Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 3: Chương 3




Chương 3: Nhân danh thụ ảnh.

Đem một người so sánh với một cây đao, có lẽ ở người thường xem ra là kỳ quái.

Nhưng mà ở trên giang hồ, cũng chính là kính ý đối với một người sử dụng đao. Loại tôn kính này chẳng phân biệt được địch ta, cho dù là bạn của ông, đồng bọn, hay là kẻ thù của ông, đối thủ, đều đồng ý cái xưng hô này.

Đây là sự tán thành thực lực đối với một nhân vật truyền kỳ.

Danh Đao là không có tên, người giang hồ chỉ gọi ông là danh đao, mà các đồng bọn mà ông từng thân cận đều đã không còn nữa. Trên đời này, người hiện tại thân với ông nhất là Tề Dã, nhưng cũng chỉ gọi ông là sư phụ mà thôi.

Danh Đao, người sử dụng đao chuyên nhất thiên hạ, hai mươi năm trước võ lâm thuật lại. Tên này đã từng khiến bao nhiêu người nghe tới là thấy biến sắc, nghe tới là hoảng sợ, kia đều không thể đuổi kịp.

Bây giờ, ông chỉ là phu đốn củi giữa núi sâu rừng già.

Sau khi Lưu Lạc biểu lộ thân phận của mình, Danh Đao liền mang Lưu Lạc vào buồng trong, lưu lại một mình Tề Dã canh ở ngoài cửa.

Tề Dã vô cùng buồn chán đứng bên bồn hoa chăm sóc hoa cỏ, cũng không vì sắp xếp này mà thấy bị lạnh nhạt.

Sư phụ cậu vẫn như thế này, không muốn để ngươi biết chuyện thì tuyệt đối sẽ không nói, muốn ngươi biết, cũng không phải do ngươi nói không.

Tề Dã hiểu rõ, chốc lát hai người bọn họ từ trong phòng đi ra, có lẽ mình nên rời khỏi nơi rừng sâu này. Mà đi nơi nào, Tề Dã vòng vo chuyển suy nghĩ một chút, trạm đầu tiên hẳn là đến Thiên Sơn đi.

Sư phụ từng nói qua, trên đời này nếu như còn có người không đem Danh Đao coi là kẻ địch, vậy cũng chỉ có phái Thiên Sơn thôi.

Lúc nói đến đây, vẻ mặt Danh Đao bình tĩnh, phảng phất coi như là địch của toàn bộ giang hồ cũng không khiến ông động dung.

Mà trên thực tế, Danh Đao gần như có thể tính là kẻ địch của toàn bộ giang hồ. Mấy năm nay, người đến đây truy giết một nhóm lại một nhóm, chỉ là Tề Dã đến đây sau đó gặp được, có không dưới mười nhóm người.

Trong đó, bao gồm các môn phái, cho dù là võ lâm chính phái hay tà môn ma đạo, dường như đều đem Danh Đao coi là kẻ địch.

Toàn bộ nguyên nhân, Danh Đao từng cự tuyệt giải thích với cậu.

Hai mươi năm trước đến tột cùng xảy ra cái gì, Tề Dã cũng không biết. Ban đầu cậu lý hiểu Danh Đao, chỉ là từ bóng lưng dáng vẻ hào sáng lúc đầu trên tấm tuyên truyền

Tại lúc đầu tiến vào trò chơi, khi cơ duyên xảo hợp trở thành đồ đệ của Danh Đao, Tề Dã không thể nghi ngờ là hưng phấn. Bởi vì mình trở thành đệ tử của người này, đây có thể nói so với bất luận kẻ nào đều càng hiểu rõ ông hơn, không chỉ là một bóng lưng.

Mà sự thực thì, hiện thực lúc này là một tháng, thời gian trong trò chơi đã một năm. Tề Dã ngoại trừ học tập võ nghệ của Danh Đao, không có giải thích thêm.

