Edit: Aoi Tetsu
Bạch gia vì ngày đó chuẩn bị mười năm, ngoại trừ cái hình thức từ trên không nhảy xuống biển này tương đối ngoài ý muốn, trước đó không có chuẩn bị ở ngoài, cái khác đều có sẵn.
Bạch nãi nãi hỏi: “Có muốn tính tính bát tự của hai người hay không?”
Bạch Lữ Thị khoát tay nói: “Thời điểm ta điều tra Quan Miên đã giúp bọn họ hợp qua.” Bà nói lấy ra một quyển sổ tay, tiện tay mở ra, “Ta còn tìm thầy tướng số giúp ta tính qua, ngày tốt của năm nay sang năm đều viết ở trên này. Ta xem một chút gần nhất chính là ngày nào.”
“…”
Gừng quả nhiên là là lão cay!
Quan Miên đối Bạch Anh Tước lộ vẻ rèn sắt khi còn nóng cờ hiệu (1) thừa dịp cháy nhà hôi của chỉ là mới đầu kinh ngạc, rất nhanh liền tiếp nhận rồi. Ngược lại đối với cậu mà nói kết hôn chỉ là cái hình thức, quan trọng nhất là hai người nguyện ý cùng nhau. Bất quá nếu như cái hình thức này có thể làm cho đối phương cao hứng, cậu phối hợp cũng không sao.
(1) cờ hiệu, chiêu bài (thời xưa dùng làm cờ hiệu, nay dùng ví với với việc mượn danh nghĩa nào đó làm điều xấu)
Ngày thứ hai đi làm, tin tức này truyền khắp toàn bộ tập đoàn Thịnh An. Mà Quan Miên không phải người lắm miệng, Bạch Anh Tước lại không biết ý nghĩ của Quan Miên không dám tùy tiện tuyên bố, cho nên tin tức Bạch Anh Tước kết hôn là truyền ra ngoài, mà tân nương trong lòng đại đa số người vẫn còn phác sóc mê ly (hư ảo mịt mờ).
Chỉ có Vu Ngư thời điểm đưa tài liệu cho Quan Miên, thấp giọng nói một câu “Chúc mừng”.
Quan Miên thản nhiên tiếp thu.
Đặng Viên tới tìm cậu một lần, hỏi cậu có hứng thú đồng thời làm kế hoạch hay không. Quan Miên khéo lời từ chối.
Hai người quan điểm khác nhau đồng thời làm kế hoạch liền mang ý nghĩa một người muốn hướng một người khác thỏa hiệp, cậu không cảm thấy Đặng Viên sẽ là người thỏa hiệp kia, mà chính mình càng không thể.
Đặng Viên đại khái cũng không thật sự muốn thuyết phục cậu, sau khi bị cự tuyệt cũng không có khuyên nữa, chỉ nói Tôn Chí Hồng sắp trở về rồi, hỏi cậu có thời gian cùng đi ra đến ăn một bữa cơm hay không, liên lạc một chút tình cảm.
Quan Miên đáp ứng.
Đặng Viên đi không bao lâu, Bạch Anh Tước liền âm thầm đi vào. Anh lần này là mang theo ý chỉ tới, Bạch Lữ Thị đem ngày xác định trong tuần sau. Nơi chốn cái gì đều đặt tốt lắm, ngay cả thiệp mời cũng đã viết xong, chỉ chờ cậu gật đầu.
Quan Miên kéo lịch ra nhìn một chút, gật đầu nói: “Có thể.”
Bạch Anh Tước cười nói: “Nguyên lai kết hôn thật sự là một chuyện làm người cảm thấy không kịp chờ đợi.”
Quan Miên nói: “Anh là không thể chờ đợi được nữa muốn kết hôn, hay là không kịp chờ đợi muốn nhảy xuống biển?”
Bạch Anh Tước rất nghiêm túc mà suy nghĩ một chút nói: “Tôi phát hiện, hai chuyện khác biệt đều làm cho tôi thật không kịp chờ đợi.”
Quan Miên không tiếng động mà lắc đầu một cái.
Bạch Anh Tước nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?”
Quan Miên nói: “Không được. Buổi chiều tôi xin nghỉ.”
Bạch Anh Tước nói: “Lễ phục bà nội sẽ chuẩn bị.”
Quan Miên nói: “Việc tư.”
Bạch Anh Tước nhíu nhíu mày, “Nếu có cái lời gì tình nhân cũ, xác thực tại trước khi cưới nói rõ ràng tương đối tốt.”
