Hoa lửa tình yêu, rộ khắp đại lục.
Ám Hắc Đại Công nhảy xuống từ lưng rồng, hoàn toàn không mang cảm giác đơn thân vào trại địch chút nào, đi đứng một cách tự nhiên, quang minh chính đại, “Người của Công hội Tinh Nguyệt nhiều thật à nha.”
Nói thừa! Đây là nơi Công hội Tinh Nguyệt bao trọn gói!
Bị Thịt Rỗng chọt chọt lưng Quan Miên, khẽ hỏi: “Hai người vẫn đang thông đồng với nhau hả?”
Quan Miên đáp: “Vẫn còn. Chưa được như cậu và Xích Đu Đung Đưa đã thông gian với nhau.”
Bị Thịt Rỗng xém chút cắn vào lưỡi, mặt mũi đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Cái, cái gì mà thông gian, anh đừng có nói hươu nói vượn… Ối!”
Xích Đu Đung Đưa nhéo mạnh vào lưng cậu ta.
Quan Miên đến trước mặt Ám Hắc Đại Công, quay đầu hỏi Phồn Tinh Hữu Độ: “Cùng chơi?”
Bị Thịt Rỗng lại nhịn không được phải xen vào: “Hoạt động giết rắn nhất định phải có hai người một tổ mới được nhân đôi số điểm. Ba người không tác dụng gì cả.”
Quan Miên hỏi: “Kinh nghiệm Phồn Tinh Hữu Độ cộng thêm Ám Hắc Đại Công đánh quái chả phải cũng là gấp đôi sao?”
“…” Bị Thịt Rỗng ngẩn ra rồi rầu rĩ gãi đầu, mơ hồ thấy có gì đó không đúng nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, gửi đi lời mời tổ đội.
Ám Hắc Đại Công sâu xa liếc Quan Miên rồi nhấp đồng ý.
Đội ngũ ba người đầu tiên trong lễ tình nhân của Mộng Đại Lục ra đời!
Từng là cao thủ đệ nhất đệ nhì trong bảng xếp hạng, biểu hiện của Ám Hắc Đại Công và Phồn Tinh Hữu Độ vô cùng cố gắng, ẩn ý như đang ngầm so tài.
Bị Thịt Rỗng nhìn Quan Miên ngồi bệt trên đất mà bơm máu cho cả hai một cách nhát gừng, trong lòng thèm đến ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Xin gia nhập được không nhỉ?”
Quan Miên đáp: “Cậu có thể thử xem.”
Bị Thịt Rỗng thử thật, để rồi bị cự tuyệt một cách vô tình.
Xích Đu Đung Đưa phẫn nộ xông qua: “Anh ngồi chơi xơi nước không thèm đánh quái cũng thôi đi, thế mà còn dám rút đội! Anh có lương tâm không hử?!”
Bị Thịt Rỗng thấy oan ức lắm. Cậu ta vừa mời lại cô nàng vào đội vừa thấp giọng biện hộ: “Chẳng phải anh đang tìm một chỗ ngon lành để mình cùng ké hay sao chứ.”
Xích Đu Đung Đưa đột nhiên “A!” lên một tiếng: “Em đánh ra ruy băng rồi!”
Bị Thịt Rỗng lập tức chạy qua, “Đâu đâu?”
Xích Đu Đung Đưa ném qua cho cậu ta một dây ruy băng.
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Ơ, cmn! Sao là em cho anh mà không phải anh cho em?”
Xích Đu Đung Đưa đáp: “Đừng lắm mồm. Em đeo lên cho anh!”
Bị Thịt Rỗng chẳng thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn đứng bất động.
Xích Đu Đung Đưa đeo ruy băng hồng lên cổ Bị Thịt Rỗng, sau đó dùng bút viết lên chín chữ “Xích Đu Đung Đưa – Nhà tài trợ duy nhất” to đùng.
Bị Thịt Rỗng quay đầu lại, bắt gặp Quan Miên đang tò mò nhìn mình bèn giải thích: “Đây là ruy băng của game! Tình nhân đeo vào trong vòng một tiếng sẽ được nhân đôi điểm thêm lần nữa.”
Ám Hắc Đại Công đột nhiên sáp lại, trong tay phe phẩy một dây ruy băng hồng phấn.
Quan Miên mặt không đổi sắc hỏi: “Trước mắt chúng ta là thế chân vạc, không phải quan hệ tình nhân.”
Ám Hắc Đại Công thuận tay vứt đại ruy băng đâu đó rồi ngồi xổm xuống hỏi: “Nhận được hoa rồi chứ?”
Quan Miên đáp: “Ừ.” Nhận hoa hay chưa đã trở thành vấn đề không thể không hỏi trong ngày rồi sao?
Ám Hắc Đại Công nói: “Ồ? Tôi tưởng đằng ấy sẽ không nhận hoa bừa bãi.”
Quan Miên đáp: “Xét đến 2605657 điểm kinh nghiệm thì xem như không quá bừa bãi.”
Ám Hắc Đại Công khoái trá cười.
