Chương 23: Tàng kiếm sơn trang.
Trang môn Tàng Kiếm sơn trang không có đường thông, cửa chỉ hơn một cái hành lang thật phân thân tiếp nối cùng dòng nước bên ngoài, bốn phía đêu là bích thủy vờn quanh.
Loại địa thế này, dễ thủ khó công, nếu người tới mang ác ý, vừa bước lên dòng nước trong hồ là lúc bị đệ tử Tàng Kiếm bao vây, không đường trốn.
Trang nội này không biết khắp trang môn an bài bao nhiêu đệ tử ngoài sáng, mặc dù lúc này là giữa trưa, cũng chỉ có năm tên kim y đệ tử đứng phía trước. Về phần trong tối có người thủ vệ hay không, vậy thì không biết.
Diệp Vô Truy mới vừa bước một bước trên hành lang, đệ tử Tàng Kiếm đã phát hiện ra cậu. Nhưng bọn hắn vân chưa hành động, chỉ hai mắt lạnh lùng, nhìn thanh y nhân nọ chậm rãi đến gần. Tàng Kiếm sơn trang không xuất thủ làm người bị thương, trừ phi đối phương đến có ý đồ không thiện.
Đệ tử Tàng Kiếm không có hành động, thế nhưng Diệp Vô Truy sau khi đến gần trang môn cũng dừng bước, cậu đứng trước cửa sơn trang, cao ngâm nói.
“Danh Đao truyền thụ Diệp Vô Truy tới thăm, vì Thiên Sơn mà đến, mong trang chủ gặp mặt!”
Nội lực của cậu được Danh Đao thân truyền, tất nhiên là phi thường thâm hậu. Cho dù trước mắt nội tức có tổn hại, một câu nói này dễ nghe như rồng ngâm truyền đi rất xa ở Tàng Kiếm sơn trang.
Vài tên thủ vệ đệ tử vô cùng kinh ngạc, thanh y nhân này lai lịch thực sự phi phàm, tức là Danh Đao truyền thụ có liên quan đến Thiên Sơn. Nếu lời này là thật, như vậy chuyến này cậu ta tới, nhất định không phải chuyện đùa. Huống chi quan hệ của Tàng Kiếm sơn trang cùng Thiên Sơn luôn luôn mật thiết, không phải người bình thường có thể phỏng đoán.
Loại sự tình này thủ vệ đệ tử bọn hắn không có khả năng quyết định, cho nên bốn gã kim y kiếm hầu vẫn đứng trang nghiêm như trước, đợi bên trong trang đáp lại.
Không bao lâu, một gã đệ tử Tàng Kiếm sơn trang từ bên trong cánh cửa đi ra, nhảy tới trước người Diệp Vô Truy, hành lễ nói:
“Công tử nói vì Thiên Sơn mà đến, mời đưa ra tín vật.”
Tín vật? Diệp Vô Truy nhíu mày. Trên người cậu có vật liên quan đến phái Thiên Sơn, chỉ có một phần ba Niết Khánh Đan, nhưng loại thần vật này sao có thể tùy tiện lấy ra cho người khác nhìn.
“Mời công tử đưa ra tín vật.”
Thanh âm thúc giục này nghe vào trong tai Diệp Vô Truy, càng thấy phiền.
Cậu vốn vì chuyện Ly Hỏa mà tràn đầy lửa giận trong lòng, hơn nữa có thương tích trong người nội tức nóng nảy không giống trước kia có thể tĩnh tâm. Đệ tử Tàng Kiếm sơn trang này luôn yêu cầu cậu đưa ra tín vật, không khỏi khiến Diệp Vô Truy trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Cậu nhìn đại môn Tàng Kiếm xa xa, nhớ tới từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ tới nay đủ các loại phiền lòng, sắc mặt có vẻ càng thêm tối tăm.
Vì một viên Niết Khánh đan này, nhận được cái nhiệm vụ phiền phức này đến tột cùng có giá trị hay không? Nhất là Ly Hỏa không hiểu sao mất tung tích kia, chỉ sợ không biết người nọ tính toán cái gì trong lòng, làm cho mình càng thêm khó lòng phòng bị.
