Thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tánh.
“Tiểu trấn Dora, tọa độ +56, +188, có chuyện thương lượng.”
Quan Miên cau mày.
Cậu và Phồn Tinh Hữu Độ vốn chưa thể nhắc đến giao tình. Dù từng gặp mặt trong hiện thực nhưng Quan Miên chỉ xem đó là khúc nhạc đệm vô vị, xét về duyên phận lại chẳng bằng cả Ám Hắc Đại Công, bởi lẽ cậu nghĩ không ra lý do đối phương đột nhiên tìm mình.
Con người với những chuyện mình nghĩ không ra sẽ rất hiếu kỳ, càng nghĩ không ra lại càng hiếu kỳ.
Quan Miên cũng không ngoại lệ, cho nên cậu quyết định đi gặp anh ta.
Tiểu trấn Dora vẫn như ngày nào.
Trên đường có vài tân thủ chạy ngược chạy xuôi làm nhiệm vụ, nhìn thấy trang bị của cậu thì ánh mắt tràn trề hâm mộ.
Trừ phi bạn sử dụng đạo cụ, bằng không không thể nhìn ra ID cùng level của các game thủ khác trong thế giới ảo. Với tân thủ mà nói, Quan Miên vận trên mình chẳng phải quần áo tân thủ, trang bị lại đầy đủ, chính là đối tượng đáng được ngưỡng mộ.
Quan Miên thong dong thả bộ đến nơi hẹn của Phồn Tinh Hữu Độ, vừa liếc mắt đã thấy Đăng Hỏa Hồi Mâu đứng chờ ở đó, khuôn mặt phổ thông, khí thế lại khác với người thường. Anh ta không đứng một mình, bên cạnh còn có một cô bé xinh xắn. Trông quần áo trên người, cô nàng hình như là tân thủ dưới cấp 30.
“Anh Đăng Hỏa ơi, sói một tai khó oánh quá trời nè.” Cô bé chớp chớp mắt nai xoe tròn, vờ tội nghiệp.
Đăng Hỏa Hồi Mâu cười cười, phong thái tao nhã, “Lần sau giúp em.”
Cô nàng gắng sức nháy mắt lia lịa ra chiều sùng bái, “Cảm ơn anh Đăng Hỏa, vậy lần sau bao giờ anh lên?”
Đăng Hỏa Hồi Mâu trả lời: “Em có thể viết thư cho anh.”
Cô bé như còn định nói gì nữa nhưng ánh mắt của Đăng Hỏa Hồi Mâu đã chuyển sang Quan Miên, “Bạn anh tới rồi.”
Nhìn thấy Quan Miên, hai mắt cô nàng sáng bừng lên, “Bạn anh Đăng Hỏa đẹp giai y như anh í!”
Quan Miên lờ luôn.
Đăng Hỏa Hồi Mâu hỏi: “Anh với bạn có chút việc cần bàn, chúng ta liên lạc qua thư nhé?”
Cô bé quyến luyến gật đầu, bước chân tràn đầy sự không nỡ. Quan Miên tin chỉ cần Đăng Hỏa Hồi Mâu mở miệng, cô nàng sẽ lập tức hóa thân thành chim non mà sà vào lòng anh ta.
Nhưng Đăng Hỏa Hồi Mâu chỉ tủm tỉm cười và dùng mắt đưa tiễn, mãi đến khi cô nàng hết hy vọng, bóng dáng khuất dần.
“Viết thư gửi Đăng Hỏa Hồi Mâu anh nhận được không?” Quan Miên hỏi.
“Nếu có người tên Đăng Hỏa Hồi Mâu thì nhất định sẽ tới tay anh ta.” Anh ta thản nhiên cười.
Quan Miên nói: “Tuy Phồn Tinh Hữu Độ là một cái tên rất phổ biến nhưng còn chưa tới mức không dám gặp người khác.”
Phồn Tinh Hữu Độ thoáng ngẩn người rồi bật cười: “Được, lần sau sẽ sửa.”
Quan Miên hỏi: “Tìm tôi có việc à?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Tôi muốn mời cậu tham gia Lưu Tinh Chi Chiến hai tháng sau.”
Quan Miên nói: “Chưa từng nghe.”
Phồn Tinh Hữu Độ giải thích: “Là cuộc thi tổ đội đối kháng, đội thắng cuối cùng có thể giành được trọn bộ trang bị cấp thánh.” Với tình hình thần khí chưa xuất hiện, trang bị cấp thánh là cao cấp nhất, đánh ra một thứ đã khó bằng trời chứ đừng nói tới cả bộ.