Không biết vì sao, Tề Dã cũng không thể giống người chơi khác, chỉ cho rằng đây là trò chơi. Theo cậu, cho dù là giang hồ này, Danh Đao, chính là tồn tại với mình ở đây, đều rõ ràng, tồn tại cùng cuộc sống hiện thực.

Cho nên mới đặc biệt, phải muốn biết chuyện xưa của Danh Đao.

Suy nghĩ trái phải phiêu đãng, Tề Dã không biết bản thân đến cuối cùng là đang đờ ra hay tự hỏi, đúng lúc này, cửa buồng trong bị đẩy ra.

“Diệp nhi, lại đây.” Danh Đao đi ra trước, hướng Tề Dã vẫy vẫy tay.

“Sư phụ.” Tề Dã đứng dậy, thí điên thí điên đi tới trước người ông, vẻ mặt tôn kính.

“Đây là cố nhân của ta phái Thiên Sơn cử đệ tử tới.” Danh Đao chỉ chỉ Lưu Lạc phía sau, nói. “Phái Thiên Sơn có bạn cũ của ta, lần này bọn họ có việc thỉnh cầu cầu với chúng ta.”

Danh Đao dừng một chút, cặp mắt già nua đánh giá Tề Dã, tựa hồ là đánh giá tâm xao động của cậu dưới bề ngoài tôn kính.

“Thiên Sơn lần này muốn ta phái đệ tử đi hiệp trợ, con nguyện ý sao, Diệp nhi.”

Quả nhiên, đây là cơ hội rời khỏi nơi đây. Tề Dã thầm nghĩ, kiềm chế nhảy nhót trong lòng.

“Đồ nhi nguyện ý.”

Danh Đao gật đầu, không nói chuyện nữa. Xoay người tách khỏi hai người, tiếp tục đi chẻ củi.

Lúc Tề Dã ngẩng đầu lần thứ hai, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt biểu tình kinh dị của Lưu Lạc.

Cậu cười: “Làm sao, mặt của cậu giống như co giật. Ăn phải độc dược?”

“Tôi nói cậu này, thế nào ở trước mặt sư phụ cậu dường như thay đổi thay đổi thành người khác.” Lưu Lạc không để ý tới cậu chế giễu, thổ tào nói. “Rõ ràng ở trước mặt tôi chính là một bộ… Ừ.” Tựa hồ không tìm được từ hình dung, Lưu Lạc vòng vo lại nói. “Nói chung là tới trước mặt sư phụ cậu, giống như NPC trong trò chơi này, nói vẻ nho nhã, khuôn sáo. Còn kém chút nữa tôi liền thực sự đem cậu trở thành NPC.”

“Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Trước mặt sư phụ tất nhiên tôi phải thu liễm một chút, đối với cậu sao?” Tề Dã quan sát trên dưới Lưu Lạc một phen. “Vẫn quên đi.”

“Này, này! Lời này của cậu có ý gì. Đối với tôi làm sao chứ? Đối với tôi sẽ không khách khí sao? Tốt xấu tôi cũng đường đường là Thiên Sơn thủ tịch đệ tử!”

Lưu Lạc đặc biệt ồn ào, nhưng lại đặc biệt thiếu kiên nhẫn. Cho dù người nọ phía sau giậm chân như điên, Tề Dã xoay người đi tới phòng mình thu thập hành lý.

Buổi tối, làm tốt tất cả chuẩn bị để rời khỏi. Tề Dã cùng Lưu Lạc hai người ngồi trong sân ngắm sao.

“Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.” Tề Dã đột nhiên mở miệng.

“Hỏi đi.” Lưu Lạc lười biếng đáp.

“Cậu lúc nào thì biết tôi là người chơi?”

“Cái này… là lúc tôi và sư phụ cậu ở trong phòng nói chuyện, hệ thống nêu nhiệm vụ tiếp theo tôi phải tổ đội với người chơi hoàn thành. Ở đây không có ai khác, là người chơi đương nhiên chỉ có cậu rồi.”

Thì ra là thế, Tề Dã gật đầu. Cậu cũng đoán, lấy sự trì độn của Lưu Lạc, phỏng chừng rất khó phát hiện chuyện mình không phải NPC.