Quan Miên nói: “Anh không tham gia vòng cuối của Lưu Tinh Chi Chiến.”
Ám Hắc Đại Công cau mày hỏi: “Đằng ấy thấy đáng tiếc lắm sao?”
Quan Miên đáp: “Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta từng hỏi tôi làm sao mới bảo được anh mặc bộ trang bị cấp thánh kia.”
Trong mắt Ám Hắc Đại Công lóe lên một cách nguy hiểm, “Ồ? Cậu ta hỏi vậy à.”
Quan Miên đáp: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy là anh hay Lòng Son Chiếu Sử Xanh mặc lên cũng không khác nhau bao nhiêu.”
Ám Hắc Đại Công không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào cậu một hồi rồi mới mở miệng: “Thật ra đằng ấy muốn khen đội bọn tôi thực lực mạnh mẽ thì không cần phải kín đáo thế đâu.”
Quan Miên nói: “Ý tôi không phải vậy.”
“Tôi nhận tấm lòng của đằng ấy.”
“…”
Ám Hắc Đại Công đột nhiên vươn tay vuốt nhẹ vào tai Quan Miên rồi đứng dậy nói: “Muốn biết lý do thì ăn cơm tối xong gặp nhau ở chỗ cũ.”
Sờ nơi vành tai vừa bị vuốt qua, Quan Miên khẽ cau mày.
Kiểu chào hỏi này khiến cậu có ảo giác mình bị trêu ghẹo.
Ba giờ đánh rắn đến bốn giờ thì rắn cuối cùng cũng biến mất hết.
Phồn Tinh Hữu Độ quay về nói: “Tôi có việc phải đi trước, các cậu cứ chơi tiếp đi.”
Quan Miên nhìn anh ta, ẩn ý nói: “Cảm ơn.”
Phồn Tinh Hữu Độ cười đáp: “Có gì đâu. Tôi cũng hời được không ít kinh nghiệm mà.”
Quan Miên mỉm cười một cách ngầm hiểu, không cần nói ra thành lời.
Sau khi Phồn Tinh Hữu Độ rời khỏi, người chung quanh cũng lục tục bỏ đi, yêu quái lúc năm giờ xuất hiện ở nơi khác.
Bị Thịt Rỗng hỏi Quan Miên: “Muốn đi chung với bọn em không?” Tuy Quan Miên nhiều tuổi hơn cậu ta nhưng cấp lại quá thấp nên Bị Thịt Rỗng vẫn có cảm giác mình là đàn anh, đối phương là đàn em, hất định phải chăm nom cho Quan Miên mọi bề.
Quan Miên còn chưa trả lời thì tay Ám Hắc Đại Công đã gác lên vai cậu, như đùa lại như nghiêm túc mà nhìn bọn họ, “Tôi nhớ hình như cậu ấy chung đội với tôi.”
Bị Thịt Rỗng cảm thấy một làn gió lạnh ào ạt phả vào mặt, phả mạnh đến nỗi khiến mặt cậu ta tê tái! Xích Đu Đung Đưa kéo khẽ tay áo của Bị Thịt Rỗng, thấp giọng nói: “Ngày như hôm nay mà anh còn lo chuyện bao đồng!”
Bị Thịt Rỗng vờ như miễn cưỡng bị kéo đi nhưng trong lòng lại mừng như bắt được vàng.
Ám Hắc Đại Công triệu hồi rồng có cánh, nghiêng đầu bảo: “Đi, đến địa bàn của tôi!”
Quan Miên khoanh tay nói: “Nghe đồn tôi là người của Tinh Nguyệt.”
“Tôi cho đằng ấy cơ hội nằm vùng.” Ám Hắc Đại Công nhảy lên lưng rồng.
Nói tới nói lui Quan Miên vẫn trèo lên theo.
Rồng có cánh đạp đạp chân sau, chớp mắt đã phóng lên trời.
Cảnh vật của Mộng Đại Lục bên dưới nhỏ dần.
Quan Miên đột nhiên hỏi: “Anh ngồi trực thăng bao giờ chưa?”
Ám Hắc Đại Công hơi ngẩn người nhưng vẫn cười đáp: “Rồi. Đằng ấy chưa à?”
“Chưa.” Giọng điệu Quan Miên pha chút tiếc nuối.
“Lần sao dẫn đằng ấy lên thử.”
Quan Miên nhìn anh một cách khó hiểu.
Rồng có cánh nhanh chóng hạ cánh, đáp xuống bên một bờ hồ xanh thẳm tĩnh lặng.
Người của Công hội Đế Diệu đang nâng cốc ăn mừng bên hồ, náo nhiệt như trẩy hội.
Quan Miên tò mò: “Bọn họ đang uống gì thế?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Máu và mana.”
Quan Miên: “…”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn thấy bọn họ bèn lập tức bước qua, thuận tay còn cầm theo hai bình máu, “Đại Công! Anh tới rồi!”
