Chương 32: Nhờ cậy.
“Cậu trêu đùa chúng tôi!”
Đệ tử nọ của Thiên Khuyết cung thoáng cái rút trường kiếm ra, căm giận nhìn Ly Hỏa.
“Trêu đùa?” Ánh mắt cũng không liếc đến, Ly Hỏa khinh thường cười: “Cậu còn chưa đủ trình độ.”
Một bên đệ tử của Thanh Khuyết cung nghe vậy giận dữ, hùng hùng hổ hổ định xông đến, hoàn hảo bị những người xung quanh ngăn cản.
“Vị này… Không biết xưng hô thế nào?” Đệ tử đứng đầu Thanh Thành sơn vừa nãy muốn gọi Ly Hỏa, phân nửa lại sững sỡ, lúc này mới nhớ tới bọn họ hàn huyên nửa ngày, vẫn không biết thân phận của người trước mắt.
“Tại hạ Thanh Thành Thường Vô Ưu.”
Để bày tỏ lễ nghi, Thường Vô Ưu dẫn đầu tự giới thiệu nói.
Diệp Vô Truy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, đối với cái người tên Thường Vô Ưu này rất có hảo cảm.
Trong mấy người ở đây, chỉ có hắn nghe xong câu trả lời của Ly Hỏa vẫn như trước mặt không đổi sắc. Nếu người này không phải không sợ hãi, thì chính là rất thông minh. Hắn chắc hẳn cũng rõ, Ly Hỏa sẽ không lừa dối mọi người lúc này.
Đương nhiên, cái tên Thường Vô Ưu cũng là khách quen trên bảng thực lực. Đứng danh bao nhiêu sao? Vừa vặn dưới vạn năm lão cửu nào đó —— đại đệ tử Thanh Thành sơn Thường Vô Ưu, cao thủ đệ thập bảng thực lực.
Diệp Vô Truy tuyệt không thừa nhận, bởi vì vị trí của mình xếp trước nên mới nảy sinh hảo cảm với người này.
“A Ly, vị bên cạnh này là A Diệp, cậu gọi chúng tôi như vậy là được rồi.” Ly Hỏa hiện nhiên cũng nhìn Thường Vô Ưu thuận mắt một chút, nhưng tùy tiện bịa một cái tên giả trả lời.
Nghe tên hai người này rõ ràng là làm bộ, Thường Vô Ưu sắc mặt hơi cứng đờ, nhưng vẫn bảo trì nụ cười: “Theo như lời vừa rồi của A Ly, muốn chúng ta đi báo quan giải quyết Cửu Trọng giáo ngoài cửa, có thể nói tỉ mỉ không?”
“Thường Vô Ưu, anh thật sự tin tưởng hắn?”
Bên cạnh lại có người mở miệng, Ly Hỏa nhìn lại, là một trong hai cô gái của Thiên Khuyết cung, mỹ nữ phấn y yểu điệu.
Đương nhiên, bất luận mỹ nữ nào trong mắt thiếu giáo chủ, đều chỉ là một đống số liệu mà thôi. Trò chơi mà, cái gì không thể biến, dung mạo không nhất định không thể làm giả.
Cô gái váy phấn kia thấy Ly Hỏa nhìn đến, trên mặt hiện ra vài phần đắc sắc: “Nhìn cái gì? Lẽ nào tôi nói sai sao?”
Cô lần này cậy thế không khách khí, ngay cả Thường Vô Ưu ở một bên sắc mặt cũng có chút khó coi: “Hinh Du cô nương, đây là lễ nghi của Thiên Khuyết cung các người sao? Lúc người khác nói chuyện mạo muội cắt đứt?”
Cô gái gọi Hinh Du sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có người nói vậy với mình. Từ lúc cô tiến nhập trò chơi tới này, nam nhân nào không phải vì khuôn mặt đẹp của cô mà theo phía sau nịnh nọt, chưa từng bị người nhìn qua sắc mặt, càng không ai nói nửa câu nặng lời với cô. Mà bây giờ Thường Vô Ưu dĩ nhiên vì một người giữa đường xuất hiện tới mắng cô, nhất thời cảm thấy mình bị ủy khất, bên trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt, người thấy liền thương xót.