“Được rồi, Diệp nhi, đến tột cùng cậu muốn một mình ở trong rừng ngây người bao lâu?”

Nghe được hắn xưng hô, cả người Tề Dã rùng mình một cái, cao giọng nói. “Cậu gọi cái gì? !”

“Diệp nhi a.” Lưu Lạc sờ sờ đầu, ngây ngốc ngây ngốc. “Không phải sư phụ cậu gọi cậu như thê à.”

“Đó là sư phụ tôi gọi.” Tề Dã tức giận, vừa tức giận vừa buồn cười. “Cậu thực sự sẽ không cho rằng tên của tôi gọi ‘Diệp nhi’ đi?”

Nam nhân nào lại có tên như con gái thế? Tóc gáy trên người Tề Dã dựng thẳng. Từ trong miệng Danh Đao còn không cảm thấy gì, thế nhưng từ miệng Lưu Lạc kêu ra, khiến cậu nổi lên một thân da gà.

“A, đúng, cũng là.” Gãi gãi đầu, Lưu Lạc hỏi. “Vậy cuối cùng cậu gọi là gì?”

Tề Dã không nói gì, nửa ngày, Lưu Lạc nhận được nhắc nhở của hệ thống.

【 Người chơi Diệp Vô Truy cùng tổ đội với ngài, có đồng ý hay không? 】

Vội vàng ấn 【 Được 】, Lưu Lạc ngượng ngùng nói.

“Hóa ra cậu gọi Diệp Vô Truy, tên rất suất khí nha. Ai, … Chờ một chút, cậu tên gì, Diệp Vô Truy! ?” Hắn đột nhiên trở nên kinh ngạc, trong giọng nói tràn ngập không thể tưởng tượng được.

Đối với sự đột nhiên cả kinh của hắn, Tề Dã đã không muốn đáp lại.

“Đúng, tên đầy đủ của tôi là Diệp Vô Truy. Làm sao vậy?”

“Diệp của lá rụng, Vô của vô danh, Truy của truy sát?” Lưu Lạc lại hỏi một lần.

“Nếu như chữ Hán của cậu không học sai, đích xác chính là ba chữ này.”

“Là cậu, cậu, cậu!” Như là đột nhiên bị nói lắp, ngón tay Lưu Lạc chỉ Tề Dã nói không ra lời.

Nhìn dáng vẻ khôi hài của hắn, Tề Dã cười nói. “Tôi, tôi, tôi làm sao?”

‘Hóa ra cậu vẫn trốn ở chỗ này, thảo nào nhiều người như vậy một năm cũng không tìm được cậu!” Đầu lưỡi của Lưu Lạc cuối cùng cũng lưu loát, đem chuyện nói ra.

Tề Dã cay mày. “Tìm tôi làm gì? Trả thù?”

Cậu tự hỏi chưa từng đi lại trên giang hồ, tất nhiên là sẽ không có kẻ địch gì mới phải. Coi như là kẻ địch của Danh Đao, cũng không biết người truyền thụ của danh đao tên là Diệp Vô Truy.

Lưu Lạc giống như biết gì đó, nhìn vẻ mờ mịt khó có được của Tề Dã. Hấn vỗ tay một cái nói. “Đúng rồi, cậu ở chỗ này không thể logout, không thể ra ngoài. Cho nên người khác đương nhiên không tìm được cậu, chính cậu cũng không biết tin tức bên ngoài! Thảo nào, thảo nào… Trốn ở địa phương này, ai còn biết…”

Nhìn dáng dấp điên điên khùng khùng của hắn, Tề Dã nhíu mày càng chặt. Dứt khoát đứng dậy, một tay ghìm chặt cổ Lưu Lạc.

“Xem ra cậu gạt tôi cái gì đó. Nói mau, nếu như cậu không muốn bị nghẹn chết nói. ” Trên tay cậu dùng sức càng ngày càng lớn, khuôn mặt Lưu Lạc bị ngạt đến đỏ bừng.