Ám Hắc Đại Công nhận lấy bình máu trong tay cậu ta, tiện thể chuyền cho Quan Miên một bình rồi quay sang cười tà với Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta: “Nghe nói cậu đã chuẩn bị cho tôi một bộ trang bị nữ?”
Trái tim bé bỏng của Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đánh thót, ánh mắt lập tức chuyển sang Quan Miên.
Quan Miên vô tội nói: “Cậu đâu có dặn không được nói ra.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cả sức nghiến răng cũng chẳng còn, vội vã cười xòa với Ám Hắc Đại Công: “Lần này là hiểu lầm.”
Ám Hắc Đại Công cười càng xán lạn rực rỡ: “Tôi thích loại hiểu lầm này, cuộc đời cậu sau này cũng sẽ thường gặp những hiểu lầm như vậy.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta: “…”
Quan Miên thấy Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ai oán nhìn mình bèn chủ động lấy một bình máu trong túi ra, rồi lại chủ động chạm cốc với cậu ta, “Cạn ly.”
Ám Hắc Đại Công cũng cười híp mắt chạm cốc với Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta: “…” Có gì đáng để cạn ly hả?! Có gì đáng chúc mừng đâu?! Đây rõ ràng là chuyện thương cảm biết bao.
Ám Hắc Đại Công bỏ mặc cho cậu ta tự ăn năn hối hận, xoay người dẫn Quan Miên đi làm quen.
Từ Lòng Son Chiếu Sử Xanh đến Bách Chiến Bách Thắng rồi Phan Phan, từ quen biết đến nửa lạ nửa quen đến hoàn toàn không quen đều giới thiệu một lượt.
Quan Miên nghe vậy thì cau mày, cuối cùng không nhịn được phải cắt ngang: “Tôi không phải Sở Quản lý Hộ tịch.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy cảm thấy Công hội Đế Diệu thế nào? Muốn ăn máng khác không?” Giọng điệu của anh đầy vẻ cám dỗ: “Vị trí nguyên lão còn trống.”
Quan Miên hỏi: “Anh đang dụ dỗ tôi thay lòng đổi dạ?”
Ám Hắc Đại Công: “Có thể nói như vậy.”
“Lý do?”
“Nhiều lắm.” Ám Hắc Đại Công ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trước tiên nói về những điểm không quan trọng nhé. Mộng Đại Lục sắp sửa mở hệ thống thành chiến, tôi muốn mời đằng ấy qua giúp.”
Quan Miên hỏi: “Đây là việc không quan trọng?”
“Ừ.”
“Còn việc quan trọng?”
“Muốn biết thì ăn xong gặp mặt.” Ám Hắc Đại Công tủm tỉm cười, lắc lắc chiếc bình trong tay.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta sáp lại, “Đại Công, sắp năm giờ rồi, bọn em chuẩn bị đi giết phần, cùng đi không anh?”
“Được.” Ám Hắc Đại Công đáp: “Bao chỗ nào ít ít người đấy.”
“Biết rồi.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhanh chóng chọn một địa điểm rất gần, sau đó chỉ gọi khoảng mười mấy người.
Quan Miên thấy đội mình tự dưng thêm vào bốn người – Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, Lòng Son Chiếu Sử Xanh, Phan Phan cùng Nê Đại Vương.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Hai người họ từng dẫn đằng ấy luyện cấp, đằng ấy còn nhớ không?”
Quan Miên đáp: “Nhớ.”
“Đi thôi.” Ám Hắc Đại Công đưa cậu lên lưng rồng rồi bay thẳng đến nơi Đế Diệu vừa bao sân.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta bắt đầu kiếp sống trâu ngựa vất vả cày cấy.
Trú dưới mái hiên nhà người tốt xấu cũng phải góp một cành hoa. Trong ánh hào quang của một hắc ám tế tự cấp 37, Quan Miên mãi hì hục mài chết từng con phần mà người khác chỉ một hai chiêu đã xử lý xong.
Do địa điểm ít người nên nhiệm vụ càng thêm nặng nề. Mọi người đều vùi đầu lao động, không ai nói chuyện. Đến sáu giờ, toàn bộ phần biến mất, Quan Miên chào hỏi một lượt rồi logout ăn cơm.
Ăn xong lên mạng vừa đúng sáu giờ rưỡi.
Nơi Quan Miên đứng trước khi logout giờ đã không còn ai. Cậu tìm một nơi thích hợp luyện cấp gần đó trên bản đồ, thật ra hôm nay là ngày vô cùng thích hợp để đánh quái luyện cấp bởi vì chẳng ai buồn giành quái.
Cậu luyện đến gần bảy giờ thì nhìn thấy một huyết tinh linh bay tới, thả xuống một bức thư.
Ám Hắc Đại Công: “Vẫn chưa đến?”
Quan Miên nhớ lại “chỗ cũ” anh từng nhắc đến, lấy thư cùng bút ngắn gọn trả lời: “Không hứng thú.”
Chưa được bao lâu, cậu vừa giải quyết hoàn tất một em quái thì nhìn thấy bóng rồng có cánh lướt qua bên mình, Ám Hắc Đại Công từ trên trời nhảy xuống.