“Mời công tử…” Mắt thấy thanh âm kia sẽ giục lần thứ ba, nhưng bất ngờ không kịp phòng bị một thanh âm cắt đứt.
“Lui ra, Diệp thiếu hiệp là khách từ xa tới, chớ vô lễ.” Một bạch y nam tử từ trong cánh cửa nhẹ nhàng đi ra, hắn mỉm cười, thanh âm hòa hoãn. Chính là một nhân vật nhìn như ôn hòa này, khiến tên đệ tử Tàng Kiếm kia thoáng cái ngừng nói, lui sang một bên.
“Xin thứ cho đệ tử môn nội thất lễ.” Người nọ mỉm cười, nhìn Diệp Vô Truy: “Diệp thiếu hiệp lặn lội đường xa, trước mời vào trong trang nghỉ ngơi một phen.”
Một câu nói của người trước mắt này có thể khiến đệ tử Tàng Kiếm kính cẩn lĩnh mệnh, chắc chắn là nhân vật quan trọng trong Tàng Kiếm sơn trang. Thế nhưng Diệp Vô Truy lúc này bị cơn giận trong lòng vây hãm, nội tâm không hiểu sao bực bội bất an, không ngờ, lần đầu tiên đối với một nhân vật nguyên sinh tươi cười chào đón lộ ra thần sắc không chút hòa nhã.
“Sao anh biết tôi là Diệp Vô Truy? Không có tín vật làm chứng, dễ tin cũng không tốt.” Thốt ra lời này, Diệp Vô Truy liền nhận thấy được tâm tự mình bất thường. Phảng phất như tâm ma quấn lấy, không cách nào trốn thoát.
Câu nói này của cậu, khiến sắc mặt các đệ tử Tàng Kiếm sơn trang đều khó coi trợn mắt nhìn. Mà nam tử bạch y ôn hòa sắc mặt vẫn hòa hoãn như trước, cũng không nói nhiều, chỉ đưa tay dò môn mạch của Diệp Vô Truy.
Dưới tình huống nội lực đánh mất chín phần, Diệp Vô Truy dù muốn tránh không được, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn tâm mạch chỗ hiểm của mình bị người ngoài lần thứ hai nắm trong tay.
Nội tâm Diệp Vô Truy lúc này phiền muộn, bạch y nam tử tất nhiên là không biết, hắn vẫn chuyên tâm dò mạch của Diệp Vô Truy. Chốc lát, bạch y nam tử thở nhẹ ra một hơi nói.
“Nội thương trong người Diệp thiếu hiệp, tâm luật không đồng đều, nội tức khinh thường, dễ bị tâm ma tấn công.”
Một lời nói ra tình trạng của Diệp Vô Truy, bạch y nam tử tiếp tục nói: “Ghi nhớ thế gian vạn vật, vốn là phi thường. Nhân sinh trên đời, khó tránh khỏi có tình huống khốn đốn nguy hiểm. Nếu như mỗi lần bị việc này phiền lòng, chẳng phải là một chút cũng không có cái vui trên đời. Cần buông ra thì buông ra cho thỏa đáng.”
Khi hắn nói lời này, Diệp Vô Truy cảm thấy một cỗ nội lực tươi mát ấm áp từ tay phải truyền đến, chốc lát liền chạy tới kinh mạch toàn thân. Bực bội trong lòng, thoáng chốc như từng được gió mát lướt nhẹ qua, giảm bớt không ít. Úc khí cũng dần dần tiêu tan.
“Cảm ơn tương trợ.” Diệp Vô Truy vội vã ôm quyền cảm tạ, lại xin lỗi nói: “Vừa rồi Diệp Vô Truy thất lễ, xin chớ trách.”
Bạch y nam tử nhợt nhạt cười, nghiêng ngường để ra một con đường. Không cần mở miệng, ý bảo Diệp Vô Truy cùng hắn vào trang.
Theo sát bên cạnh người nam tử, Diệp Vô Truy theo hắn vào Tàng Kiếm sơn trang.
