Rối tinh rối mù, vừa nhiều vừa mệt.
Sau khi ngồi lên vị trí hội phó, Quan Miên mới biết lượng công việc Tinh Phi Ngân phải xử lý mỗi ngày là bao nhiêu.
Từ lúc vừa đăng nhập vào game, hệ thống tin tức của cậu không ngừng phát ra tin xin gia nhập công hội. Những người phù hợp với điều kiện đặt ra chưa tới một phần mười trong số đó, có những người rõ ràng đã bị từ chối nhưng vẫn kiên trì gửi đơn một cách không mệt mỏi, cứ như chưa rơi vào ngõ cụt là chưa chịu thôi.
Ngoài ra cậu mới biết chuyện phân hội trưởng Quạt Đàn Hương của phân hội Tangier bất hòa với phân hội trưởng Túy Mộng Tình của phân hội Morisato Alaska. Thư cáo trạng của hai người này cứ bay đến tới tấp như hoa tuyết, không ngủ không nghỉ, cứ thay phiên nhau mỗi người một lá. Hai người đều lên án chuyện hội viên của đối phương vượt qua biên giới giành quái, nhưng sau khi tìm hiểu cậu mới vỡ lé, hóa ra nơi đó thuộc về Langzan! Cậu bèn đi kiểm tra thông tin về phân hội trưởng của Langzan, phát hiện ra người nọ đã một tháng tròn chưa lên mạng.
Nếu hỏi làm hội phó ngoài việc được tăng lương thì còn có phúc lợi gì, câu trả lời chính là không cần đến Baute làm cu li nữa. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong công hội cũng đủ khiến cậu chân không chạm đất.
Cậu bận bịu mãi tới ba giờ chiều thì Ám Hắc Đại Công gửi thư tới hỏi chừng nào đi làm nhiệm vụ.
Quan Miên cân nhắc một lát rồi mới hồi âm: “Hôm khác.”
“Bận lắm à?” Ám Hắc Đại Công dùng ngón tay vuốt ve đuôi của tiểu tinh linh, tủm tỉm cười xuất hiện sau lưng cậu.
Quan Miên quay đầu lại đáp: “Tháng này đều bận lắm.”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày.
Quan Miên khoanh tay lại, “Tôi thăng chức rồi.”
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Vậy phải ăn mừng một phen. Đằng ấy thích pháo hoa hình trái tim hay pháo hoa hình một mũi tên trúng hai trái tim?”
Quan Miên đáp: “Tôi thích tiền dùng để mua pháo hoa.”
Ám Hắc Đại Công phá ra cười, “Giờ đằng ấy gia nhập Đế Diệu cũng chưa trễ đấy, tiền đằng ấy thích có thể nhận được gấp đôi.”
Quan Miên nói: “Thường thường khi nhảy việc đều sẽ được thăng chức và tăng lương.”
Ám Hắc Đại Công vuốt cằm, cân nhắc rồi đáp: “Ừm. Đằng ấy muốn làm hội trưởng Đế Diệu sao? Thật ra làm công tước phu nhân cũng được ấy chứ.”
Tước?
Quan Miên nhạy cảm nhìn anh một cái, “Anh lắm biệt danh thật. Đại Công, Công Tước, hay là Tước gia?”
Ám Hắc Đại Công cười đầy ngụ ý, “Đằng ấy thích cái nào?”
Quan Miên: “Tiểu Hắc.”
“…”
Sau khi biết tin Quan Miên cả buổi chiều đều phải chôn chân trong công hội, Ám Hắc Đại Công thoát game đi đánh tinh chiến. Có điều trước khi đi, anh đã đặt sẵn hai tiếng sau giờ ăn cơm của Quan Miên. Ít thì ít thật nhưng có còn hơn không.
Qua một buổi chiều làm quen với công việc, tốc độ xử lý mọi chuyện của Quan Miên tăng thêm đáng kể. Lấy ví dụ là thư xin gia nhập, cậu mỗi tiếng sẽ xử lý một lần, chọn ra những người có phù hợp với điều kiện rồi loại hết số còn lại. Còn về phần tranh chấp giữa hai phân hội trưởng, cậu cứ đá trách nhiệm sang cho kẻ khác, bảo hai người bọn họ đi xin sự cho phép của phân hội trưởng Langzan, nếu không có câu trả lời thì mảnh đất đó vẫn thuộc về Langzan.
