Chương 50: Tung tích của Danh Đao.
“Lại nói tiếp, các người cũng không nhìn thấy sư phụ?”
Ở trong gian phòng đặt trong nhà trọ, mấy người ngồi vây quanh cùng một chỗ, trao đổi tin tức của từng người.
Bị Diệp Vô Truy hỏi, Lưu Lạc lắc đầu, thở dài nói. “Không có, lúc tôi cùng chú Lý đi tìm Danh Đao tiền bối, ông đã không còn ở trong tiểu viện rồi. Không đợi chúng tôi phản ứng lại, đã bị thị vệ vương phủ đột nhiên xuất hiện bắt đi. Kha vương này thế nào đều nói là chúng tôi đem Danh Đao tiền bối dấu đi, vẫn hỏi bọn tôi tung tích của tiền bối, hỏi không ra liền dứt khoát đem chúng tôi giam lại.”
Nói đến đây, Lưu Lạc tựa hồ có chút xấu hổ. “Thật ra, lúc đó nếu không có tôi cản trở, một mình chú Lý hẳn là có thể chạy ra.”
Chú Lý nhẹ nhàng xua tay. “Bây giờ không cần nhắc lại những việc đó, dù sao chúng ta cũng đã rời khỏi vương phủ. Hơn nữa, cậu là bạn của Vô Truy, lại có sứ mệnh trong người, tôi phải bảo vệ cậu cũng là nên.”
“Sứ mệnh…” Nói đến chuyện này, Diệp Vô Truy lại lần nữa nhớ đến nhiệm vụ hộ tống Niết Khánh đan chưởng môn Thiên Sơn giao cho ba người, lúc đó vì nhiệm vụ còn chọc Cửu Trọng giáo truy sát. Đương nhiên, theo dọc đường đi có thể bởi vì có liên quan đến Ly Hỏa, từ sau sự kiện truy sát ở quán trà kia hầu như chưa từng gặp phải.
Nghĩ vậy, Diệp Vô Truy cũng không khỏi hỏi hai người khác. “Theo dọc đường đi, các cậu có gặp phải người Cửu Trọng giáo cản trở không?”
Hảo Mộng Vô Hoa thoải mái vung tay. “Có mấy người có thể theo được thân pháp với tôi, cho dù bọn hắn muốn ngăn cản tôi thì cũng phải tìm được người trước đã.” Đang giữa lúc đắc ý dào dạt, thiên hạ đệ nhị thấy Ly Hỏa còn ngồi ngay ngắn bên kia, không hiểu sao, dáng vẻ bệ vệ đột nhiên giảm xuống không ít.
Lưu Lạc một bên ngược lại thành thực lắc đầu. “Nói đến trở ngại, trái lại không có gặp người của Cửu Trọng giáo, cũng chỉ là sau đó luôn bị người của vương phủ dây dưa, không đụng người nào khác. Nói đến, cái sự kiện ám sát huyên náo các đại môn phái kia, ở trên đường tôi từng gặp được vài vụ. Đó chẳng lẽ không phải người của Cửu Trọng giáo gây ra?”
Mọi người đem ánh mắt chuyển tới Ly Hỏa. Thiếu giáo chủ đang vắt vạt áo ngồi trên ghế, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Tôi đã sớm nói qua, Cửu Trọng giáo không liên quan đến việc này.” Suy nghĩ một chút, trong ánh mắt Ly Hỏa thoáng qua một đạo quang mang, lại chậm rãi nói. “Tối thiểu, tôi biết trong thuộc hạ của Cửu Trọng giáo, không có một người tham dự việc này.”
“Sự kiện ám sát tạm thời không đi quản nó.” Thân là tổng bộ đầu Lục Phiến môn, Thương rõ ràng lười nhác xem nhẹ cương vị công tác. Nhưng mà việc có nặng nhẹ, với Lục Phiến môn mà nói, tràng này chỉ nhắm vào ám sát môn phái võ lâm, đích xác so ra kém quan trọng hơn tìm kiếm Danh Đao. “Hiện tại đầu mối về Danh Đao tiền bối lại chặt đứt, chúng ta có thể tin chắc chỉ có một chút, ông ấy cũng không rơi vào trong tay Kha vương. Danh Đao tiền bối dựa theo ý thức của mình rời đi, đồng thời không muốn báo cho bất luận người nào. Đến tột cùng ông ấy đi nơi nào?”
Diệp Vô Truy trầm mặc, ánh mắt bắt đầu chuyển hướng đến “Đao” trong tay.
Danh Đao một đi không từ biệt, thực sự khiến người khác muốn tìm cũng không tìm được. Trong ngày thường, ông chưa bao giờ nói qua chuyện tư với Diệp Vô Truy, cũng càng thêm không có đầu mối tra xét hiện tại Danh Đao ở nơi nào.
Chỉ là các sự kiện gần đây sóng chưa yên lại nổi sóng, Danh Đao mất tích, sự kiện ám sát nhằm vào các đại môn phái, nhiệm vụ hộ tống Niết Khánh đan, mấy chuyện này thật sự là một chút cũng không liên quan sao?