Nơi thần bí nhất trên giang hồ này, cậu lần đầu tiên tới, cũng không khỏi hiếu kỳ. Không nhịn được âm thầm nhìn mọi nơi xung quanh, chỉ thấy cảnh sắc môn nội sơn trang cùng ngoài cửa không giống nhau. Có cây cối yểu điệu, núi giả trùng điệp, các kiến trúc trong trang bài liệt chặt chẽ, trộn lẫn tinh tế.
So với một tòa các trong hồ, Tàng Kiếm sơn trang này như là một hòn đảo giữa hồ, bên trong muôn vàn tỉ mỉ, vô tận mà nói với người ngoài.
Cậu nhìn có chút nhập thần, nhưng bất chợt nghe được có người gọi mình. Đợi đến lúc hoàn hồn, phát hiện bạch y nam tử đang cười dịu dàng nhìn qua, cũng không biết đã gọi mình mấy lần.
Lập tức Diệp Vô Truy có chút xấu hổ, không nghĩ tới dĩ nhiên bị cảnh sắc nơi sơn trang này làm cho mê mẩn thần trí, mặc dù biết đây chỉ là cảnh vật trong trò chơi, cậu cũng khó che đậy được kinh diễm.
“Xem ra Diệp thiếu hiệp rất thưởng thức cảnh sắc trong trang.” Bạch y nam tử cười: “Tôi cảm thấy hôm nay gặp Diệp thiếu hiệp cũng rất ăn ý, nói không chừng là ngươi có duyên với Tàng Kiếm sơn trang đi.”
“Tiền bối đa lễ, xin gọi thẳng tôi là Diệp Vô Truy, hai chữ thiếu hiệp tôi không đảm đương nổi.”
“Có thể, vậy cậu cũng không nên gọi tôi là tiền bối, tôi vốn là nhị trang chủ Tàng Kiếm sơn trang Diệp Huy, Vô Truy nếu không ngại, gọi tôi là nhị ca cũng được.” Bạch y nam tử, Diệp Huy ôn hòa nói.
Nhìn vẻ tươi cười ấm áp của hắn, Diệp Vô Truy cũng không khỏi lộ ra ý cười: “Được, Diệp nhị ca.”
Hai người đi tới trước tiểu lâu giống như thư phòng, Diệp Huy đi vào trước, Diệp Vô Truy theo sát phía sau.
Chỉ thấy trong thư phòng sớm có người chờ, người nọ một thân hắc y, diện mạo lạnh lùng nghiêm nghị. Diệp Vô Truy không khỏi nghĩ tới giang hồ đồn trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang uy nghiêm lãnh khốc, mà xưng hô của Diệp Huy với người nọ cũng chứng minh điểm ấy.
“Đại ca.” Thở nhẹ một tiếng, Diệp nhị trang chủ mang theo Diệp Vô Truy phía sau giới thiệu nói: “Vị này chính là đồ đệ của Danh Đao tiền bối Diệp Vô Truy, lần này cậu ấy đến đây là nhận nhờ vả của Thiên Sơn, có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Thiên Sơn?” Đúng như lời đồn đại, đại trang chủ Diệp Anh trầm mặc ít lời, hẳn chỉ liếc mắt nhìn Diệp Vô Truy, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Xin thứ cho Diệp Vô Truy vô lễ, Thiên Sơn nhờ vả việc lớn quan trọng, không thể tùy tiện tiết lộ. Xin trang chủ xác nhận ở chỗ này thương lượng có an toàn hay không.” Diệp Vô Truy không bị khí thế của hắn bức bách, mà hỏi ngược lại.
Khiến cho Diệp Anh hơi kinh ngạc liếc nhìn cậu, nói: “An toàn, có thể nói.”
Diệp Vô Truy không nhiều lời, từ trong ngực lấy ra một phần ba của Niết Khánh Đan.
“Là nó!” Vừa nhìn, Diệp Huy liền kinh hô.
Diệp Vô Truy nhìn Diệp Anh đồng dạng lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng cậu biết hai người này có lẽ nắm rõ lai lịch của Niết Khánh đan. Lúc này cũng không dong dài, lời ít ý nhiều đem đầu đuôi gốc ngọn lời dặn dò của chưởng môn Thiên Sơn Tiêu Khanh Cầm nói ra.
