Tấn công đóng giữ, phòng thủ rút lui.
Ngày hôm sau lên mạng, Quan Miên không vào Mộng Đại Lục mà đi chơi một ván cờ mù.
Vì chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của quân cờ nên chẳng có mấy điều kiện để tính toán, việc chủ yếu cần suy nghĩ chính là sau khi đối phương ra cờ, mình nên lật quân ngay bên cạnh hay xa một tí. Phần lớn thời gian cậu cứ mù mịt.
Mù mịt cũng có những cái hay của mù mịt.
Chơi được hơn tiếng đồng hồ, Quan Miên phát hiện thời gian suy nghĩ của mình mỗi lúc một ngắn đi, còn thời gian dựa vào trực giác lại dài ra đáng kể.
Quan Miên lại thắng một ván cờ mù, miệng khó tránh nhếch khẽ. Tiêu khiển thư giãn kiểu này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ hay của nó.
Sau khi thắng liền năm ván, những phiền muộn chồng chất trong lòng cậu vơi đi khá nhiều. Cậu rời khu vực chơi cờ mù để vào Mộng Đại Lục. Vẫn là bốn tiếng liên tục làm khổ sai, vẫn không gặp Bản Chất Minh Mẫn. Gần đây cơ hội cậu gặp được Bản Chất Minh Mẫn vô cùng ít ỏi, thỉnh thoảng chạm mặt cậu lại phát hiện anh ta trông có vẻ mất tinh thần. Sắc mặt trong game chỉ mang tính chất tham khảo lượng máu, vì vậy trạng thái tâm lý ngoài đời đương nhiên không thể dựa vào sắc mặt trong game để phán đoán.
Quan Miên thử hỏi anh ta vài lần nhưng anh ta đều qua loa cho qua chuyện, sau đó cậu cũng không hỏi nữa. Dù là bạn bè nhưng cậu không thích ép buộc ai chuyện gì.
Lao động khổ sai xong cậu liền logout ăn cơm, sau đó vào game ghé sang công hội.
Bầu không khí trong công hội đang khá vui vẻ, ai nấy đều sôi nổi bàn luận chuyện thu thuế tiểu trấn.
Quan Miên kéo bảng điều khiển ra xem, phát hiện nhiệm vụ xây trấn của công hội đã hoàn thành, bây giờ đang vào giai đoạn làm nhiệm vụ phụ. Lẽ nào Tinh Phi Ngân hết chịu nổi ngày nào cũng bị Bị Thịt Rỗng cù nhây nên hoàn thành nhiệm vụ quách luôn cho rồi?
Cậu đi đến Đệ Nhất Thôn Trang, quả nhiên nhìn thấy Bị Thịt Rỗng chạy như bay ra đón, “Anh nhìn thấy chưa? Nhiệm vụ xây trấn hoàn thành rồi!”
Quan Miên khoanh tay đáp: “Đã tìm được cách hoàn thành nhiệm vụ phụ chưa?”
Bị Thịt Rỗng vỗ ngực bảo: “Yên tâm, em huy động hết tất cả những người có thể huy động vào làm nhiệm vụ rồi. Chỉ cần tiêu tiền thôi mà, level 0 cũng tiêu được đúng không. Chẳng phải có nhiều người mới sinh ra ở thôn Đệ Nhất của tụi mình lắm à? Đến lúc đó tụi mình cứ chuyển tiền cho họ rồi nhờ họ tiêu giùm.”
Quan Miên bĩu môi.
Cũng chính là kế hoạch của công ty game, họ muốn mượn tay game thủ để thúc đẩy kinh doanh trong game đây mà. Rõ ràng họ biết game thủ tự do không theo nhà nào vốn ít, muốn hoàn thành nhiệm vụ thu thuế này chỉ có thể dựa vào cách khai thác game thủ mới, khéo léo ngụy trang lớp vỏ bán hàng đa cấp.
“À phải, hồi nãy hội trưởng có ghé, làm nhiệm vụ xong rồi đi. Anh ấy bảo những việc còn lại cứ nghe lời anh.” Bị Thịt Rỗng nói.
Quan Miên nhìn cậu ta với vẻ mặt như đang cười, nhưng lại không phải cười, “Chẳng phải cậu hoàn thành tốt hết rồi à?”