Xử lý hết mớ chuyện linh tinh đã là quá sáu giờ hai mươi chiều, muộn giờ cơm tối của cậu nửa tiếng đồng hồ. Nhớ tới cuộc hẹn với Ám Hắc Đại Công, cậu vội vàng logout.
May mà Phồn Tinh Hữu Độ đã chuẩn bị xong bữa tối, thấy cậu hấp tấp đi ra thì cười bảo: “Ngày đầu làm hội phó cảm giác thế nào?”
Quan Miên đáp: “Muốn được tăng lương.”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Thân làm hội trưởng tiền nhiệm, tôi ủng hộ quyết định của cậu.”
Hai người ngồi xuống bàn ăn, đang chuẩn bị cầm đũa thì tiếng chuông cửa chợt vang lên.
Máy thu hình gắn cạnh cửa hiện lên hình ảnh của người đứng ngoài, là hai thanh niên mặc tây trang đen, áo quần bảnh bao.
Phồn Tinh Hữu Độ cau tít mày lại.
Quan Miên quan sát sắc mặt của anh ta rồi hỏi: “Tìm anh à?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Ở đây chắc có cửa thoát hiểm đúng không?” Cửa thoát hiểm ở đây chính là dùng trong những trường hợp hỏa hoạn, động đất, thiên tai hay nhân họa, là thông đạo dẫn thẳng tới kho an toàn.
Quan Miên lắc đầu đáp: “Ở đây chỉ có túi bảo hộ.” Công dụng của túi bảo hộ cũng như cửa thoát hiểm, có điều nó chỉ là một cái túi chịu được nhiệt độ áp suất cao mà thôi. Nó có thể chống được áp suất hai tấn và cung cấp dưỡng khí cùng nước uống trong mười ngày.
Phồn Tinh Hữu Độ trầm giọng bảo: “Xin lỗi, làm liên lụy tới cậu rồi.”
Quan Miên chống cằm, “Nếu chúng ta không mở cửa thì sẽ thế nào?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Họ sẽ cạy cửa.”
Anh ta vừa nói xong thì ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng chưa được bao lâu thì tiếng chuông im bặt.
Quan Miên nhướng mày, “Tôi nhớ là hệ thống cảnh báo có kết nối với hệ thống báo nguy cho cảnh sát.”
“Đối với những chuyện này, bọn họ xưa nay luôn chuẩn bị rất chu đáo.” Phồn Tinh Hữu Độ lấy di động ra thì thấy không còn tín hiệu, thế là anh ta bèn chạy ù vào phòng ngủ.
Quan Miên lập tức hiểu ra ngay. Đối phương nếu đã chuẩn bị sẵn sẽ phá cửa vào thì cũng đã phòng ngừa chuyện báo cảnh sát. Phản ứng đầu tiên của cậu là đứng bật dậy đi về phía buồng game. Ban nãy cậu không bị cưỡng chế thoát game chứng tỏ mạng vẫn chưa bị ngắt.
Nhưng trễ rồi.
Cửa bị đá ra nghe “bịch” một tiếng.
Phồn Tinh Hữu Độ phóng ra, chắn trước mặt Quan Miên.
Quan Miên nhỏ giọng hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Điện thoại bị ngắt.”
Quan Miên chậm rãi lùi về phía sau.
“Quan tiên sinh.” Một trong hai thanh niên mở miệng, “Hy vọng anh có thể đứng yên tại chỗ. Chúng tôi không có ác ý, chỉ là Đoàn lão tiên sinh rất biết ơn anh đã chăm sóc Đoàn thiếu gia, vậy nên mời anh theo chúng tôi tới nhà ngồi chơi một lát.”
Quan Miên ngừng bước, nhìn thức ăn đã được bày biện sẵn trên bàn, “Ăn xong mới đi được không?”
Thanh niên nói: “Đoàn lão tiên sinh đã chuẩn bị một bữa tiệc tối vô cùng long trọng, chắc chắn anh sẽ thích.”