Dứt lời, hai vị trang chủ Tàng Kiếm sơn trang lộ vẻ hiểu rõ.
“Nghĩ không ra Cửu Trọng giáo lại có dã tâm như vậy.” Diệp Huy sau khi nghe xong thở dài một tiếng, nghiêm nghị nói: “Vô Truy xin yên tâm, cậu trải qua gian nguy không phụ nhờ vả của chưởng môn Thiên Sơn mang Niết Khánh đan đến, Tàng Kiếm tôi cử toàn bộ trang lực cũng muốn bảo vệ nó an toàn.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Anh. Diệp đại trang chủ khẽ gật đầu, Diệp Huy liền từ trong bình lấy ra một viên dược Băng Tuyết, để vào trong tay Diệp Vô Truy: “Đây là Vô Truy nên nhận được, xin hãy nhận lấy.”
【Nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành một phần ba, thu được một quả Niết Khánh đan.】
Nghe thanh âm hệ thống nêu nhiệm vụ hoàn thành, Diệp Vô Truy cũng không có cảm giác trút được gánh nặng. Cậu nhìn hai vị trang chủ, nghĩ tới một chuyện liền không khỏi nhíu mày.
“Kỳ thật, lòng Vô Truy có chút lo lắng, tôi lo Cửu Trọng giáo kia sợ là đã chiếm được tin tức.”
Thấy thần sắc nhi hoặc của hai người, Diệp Vô Truy liền đem từng việc gặp Ly Hỏa trên đường nói ra, cuối cùng nói: “Tuy rằng rất có thể bại lộ tung tích, thế nhưng thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo cũng không tôi tới đây vì sao. Diệp Vô Truy nơi này có một kế, có thể dẫn xà xuất động, để giải quyết nỗi lo về sau.”
Lập tức, đem trù tính trong lòng mình mưu kế Ly Hỏa kia nói với hai người. Hai vị trang chủ đầu tiên lộ vẻ kinh ngạc, lúc sau cũng không khỏi tán thành. Ba người lại thương nghị một phen, chỉ quay xung quanh bẫy rập để đối phó Ly Hỏa.
“Nhưng mà nếu dùng biện pháp này, Vô Truy cậu lại khổ một chút.” Diệp Huy lo lắng nói.
“Đây là chi sách vẹn toàn, chỉ tôi mới có thể hấp dẫn được lực chú ý của hắn.”
Diệp Huy thấy cậu cố chấp, cũng không khuyên nữa nói: “Hôm nay đã nhiều việc, Vô Truy lại vừa lặn lội đường xa, xuống phái dưới nghỉ ngơi trước một lát chuẩn bị thật tốt.”
Thấy Diệp Vô Truy gật đầu, hắn liền một kiếm đồng dẫn Diệp Vô Truy đến biệt viện nghỉ ngơi.
Mãi đến lúc thân ảnh thanh y nhân biến mất trong tầm mắt của mình, Diệp Huy mới chuyển tầm mắt tới. Vừa quay đầu lại, liền thấy ánh mắt đại ca nhìn mình sáng như tuyết thông thấu, như là cái gì cũng thấy rõ.
“Đại ca là muốn hỏi, vì sao em lại đối xử thân thiết như vậy với Vô Truy?” Diệp nhị trang chủ than nhẹ, nói: “Em chỉ nghĩ, cậu ấy rất giống một người.”
Ánh mắt Diệp Anh trầm xuống: “Nếu như em nói hắn, hắn mất từ lâu rồi.”
Diệp Huy cười khổ: “Vâng, nhưng hôm nay em thấy Diệp Vô Truy, không ngờ lại nghĩ giống như thấy được ngũ đệ. Hai người bọn họ, giống như vậy. Hai người đều kiêu ngạo như nhau, cho dù Vô Truy che giấu rất tốt, em vẫn có thể thấy rõ phần kiêu ngạo trong mắt cậu ấy. Đây cùng ngũ đệ năm đó, là cỡ nào giống nhau.”
Diệp gia ngũ tử Diệp Phàm, đã mất mạng từ ba năm trước.