“Ai, lần này tôi không chỉ toi công chạy một chuyến, ngay cả nhiệm vụ chưởng môn giao cho cũng không hoàn thành.” Lưu Lạc sầu mi khổ kiểm nói. “Niết Khánh đan kia đã sớm bị thủ hạ của Kha vương phủ lấy đi, cũng không thể thuận lợi giao vào trong tay Danh Đao tiền bối. Như vậy chẳng phải tiền mất tật mang, tiêu hao nhiều thời gian tinh lực như thế có hay không…” Nói được phân nửa, Lưu Lạc đột nhiên ý thực được ở đây có hai người khác, sắc mặt trở nên trắng xanh.
“Ta… ta, ta, cái kia…” Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua Ly Hỏa cùng Thương, lúc này mới ý thức được nói lộ ra với người ngoài trước mặt.
Diệp Vô Truy thấy thế, trấn an hắn nói. “Ly Hỏa đã sớm biết tin tức của Niết Khánh đan, hiện tại tôi cùng hắn tạm thời là quan hệ hợp tác, người một nhà.”
Một câu người một nhà, khiến thiếu giáo chủ đại nhân trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chớp mắt nhìn Diệp Vô Truy, trong lòng không ngừng cảm khái bước ra bước đầu tiên này thực không dễ dàng.
“Sư huynh tôi cũng sớm biết chuyện này.” Nhắc tới cái này, Hảo Mộng Vô Hoa vẫn rầu rĩ trong lòng một hồi. Nhớ tới lúc đó mới vừa chuẩn bị giao nhiệm vụ, dĩ nhiên phát hiện bị phương trượng Thiếu Lâm bán đứng cho quỷ súc sư huynh, cuối cùng còn phải thẳng thắn nói ra, hắn bây giờ còn đầy bụng căm tức. “Cho nên, những người ở đây đều biết chuyện Niết Khánh đan, cậu không cần lo lắng lỡ miệng.”
Hảo Mộng Vô Hoa mới vừa nói xong, bên kia đã nổi lên một tiếng thấp hô.
“Niết Khánh đan, các người dĩ nhiên nhận được nhiệm vụ này?! Cho nên chưởng môn Thiên Sơn mới bảo Lưu Lạc đến tìm chủ nhân sao!”
Mọi người nhất tề quay đầu, nhìn về phía chú Lý lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Lại nhất trí quay lại nhìn Lưu Lạc, trăm miệng một lời nói. “Cậu không nói cho chú ấy?!”
“Không phải thế sao. Chưởng môn không phải nói đây là nhiệm vụ cơ mật sao.” Lưu Lạc vẻ mặt quấn bách nói. “Hơn nữa lúc đó tôi không biết quan hệ của chú Lý với Danh Đao tiền bối, cho nên liền lược bỏ lý do, chỉ nói Vô Truy cậu bảo tôi tới tìm Danh Đao tiền bối.”
Hảo Mộng Vô Hoa đối với thủ tịch đệ tử Thiên Sơn thật sâu khinh bỉ, thuận tiện kiêu ngạo một chút về chỉ số thông minh cao của mình. Mà Diệp Vô Truy lại trực tiếp dời đi lực chú ý, nhìn về phía chú Lý thần sắc kinh dị, hỏi. “Chú Lý, chủ biết Niết Khánh đan?”
Chú Lý khẽ gật đầu, thở dài nói. “Biết, sao lại không biết? Năm đó chủ nhân chính là vì vậy, mới làm cừu địch của toàn bộ giang hồ, cuối cùng mới có thể làm ra lựa chọn quy ẩn sơn lâm.”
Phương diện này, quả nhiên có càng nhiều bí mật. Chuyện liên quan đến Danh Đao, giang hồ, thậm chí càng nhiều người bí ẩn. Tựa như suy đoán trước đó của Diệp Vô Truy, rất có thể chính là một đầu mối chính của 《Nhất Mộng Giang Hồ》.
Nhưng mà lúc này Diệp Vô Truy cũng không đi truy vấn chuyện tình năm đó. Cậu biết nếu Danh Đao từng dặn dò chú Lý không được nói ra ngoài, như vậy vị thủ hạ trung thành này nhất định thề sống thề chết bảo vệ những bí mật này. Còn hơn truy vấn chuyện cũ năm đó, không bằng hỏi một ít manh mối có liên quan đến hiện tại.
“Nhắc tới Niết Khánh đan, chú Lý chắc sẽ có chút manh mối. Ví dụ như, sư phụ bởi vậy sẽ đi nơi nào?”
Chú Lý trầm mặc suy tư chỉ chốc lát, mới nói. “Chủ nhân ông ấy cũng không biết chuyện chưởng môn Thiên Sơn muốn đưa Niết Khánh đan tới, cho nên ông ấy rời đi cũng không phải vì lý do đó.”
Nghe ông nói vậy, Diệp Vô Truy không khỏi cảm thấy một trận thất vọng.
