Cuộc huyên náo kết thúc trong thầm lặng sau thỏa hiệp giữa Minh Nguyệt Vô Ảnh và anh chàng dẫn đầu đám người nọ nhưng chuyện xảy ra vẫn được báo chí loan tin khắp nơi.
Công hội Hắc Diệu Thạch, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên… đều nhiệt tình thăm hỏi. Ngoài lai lịch của đám tân thủ từ trên trời rơi xuống, bọn họ còn bóng gió hỏi khéo nguyên nhân Công hội Đế Diệu có mặt ở đó.
Quan hệ của Tinh Nguyệt và Đế Diệu thay đổi hơi bị nhanh quá rồi. Từ thế không đội trời chung của thời đại Phồn Tinh Hữu Độ và Ám Hắc Đại Công, bọn họ giờ đây lại tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ cứ như khúc xạ, đổi hướng dứt khoát hết sức.
Tất cả bọn họ đều nhận được cùng một câu trả lời từ vị nguyên lão kiêm chức đối ngoại lâm thời Tội Lỗi Quá Xá. Trước hết là bày tỏ lòng biết ơn với sự thăm hỏi kịp thời của bọn họ, tiếp theo là điệp khúc không-biết ngàn năm không đổi.
Tân thủ từ đâu tới?
Không biết.
Bọn họ và Tinh Nguyệt từng có xích mích gì?
Không biết.
Sao Công hội Đế Diệu lại đến?
Không biết.
Những vấn đề này không chỉ công hội khác hiếu kỳ mà ngay cả Tội Lỗi Quá Xá cũng muốn biết chết đi được ấy chứ. Tiếc rằng bọn Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta giúp xong là bỏ đi luôn, chỉ còn lại Ám Hắc Đại Công và Mộng Xuân Không Tỉnh…
Tội Lỗi Quá Xá nhìn quanh quất.
Gia Cát Động Minh nhận được tin bèn vội vã thoát khỏi phó bản chạy tới, vừa vào đã thấy cậu ta đang nhìn đông ngó tây thì ngờ vực hỏi: “Em tìm gì đấy?”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi lại: “Anh có thấy Mộng Xuân Không Tỉnh và Ám Hắc Đại Công không?”
Gia Cát Động Minh nói: “Ý em là từng người hay hai người đi cùng với nhau?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Chắc họ đang đi với nhau, nhưng cũng có thể là đi riêng. Anh có thấy không?”
Gia Cát Động Minh nói: “Đi riêng thì không, đi chung càng không.”
Tội Lỗi Quá Xá lườm anh ta một cái, “Vậy anh hỏi đi riêng hay đi chung làm cái quái gì?”
Gia Cát Động Cười hắc hắc cười, “Anh chỉ muốn biết hai người đó có phải đang đi với nhau hay không thôi.”
Bọn họ quả thật đang đi cùng nhau.
Hơn nữa chỉ có hai người mà thôi.
Quan Miên hỏi: “Anh xem báo chưa?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Giang Sơn xem rồi.”
Quan Miên hỏi: “Các người luyện cấp chung?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Nói chính xác là họ tới giúp tôi luyện cấp.”
Quan Miên kinh ngạc. Cậu tưởng rằng xưa nay Ám Hắc Đại Công chỉ toàn luyện cấp một mình.
Dường như nhìn thấu sự ngờ vực của cậu, Ám Hắc Đại Công cười cười hỏi: “Chứ đằng ấy cho rằng hồi trước làm sao tôi so level với Phồn Tinh Hữu Độ?”
Quan Miên hỏi: “Phát huy sức mạnh của tập thể?”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Có thể nói như vậy.”
“Lúc trước tại sao lại rời Mộng Đại Lục?”
“Hết hứng.” Ám Hắc Đại Công tiếp, “Chơi game thật ra chính là nắm bắt quy tắc và kỹ thuật. Sau khi nắm bắt được những điều này ở một mức độ nhất định thì chơi game chính là so bì mức độ thuần thục áp dụng chúng mà thôi. Đối thủ duy nhất lúc ấy là Phồn Tinh Hữu Độ nhưng anh ta cũng rút mất rồi.”