Thấy thế, người Thiên Khuyết cung đều bật người đi tới an ủi, còn không ngừng hung hăng trừng Thường Vô Ưu cùng Ly Hỏa.
“Cô gái này là ai, tính tình lớn như vậy?” Ly Hỏa thấy thế buồn cười, Hinh Du kia được người Thiên Khuyết cung vây quanh, thật sự cho mình giống công chúa.
“Ai đã sớm nói chỉ tiểu nhân và nữ nhân khó nuôi, đám người Thiên Khuyết cung kia, không phải tiểu nhân chính là nữ nhân, thực sự làm cho người khác đau đầu!” Đệ tử Tu Nghĩa môn bên cạnh nói: “Người gọi Hinh Du kia, là mỹ nữ nổi danh trên bảng mỹ nhân, bình thường quen được người Thiên Khuyết cung nuông chiều, tình tính càng lúc càng lớn. Này, còn vô cùng điêu ngoa.”
Bảng mỹ nhân sao? Ly Hỏa trong lòng mặc niệm, không khỏi âm thầm so sánh.
Dường như người bên cạnh mình này, cũng tiếng tăm lừng lẫy trên bảng mỹ nhân. Ừ, so sánh hai người, Diệp Vô Truy thường lạnh lùng không nhìn hắn, thật sự là tiểu vu gặp đại vu.
Diệp Vô Truy không biết mình ở trong lòng Ly Hỏa được đánh giá là một người “tính tình tốt, chỉ đưa tay túm hắn một chút, nhắc nhở hắn nói về vấn đề chính. Đây là lúc nào rồi, nói không chừng trong nháy mắt đám người Cửu Trọng giáo kia liền vọt vào, còn có thời gian tán gẫu? Diệp Vô Truy trong lòng mắt trợn trắng.
“Khụ, khụ…” Phục hồi lại tinh thần, Ly Hỏa rốt cục cẩn thận tỉ mỉ giải thích: “Kỳ thực, ở núi Thiểu Sơn chúng ta có một trợ lực cực lớn…”
Phái Thanh Thành cùng Tụ Nghĩa môn chăm chú nghe mưu kế của hắn, hồi lâu, chợt lộ ra thần tình.
“Thì ra là thế, còn có một chiêu này.” Thường Vô Ưu càng hưng phấn cảm kích nói: “Nếu không phải A Ly cậu nói ra phương pháp này, chúng tôi đều không nghĩ tới. Cứ như vậy, đám người Cửu Trọng giáo kia liền không cách nào thực hiện được, thực sự là nhờ có cậu!”
Thiếu giáo chủ đại nhân lại cười không nói, Diệp Vô Truy nhìn đám người xung quanh một bộ cảm động đến rơi nước mắt dáng vẻ không biết nói gì.
Ly Hỏa quả thực đa trí, dưới rất nhiều tình huống hắn có thể một mình ngăn cản sóng dữ, ví dụ như hiện tại.
Nhưng chính là bởi vì Cửu Trọng giáo có một thiếu giáo chủ như thế, mới có thể phát triển đến thanh thế như vậy, khiến người giang hồ nghe mà sợ hãi.
Không biết sau này Thường Vô Ưu biết được thân phận thực của Ly Hỏa, sẽ có biểu tình gì?
Quên đi, đây cũng không phải việc mình quan tâm.
Trong lòng chờ mong biểu tình sau này khi biết rõ chân tướng của mọi người, Diệp Vô Truy như trước giả câm giả điếc nhìn bọn họ tiến hành mưu kế.
Giống một người bàng quan.
“Muốn nhìn trò hay sao?” Sau khi tất cả mọi người đi làm công tác chuẩn bị, Ly Hỏa lặng lẽ thì thầm hỏi.
“Tôi nói không muốn, cậu sẽ không diễn sao?” Diệp Vô Truy khinh thường hỏi lại, trong lòng đã rõ ràng thủ đoạn Ly Hỏa muốn làm bảy tám phần.