Bị Thịt Rỗng gãi đầu, “Cũng kha khá. À mà,” Cậu ta đột nhiên hạ giọng, “anh còn nhớ mấy người đến gây rối lần trước không? Có phải họ quen hội trưởng không anh?”
Quan Miên nói: “Đừng nói cậu tính lôi cả họ vào đấy nhé?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Không thì phí của giời. Dù sao có phải tiền của họ đâu, cứ xem như xin lỗi vì chuyện lần trước cũng được.”
Quan Miên nói: “Cậu có thể nói thẳng với hội trưởng.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Phải nói chứ, nhưng trước khi nói ít ra cũng phải hiểu rõ đầu đuôi chứ. Anh biết họ là ai không?”
Dù biết Quan Miên cũng không định cho cậu ta hay. Vì vậy cậu trả lời: “Không biết.”
“Anh không biết nhưng có người biết.” Bị Thịt Rỗng nhướng mày với cậu, vẻ mặt như kiểu anh-hiểu-mà.
Quan Miên hỏi: “Cậu muốn bảo tôi đi hỏi hội trưởng?”
“Không phải hội trưởng, là Ám Hắc Đại Công.” Bị Thịt Rỗng tiếp: “Chẳng phải anh ta bảo thấy hơi quen quen sao?”
Quan Miên đáp: “Tôi nhớ lúc ấy cậu đâu có ở đó.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Thời buổi nào rồi hở anh, trao đổi tin tức là chuyện cần thiết mà! Em không có mặt nhưng những người khác có mặt, họ có miệng, em có tai, đẹp đôi.”
Quan Miên nói: “Bốn chữ ‘Ám Hắc Đại Công’ không khó viết, cậu có thể gửi tiểu tinh linh đi hỏi.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Viết được em đã chẳng cần nhờ anh.”
Quan Miên hỏi: “Lý do không viết được là…?”
Bị Thịt Rỗng tỉnh bơ đáp: “Em bị quáng gà, không nhìn rõ nhất là mấy thứ đen đen.”
Quan Miên nói: “Tôi hết tiểu tinh linh rồi.”
Bị Thịt Rỗng giao ba con cho cậu.
Lúc Bạch Anh Tước nhận được thư thì trời đã tối.
Vì nãy giờ anh vẫn mải mê chìm trong tinh chiến. Quy mô phức tạp của tinh chiến giúp tư duy của anh được mở rộng. Ví dụ như phải quyết định tấn công hay đóng giữ. Thái độ của các bà, các bác hôm qua cứ như một ngọn đèn soi rõ lồ lộ cục diện mập mờ giữa hai người. Lớp giấy ngăn cách tuy chưa thủng hoàn toàn nhưng cũng sắp rồi, mà sự rõ ràng này lại khiến Quan Miên bị áp lực. Qua đoạn trò chuyện với Quan Miên lúc đưa cậu về nhà hôm qua, cậu có vẻ nhưng đang cân nhắc rút lui.
Nếu mình lựa chọn tấn công cũng tức là phá vỡ phòng thủ của Quan Miên. Nhưng Quan Miên không phải là người chịu thỏa hiệp, dù là lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã thản nhiên rút lui nhưng anh vẫn cảm giác được rõ cái tính quyết không chịu thua của cậu. Lúc bấy giờ cậu rút lui chẳng qua vì không muốn đánh một trận biết trước sẽ thua lại còn mang đến niềm vui cho kẻ thắng, cách làm đấy có thể xem như là rút lui mang tính chiến thuật. Vì vậy nếu trước mắt lựa chọn tấn công thì rất có khả năng sẽ kích thích ý chí chiến đấu của Quan Miên, đẩy hai người vào tình thế người què người chột.
Nhưng nếu chọn thế thủ thì cũng có chỗ không hay của nó. Quan Miên tuyệt đối không phải là loại khoanh tay chờ chết. Giả sử anh có chọn cách giậm chân tại chỗ nhưng chắc gì Quan Miên chịu đứng yên đấy để phí thời gian cùng anh. Đặc biệt là khi sau lưng anh có cả đội quân tóc dài hùng hậu họ Bạch vì muốn anh kết hôn trước ba mươi mà sẽ không từ bất cứ thủ đoạn.
Mọi chuyện có vẻ đang dần đi vào ngõ cụt.
