Chương 41: Để lại thư.
“Lúc đầu cậu xuất hiện tương trợ tại Thiên Sơn, là do phái Thiên Sơn sai người đi hướng các cậu xin giúp đỡ, phải không?” Không đợi Diệp Vô Truy trả lời, Ly Hỏa đã phân tích.
“Có thể thay mặt trưởng lão cùng đệ tử thượng vị của Thiên Sơn, mời được cậu cùng Danh Đao xuất thủ, nói vậy thân phận sẽ không thấp.” Nói đến đây, Ly Hỏa cơ bản đã đoán được thân phận của người kia.
Quen biết Diệp Vô Truy, thân là đệ tử Thiên Sơn, thân phận cũng khá cao, rất hiển nhiên chính là một người đó.
“Là Lưu Lạc.” Diệp Vô Truy không kiên nhẫn trả lời: “Cậu hỏi cái này có ý nghĩa gì?”
Ở góc nhìn của cậu, người đầu tiên hoặc người thứ hai, có gì khác nhau sao? Không, phải nói ở đáy lòng Diệp Vô Truy, vốn là không định dẫn Ly Hỏa đến. Nếu không phải xuất hiện một loạt ngoài ý muốn, cậu căn bản sẽ không dẫn Ly Hỏa đến đây.
Có ý nghĩa gì? Bị Diệp Vô Truy hỏi như thế, thiếu giáo chủ đại nhân thất thần. Hắn cũng không biết ngọn lửa vô danh trong lòng mình là từ đâu đến, vì sao hết lần này tới lần khác muốn tính toán người đầu tiên Diệp Vô Truy được dẫn đến là ai.
Bởi vì chỗ này có ý nghĩa khác, với Diệp Vô Truy mà nói, là một nơi tương đương với nhà, cho nên hắn mới có thể lưu ý như vậy sao?
Ly Hỏa biết mình gần đây tương đối để ý Diệp Vô Truy, bởi vì võ công của cậu, gan dạ sáng suốt với mưu lược, nhưng đây là có chuyện gì? Vì sao lại bắt đầu quan tâm mấy cái khác, dĩ nhiên còn muốn biết biểu tình ngày thường của Diệp Vô Truy lúc không mang theo phòng bị.
Quả thực giống như là…
“Két két” một tiếng, cắt đứt tâm tư càng lún càng sâu của Ly Hỏa, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đao khách thanh y đã sớm không chờ được, ném hắn ở cửa một mình đi vào tiểu viện trước.
Bóng lưng đeo hắc đao kia, như trước kiên nghị cao ngất. Giống với hắn, như cây tùng vĩnh viễn không khom lưng.
Sau khi Diệp Vô Truy trong sân, nhìn thấy Ly Hỏa vẫn không động đậy đứng tại chỗ, nhịn không được xoay người lại giục.
“Đứng đó làm gì? Đi vào nhanh một chút.”
Nhìn đao khách tuấn lãng không nhịn được đứng ở cửa giục hắn. Lông mày tuấn dật hơi nhíu lại, không chút nào che giấu biểu lộ ra tâm tình lúc này của cậu. Ly Hỏa đột nhiên cảm thấy cái gì đó trong lòng chảy xuôi qua, tứ chi xương cốt đều trở nên thoải mái.
Hắn cười cười, đem cái phiền não không nghĩ ra này ném tới sau đầu. Vung vạt áo, theo Diệp Vô Truy đi vào.
Trong tiểu viện quen thuộc, lại hơn một ít cảm giác xa lạ.
Nhìn quanh tiểu viện mình từng sống hồi lâu, trong lòng Diệp Vô Truy mọc lên một mạt tình cảm khác thường.
Bây giờ trong sân, không có chút nhân khí, rìu đốn củi cũ tùy ý ném xuống đất như vậy. Danh Đao bình thường luôn đặt toàn bộ đồ vật đâu vào đấy, cho dù là một cây châm, cũng sẽ không tùy ý vứt bỏ.
Nhìn cái cán rìu cũ như bị vứt bỏ trên mặt đất, có thể suy ra tình huống khi đó là cỡ nào gấp gáp, khiến sư phụ đang đốn củi ngay cả thời gian đặt rìu tốt cũng không có.
Diệp Vô Truy nhìn gốc cây có vô số vết chém bên kia, hình ảnh ngày xưa Danh Đao khom thắt lưng đốn củi lại phảng phất hiện ra.
Dung nhan đã không còn trẻ tuổi, sợi tóc trắng xám, tay nắm chặt rìu đầy vết thương cùng nếp nhăn, một chút lại một chút, chăm chú mà cẩn thận chẻ củi. Ánh mắt chuyên chú đó, thật giống như năm đó cầm đao quát thác giang hồ.
Danh Đao luôn luôn như vậy, ẩn cư trong rừng già núi sâu này, không ai biết trong lòng ông cũng từng có cô đơn, thất ý hay không. Diệp ô Truy thấy được, là bóng lưng rộng lớn có chút già cỗi của ông, nhân vật huyết mãn giang hồ ngày xưa lại cam nguyện làm một người đốn cửi trong núi sâu. Chỉ có lúc giảng dạy võ nghệ cho Diệp Vô Truy, Danh Đao mới có thể hiển lộ ra một tia tao nhã năm đó.