Quan Miên nói: “Bây giờ có Trùm Bất Tử.”
“Đằng ấy thấy gã là đối thủ của tôi được ư?” Ám Hắc Đại Công cười cười. Tuy là câu hỏi nhưng cũng đã đưa ra câu trả lời luôn rồi.
Quan Miên nói: “Nghe nói gã gia nhập Công hội Sa Mạc.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Cao thủ và công hội mạnh vốn là bổ trợ lẫn nhau.”
“Tôi cho rằng,” Quan Miên chần chừ nhưng vẫn nói ra nghi vấn trong lòng, “Lòng Son Chiếu Sử Xanh sẽ trở thành trụ cột của Công hội Đế Diệu thay thế anh.” Dù thất bại của Ám Hắc Đại Công dưới tay Trùm Bất Tử không gây ảnh hưởng quá lớn đế danh dự và uy tín của anh, dù sao chênh lệch kỹ năng giữa hai người lúc đó rõ như ban ngày, thế nhưng khoảng cách level giữa hai người quá lớn, Công hội Đế Diệu nếu muốn báo thù thì cao thủ cấp 91 như Lòng Son Chiếu Sử Xanh rõ ràng thích hợp hơn nhiều.
Ám Hắc Đại Công nói: “Trước đây tôi vốn định như vậy.”
“Trước đây?”
Ám Hắc Đại Công nghiêng đầu, ý cười từ đôi mắt dần dần lan tỏa, anh nhìn cậu và hỏi: “Muốn tôi nói ra lý do?”
Quan Miên ngừng bước, đối diện với ánh mắt của anh. Bỗng cậu nói: “Tôi sẽ đánh bại anh.”
“Ừ.” Ám Hắc Đại Công quay đi, nhìn thẳng về phía trước, miệng khẽ nhoẻn lên, “Tận đáy lòng tôi chờ ngày đó đến.”
Tội Lỗi Quá Xá có thể qua loa lấy lệ với các công hội khác nhưng với hội viên của mình vẫn phải có lời giải thích đàng hoàng, dù sao số hội viên bị cuốn vào cuộc chiến hôm đó không phải là ít.
Tinh Phi Ngân vì vậy mà đã gửi tin nhắn cho từng hội viên, giải thích rằng đây là ân oán cá nhân của cậu ta và trịnh trọng đảm bảo những chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai, ngoài ra cậu ta còn dùng tiền riêng của mình bồi thường cho những thành viên tham gia vào cuộc chiến hôm nọ. Số tiền tuy không nhiều nhưng cũng thể hiện thái độ biết chịu trách nhiệm của Tinh Phi Ngân, mọi chuyện cứ như vậy mà bị ém xuống.
Các hội viên khác vừa lòng nhưng vẫn còn một người vô cùng bất mãn.
Tội Lỗi Quá Xá phàn nàn với Quan Miên: “Em dám thề chuyện này chắc chắn không nhắm vào Tinh Phi Ngân, nhất định là nhắm vào rờ rờ!”
Quan Miên nói: “Rờ rờ cũng có thể là viết tắt của hiểu biết ‘rộng rãi’ đấy.”
“Xì, hiểu biết rộng rãi cái quái gì, em thấy đầu óc toàn ‘rơm’ với ‘rạ’ thì có.” Tội Lỗi Quá Xá bực bội trả lời.
Quan Miên gật đầu đáp: “Cũng có thể.”
“Nè, bây giờ bộ em đang thảo luận với anh ‘rờ rờ’ là viết tắt của những từ nào sao? Bây giờ em đang bàn chuyện với anh đó, cái tên Tinh Phi Ngân ngốc… Khụ, là tấm bình phong chịu tội thay thôi!”
Quan Miên bảo: “Nghe nói Tinh Phi Ngân và Phồn Tinh Hữu Độ là anh em.”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Phải.”
Quan Miên hỏi: “Chuyện anh em bọn họ việc gì cậu phải kích động như vậy?”
“Em, em kích động hồi nào?” Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em chỉ không thích có người dùng thủ đoạn để che đậy chân tướng thôi!”
Quan Miên nói: “Nghe nói cậu không phải chuyên ngành Tin tức mà là Kế toán.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Thế thì sao? Em luôn tự răn mình không được làm sổ sách giả.”