Nhưng chú Lý lại mở miệng nói tiếp. “Bất quá, rất có khả năng, chủ nhân cũng bởi vì con đường nào đó nhận biệt được chút gì đó, muốn đem chuyện năm đó làm một cái kết thúc. Nếu như là thế, chú có thể đoán được chủ nhân đi nơi nào.”
“Nơi nào!?” Mấy người còn lại cùng kêu lên hỏi.
Chú Lý chậm rãi xoay người, nhìn về phía Ly Hỏa trấn tĩnh ngồi ở một bên. “Tổng giáo Cửu Trọng Tây Vực.”
Tay nắm chén trà không hề run rẩy, Ly Hỏa trấn định tự nhiên khẽ nhấp một ngụm, đón ánh mắt lửa nóng của mọi người, giương mắt khẽ cười nói.
“Trên đời quả nhiên chỉ có một chữ duyên là chém cũng không chém đứt.”
Thiếu giáo chủ đại nhân Cửu Trọng giáo đứng dậy, phất ống tay áo, nhìn mọi người nói. “Nếu Danh Đao tiền bối thật sự đi giáo tôi làm khách, như vậy tôi làm chủ cũng tận tình mang các vị vào tụ họp.”
Diệp Vô Truy lại chú trọng nghe được câu tụ họp kia của hắn, nhíu mày hỏi. “Cậu đã sớm đoán rằng sư phụ sẽ đi Tây Vực?”
Ly Hỏa nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu nói. “Không có, tôi chỉ cảm thấy vừa khớp mà thôi. Bởi vì trước khi tồi rời đi, sư phụ tôn vốn định tự mình đến vùng Trung Nguyên, để tìm một người. Lúc đó tôi nghĩ không ra, có thể khiến sự phụ bế quan nhiều năm tự thân xuất mã, đến tột cùng là nhân vật phương nào.” Nói đến đây, hắn đi tới bên người Diệp Vô Truy.
“Nhưng mà, bây giờ tôi cũng có thể dò xét được một ít, Danh Đao tiền bối đi Tây Vực, cùng sư phụ tôi chuẩn bị đến vùng Trung Nguyên, sợ rằng đều là vì một lý do. Hai người bọn họ, chính là muốn làm chấm dứt một việc gì đó.”
“Không cảm thấy là một chuyện rất thú vị sao?” Ly Hỏa mỉm cười. “Từ duyên phận này, không chỉ có dây dưa trên người đương sự, ngay cả chúng ta cũng vô pháp chạy trốn.”
Dưới ánh mắt thẳng thắn không trốn tránh, Diệp Vô Truy không hiểu sao cảm thấy quẫn bách, cậu nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh khỏi tầm mắt nóng rực của Ly Hỏa, lại nghe thấy đối phương cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười này, như là ái muội bên tai, khiến trong lòng Diệp Vô Truy bất tri bất giác nổi lên buồn bực lo lắng.
Giống như vì chặt đứt loại tình tự bất minh này, Diệp Vô Truy đem “Đao” đặt trên mặt bàn, khiến mọi người chú ý.
“Hiện tại, đã biết sư phụ rất có thể đi Cửu Trọng giáo Tây Vực, vậy các người định làm thế nào?” Cậu hỏi tổng bộ đầu Lục Phiến môn Thương.
“Đuổi.” Tổng bộ đầu ngăn gọn tổng kết một chữ, sau đó mở rộng nói. “Bất luận Danh Đao tiền bối đi nơi nào, tìm được ông trước Kha vương là mục tiêu hàng đầu của chúng ta.”
Hảo Mộng Vô Hoa hưng phấn nói. “Đó chính là nói muốn đi Tây Vực? Đi Cửu Trọng giáo? Đi ma giáo đại sát một phương!”
Ly Hỏa khẽ cười. “Cửu Trọng giáo ba vạn ba nghìn đệ tử, kính hậu các vị giá lâm.”
Nhìn vẻ tươi cười như xuân phong kia, Hảo Mộng Vô Hoa trong nháy mắt ý thức được sai lầm của mình. Sao có thể ở trước thiếu đầu mục ma giáo nói loại lời muốn đi đại sát một phương này chứ? Đây không phải tự tìm khổ ăn sao?
Thiên hạ đệ nhị thức thời lập tức đóng chặt miệng, rất sợ mình lại hưng phấn, nói ra cái gì càng thêm chọc tức vị thiếu giáo chủ sâu không lường được bên cạnh này.
Lưu Lạc lúc này u buồn nói. “Thế nhưng, chúng ta bị Kha vương gắt gao nhốt ở chỗ này, không nghĩ biện phạm đi ra ngoài rời khỏi Mẫn Châu thế nào?”
Một câu nói, quay về vấn đề thiết thực nhất hiện nay —— làm sao ứng đối Kha vương mang đến nhiều phiền phức.
“Cái này dễ làm.” Ly Hỏa giữa lúc mọi người phiền não, tuyệt không lo lắng cười nói. “Biện pháp rất đơn giản —— logout.”