Nhưng mà dù cho sư phụ là như vậy, hiện tại cũng không ở đây.
Tiểu viện trống trải, lá rụng trên đất không người đi quét, có thể thấy được đã lâu không có người ở.
Diệp Vô Truy nhớ tới lần cuối gặp sư phụ, dĩ nhiên chính là ngày ly biệt đó, từ chỗ Danh Đao tiếp nhận thanh “Đao” này. Hai thầy trò không nói nhiều, cứ như vậy tiễn Diệp Vô Truy rời đi. Đem “Đao” truyền cho Diệp Vô Truy, Danh Đao tựa hồ không còn một tia hồi ức đã qua nào.
Khóe mắt lại có chút ướt át, không muốn để người phía sau thấy mình thất thố. Diệp Vô Truy vội vã chớp mắt, gạt đi tia hơi nước kia.
Ly Hỏa nhìn Diệp Vô Truy cố chấp đứng trong sân, trong lòng là tư vị không nói nên lời, chỉ có thể mở miệng nói.
“Sư phụ cậu, Danh Đao tiền bối võ nghệ cao cường, sẽ không dễ dáng gặp chuyện không may như vậy.”
Nghe câu này hàm chứa an ủi, Diệp Vô Truy điều chỉnh tâm trạng xoay người lại nhìn hắn: “Cậu cho là sư phụ còn là ông của năm đó sao?”
“Lời này của cậu có ý gì?” Ly Hỏa nhíu mày.
“…” Suy nghĩ một chút, Diệp Vô Truy nói: “Bây giờ sư phụ đã sớm không có tâm tranh đấu, đối phương lại rào rạt tới. Như vậy bảo tôi không lo lắng cũng khó.”
Ly Hỏa nhìn cậu, biết Diệp Vô Truy nhất định còn che giấu cái gì đó không nói. Đó nhất định là về Danh Đao cùng cậu, bí mật không thể nói với người ngoài.
Nghĩ mình cũng không có tư cách đi thám thính việc này, Ly Hỏa chỉ có thể dời đề tài.
“Đã như vậy, bây giờ trọng yếu nhất là phải tìm được manh mối về đám hắc y nhân kia, dò xét rõ người phía sau thao túng bọn họ là ai, với mục đích của người phía sau màn.”
Diệp Vô Truy gật đầu, đồng ý với ý kiến của hắn.
“Tôi muốn đi vào trong phòng xem trước, nói không chừng sư phụ còn để lại manh mối gì đó. Cậu ở bên ngoài điều tra, nhìn xem có cái gì khác thường hay không.”
Hai người phân công xong, đều tự hành động.
Nhà củi chỉ có hai gian phòng nhỏ, một phòng là của Danh Đao, một phòng khác thuộc về Diệp Vô Truy.
Diệp Vô Truy đi vào phòng Danh Đao trước, nhưng mà vòng vo nửa ngày, ngoại trừ tấm ván giường cũ cùng bàn ghế, cũng không có thêm vật gì. Sau khi đem khắp nơi trong phòng tỉ mỉ nghiên cứu một lần, Diệp Vô Truy rốt cục buông tha, rời khỏi gian phòng của Danh Đao.
Cậu vừa đi ra, vừa lúc trông thấy Ly Hỏa đang ngồi xổm xuống, ở trước bồn hoa nho nhỏ tỉ mỉ nhìn cái gì đó. Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn suy nghĩ lúc nữa hỏi lại, Diệp Vô Truy vào gian phòng của mình.
Bất quá chỉ một tháng, gian phòng đã từng quen thuộc không gì sánh được dường như lại xa lạ rất nhiều.
Đi tới bên giường, dò xét ngăn ngầm mình chế dưới giường, Diệp Vô Truy dĩ nhiên ngoài ý muốn mò được một tờ giấy.
Cái ngăn ngầm góc giường này là mình nhất thời hưng phấn làm ra, lúc đó ngay cả Danh Đao cũng không nói. Thế nào sẽ có người biết chỗ này?
Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, Diệp Vô Truy vẫn rút trang giấy ra.
Là một bức thư, nhìn nét chữ lạc khoản quen thuộc, quả nhiên là Danh Đao lưu lại.
Đối với sư phụ có thể biết cái bí mật nhỏ này của mình, Diệp Vô Truy cũng không ngoài ý muốn. Ở trong cảm nhận của cậu, Danh Đao chính là không gì không biết, biết đệ tử có một cái ngăn ngầm nho nhỏ cũng không tính là gì.
Mở giấy viết thư, chỉ có vài câu.
【Vô Truy, ta phải rời nhà mấy ngày, không định ngày về.
Chuyện xưa hai mươi năm trước vốn tưởng đã chấm dứt, không nghĩ tới còn có bạn cũ tìm đến. Ta quyết định phải đi làm chấm dứt, việc này không liên quan đến con, lại dính dáng khắp nơi, chớ tham dự vào.