Phồn Tinh Hữu Độ quay lại gật nhẹ với cậu ra chiều đảm bảo.
Quan Miên bất đắc dĩ xoa mày. Xem ra cậu phải lỡ hẹn.
Ám Hắc Đại Công ngồi trên tường thành của Baute.
Những hội viên Tinh Nguyệt đang xây thành cảm thấy bị áp lực nặng nề. Tuy cả đám không phải là hội viên Công hội Đế Diệu, Ám Hắc Đại Công cũng không phải là hội trưởng Tinh Nguyệt, nhưng sự hấp dẫn của những nhân vật truyền kỳ là ở chỗ dù người đó và bạn không hề dính líu tới bạn, bạn vẫn cảm thấy rất chi là dính líu.
Bảy giờ hai mươi hai phút.
Ám Hắc Đại Công nhìn đồng hồ, không thể không cau mày.
Một con thú một sừng đắm mình trong ánh sáng thiêng liêng từ phía tây bay tới.
Ám Hắc Đại Công ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tinh Phi Ngân từ trên lưng thú nhả xuống bên cạnh anh.
“Nếu Mộng Xuân Không Tỉnh gặp phải phiền toái ngoài đời, anh có giúp anh ấy không?” Tinh Phi Ngân đi thẳng vào đề.
Ám Hắc Đại Công đè tay vào tường để đứng dậy, “Là sao?”
Nhà của Quan Miên và nhà họ Đoàn không nằm cùng thành phố, nhưng nhà họ Đoàn có tên lửa cỡ nhỏ được mệnh danh là xe siêu tốc, nhanh gấp hai mươi lần xe bay.
Vì vậy chỉ trong chớp mắt, Quan Miên và Phồn Tinh Hữu Độ đều đã xuất hiện trước một tòa lâu đài xa hoa ngoài sức tưởng tưởng đang trôi lơ lửng. Thật ra nếu nhìn kỹ, tòa lâu đài này không phải trôi nổi trên không mà là dùng đá thủy tinh không phản quan cao hai mươi mét làm nền. Nhưng đúng là nhìn thoáng qua vô cùng bắt mắt.
Thanh niên lấy điều khiển từ xa trong túi ra bấm nhẹ một cái.
Cửa lâu đài từ từ mở ra, một cái thang cuốn được khởi động, đón họ ngay tại cửa xe.
Phồn Tinh Hữu Độ cùng Quan Miên bước lên thang cuốn, thang cuốn từ từ hoạt động, đưa hai người vào bên trong lâu đài.
Nếu bảo nhìn bên ngoài thấy nó rất nguy nga, thì nhìn bên trong sẽ thấy rất tráng lệ. Kiến trúc sư phối hai màu đỏ và vàng kim với nhau một cách điêu luyện tột bậc, kết hợp với âm nhạc du dương và những bức tranh chân dung lập thể, nói đơn giản tòa lâu này chẳng khác nào một thiên đường phiên bản hào nhoáng.
Dù đang ở thế kỷ 31 nhưng đây vẫn là lần đầu Quan Miên được nhìn thấy. Bất kể là phim điện ảnh hay truyền hình đều chưa từng xuất hiện phim trường lộng lẫy nhường này.
Bọn họ đi băng qua đại sảnh, hành lang rồi tới một phòng tiệc tám trăm mét vuông. Ở đó có đặt một cái bàn dài màu vàng kim, bên trên là khăn trải bàn hoa văn tinh tế màu đỏ.
Một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi ở đầu bàn. Quần áo của ông rất có tính nghệ thuật, mỗi sợi tóc trắng muốt đều được vuốt sát vào đầu, trên người ông là nguyên bộ tây trang màu bạc, hai tay đeo sáu chiếc nhẫn vừa to vừa chói mắt.
Phồn Tinh Hữu Độ đi đến cạnh ông, nhỏ giọng gọi: “Ông nội.”
Ông lão hừ lạnh.
Phồn Tinh Hữu Độ tự kéo một chiếc ghế ra rồi mời Quan Miên: “Mời ngồi.” Sau đó ngồi xuống vị trí giữa ông lão và Quan Miên.
Hai người vừa ngồi xuống là có người dọn thức ăn lên ngay.
