Tiếp tục hay không, đưa ra quyết định.
Người trong gương đôi môi đỏ lự, hoàn toàn tương phản với biểu cảm hờ hững trên mặt.
Quan Miên nheo mắt lại, người trong gương cũng nheo mắt lại.
Hai đôi mắt cứ thế mà bất động nhìn nhau.
Đã bao lâu mình không nhìn kỹ bản thân như thế này rồi? Nhớ lúc xưa mỗi lần gặp phải chuyện do dự không quyết định được, cậu có thói quen nhìn vào gương, thăm dò vẻ mặt của mình hòng nhìn thấu nội tâm, sau đó đưa ra quyết định. Nhưng sau khi vào đại học học phân tích số liệu thì rất ít khi dùng cách này nữa.
Phân tích số liệu giúp cho việc cân nhắc thiệt hơn trở nên dễ dàng, vì vậy quyết định cũng thuận lợi hơn.
Nhưng lần này, cậu lại do dự.
Quan Miên theo bản năng cố gắng phân tích suy nghĩ của mình.
Lý do vì sao cậu không muốn dùng cách của chuyên gia phân tích số liệu để đưa ra quyết định cậu rõ hơn ai hết, bởi tiếp tục dây dưa với Bạch Anh Tước không phải là một quyết định lý trí. Tập đoàn Thịnh An và Đảng Cải cách có quan hệ bền chặt, bên trong có dính líu lợi ích nhiều mặt như tiền bạc, tương lai, quyền lực… So thế nào cũng thấy gắn kết hơn cá nhân cậu và Bạch Anh Tước. Lựa chọn Bạch Anh Tước mang lại nguy cơ quá lớn, còn lợi ích… về mặt tinh thần là loại khó dùng sổ liệu để phân tích nhất. Nhưng xem cách cậu trốn tránh bây giờ, vẫn là…
Cậu không muốn chia tay với Bạch Anh Tước.
Bởi thế nên cậu chọn dùng phương pháp xưa cũ này. Đây có phải cậu đã vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa lợi ích và mạo hiểm không?
Đưa ra quyết định tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Trước khi quyết định việc gì, Quan Miên phải ngồi xuống điều tra thị trường, nói bóng gió cũng được, ít nhất cần nắm bắt tình hình rồi mới xem xem có đáng để đầu tư hay không. Quan trọng hơn là trước khi đầu tư cậu phải cắt đứt một mối quan hệ. Hậu quả của thất bại trong lần đầu tư này vô cùng nghiêm trọng, thậm chí cả cậu cũng không tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy cậu nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho Kim Vũ Trụ.
Cậu vừa tắm vừa âm thầm tính toán.
Tắm xong, cậu xem đồng hồ thấy còn sớm bèn mở máy tính lên.
Tuy gần đây chơi tinh chiến vẫn duy trì được thành tích thắng liên tục nhưng Bạch Anh Tước có công rất lớn. Bất kể cách tính toán số liệu của cậu có chính xác bao nhiêu, chiến thuật thông minh thế nào, so với Bạch Anh Tước vẫn thua một chút.
Bạch Anh Tước quen thuộc với game tựa như hô hấp. Rất nhiều lúc cậu chỉ vừa đưa ra quyết định thì Bạch Anh Tước đã thực hiện quyết định đó, dường như chẳng cần thời gian cân nhắc.
Muốn được như vậy ngoài kinh nghiệm phản ứng do tích lũy được, còn dựa vào trực giác. Trực giác chính xác đến mức khiến người ta phải ganh tỵ.
Quan Miên lên các diễn đàn tìm cách luyện trực giác. Rất nhiều người đề nghị chơi trò chơi như cờ mù hay bầu cua cá cọp, sổ xố này nọ. Cậu lẳng lặng ghi nhớ, đang định thoát ra thì chợt nhìn thấy tin tức mới nhất trong diễn đàn: Kỳ án trong ngục.
Hai chữ “trong ngục” khiến thần kinh của Quan Miên bỗng chốc căng cứng.
Cậu mở tin ra xem, lập tức quét mắt nhìn ngay đến hình ảnh.
Không có Kim Vũ Trụ.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới đọc lại đàng hoàng.
Trong bản tin không công khai danh tính người chết, chỉ nói là một cai tù nào đó vì phạm tội trộm cắp nên bị phán hai năm tù. Cái chết của gã rất ly kỳ, là trong lúc hóng gió đột nhiên ngã gục trên sân. Sau đó cho dù hỏi cai tù hay nhân chứng đều bảo không có ai tiếp cận gã, pháp y cũng bảo là cái chết tự nhiên.
Một gã đàn ông ba mươi hai tuổi đang khỏe mạnh lại tự nhiên chết đi.
Vì lý do chết ly kỳ mà chuyện này bị truyền thông và internet phát tán tam sao thất bản, nào là bị người ngoài hành tinh nhập, trúng phóng xạ, hồn ma đòi mạng vân vân, khiến một vụ án bình thường tự dưng thu hút được bao người chú ý.
Vốn Quan Miên nhìn thấy người chết không phải Kim Vũ Trụ đang định thoát ra, nhưng chợt liếc thấy tấm hình bị che mờ thì trong lòng đánh thót, vì vậy bèn lưu lại rồi dùng phần mềm cố gắng hồi phục. Nhưng hình ảnh bị cảnh sát làm mờ rất khó để phục hồi, vì sau khi làm mờ, họ còn đổi vị trí các điểm ảnh.