Thấy cậu một bộ không có hứng thú, Ly Hỏa không hề nói nhiều, lẳng lặng nhìn người Tu Nghĩa môn cùng Thanh Thành làm chuẩn bị. Về phần Thiên Khuyết cung có khoảng cách ở một bên, nếu bọn họ không tin mình, Ly Hỏa cũng không có hứng thú đi quản bọn họ.
Bên ngoài đã yên lặng rất lâu, người Cửu Trọng giáo cho dù ẩn núp cũng không nên im lìm một thời gian dài như vậy, quá mức khác thường. Người của Thiên Khuyết cung không nghe mưu kế của Ly Hỏa, nghi hoặc nhìn người Tụ Nghĩa môn cùng Thanh Thành dọn sạch bàn, buồn bực hồi lâu.
“Sư huynh, người của Cửu Trọng giáo lâu như vậy không thấy động ĩnh, có phải có âm mưu hay không?” Một đệ tử Thiên Khuyết cung hỏi: “Có muốn phái người ra xem hay không?”
Trong mấy người, đệ tử Thiên Khuyết cung nhìn như lớn tuổi hơn chút nhìn đám người Ly Hỏa bên này vài lần, cắn răng nói: “Mấy người các cậu, trước đi ra ngoài thăm dò, chúng ta cũng không muốn làm rùa đen rút đầu như người nào đó.”
“Vâng!” Lập tức có vài tên đệ tử Thiên Khuyết cung cùng nhau đi ra bên ngoài.
Nhìn động tĩnh bên kia, Ly Hỏa hướng Thường Vô Ưu ra hiệu, ý bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Mà Diệp Vô Truy nhìn chằm chằm vài tên đệ tử Thiên Khuyết cung vừa ra khỏi cửa, ở trong lòng yên lặng đếm ngược.
Ba, hai, một. Vừa đếm đến một, bên ngoài vang lên vài tiếng kêu thảm thiết thê lương, nương theo thanh âm đao kiếm chém vào máu thịt, sau đó liền không có động tĩnh.
“Sao, chuyện gì xảy ra?” Sư huynh của Thiên Khuyết cung nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài không khỏi bật dậy, nhưng nửa ngày không nghe được tiếng môn nhân đáp lời, trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm không tốt.
“Sư huynh.” Hinh Du tiến lên một bước, kéo ống tay áp của hắn khẩn trương nói: “Chúng ta sẽ không chết ở chỗ này đi.”
Để ý dáng vẻ trước mặt sư muội, là một nam nhân đều không sợ hãi, khuôn mặt của sư huynh Thiên Khuyết cung quét đi vẻ hoảng sợ, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có việc gì, yêu nhân Cửu Trọng giáo ở trước mặt chúng ta còn có thể khoe vẻ hung ác cái gì? Hai người các cậu, đi ra nhìn một cái!”
Lập tức lại có hai gã đệ tử mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn phản tuân mệnh đi ra ngoài điều tra. Nhưng lúc này còn chưa đi tới cửa, một người phía trước đột nhiên kêu thảm thiết. Mọi người nhìn lại, thấy một cái ám khí cắm thật sâu trong mắt hắn.
“Có, có mai…!” Không đợi hắn phun ra chữ cuối cùng, một giáo đồ hắc y của Cửu Trọng giáo đã cắt đứt hầu hắn. Lập tức liền chém giết một đệ tử Thiên Khuyết cung không hề phòng bị khác, giáo đồ Cửu Trọng giáo kia vượt lên đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người trong phòng, dừng lại ở trên người Diệp Vô Truy, nói với thủ hạ phía sau: “Lên!”
Bọn họ vốn định dẫn Diệp Vô Truy ra, không nghĩ tới đưa đến hai ba con cá nhỏ sa lưới. Ở trong mắt bọn họ Diệp Vô Truy hiển nhiên cùng những người trong phòng cùng tiến cùng lùi, như vậy không bằng xông vào một lưới bắt hết. Mười mấy tên giáo đồ hắc ý của Cửu Trọng giáo gào thét xung phong liều chết tiến đến, chốc lát, trong quán trà nho nhỏ đã kín người.
“Chuẩn bị cho tốt.” Ly Hỏa đột nhiên túm Diệp Vô Truy dậy, ghé vào lỗ tai cậu quát nhẹ: “Đi!”
