Sau khi dị chủng, thị lực của Thiện Minh trở nên tốt vô cùng, hơn nữa còn có ánh lửa, hắn nhìn một cái là thấy ngay ánh mắt của Thẩm Trường Trạch đang bọc trong một ngọn lửa. Đó là cặp ánh mắt pha lẫn giữa tuyệt vọng và căm hận khôn tả, con ngươi đỏ rực lấp lóe một loại tàn độc chói lọi đậm màu máu, dưới sự phụ trợ của ngọn lửa phừng phực, quả thật cứ như La Sát đến từ địa ngục, khiến người ta sởn hết gai ốc.
Vào khoảnh khắc trông thấy hắn, Thẩm Trường Trạch đã biến thành một ngọn lửa mang tính hủy diệt, tàn bạo xông về phía hắn, chỉ nghe Tùng Hạ ở phía sau khàn giọng kêu: “Thiếu tá Thẩm, đừng——”
Thiện Minh lập tức kịp phản ứng, hắn cũng không muốn vừa mới hồi sinh lại chết dưới lửa nóng 1500 độ. Hắn từng chứng kiến kết cục sau khi bị ngọn lửa kia thiêu cháy là như thế nào, lửa lan đến đâu, gần như hài cốt không còn đến đó. Hắn dốc hết sức lực toàn thân, định bụng lớn tiếng ngăn cản Thẩm Trường Trạch, kết quả chỉ có thể yếu ớt thốt một câu: “Đứng lại cho bố.”
Âm lượng của câu nói kia rất nhỏ, chí ít Thiện Minh nghe cũng thấy yếu kinh khủng, nhưng vẫn thành công khiến Thẩm Trường Trạch dừng lại.
Giọng nói của Tùng Hạ cũng phải thay đổi, cậu bật khóc: “Thiện ca…”
Ngọn lửa quanh thân Thẩm Trường Trạch nhất thời tắt ngúm, ầm một tiếng quỳ sụp xuống đất, như bị trúng định thân chú, một cử động nhỏ cũng không dám làm, nước mắt nóng hổi tràn khỏi khóe mi. Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh, dường như không dám tin vào hai mắt của mình.
Thiện Minh cũng biết hình tượng hiện giờ của mình khiến người ta khó mà chấp nhận, nhưng hắn thật sự không có thời gian giải thích, hắn thở dốc, thô giọng nói: “Còn không mau đến giúp ông đây, mẹ nó… lòng ruột sắp chảy ra hết ráo.”
Thẩm Trường Trạch như thoáng cái bừng tỉnh, như thể lập tức hồi hồn, gần như quỳ bò đến trước mặt Thiện Minh, giang tay ôm chặt cái cổ xù lông của Thiện Minh. Một Thẩm Trường Trạch xưa nay lạnh lùng ít lời trước mặt người ngoài, nay lại không chút để ý hình tượng mà bật khóc: “Ba ơi——”
Hắn không thể tin vào mắt mình, hắn không thể tin được động vật họ Mèo có bộ lông dày thô cứng mà bây giờ mình đang ôm chính là ba của mình, nhưng giọng nói đó có chết hắn cũng không nghe nhầm. Hắn biết Thiện Minh đã dị chủng, đây là lời giải thích hợp lý duy nhất, bây giờ hắn rất muốn rống lên, muốn nói cho cả thế giới biết mình cảm ơn ông trời, bất luận với hình thức nào, chỉ cần ba hắn còn sống, chỉ cần ba hắn còn sống!
Thiện Minh cảm thấy mũi mình cay xè, trước mắt là một mảnh mờ mịt. Từ lâu hắn đã lường trước Thẩm Trường Trạch sẽ đau lòng cỡ nào, nhưng khi thật sự nếm trải cảm giác đau lòng đó, hắn mới phát hiện mình gần như không tài nào chịu nổi. Đổi góc độ khác mà nghĩ, nếu Thẩm Trường Trạch ra đi, người bị bỏ lại là hắn… Chỉ cần có thể chạm vào làn da ấm áp của Thẩm Trường Trạch, nghe giọng nói quen thuộc ấy lần nữa, Thiện Minh thật sự bằng lòng đánh đổi tất cả! Thiện Minh dùng đầu cạ cạ vào mặt Thẩm Trường Trạch, nghẹn ngào nói: “Được rồi được rồi, mạng ông đây rắn lắm, đâu có chuyện dễ chết vậy được.”