Quan Miên nghe xong mà chấn động trong lòng, “Tại sao là tôi?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Vì tôi không muốn để quá nhiều người biết ngụy trang của tôi.”
Quan Miên nói: “Lúc đấu cũng không bị lật tẩy?”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Không. Ngoài dịch dung đan, tôi còn có danh thiếp biến đổi, nhưng số lần sử dụng hữu hạn, tôi phải tiết kiệm.”
Quan Miên nói: “Tôi mới cấp 30.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Lưu Tinh Chi Chiến lấy sáu hành tinh làm chủ đề. Thắng thua không do hai bên đánh nhau để quyết định mà do xét tổng điểm tích lũy của sáu thành viên trong tổ.”
Quan Miên cau mày hỏi: “Điểm tích lũy?”
“Giám khảo của Lưu Tinh Chi Chiến là trí tuệ nhân tạo, trong quá trình, nó sẽ chấm điểm phối hợp ăn ý giữa các thành viên, cách dùng và khống chế kỹ năng của game thủ, sức phán đoán khi đối đầu đại loại như vậy. Khoảng cách đẳng cấp càng cao thì điểm ăn ý càng nhiều.” Phồn Tinh Hữu Độ tiếp, “Đây là một cuộc thi hoàn toàn dựa trên kỹ xảo.”
Trong lòng Quan Miên đã bị thuyết phục từ đời tám hoánh, song bề ngoài vẫn làm bộ thận trọng bước cuối, “Người chơi cấp 30 tình nguyện bảo vệ bí mật cho anh nhiều vô cùng.”
Phồn Tinh Hữu Độ cười nói: “Nhưng chẳng phải ai cũng có thể bình tĩnh đưa ra quyết định cho Tội Lỗi Quá Xá khi đấu với Ám Hắc Đại Công.”
Quan Miên thầm rùng mình. Cậu bỗng nhiên nhớ ra Phồn Tinh Hữu Độ là Đoàn Thiều Tinh, và cũng là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp. Giả sử cuộc thi lấy thắng thua luận anh hùng, chưa chắc anh ta sẽ giành được thắng lợi trăm phần trăm, nhưng nếu so về kỹ xảo và sức phán đoán thì chẳng có mấy ai bì kịp với Phồn Tinh Hữu Độ. Xem ra Lưu Tinh Chi Chiến tưởng chừng như thiết kế riêng cho anh ta – Hoặc giả, cả bản thân mình cũng nên.
“Cậu có thể suy nghĩ thêm hai ngày.” Phồn Tinh Hữu Độ nói, “Bởi vì chúng tôi phải mau chóng bắt đầu rèn luyện sự ăn ý giữa các thành viên.”
Quan Miên nói: “Ừ, tôi muốn đi xem thử các tổ khác còn chỗ hay không đã.” Nếu được lựa chọn, cậu thích gia nhập đội của Tội Lỗi Quá Xá hơn.
Phồn Tinh Hữu Độ cười khổ nói: “Cậu thật thẳng thắn.”
Quan Miên đáp: “Tự tôi nói với anh tốt hơn nghe từ miệng người khác.”
Phồn Tinh Hữu Độ chợt vỡ lẽ, “Cậu muốn tổ đội cùng Tội Lỗi Quá Xá?” Do quan hệ giữa Phồn Tinh Hữu Độ và Tinh Phi Ngân, tin tức của Tội Lỗi Quá Xá ít nhiều cũng sẽ truyền đến tai anh ta. Giả sử Quan Miên thật sự gia nhập đội của Tội Lỗi Quá Xá, việc này chắc chắn không giấu được Phồn Tinh Hữu Độ.
Quan Miên gật đầu.
“Cậu ấy sắp nhập học rồi, nhưng cậu cứ đi hỏi thử xem.” Phồn Tinh Hữu Độ người cũng như tên, quả nhiên rộng lượng vô cùng. “Trong vòng hai ngày, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu gia nhập.”
Sau khi rời khỏi Dora, Quan Miên lấy tiểu tinh linh ra viết thư, trong bụng tràn ngập hối hận, sớm biết đã không hấp tấp hồi âm cho Tội Lỗi Quá Xá, tự dưng phí mất một tiểu tinh linh.