Sử dụng “Đao” thật tốt.
Danh Đao tự 】
Xem xong bức thư, Diệp Vô Truy trong lòng kinh dị. Hóa ra sư phụ đã sớm biết sẽ có người tìm đến phiền toái, hơn nữa sớm làm chuẩn bị, bây giờ cậu an tâm không ít. Xem ra, Danh Đao là tự mình rời đi, không phải là bị người ép buộc.
Thế nhưng nghe ngữ khí trong thư, lai lịch của người lần này không hề nhỏ, khiến Danh Đao cũng có chút kiêng kị, thậm chí không tiếc rời núi cũng muốn làm chấm dứt.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Vô Truy vừa lo lắng vừa phẫn nộ. Lo lắng an nguy của sư phụ Danh Đao, vừa tức giận ông trước giờ chưa từng nói với mình, còn dặn mình không nên tham dự vào.
“Diệp Vô Truy!”
Tiếng hô ngoài cửa, thoáng cái làm cậu bừng tỉnh.
Là Ly Hỏa? Sao ngữ khí của hắn lại ngạc nhiên như vậy.
Không hiểu vì sao Ly Hỏa lại đột nhiên gọi cậu, Diệp Vô Truy vội vã đem thư cất vào trong ngực, đi ra ngoài cửa.
Ra ngoài chỉ thấy Ly Hỏa vẫn đang đứng cạnh bồn hoa, chỉ là trong tay cầm một vật.
Thấy Diệp Vô Truy đi tới, Ly Hỏa đưa vật trong tay cho cậu.
“Đây là cái gì?” Diệp Vô Truy thấy đó là một mảnh góc áo, không phải trang phục của con gái, trái lại là kiểu nam.
“Tìm được ở chỗ này.” Dùng ánh mắt ý bảo bên chân bồn hoa, Ly Hỏa nhẹ hít một hơi: “Cậu cũng biết, mảnh góc áo nho nhỏ này có thể có đầu mối lớn.”
Diệp Vô Truy không hiểu, cậu ở trong trò chơi ngoại trừ hướng Danh Đao học võ, hay đi Thiên Sơn một chuyến kia, đối với cái khác trong trò chơi, là không biết nhiều như người chơi bình thường.
“Nhìn chất liệu y phục, trong trò chơi, chỉ có Kha vương phủ phía Nam quản lí mẫn chây mới ra.” Lấy ngón tay vuốt mảnh vải, Ly Hỏa tiếp tục giải thích: “Mà mảnh góc áo này nhìn như trơn nhẵn, kỳ thực ám văn ở bên trong.”
Hắn đưa cho Diệp Vô Truy nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy trên vải màu đen, mơ hồ hiện ra văn lộ ẩn ẩn. Bởi vì chỉ có một góc, nhìn không ra thêu cái gì.
“Là kỳ lân.” Ly Hỏa nói: “Người bên ngoài không nhận ra, tôi cũng có thể khẳng định. Từ hình dáng này, thân phận của chủ nhân góc áo này cũng xác định rồi.”
“Là ai?” Diệp Vô Truy hỏi, toàn bộ tâm trí bị miếng vải hắc sắc này hấp dẫn.
Thiếu giáo chủ cười lạnh một tiếng: “Kỳ Lân, ám thán Kha vương phủ. Không nghĩ tới chuyện này cũng có liên quan đến bọn họ.”
Vương phủ? Lại là có liên quan đến triều đình.
Diệp Vô Truy nhíu mày, cũng không bởi vì biết được thân phận của người phía sau màn mà buông lỏng thở ra một hơi.
Toàn bộ nỗi băn khoăn từ từ mở rộng, không chỉ có Ly Hỏa cùng Lục Phiến môn, hiện tại lại dính dáng đến Kha vương phủ. Nhất định có đầu mối trọng yếu gì đó, đem những người này đều dính dáng đến.
Hỏi Ly Hỏa? Cho dù hắn biết một hai, cũng tuyệt đối không nói.
“Tiếp theo, cậu định làm sao bây giờ? Tôi thế nhưng còn còn chưa nhìn thấy Danh Đao.” Ly Hỏa nhắc nhở Diệp Vô Truy, giao dịch giữa hai người.
Chưa nhìn thấy Danh Đao, giao dịch chưa tình là hoàn thành.
Hít sâu một hơi, Diệp Vô Truy quyết định.
“Bây giờ ở chỗ này mấy ngày, tránh tai mắt người khác. Chờ mấy đệ tử Tàng Kiếm đưa tin tức tới, sẽ hành động.”
Ly Hỏa cười: “Được.”
Trong hoàn cảnh đẹp đẽ yên tĩnh nơi rừng sâu này, hắn cũng không ngại cùng Diệp Vô Truy ở chỗ này vài ngày.
Lời tác giả:
Hai người ở chung rồi…
Cái gì, Vô Truy, ở chung trước khi kết hôn, là không tốt…
Diệp Vô Truy: … rút đao!