Bạch Anh Tước không thấy nản lòng chút nào mà hoàn toàn ngược lại, tình cảnh tiến không được, lùi không xong này lại còn làm bừng lên ngọn lửa hiếu chiến trong lòng anh. Mới đây không lâu anh còn để mặc cho cảm tính quyết định hướng phát triển quá trình trở thành bạn đời của mình và Quan Miên, cho tới bây giờ anh vẫn cảm thấy khá hài lòng với kế hoạch này, không muốn để nó mắc cạn. Mục tiêu này đương nhiên hơi khác với cách nhìn của các bề trên nhà họ Bạch, nhưng lấy thái độ hiện tại của Quan Miên để đánh giá thì cả nhà bọn họ nên dùng cùng thống nhất một phương pháp, đó chính là: Đánh ngã hàng rào phòng ngự của cậu.
Bởi thế nên lúc nhận được thư của Quan Miên, anh thấy rất vui, đây tức là Quan Miên tạm thời không định phân chia ranh giới với anh.
Anh lập tức cưỡi rồng có cánh đến Đệ Nhất Thôn Trang.
Quan Miên đang cùng những người khác tiếp đón tân thủ.
Một phần trong những tân thủ là do người của Tinh Nguyệt tìm đến, vì vậy ai nấy đều rất thạo việc đòi tiền, đòi trang bị. Một phần khác là tân thủ thật sự, có lẽ xưa nay họ chưa từng gặp thôn tân thủ nào nhiệt tình thế này, vừa đến một cái chưa cần mở miệng đã có người tặng tiền, hướng dẫn cách đi mua trang bị cao cấp.
Có vài tân thủ cũng thấy khó xử.
Trời biết đất biết, hiện tại họ mới level 0, trang bị cấp 50 chỉ tổ chiếm chỗ túi họ và khiến họ nơm nớp sợ mất chứ chẳng có chút giá trị thực tế nào.
Bị Thịt Rỗng vẫn không ngừng cố gắng dụ dỗ, cái gì mà mua ba mươi nhưng bán một cái là ba lăm kim ngay. Những tân thủ tuy sợ họ là bọn lừa đảo nhưng trước mắt họ chỉ có quà tặng tân thù, chẳng có gì đáng để gạt, và cũng ngại đẳng cấp của đối phương nên chỉ đành thi nhau làm theo.
Quan Miên đứng ngoài đốc thúc. Theo lời của Bị Thịt Rỗng thì có hội phó ở đây thì có vẻ đáng tin cậy hơn.
Ám Hắc Đại Công đi đến, mỉm cười hỏi: “Làm nhiệm vụ phụ của xây trấn à?”
Bị Thịt Rỗng lấy cùi chỏ đẩy Quan Miên một cái rồi đi về phía tiểu trấn mới xây.
Quan Miên đáp: “Có người ủy thác bảo tôi hỏi xem anh có quen với những người đến gây sự hôm trước không.”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Quen. Bên vũ khí lạnh gặp mấy lần. Bọn họ đi chung với nhau, hình như là võ quán hay sao ấy.”
Quan Miên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Đi nào.”
Ám Hắc Đại Công bật cười, “Hỏi xong là bảo tôi đi? Qua cầu rút ván lộ liễu thế?”
Quan Miên cau mày đáp: “Không làm nhiệm vụ?”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Thì ra cùng đi làm nhiệm vụ.”
Quan Miên nói: “Nhiệm vụ xây trấn làm xong là tới nhiệm vụ xây thành, sau này tôi sẽ tốn rất nhiều thời gian cho công hội, không rảnh làm nhiệm vụ nữa, anh cứ làm một mình.”
Ám Hắc Đại Công nhìn cậu, miệng khẽ nhoẻn lên, xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Với tôi, sức hấp dẫn của Mộng Đại Lục chính là làm nhiệm vụ chung với đằng ấy.” Anh nói không lớn nhưng chắc chắn đủ để Quan Miên đang theo sau anh nghe thấy.
Đôi mày của Quan Miên cau tít lại, dường như đang cân nhắc xem việc mình cố ý lờ đi chuyện hôm qua có phải là quyết định sáng suốt hay không.
“Nghe nói nhiệm vụ phụ của nhiệm vụ xây thành khó lắm.” Trước khi cậu kịp đưa ra kết luận, Ám Hắc Đại Công đã chuyển đề tài.