Quan Miên cau mày.
“Biểu cảm anh vậy là sao.” Tội Lỗi Quá Xá vô cùng bất mãn.
Quan Miên nhún vai hỏi: “Biểu cảm gì?”
“Biểu cảm có chút bất ngờ có chút kinh ngạc có chút hoài nghi.”
Quan Miên nói: “Tôi tưởng rằng cậu luôn răn mình ‘có vào không ra’ chứ.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…Mắc gì anh lại suy nghĩ lệch lạc như vậy?”
Quan Miên nói: “Không biết, bởi thế mới có chút bất ngờ có chút kinh ngạc có chút hoài nghi.”
“Nói thế nào đi nữa thì chuyện này em nhất định phải tra rõ ngọn ngành!” Tội Lỗi Quá Xá tuyên bố vô cùng tự tin.
“Sau đó thì sao?”
“Sau cái gì?”
“Sau khi tra rõ ngọn ngành?”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Đương nhiên là trả lại sự công bằng cho Tinh Phi Ngân.”
Với một tên đâm đầu vào ngõ cụt lại không ý thức được mình đã đâm đầu vào ngõ cụt, Quan Miên chỉ có thể lực bất tòng tâm mà xoa trán, “Cho cậu một đề nghị hữu tình nè, nếu muốn biết chân tướng có thể đi hỏi thẳng Tinh Phi Ngân.”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Tại sao?”
Quan Miên đáp: “Vì cậu ta sẽ kể với cậu.”
Tốc độ thăm dò chân tướng của Tội Lỗi Quá Xá vô cùng kinh người.
Quan Miên mới đưa ra kiến nghị, Tội Lỗi Quá Xá đã tiến hành kiến nghị một cách triệt để, đồng thời nhanh chóng quay về báo cáo tình hình.
“Anh í nói với em thiệt kìa.” Sóng điện não của cậu ta chợt sinh ra cảm giác khát nước, không phải nhu cầu sinh lý mà chỉ là tâm lý muốn uống nước nên Tội Lỗi Quá Xá đã nốc cạn một bình máu.
“Ờ.”
“Chẳng phải Phồn Tinh Hữu Độ phải kế thừa gia nghiệp sao, nhà anh ta cấm không cho anh ta chơi game. Gần đây anh ta lên hơi nhiều, nhà anh ta không vui mới quậy lên một trận. Anh nói xem người lớn bây giờ nghĩ cái gì chớ, sao em chẳng thể nào hiểu được vậy?”
Quan Miên nói: “Năm mươi năm sau là cậu biết ngay ấy mà.”
Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh thấy tụi mình có nên an ủi Phồn Tinh Hữu Độ tí xíu không?”
“…” Lần này Quan Miên kinh ngạc thật sự.
Tội Lỗi Quá Xá ngượng chín cả mặt, “Anh không thấy anh ta đáng thương lắm sao?”
Quan Miên hỏi lại: “Nhà anh ta ngoài cấm game còn có yêu cầu gì với anh ta sao?”
Ánh mắt Tội Lỗi Quá Xá bỗng chốc mơ màng.
“Liên quan đến Tinh Phi Ngân hay Minh Nguyệt Vô Ảnh?” Quan Miên hỏi.
Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ đáp: “Sao cái gì anh cũng đoán được hết vậy?”
Quan Miên đáp: “Bởi vì rất dễ đoán.”
“Ý anh là quan hệ trong gia đình của Phồn Tinh Hữu Độ hả?”
Quan Miên nói: “Ý tôi là suy nghĩ của cậu.”
Tội Lỗi Quá Xá phiền não nói: “Hình như không ghét Phồn Tinh Hữu Độ tiếp được nữa rồi, dù sao hôn ước của anh ta với Minh Nguyệt Vô Ảnh đâu phải tự nguyện. Nhưng mà thoáng cái không dùng ánh mắt nhìn rờ rờ để nhìn anh ta nữa có phần không quen anh ơi. Anh nói xem giờ em phải làm sao?”
Quan Miên thu dọn sổ sách, đứng dậy nói: “Dẫn tôi luyện cấp.”