“Mau buông ra, buông tay! Không tôi liền tố cáo cậu.” Dùng sức giãy ra, Lưu Lạc nhìn khóe miệng Tề Dã cười xấu xa, bất đắc dĩ. “Thực sự nên để sư phụ cậu trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn hiện tại của đồ nhi ông.”

Tề Dã nhướng mày, làm bộ giơ tay lên.

“Đừng đừng đừng, tôi nói là được.” Vỗ vỗ y phục đến không còn bụi, Lưu Lạc tìm ghế ngồi xuống.”

Tề Dã buồn cười nhìn dáng vẻ người kể chuyện của hắn.

“Cậu có biết hay không… Ừ, cậu chưa từng logout, nhất định là không biết.” Không chờ Tề Dã đáp lời, Lưu Lạc tự hỏi tự đáp. “Do sau này công trắc 《 Nhất mộng giang hồ 》, ở hiện thực đã được một tháng, nhưng thời gian trong trò chơi đã một năm. Theo lý thuyết, các bảng theo thứ tự cũng sớm sắp xếp, danh tự có chủ.” (chỗ này chém bừa đây ạ)

Đứng bảng thứ hạng, đối với Tề Dã đã từng chơi các loại trò chơi mà nói, đây không phải từ ngữ mới.

“Bởi vì trò chơi là loại võ hiệp, 《Nhất Mộng 》 không có bảng thứ hạng đẳng cấp, đổi lại làm bảng thứ hạng thực lực thay thế, cái khác còn có bảng mỹ nhân, bảng binh khí và vân vân. Nhưng hiện giờ người chơi ở đẳng cấp không cao, chiếm giữ bảng binh khí phần lớn là NPC trong trò chơi.” Nói đến đây, ánh mắt mời mịt Lưu Lạc liếc Tề Dã.

“Mà tên Diệp Vô Truy này, từ thời gian trò chơi một năm trước đã vững vàng chiếm vị trí trước mười.”

“Vậy thì làm sao?” Tề Dã vẻ mặt không hiểu, tại cậu xem ra, cho dù là mình luôn chiếm bảng thực lực trước hạng mười, cũng không phải chuyện gì khiến người kỳ quái.

Dù sao cũng là Danh Đao truyền thụ, sao có thể không có chút tài năng.

“Nếu như là người bình thường còn không có gì, thế nhưng cậu Diệp Vô Truy lớn nhỏ, tròn một năm rồi, chưa từng có bất cứ người nào gặp qua cậu, cũng không có ai nói quen biết cậu. Đây chẳng lẽ không kỳ quái? Thân là người đứng trong mười cao thủ bảng thực lực, cũng không có khả năng mai danh ẩn tích đến loại tình trạng này.”

Lưu Lạc nói đến đây, Tề Dã đã có chút bừng tỉnh.

Cậu bị nhốt ở trong rừng không thể ra ngoài, là xuất phát từ bất đắc dĩ. Thế nhưng đối với những người chơi khác trong trò chơi mà nói, đây cũng tràn ngập cảm giác thần bí.

Một cao thủ bảng thực lực chưa từng lộ qua trước mặt người khác, đủ để dấy lên lòng bát quái của bất cứ người nào.

Thảo nào vừa rồi ngay cả Lưu Lạc cũng là loại phản ứng này.

“Không nghĩ tới tôi lại là người đầu tiên nhìn thấy cậu.” Lưu Lạc thì thào tự nói, vẻ mặt đáng tiếc. “Nếu ở đây có thể logout, tôi trở lại trên diễn đàn post một bài. Nói mình gặp được vô ảnh nhân Diệp Vô Truy trong lời đồn, tuyệt đối nóng!”

“Được rồi, tôi hiểu.” Tề Dã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi một vấn đề khác. “Ở trên bảng thực lực, tôi xếp hạng mấy?”

“À, hạng chín. Thuận tiện nói một chút, tôi là hạng bảy.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Lạc cảm thấy mình vừa nói ra khỏi miệng, khuôn mặt Diệp Vô Truy thoáng cái đen.

Làm chương này hơi đuối =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.