự riêng tư này biến mất, chẳng hạn như khi phòng ngủ của cậu và phòng ngủ của Bạch Anh Tước có cầu thang thông với nhau, cậu chẳng dám khẳng định tình cảm có được hâm nóng hay chỉ dừng chân tại chỗ.

Cậu lại bắt đầu phải cân nhắc thiệt hơn.

Lần đầu tiên Quan Miên cảm thấy làm chuyên gia phân tích số liệu thật mệt mỏi. Nếu là võ sĩ quyền Anh, có lẽ những thứ cậu phải suy nghĩ là đường lối tấn công hoặc phòng thủ của mình. Nếu là người chơi cờ, thứ cậu cần phải suy nghĩ cũng là đường lối tấn công nhưng của người khác, và mình nên phòng thủ thế nào. Nhưng cậu là chuyên gia phân tích số liệu, vì vậy cậu tốn cả buổi trời đứng đây chỉ để suy xét mỗi việc phòng thủ hay tấn công.

Trong tủ chỉ có lèo tèo dăm ba bộ quần áo bao gồm cả đồ ngủ.

Với quần áo cậu chỉ có hai yêu cầu là chỉnh chu và ấm áp, còn kiểu dáng ra sao cậu xưa nay không để ý. Giờ nghĩ lại hình như mới thấy Bạch Anh Tước là người rất đặt nặng vấn đề quần áo. Tuy phần lớn thời gian anh đều mặc màu đen nhưng kiểu dáng khác nhau, ngẫm kỹ có vẻ chưa bao giờ trùng. Nói vậy tủ quần áo của Bạch Anh Tước rất lớn, không biết mình dọn qua có đủ chỗ hay không. Hay cậu mang ít đi một tí…

Một phút hoàn hồn sau đó, Quan Miên mới nhận ra mình bất giác đã quyết định xong mang bộ nào, bỏ bộ nào.

Mười phút sau, Bạch Anh Tước nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, vội vã từ phòng tắm đi ra thì nhìn thấy Quan Miên đang mở cửa vào nhà.

Quan Miên thản nhiên nhìn Bạch Anh Tước đang phủ trong bọt trắng, “Đừng để rơi xuống sàn.”

Bạch Anh Tước mỉm cười, đang định quay vào phòng tắm thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh thuận tay bắt máy, nụ cười lập tức cứng đờ, trên mặt nhoáng lên vẻ xấu hổ.

Quan Miên cầm quần áo đứng đợi.

Bạch Anh Tước chỉ về hướng tủ quần áo, miệng ậm ờ trả lời điện thoại.

Quan Miên xoay lưng đi vào phòng ngủ và mở tủ ra…

Xem ra ban nãy quyết định giảm thiểu số lượng quần áo của mình là vô cùng sáng suốt, Quan Miên loay hoay tìm chút chỗ trống trong mớ quần áo đồ sộ của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.