Quan Miên nói: “Đúng vậy. Thuận tiện lại thảo luận một chút đem anh lừa gạt tiền lừa sắc sau đó chạy trốn như thế nào.”
Bạch Anh Tước bật cười nói: “Tôi cảm thấy xe cực quỹ không sai, nếu như em cần, sau khi tan tầm chúng ta có thể đi tìm đường trước.”
Quan Miên nói: “Tôi không biết mấy giờ trở về, anh ăn cơm trước đi.”
“Được rồi.” Bạch Anh Tước lấy chìa khóa xe ra đặt lên bàn, “Lái xe đi tương đối dễ dàng.”
Quan Miên sao cũng được gật đầu.
Đến thời gian cơm trưa, cậu và Vu Ngư chào hỏi một chút, cầm chìa khóa xe xuống lầu.
Thời điểm tiến vào bãi đậu xe vừa vặn đụng tới Vũ Thâm cơm nước xong trở về. Vũ Thâm nhìn thấy cậu, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Cậu tại sao lại ở chỗ này?”
Quan Miên nói: “Đi làm.”
Vũ Thâm nói: “(vết) Thương của cậu lành?”
“Ừm.” Quan Miên nói liền dự định tránh khỏi hắn đi về phía trước.
Vũ Thâm cảm thấy được sự tình có chút không đúng, phòng nhân sự rõ ràng thông báo hắn sau đó không cần lại an bài Quan Miên công tác, nếu như Quan Miên trước chỉ là xin nghỉ bệnh, vậy cậu trả phép đi làm chính mình hẳn phải biết mới đúng. Hơn nữa coi như cậu trả phép đi làm, cậu cũng không nên xuất hiện tại tòa nhà này. Vũ Thâm vừa nghĩ như thế, lập tức tiến lên vài bước ngăn cản đường đi của Quan Miên, “Có thể cùng tôi đi phòng thủ vệ một chuyến không?”
Quan Miên yên lặng nhìn hắn một hồi, gật đầu nói: “Được.”
Thủ vệ trong phòng có cái máy nhận dạng thân phận, bình thường là dùng để đánh thẻ, nhưng có thể thông qua vân tay để phán đoán thân phận của đối phương.
Quan Miên đưa ngón tay đặt ở trên máy nhận dạng thân phận, máy nhận dạng lập tức liệt ra hình của cậu tuổi tác cùng chức vị.
“Cố vấn?” Vũ Thâm kinh ngạc nhìn cậu.
Quan Miên nói: “Tôi từ sau khi đi bảo an công tác, liền nhận lời mời làm cố vấn.”
“…” Khẩu khí của cậu quá mức bình tĩnh, cho nên liền Vũ Thâm lúc đó đều cảm thấy được từ bảo an chuyển chức đến cố vấn là một cái lơ là chuyện bình thường.
“Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước.” Quan Miên quay người rời đi.
Vũ Thâm suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không quá yên tâm, liền gọi điện thoại cho phòng nhân sự xác nhận.
Giám đốc phòng nhân sự đầu tiên là sửng sốt một chút, mới nhớ tới chuyện này quên thông báo bộ bảo an. Theo lý thuyết, căn cứ vào yếu tố an toàn, chuyện điều động bất cứ người nào của tập đoàn đều phải phải báo cho bộ bảo an, thế nhưng Quan Miên thuộc về điều động nội bộ, cho nên cô quên mất tra (茬) này.
“Đúng vậy đúng vậy, Quan Miên cậu ta là cố vấn tập đoàn mời.”
Vũ Thâm rốt cục ý thức được sự tình không đúng chỗ nào, “Kia trước cậu ta tại sao làm bảo an?” Tuy nói nghề nghiệp không có cao thấp phân biệt giàu nghèo, thế nhưng tiền lương có a. Cố vấn cùng bảo an tiền lương thục cao thục thấp, cái này không cần hỏi cũng biết.
Giám đốc phòng nhân sự suy nghĩ một chút hồi đáp: “Đại khái là…Chí nguyện cá nhân đi.”
“…” Vũ Thâm lần đầu tiên biết được, nguyên lai bảo an là một phần nghề nghiệp vĩ đại như vậy, vĩ đại đã có người nguyện ý vì nó đem cố vấn chịu thiệt làm chí nguyện thứ hai.
Giám đốc phòng nhân sự cảm thấy được hắn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi chuyện này, lo lắng nói: “Không phải xảy ra chuyện gì đi?”