Thẩm Trường Trạch mắt điếc tai ngơ, liên tục gọi “ba ơi ba ơi”. Tuy hắn sở hữu vóc dáng cao lớn tầm một mét chín, nhưng dáng vẻ ỷ lại đó hệt như một đứa trẻ, sợ hãi và mừng rỡ khi mất mà lại được không ngừng trào dâng theo nước mắt.
Thiện Minh cố sức duỗi chân vỗ vỗ lưng Thẩm Trường Trạch, cảm giác có thể bao bọc lưng Thẩm Trường Trạch chỉ với một tay khiến hắn thoáng chốc cảm thấy như đã quay về lúc con trai mình còn bé.
Tùng Hạ cảm động đến độ nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, cậu dùng tay áo quệt lên mặt, chạy qua: “Thiếu tá Thẩm, cậu buông ra trước, cậu bóp nghẹn Thiện ca đấy, để tôi chữa cho anh ấy.”
Bấy giờ Thẩm Trường Trạch mới lấy lại tinh thần, buông Thiện Minh ra.
Thiện Minh chỉ cảm thấy hoa mắt. Cơ thể có một sự thay đổi kỳ lạ, không hẳn là đau nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, tóm lại chính là khung xương và bắp thịt vặn vẹo trong phút chốc, hắn trơ mắt nhìn mình từ một con linh miêu to tướng biến trở về hình người. Vừa thấy mình còn có thể biến về hình người, Thiện Minh mới thở phào nhẹ nhõm, giờ đây hắn bị rách bụng lòi ruột, thương tích rất nặng, chỉ có thể miễn cưỡng vươn tay vỗ mặt Thẩm Trường Trạch: “Đừng khóc… ba mày ngủ một giấc là ổn thôi.” Nói xong trước mắt bỗng nhiên tối đen, hôn mê bất tỉnh.
***
Thiện Minh có cảm giác mình ngủ rất lâu, bởi vì khi hắn tỉnh lại, bắp thịt trên người đã cứng ngắc, đây là triệu chứng của việc nằm lâu trên giường.
Lọt vào mắt là trần nhà trắng xóa, đèn treo đã được lau sạch bóng, còn có rèm cửa sổ màu sắc thanh nhã. Hắn không biết mình đang ở đâu, đây là một nơi xa lạ.
Thiện Minh siết nắm tay, phát hiện cả người mình không có chút sức lực nào, ký ức trước khi hôn mê lũ lượt dâng lên, hắn nhìn tay mình, nghĩ thầm, mình biến thành linh miêu thật sao? Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa dám tin.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, Thẩm Trường Trạch xách một phích nước nóng bước vào, vừa nhìn thấy Thiện Minh đã tỉnh, Thẩm Trường Trạch lập tức chạy đến trước giường, nắm chặt tay hắn: “Ba, ba, ba tỉnh rồi!”
Thiện Minh cười cười: “Có phải ba ngủ lâu lắm không?”
“Ngủ bốn ngày.”
“Đây là đâu?”
“Tây Ninh, chúng ta đang ở trong phủ Quang Minh của Dung Lan.”
“Ồ.” Thiện Minh hít sâu một hơi: “Đỡ ba dậy.”
Thẩm Trường Trạch bế Thiện Minh lên, đỡ hắn tựa vào giường, sau đó nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt lướt qua mỗi một tấc trên mặt hắn.
Thiện Minh cười nói: “Mày nhìn ba như vậy làm gì.”
Thẩm Trường Trạch nắm chặt tay Thiện Minh, giọng bỗng có chút nghẹn ngào: “Ba có biết ba đã chết rồi không.”
Ánh mắt Thiện Minh tối sầm: “Biết.”
“Nếu không phải ba tình cờ có một phần gene khớp với con linh miêu đó, ba đã chết luôn rồi, ba có biết không? Đây là tỷ lệ một phần ngàn, ba có 99.99% khả năng chết rồi đấy!”