Trong một giây lúc toàn bộ giáo đồ Cửu Trọng giáo toàn bộ ào vào quán trà, Ly Hỏa ôm người trong lòng sử dụng khinh công, như mị ảnh xuyên qua mọi người, sau một giây đã xuất hiện trước của quán trà, khiến người ta không đuổi kịp.
Một ít môn nhân Tụ Nghĩa môn theo hắn xông đến cửa, nhìn hai người đã bước ra khỏi quán trà, hướng về phía Ly Hỏa gật đầu, lập tức đưa tay đóng cửa quán trà lại. Nhìn mấy người chỗ cửa sổ, cũng có một số người Tụ Nghĩa môn cùng Thanh Thành đứng ở đó, phòng ngừa người của Cửu Trọng giáo chạy ra.
Cửu Trọng giáo vốn định giết vào một lưới bắt hết, không nghĩ tới mình trái lại thành cá trong chậu. Người Tụ Nghĩa môn cùng Thanh Thành chính là chờ giờ khắc này, đem bọn họ toàn bộ nhốt trong quán trà. Cửu Trọng giáo thiện khinh công, ở trong không gian nhỏ hẹp không cách nào xuất ra toàn bộ vũ lực, hơn nữa trước đó đám người Thường Vô Ưu lại cố ý ở chỗ then chốt bố trí vài cái bàn gây trở ngại, càng thêm cản trở hành động của bọn họ.
Cứ như vậy, người hai phái liên thủ, vẫn có thể vây khốn những giáo đồ Cửu Trọng giáo này một hồi. Tiếp theo, chỉ cần có người đi ra ngoài thông báo cho quan binh gần đây, lấy ác danh ma giáo của Cửu Trọng giáo, quan phủ sẽ không thờ ơ. Đến lúc đó đại quân đánh tới, giáo nhân Cửu Trọng giáo khó thoát.
Chân núi Thiểu Sơn triều đình vốn bố trí rất nhiều quân mã, muốn trong khoảng thời gian ngắn điều động đến, cũng không phải việc khó.
Mưu kế này muốn thành công, có hai điểm then chốt. Một là kéo dài giữ giáo đồ Cửu Trọng giáo một hồi, không đến mức tan tác. Hai là phái người tín nhiệm đi báo quan phủ, hai loại này đầy đủ hết mới có thể thành công. Mà nhìn tình huống hiện tại, hiển nhiên Ly Hỏa cùng Diệp Vô Truy chính là người mật báo.
Bị an trí trên ngựa, Diệp Vô Truy diện vô biểu tình nhìn Ly Hỏa: “Đi đâu?”
“Phân bộ Lục Phiến môn.” Đang ngồi trên ngựa, Ly Hỏa khẽ quát một tiếng, tuấn mã liền chạy như bay.
“Cậu đi thật? Bên trong này không phải thủ hạ của cậu sao, bỏ được?” Diệp Vô Truy không thể tin tưởng. Ở góc nhìn của cậu, mưu kế này nguy cơ lớn nhất chính là bản thân Ly Hỏa. Thân là thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo, hắn rất có thể lừa gạt bọn Thường Vô Ưu, để bọn họ ở lại đợi làm thịt, mà không đi báo quan.
Nghe câu hỏi của cậu, Ly Hỏa cười nhẹ vài tiếng. Nhưng Diệp Vô Truy nghe được, trong tiếng cười trần đầy lãnh ý: “Nếu thủ hạ không nghe lời, không cho bọn họ ăn chút giáo huấn không được. Bằng không lão đầu kia luôn luôn đối nghịch với tôi, tôi cũng phiền phức.”
Lão đầu, hẳn là chỉ giáo chủ Cửu Trọng giáo? Nghe ngữ khí, Ly Hỏa đối với người này cũng không phải vui lòng phục tùng. Nếu không lần này sao lại muốn mượn cơ hội, sửa trị giáo đồ lệ thuộc trực tiếp vào giáo chủ Cửu Trọng giáo một phen?
Diệp Vô Truy đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên đầu trầm xuống, hóa ra là Ly Hỏa đem cằm đặt trên đỉnh đầu cậu. (như người yêu =))
“Đi thôi, đi Lục Phiến môn.”