Vũ Thâm nói: “Không có. Mới vừa đụng tới cậu ta, cho nên muốn xác nhận □ phần.”
Không có thông báo cho hắn thân phận của Quan Miên xác thực là mình sai, giám đốc phòng nhân sự mang theo tâm lý bồi thường mà nhắc nhở: “Quan Miên ở công ty nhân duyên không tồi.”
Vũ Thâm nghe không hiểu, “A?”
Giám đốc phòng nhân sự nói: “Trợ lý tổng tài tự mình làm thủ tục điều động của cậu ta.” Cô vừa nói tới chỗ này, có thể lĩnh ngộ hay không liền xem cá nhân.
Vũ Thâm cúp điện thoại xong, bảo an ngồi ở nơi thủ vệ tò mò đến gần nói: “Võ thần, chuyện gì xảy ra?”
Vũ Thâm lộ ra nụ cười cổ quái, “Ai biết được.”
Quan Miên lái xe đến trung tâm thành phố, bắt đầu đại mua sắm. Bất quá sau khi cậu mua chẳng hề xách đi, mà là trước tiên gởi ở trong cửa hàng, để cho bọn họ ngày mai giao hàng tới cửa.
Cậu ở qua phòng ở chính phủ phân phối, biết tuy rằng bên trong cái gì cũng có, nhưng đồ ăn là cơ bản nhất, cơm tẻ, bánh mì, thịt cùng rau dưa có, tôm cá hải sản tươi cũng chưa có. Máy vi tính cũng là đào thải một nhóm kia, tuyệt đối không phù hợp nhu cầu người kia.
Quan Miên mua máy vi tính xong, vừa vặn đi ngang qua quầy hàng khoang trò chơi.
Sau khi khoang trò chơi của tập đoàn năng lượng Tấn Mãnh xuất hiện vấn đề chất lượng, công ty khoang trò chơi khác lập tức nhân cơ hội đẩy ra các loại khoang trò chơi bản an toàn, không ít khoang trò chơi liên quan trước đó đều bởi vì đổi mới mà giảm giá nhiều.
Quan Miên suy nghĩ một chút, mua cái kiểu ngồi.
Toàn bộ đồ vật mua xong, bảy giờ không sai biệt lắm. Cậu sử dụng hệ thống tự động hướng dẫn về nhà.
Sau khi cùng Bạch Anh Tước ở chung, cậu cũng rất ít về nhà. Nghĩ đến Bạch Anh Tước gần đây nhất đem tủ quần áo đem một nửa ra, cậu trở về nhà, lấy một chút quần áo trở lên lầu.
Vừa vào cửa, liền nghe đến tiếng cười thẳng thắn của Đường Nhị cô cô. Lập tức Bạch gia mọi người cùng nhau quay đầu nhìn sang.
“Ai nha! Chính chủ nhân có thể coi là đã trở lại.” Đường Nhị cô cô hưng phấn đi tới, thân thủ tiếp nhận quần áo trên tay cậu, “Làm sao mới điểm đồ vật như thế? Còn có cái gì muốn chuyển muốn chỉnh hay không? Dù sao chúng ta ngày hôm nay nhiều người, mọi người cùng nhau hỗ trợ có thể nhanh một chút.”
Quan Miên nói: “Tôi không có đồ gì.”
“Nam nhân chính là nam nhân.” Đường Nhị cô cô lầu bầu một câu, lại cười nói: “Cũng là như con vậy có thể chịu đựng Anh Tước.”
Bạch Anh Tước cười nói: “Chịu đựng? Rõ ràng là hưởng thụ.”
Đường Nhị cô cô nói: “Ta thấy người hưởng thụ là con đi? Là ai hứng thú trùng trùng gọi điện thoại nói, con muốn cử hành lễ cưới?”
Bạch Anh Tước nói: “Song phương đều hưởng thụ mới nói rõ hôn nhân hài hòa a.”
Bà nội nói: “Hài hòa không phải là dựa vào nói phải dựa vào làm.”
Bạch Anh Tước gật đầu liên tục.
Đường Nhị cô cô tiện tay liền giúp Quan Miên đem đồ vật thu thập xong. Quan Miên không khỏi có chút lúng túng. Cậu từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, thói quen tất cả mọi chuyện đều chính mình làm, lập tức có trưởng bối chăm sóc cậu ngược lại làm cho toàn thân cậu không được tự nhiên.