Trong thư, Quan Miên tóm lược lại chuyện Phồn Tinh Hữu Độ đưa ra lời mời, tiện thể hỏi cậu ta có hứng thú hay không, sau đó tìm nơi yên tĩnh hiếm người để luyện cấp. Nếu Quan Miên tham gia thi đấu thì việc thăng cấp hiện nay chưa cần lắm, cấp càng thấp, chênh lệch giữa các đội viên càng nhiều là càng có lợi. Dù sao khi đánh với cao thủ, gà qué cấp 30 hay 50 đều chỉ như gãi ngứa cho đối thủ, chẳng khác gì cho cam. Cậu luyện cấp là để học kỹ năng.
Biết thêm mấy kỹ năng ít ra có thêm vài lựa chọn.
Sau cấp 30, kinh nghiệm trong Mộng Đại Lục trở nên vô cùng khó kiếm, trước đây có người kéo mà còn chật vật xiêu vẹo, giờ đây một mình cậu luyện lại càng như sên bò, nhưng Quan Miên không quá nóng lòng. Kinh nghiệm tăng chậm đã nằm trong tính toán của Quan Miên, việc chủ yếu nhất hiện nay chính là luyện tập cách phát huy kỹ năng đến mức tối đa.
Ví như Hồi Huyết Thuật sơ cấp, cự ly hữu hiệu là mười mét, tốc độ mười mét/giây. Nếu đồng đội đứng cách cậu hơn mười mét, cậu sẽ cần hơn một giây để hồi máu cho họ. Dù Quan Miên không rõ cục diện giằng co lúc ấy ra sao, nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm tháng, cậu nhất định phải tính toán cho kỹ.
Cậu vừa thử đi thử lại Ám Tiễn cùng Hồi Huyết Thuật sơ cấp tìm kiếm cảm giác, vừa học cách chạy mà Ám Hắc Đại Công từng nhắc.
Quan Miên đã ghi nhớ tất tần tật những thông số vào đầu nên tốc độ sử dụng chiêu thức rất nhanh, nhưng hiệu quả thì vẫn vậy. Nhất là tốc độ, sau khi chứng kiến tài nghệ của Tội Lỗi Quá Xá cùng Ám Hắc Đại Công, cậu hiểu rõ với tốc độ hiện nay của mình, dù cho có múa may quay cuồng thế nào cũng tuyệt đối không chịu nổi một kiếm hời hợt của cao thủ như Ám Hắc Đại Công.
Tình huống kia phải làm sao bù đắp đây?
Quan Miên nhớ tới Ám Thuẫn sơ cấp chưa học do thiếu kinh nghiệm, giảm 900 điểm tổn thương hoàn toàn không nhiều, nhưng cộng thêm Hồi Huyết Thuật sơ cấp và 500 điểm HP chắc cũng đủ để không bị mần thịt trong một chiêu.
Chẳng thể nghi ngờ, dù cho cuối cùng cậu gia nhập đội nào, một Quan Miên cấp 30 tất nhiên sẽ trở thành đối tượng nhận được tất cả bảo vệ của phe mình và chào hỏi của phe địch, bởi lẽ bảo vệ mạng sống là vô cùng quan trọng.
Quan Miên luyện thêm vài lần thì sắp đến giờ cơm, đang chuẩn bị đăng xuất lại nhìn thấy tiểu tinh linh phành phạch vỗ cánh bay tới.
Quan Miên nhận thư, nhưng người gửi không phải là Tội Lỗi Quá Xá.
“Cậu ấy rất bận, tháng sau vào học.
Tinh Phi Ngân.”
Tuy không biết tại sao người trả lời lại là Tinh Phi Ngân, nhưng Quan Miên cũng chẳng mấy hứng thú với những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, cậu cất thư vào rồi đăng xuất ăn cơm.
Quan Miên ăn xong vào game thì nhận được thư của Tội Lỗi Quá Xá.
Thư của cậu ta rất dài, nếu không phải số trang có hạn, Quan Miên nghi ngờ cậu ta sẽ biến thư thành tiểu thuyết mất. Đầu thư, Tội Lỗi Quá Xá thể hiện sự phẫn nộ mãnh liệt với việc Tinh Phi Ngân dám thay mình trả lời thư. Cậu ta nhấn mạnh dù rằng mình vướng phải quái, dù rằng bị quái túm không chỉ một lần, dù rằng liên tiếp chết dí trong tay cùng một con quái già, chỉ cần còn lên mạng được, không trúng thuật định thân, mấy chuyện quan trọng như hồi âm thư từ cậu ta chắc chắn sẽ tự thân vận động.