Hai thanh niên áp giải họ đến đây đúng là không hề khoa trương. Bữa tối này quả thật rất phong phú, có đủ món ngon từ các quốc gia, nhưng mỗi món chỉ có một đĩa nhỏ, dường như hàm ý rằng bữa ăn này chú trọng việc thưởng thức.
Ông lão cầm đũa lên nhưng lại không nhúc nhích.
Phồn Tinh Hữu Độ chỉ đành không nhúc nhích theo.
Quan Miên bắt đầu ăn.
Ông lão lại hừ lạnh một tiếng.
Phồn Tinh Hữu Độ cúi đầu vờ như không nghe.
Ông lão nặng nề dằn đũa xuống, nói một cách phật ý: “Lẽ nào phát triển tới thời đại này thì con người hết biết kính trọng người già là gì rồi sao?”
Phồn Tinh Hữu Độ tiếp tục vờ như không nghe.
Quan Miên tiếp tục ăn.
Ông lão nói: “Con người mà chỉ biết ăn thì khác gì heo đâu?”
Quan Miên nuốt nốt chỗ thức ăn trong miệng rồi mới đáp: “Cháu cũng không biết người chỉ biết ăn khác heo chỗ nào, nhưng cháu dám khẳng định người không biết ăn tuyệt đối không khác gì xác chết.”
Ông lão trừng mắt cậu, “Đây là thái độ kính trọng người già của cậu?”
Quan Miên đáp: “Lần đầu tiên ông đặt ra câu hỏi, cháu không trả lời. Lần thứ hai ông đặt ra câu hỏi, cháu trả lời. Cháu không biết thái độ kính trọng người già là nên thế nào nhưng rất rõ ràng, không có cách nào trong hai cách trên là đúng.”
Ông lão nói: “Hừ, nghé con không sợ cọp. Người trẻ tuổi chả lúc nào làm nên chuyện, còn tự cho là mình rất dũng cảm, tình cờ nghe thấy tiếng vỗ tay thì lâng lâng tự xưng anh hùng, thật ra là chả được ích lợi gì.”
Quan Miên nói: “Chuyện cháu ngồi tù đã làm nên tấm gương xấu cảnh tỉnh các thanh niên có ý định dùng bạo lực giải quyết vấn đề.”
Ông lão nói: “Cậu cũng biết mình là tấm gương xấu à?”
“Ông nội.” Phồn Tinh Hữu Độ cuối cùng cũng phải mở miệng: “Cơm nguội lạnh hết rồi.”
Ông lão giận dữ nói: “Cơm nguội lạnh rồi? Tim ông mới nguội lạnh đây này! Ông là ông nội mà phải đi treo giải để tìm thằng cháu của mình, còn chỗ nào để nói không hả?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Ông có thể không treo giải mà.”
“Rồi sao nữa? Mặc cho con sống trong ổ gà, ăn thức ăn cho gà ấy hả?”
Quan Miên ngừng đũa.
Ông lão giễu cợt: “Nuốt không trôi nữa sao?”
Quan Miên nói: “Ăn thử thức ăn cho heo, phân biệt được thức ăn cho heo và cho gà là đủ rồi.”
Ông lão trừng mắt với Phồn Tinh Hữu Độ, “Con xem con quen thứ bạn bè gì thế hả?!”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Thứ bạn bè sẽ cưu mang con vào thời điểm mấu chốt.”
Ông lão nói: “Sao con biết cậu ta không có mưu đồ gì khác? Con là người thừa kế Tập đoàn Tinh Thần của nhà họ Đoàn, có bao nhiêu kẻ sẵn lòng mò tới tận cửa để nịnh bợ con.”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Con biết cậu ấy không phải loại ấy.”
Ông lão nói: “Con biết? Con thì biết cái gì? Con bổ đầu cậu ta ra xem rồi à?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Bởi vì cậu ấy là bạn của con.”
Ông lão và Quan Miên cùng giật mình.
Có điều sự giật mình của ông lão thể hiện ngay trên mặt, còn Quan Miên lại để trong lòng.
Một người mặc quần áo quản gia đột nhiên bước vào, thấp giọng thưa: “Thưa lão gia, tiểu thiếu gia nhà Bạch lão tướng quân tới.”