Thiện Minh nhẹ giọng nói: “Ba biết.”
Vành mắt Thẩm Trường Trạch đỏ lên: “Lúc đó, con cũng định ở lại địa cung đi với ba.”
“Ba biết.” Thiện Minh đưa tay ôm đầu Thẩm Trường Trạch: “Con trai, xin lỗi, ba đấu một mình không thắng được con linh miêu đó.”
Thẩm Trường Trạch ôm siết lấy hông hắn, nói bằng giọng khàn khàn: “Suýt nữa ba đã chết rồi! Ba chết con biết tính sao đây! Con không thể sống ở nơi không có ba, ba à, ba là mạng của con đấy, ba hiểu không? Ba hiểu không?”
Thiện Minh hôn thật mạnh lên tóc Thẩm Trường Trạch: “Ba hiểu.” Hắn đau lòng Thẩm Trường Trạch, đau đến mức thở không ra hơi. Hắn không thích mình chết trước Thẩm Trường Trạch, bởi vì Thẩm Trường Trạch nhất định sẽ rất đau khổ, nhưng hắn cũng không dám chết sau Thẩm Trường Trạch, như vậy hắn không chịu nổi. Bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu quyết tâm muốn chết chung với mình của Thẩm Trường Trạch, bởi vì người bị bỏ lại còn đau đớn hơn cả chết.
Thẩm Trường Trạch ôm Thiện Minh run rẩy hồi lâu, dường như đang xác nhận người trong lòng mình thật sự tồn tại.
Thiện Minh cười an ủi con trai: “Mày nghĩ sang hướng tốt đi, ba mày còn sống sờ sờ đây mà lại còn dị chủng, lợi hại hơn xưa nhiều, sau này càng không dễ chết, đúng không nào.”
Thẩm Trường Trạch nhìn hắn: “Tùng Hạ chữa trị cơ thể cho ba rồi, nhưng ba vẫn ngủ mấy ngày liền, bây giờ ba có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thiện Minh nói: “Không có, chỉ là hơi uể oải, khi nào tỉnh là ổn thôi.”
Thẩm Trường Trạch gãi tóc: “Vậy là tốt rồi. Ba có thể dị chủng đúng là chuyện tốt, bản thân con linh miêu này đã là động vật biến dị cấp ba, ba thật sự rất may mắn.”
Thiện Minh cười đắc ý: “Đúng thế, nếu không may mắn thì ba mày đâu thể nào sống bình yên đến bây giờ, ba đã bảo mạng ba rắn lắm, Diêm Vương không thu nổi.”
Thẩm Trường Trạch vuốt ve mặt hắn: “Sau này con tuyệt đối sẽ không để ba rời khỏi tầm mắt của con, trải nghiệm này chỉ một lần là đủ làm con tổn thọ mấy năm rồi.”
Thiện Minh thở dài: “Mẹ nó, ai biết lại xui thế, mục tiêu của tên quái vật to đầu kia là Tôn tiên sinh, ai ngờ ba người bọn này đứng trên cùng một bản đá với Tôn tiên sinh nên bị kéo theo luôn.”
Thẩm Trường Trạch mỉm cười: “Vậy cũng là trong cái rủi có cái may nhỉ.”
Thiện Minh siết nắm tay: “Phải rồi, ha ha, ba muốn thử năng lực sau khi dị chủng quá.”
Thẩm Trường Trạch cầm tay hắn ấn lên giường: “Mấy ngày tới ba nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Biết rồi. À phải, sau đó thế nào? Mọi người đều sống sót ra ngoài chứ?”
Sắc mặt Thẩm Trường Trạch sa sầm, kể lại những chuyện hôm đó ở Thanh Hải…
***
Sau mấy ngày ở lại Thanh Hải, họ ngồi máy bay trở về Bắc Kinh. Chuyến đi Thanh Hải có thể nói là chiến thắng bi thảm, vì thế chẳng ai có niềm vui khải hoàn, tất cả chỉ im lặng quay về nơi ở của mình, lặng lẽ tu luyện, chữa thương.