Càu nhàu trách cứ cỡ khoảng ngàn chữ.
Quan Miên lướt nhanh như gió, trực tiếp nhảy đến đoạn sau.
Tội Lỗi Quá Xá dài dòng hơn nửa trang rồi vào trọng điểm.
Bởi thời gian diễn ra Lưu Tinh Chi Chiến sắp xếp không khéo vô cùng, trên cơ bản tháng sau cậu ta không thể vào game, cho nên chỉ đành ngóng trông mà than thở. Nhưng cậu ta rất vui vì Quan Miên chẳng lúc nào không nhớ tới mình, và để khuyến khích việc Quan Miên đặt mình lên vị trí hàng đầu, cậu ta đã đổi tên người nhận báo trong Mộng Đại Lục. Dù gì cậu ta đặt báo cả năm, lên mạng hay không vẫn phải trả tiền nên đừng lãng phí. Cân nhắc đến tình trạng đặc biệt của học sinh sinh viên, công ty trò chơi đưa ra chính sách nhận báo thay, thật ra cũng vì mời chào bọn họ đặt báo với số lượng lớn.
Tội Lỗi Quá Xá nhắc nhở Quan Miên, mấy hoạt động lớn thường có người đăng báo mời đội, lúc đó cậu thấy đội nào vừa ý thì vào, không thích thì tự tạo tổ riêng. Giá đăng bản tin nhỏ không đắt, tùy khu mà khác nhau, cậu cứ tính toán rồi làm. Quan Miên nhất định phải lưu ý một điều – Thứ rác rưởi như đội của Phồn Tinh Hữu Độ tuyệt đối không được gia nhập! Gia nhập một lần là không còn nhân phẩm! Gia nhập hai lần là mất nhân cách! Gia nhập ba lần sẽ thoái hóa thành rác rưởi!
Ánh mắt Quan Miên lại lướt nhanh qua phần kể lể cảm thán, chuyển thẳng sang đoạn dưới cùng của trang giấy:
“Để bù đắp cho sự tiếc nuối vô ngần của anh khi không thấy được chữ ký rồng bay phượng múa của em trên thư, em đặc biệt ký hai cái thật bự ở mặt sau! Không cần quá cảm động làm gì, ai biểu chúng ta là bạn bè chứ.”
Quan Miên nhắc nhở bản thân, tên chủ nhân bức thư này vừa chuyển nhượng quyền sở hữu nhật báo đáng giá một trăm kim cho mình, rốt cuộc cố nhịn xúc động muốn vò thư mà gấp nó lại, nhét đại vào túi xách.
Phồn Tinh Hữu Độ cho cậu hai ngày thời gian, và báo thì mỗi sáng đưa tới, vậy ra cậu còn một ngày rưỡi để suy ngẫm.
Quan Miên nghĩ ngợi chốc lát rồi viết thư cho Bản Chất Minh Mẫn, hỏi anh ta muốn luyện cấp cùng hay không.
Hồi âm của Bản Chất Minh Mẫn vừa nhanh vừa súc tích:
“Làm thế ngại quá nhỉ.
Chúng ta gặp ở đâu?”
Bọn họ gặp mặt tại bình nguyên gần tiểu trấn Dora, sau đó lập tức tổ đội, cùng nhau xông vào quần nhau với lũ quái.
Để cảm tạ Quan Miên dành thời gian kéo mình, Bản Chất Minh Mẫn đánh rất tích cực. Bất thình lình, anh ta ý thức được một chuyện, trong tình huống MP của bản thân đang tuột dốc không phanh. Bản Chất Minh Mẫn quay đầu lại, nhìn Quan Miên đang ngồi bệt dưới đất, dùng Ám Tiễn sơ cấp từng nhát chọt quái, nghi hoặc hỏi: “Cậu có tâm sự phải không?”
Quan Miên đáp: “Ừ.”
Bản Chất Minh Mẫn lo lắng hỏi: “Chuyện gì?”
Quan Miên thờ ơ liếc anh ta, “Ưu quốc ưu dân.”
Bản Chất Minh Mẫn nhìn cậu, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ đau thương: Cậu ấy không phải đến kéo mình, cậu ấy đến để được chia điểm ấy chứ!