Khả năng máy tính của Quan Miên còn chưa đến trình độ đó.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tim Quan Miên nảy lên một cái, nhìn về phía cửa chần chừ một lát mới đứng lên bắt điện thoại.
Người gọi là Bạch Anh Tước, hỏi cậu mấy giờ đi ngủ, có muốn chơi tinh chiến một lát không.
Quan Miên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có biết phục hồi ảnh không?”
Bạch Anh Tước mang dép bước vào nhà, dáng vẻ vẫn lịch thiệp như thường. Trên tay anh còn cầm một chùm nho trông có vẻ xanh nhưng lại rất ngọt.
Quan Miên thuận tay nhón một quả nho cho vào miệng rồi đứng dậy nhường chỗ.
Tấm ảnh được cậu lưu xuống đang nằm trơ trọi trong phần mềm xử lý, không có tư liệu nào khác.
Bạch Anh Tước nhanh chóng phân tích màu sắc, sau đó căn cứ vào tư thế, màu sắc quần áo để phỏng đoán mặt mũi cùng ánh sáng. Cuối cùng anh dùng phần mềm để tiến hành phục hồi ảnh.
Bạch Anh Tước vừa làm vừa giải thích: “Vận dụng được màu sắc một cách hoàn chỉnh thì chắc sẽ phục hồi được mặt mũi.”
Phần mềm chạy xong cho ra hai kết quả một trăm phần trăm.
Bạch Anh Tước ngẩn người, mở ảnh ra xem thì không ngờ là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau. Một mập một ốm, một mũi cao một mũi vừa to vừa tròn. Anh vừa định hỏi Quan Miên có nhận ra ai không thì thấy cậu đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào người ốm, mặt mày trầm tư.
“Anh đi xem có gì ăn khuya không.” Bạch Anh Tước đứng dậy đi vào bếp.
Quan Miên chợt kéo tay anh lại, “Anh… Có bao giờ làm chuyện phạm pháp không?”
Bạch Anh Tước dằn lòng hiếu kỳ, cười khổ nhìn cậu, “Em thiệt muốn dùng tư thế tuyệt vời này để hỏi vấn đề cụt hứng vậy hả?”
Quan Miên nói: “Tôi hỏi nghiêm túc.”
Bạch Anh Tước bất đắc dĩ nhún vai, “Thôi được rồi. Để anh nghĩ xem… Nếu ý em là luật pháp hiện thời của nước mình đặt ra thì… Ừ, chắc là có.”
Quan Miên hỏi: “Phương diện nào?”
Bạch Anh Tước đáp: “Giao thông.”
Quan Miên gặn hỏi: “Chỉ có loại đó?”
Bạch Anh Tước im lặng một lúc rồi tiếp: “Đương nhiên còn có một vài phương diện khác. Trên đời lúc nào cũng có màu xám, làm ăn nhiều lúc sẽ xuất hiện tình huống cần phải… linh hoạt.”
Tim Quan Miên chùn xuống.
Bạch Anh Tước nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, thấy có người chết trong tù nên tự dưng thấy hơi lo.” Quan Miên thật ra cũng biết lời của Bạch Anh Tước không nói lên gì cả, khi làm ăn cần phải linh hoạt là rất bình thường. Thậm chí trong cuộc sống hằng ngày còn cần linh hoạt nữa là. Tuy lý trí bảo thế nhưng trong lòng Quan Miên vẫn thấy căng thẳng thiếu chút siết chặt nắm tay.
Bạch Anh Tước quay đầu thấy cậu đang dán mắt vào màn hình bèn nhướng mày hỏi: “Đừng nói em đang lo anh sẽ phải chịu chung cảnh ngộ với tên đó?”
Quan Miên đáp: “Tuân thủ luật pháp là trách nhiệm của mỗi người dân.”
Bạch Anh Tước nói: “Nuôi gia đình là trách nhiệm của mỗi đàn ông.”
Quan Miên mặt mày đầy dấu chấm hỏi nhìn anh, rõ ràng không hiểu vì sao anh lại bẻ chủ đề sang hướng đó.
Bạch Anh Tước nói: “Ý anh là em không cần lo lắng. Anh tuyệt đối không để mình phải vào tù.”
Câu này có thể hiểu theo hai hướng.
Một là anh sẽ là công dân tốt không bao giờ phạm pháp.
Hai là dù anh có phạm pháp cũng sẽ có cách giải quyết.
Quan Miên nhìn người trong ảnh, nhớ đến tên Kim Vũ Trụ giờ chẳng biết thế nào, từ từ thả lỏng nắm tay.
Bạch Anh Tước nghiêng đầu nhìn cậu, “Em không sao chứ?”
Quan Miên nói: “Chắc đói quá.”
Bạch Anh Tước biết cậu có tâm sự, nhưng nếu cậu đã không muốn giải bày anh cũng không gặn hỏi, vì vậy bèn nói: “Ăn gì?”
“Tôi không mua mỳ ống, ngoài beefsteak ra còn lựa chọn nào khác không?” Quan Miên nhún vai, vẻ mặt dịu lại đôi chút.
Bạch Anh Tước nói: “Có. Em có thể chọn hương vị. Vị nguyên hay tiêu đen?”
“Có gì khác nhau?”
“Quyết định chuyện anh có rắc tiêu đen vào hay không.”