Đường Nhị cô cô nghe lời đoán ý lợi hại nhất, lập tức nói: “Mẹ. Ta xem vẫn là cho bọn họ vợ chồng son thế giới hai người đi. Tỉnh một hồi phía sau cánh cửa đóng kín quở trách chúng ta này đó kỳ đà cản mũi không thức thời.” ‘
Bà nội trước khi đi không yên lòng, liền nói liên miên cằn nhằn mà thông báo rất nhiều lời mới đi.
Bọn họ đi rồi, Bạch Anh Tước thân thủ ôm lấy Quan Miên, thật sâu ngửi một cái nói: “Quả nhiên không ăn cơm tối.”
Quan Miên nhíu mày nói: “Nghe được ra?”
“Nghe không ra, hôn một chút thử xem.” Nói, đôi môi Bạch Anh Tước liền dán vào.
Quan Miên tùy theo anh hôn một chút, thấy anh vẫn không có xu thế ngừng lại, không nhịn được đẩy anh ra.
Bạch Anh Tước ý do vị tẫn liếm môi một cái nói: “Xác thực không ăn.”
“Anh sao?”
“Giống như em.” Bạch Anh Tước nói liền quay người tiến vào nhà bếp.
Quan Miên dựa vào cửa phòng bếp khuông hỏi: “Có muốn tôi hỗ trợ hay không?”
Bạch Anh Tước nói: “Không được. Bằng không lão thái lại sẽ nói tôi bắt nạt em.”
Quan Miên không nghĩ tới anh còn nhớ câu nói này, “Lần sau tôi giúp anh giải thích một chút?”
Bạch Anh Tước quay đầu lại nói: “Nói thật, kỳ thực, tôi không rất hi vọng có lần sau.”
Quan Miên cùng anh nhìn nhau nở nụ cười.
Bạch Anh Tước rất nhanh làm xong bữa tối, cũng dùng spaghetti làm dương xuân diện (2).
“Nếm thử xem, ăn có ngon hay không.” Anh đem đũa đưa cho Quan Miên, mong đợi nhìn cậu.
Quan Miên nếm thử một miếng, nói: “Không tồi.”
Bạch Anh Tước nói: “A. Tôi nghĩ tôi có thể cân nhắc từ món Tây phát triển thành món Trung Quốc.”
Quan Miên ăn hai miếng nói: “Ngày mai tôi xin nghỉ, cho nên sáng sớm chính anh đi làm đi.”
Bạch Anh Tước một bên nghiền ngẫm một bên đánh giá cậu.
Tâm lý Quan Miên hơi dấy lên do dự, nhân tiện nói: “Tôi có bằng hữu ra tù.”
Bạch Anh Tước nói: “Sớm nói a, tôi tìm người đặt bó hoa tươi cho cậu ta.”
Quan Miên cúi đầu ăn mì, hình dáng không hề để ý hỏi: “Đưa hoa tươi cho người khác, anh hỏi qua tôi chưa?”
Bạch Anh Tước cười nói: “Nếu em không thích, tôi đưa cành đông thanh (3) cũng tốt.”
Quan Miên vốn cho là anh chỉ là thuận miệng nói một chút, không nghĩ ngày thứ hai vừa rạng sáng, một bó đông thanh được cắt tỉa liền đưa tới cửa.
Bạch Anh Tước tiện tay viết chút chúc ngữ ở trên thẻ, “Ầy.”
Quan Miên nói: “Cậu ta đại khái sẽ… Rất cảm động.”
Bạch Anh Tước nói: “Em thì sao?”
“Có một chút… đi?”
“Kia nên tính là đạt thành 50% mục đích… đi?” Bạch Anh Tước giúp cậu sửa sang lại quần áo, sau đó ra cửa đi làm.
Quan Miên một người quét tước gian phòng. Ngày hôm qua Bạch Anh Tước nói tới việc chuyển nhà, dù sao anh ở nơi này hoàn toàn là vì nhân nhượng Quan Miên, hiện tại tu thành chính quả, tự nhiên có thể cân nhắc mang nhà mang người mà vinh quy quê cũ.
Quan Miên đối với nơi ở hoàn cảnh từ trước đến giờ không yêu cầu gì, nhưng sau khi cùng nhau ở cũng cảm thấy ở như vậy có chút chen. Nhà này vốn là nhà trọ độc thân, hiện tại chen chúc hai người bọn họ thêm một con mèo, còn muốn để hai cái khoang trò chơi, không gian hoạt động hiển nhiên đã quanh quẩn ở quy định của quốc gia về tiêu chuẩn không gian cá nhân thấp nhất, cho dù Bạch Anh Tước không mở miệng, cậu cũng cảm thấy là nên đổi hoàn cảnh.
Nhớ tới thời điểm lần thứ nhất thấy thân thể Tuyết Sơn, nhìn lại một chút thân thể nó bây giờ, Quan Miên kiên định hơn ý nghĩ của chính mình —— nó cần không gian hoạt động càng to lớn hơn.
Thành BB, nhà tù Trường Phong.
Quan Miên dừng xe ở cửa nhà tù, yên lặng mà nhìn cửa lớn của nhà tù.
Cậu biết đến, nhà tù từ trước đến giờ đều là sau khi ăn xong cơm trưa mới đưa phạm nhân rời đi, tính toán thời gian, không sai biệt lắm là lúc này.
Đại khái cảm ứng được tiếng lòng của cậu, cửa đóng chặt chậm rãi hướng hai bên mở ra. Một thanh niên nhìn qua lưu lý lưu khí (dáng vẻ lưu manh) mà mặc đồ thể thao đi ra, trên lưng đeo cặp leo núi, trong miệng cắn cặp kính mát, một đôi mắt tại bốn phía quét mắt một vòng, mới dừng ở chỗ Quan Miên trên xe cực quỹ.
Quan Miên đang cầm hoa xuống xe, còn chưa đi hai bước, liền thấy đối phương hoan hô một tiếng đánh tới.
Quan Miên thức thời hướng bên cạnh dời đi một bước.
Người kia quả nhiên sát bờ vai cậu nhào tới trên xe, “Má ơi! MANA27! Cực phẩm a!” Cậu ta nói, liền bẹp một chút, nặng nề hôn cửa sổ xe một chút.
Quan Miên chờ cậu ta phát tác xong, mới đi tới đem cành đông thanh đưa vào trong ***g ngực của cậu ta, “Hoan nghênh ra tù.”
“Khà khà, tui biết cậu nhất định sẽ tới đón tui. Cho nên ngay cả xe đặc chủng của chính phủ cũng từ chối đi.” Người kia cúi đầu nhìn cây đông thanh một chút, “Đây là cái gì?”
“Vị hôn phu của tôi đưa cho cậu.” Cậu nhìn đối phương đột nhiên trợn mắt lên, thản nhiên nói tiếp, “Tuần sau tôi kết hôn.”
“Cậu cậu cậu cậu cậu… Nghĩ rõ?”
Quan Miên gật gật đầu.
Người kia nói: “Vậy chúc phúc cậu?”
“Cảm ơn.”
Hai người lên xe.
Người nguyên bản chít chít oác oác lập tức bình tĩnh lại, thật giống như bị Quan Miên nói đả kích, mãi đến tận khi cậu lái xe dừng dưới lầu nhà mình mới hét rầm lêm: “A…”
Quá lâu không nghe được tiếng thét chói tai của cậu ta, đầu Quan Miên suýt chút nữa nổ tung, ngữ khí bất thiện xen lời cậu ta: “Kim Vũ Trụ! Câm miệng!”
“Cậu muốn kết hôn rồi…” Kim Vũ Trụ ủy khuất nhìn cậu.
Quan Miên thờ ơ không động lòng.
Kim Vũ Trụ càng ủy khuất nói: “Chú rể không phải tui.”
Quan Miên cau mày nói: “Cái gì?”
Kim Vũ Trụ nói: “Chúng ta là hợp tác hoàng kim (quý giá) a. Song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ a. Cậu làm sao có thể đơn phương giải tán?”
Quan Miên nói: “Hợp tác làm một lần, liền hợp tác vào ngục giam.”
“Kia không giống nhau, đó là kế tạm thời, là sách lược!” Kim Vũ Trụ xem thần sắc lãnh đạm của Quan Miên, thở dài nói, “Người kia tốt với cậu sao? Ai. Nhất định không tốt.” Hắn đột nhiên tàn bạo mà nhìn cây đông thanh trong tay, “Nhất định là cái quỷ hẹp hòi. Liền hoa đều không có, chỉ có cành cây!”
Quan Miên nói: “Anh ấy tài trợ xe tới đón cậu.”
Kim Vũ Trụ vỗ vào miệng một cái, “Tại sao tui thấy phù hợp nhất đều là anh ta?”
(2) Dương xuân diện
thumb
(3) Cây đông thanh
3404439843316722580
u2573272455183807870fm21gp0