Sau khi quay về Bắc Kinh, Đường Đinh Chi mở họp ở ngoài từ sáng đến tối. Với tư cách là thủ lĩnh tộc Long Huyết, Thẩm Trường Trạch cũng thường xuyên phải dự thính. Sau khi thể lực hồi phục, Thiện Minh ở trong viện khoa học rảnh rỗi không có gì làm nên muốn thử khai phá năng lực mới của mình.
Hắn trần truồng ngồi dưới sàn nhà, nhắm mắt lại, quyết định tiến hành lần đầu tiên tự mình làm chủ việc biến thân sau khi dị chủng. Ban đầu hắn không biết làm thế nào, cứ tưởng cũng phải trải qua huấn luyện, ngờ đâu lúc hắn muốn biến thân, cơ thể lập tức tự chủ xuất hiện thay đổi, hành vi này đã hoàn toàn trở thành bản năng của hắn, thông thuận cứ như hắn muốn mở mắt hay muốn vung nắm đấm vậy. Gần như trong chớp mắt, hắn đã biến thành một con linh miêu màu vàng kim to lớn cao hơn năm mét, đồ đạc xung quanh mà mắt nhìn thấy được đều trở nên nhỏ bé.
Thiện Minh hưng phấn nhìn tứ chi của mình. Hắn lắc lắc đuôi, vặn vặn cổ, cảm giác bốn chân chạm đất vô cùng kỳ diệu, song dường như hắn có khả năng thích ứng bẩm sinh, đi đường không hề gặp trở ngại. Giờ đây hắn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, cảm giác này quá thần kỳ, giống như hắn có thể dùng bốn chân vượt nóc băng tường phi từ phòng khách ra tới cửa vậy. Khoảng cách là năm mét, Thiện Minh nhảy tới, đệm thịt nặng trịch dưới chân giúp hắn rơi xuống đất lặng yên không phát ra tiếng động nào, có điều thể tích khổng lồ vẫn làm cho sàn nhà chấn động.
Thiện Minh lại xông về phía phòng tắm, kết quả cửa phòng tắm hơi hẹp, cơ thể của hắn vào không được, chỉ đành thò đầu vào trước, nhìn cái đầu to đùng trong gương. Con linh miêu vốn dĩ mặt mày đáng ghét, bây giờ nhìn sao cũng thấy xinh đẹp oai phong, duy chỉ có hai nhúm lông dựng thẳng trên lỗ tai khiến hắn không hài lòng cho lắm, bởi vì trông quá ngu xuẩn.
Cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Trường Trạch đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đã thấy quái vật lớn trong phòng, hắn sửng sốt gọi “Ba ơi?”, giọng nói chứa đầy nghi vấn.
Thiện Minh cười ha ha: “Mày thấy ba thế này có đẹp trai không.”
Thẩm Trường Trạch cười cười: “Không tệ. Sao đột nhiên lại biến thành như vậy.”
“Ba mày đã muốn biến thành như vậy từ lâu rồi, tại mấy ngày nay mày cứ trông chừng ba mãi.”
“Con sợ cơ thể của ba vẫn chưa hồi phục…”
“Có gì to tát đâu, vết thương cũng chữa khỏi rồi, đâu còn gì phải khôi phục nữa.” Thiện Minh hưng phấn nhào qua, gác chân lên vai Thẩm Trường Trạch. Cơ thể đồ sộ của hắn căn bản không đứng được trong phòng, đành phải ngồi chồm hổm, nhưng dù vậy cũng đủ bao trùm Thẩm Trường Trạch dưới bóng mình, hắn đắc ý nói: “Mày lại biến nhỏ rồi.”
Thẩm Trường Trạch nhíu mày: “Ba nói ai ‘nhỏ’?”
Thiện Minh dùng chân xoa mặt Thẩm Trường Trạch, cười sằng sặc: “Bây giờ mà mày không ‘nhỏ’ à, lẽ nào mày muốn so lớn nhỏ với một động vật họ Mèo cỡ lớn? Tới đây đi?” Thiện Minh giang rộng chân, cố ý để Thẩm Trường Trạch nhìn quái vật lớn ngủ đông giữa hai chân mình.
Thứ đó của loài người vốn không thể so sánh với động vật, huống chi bây giờ hình thể của con linh miêu này lại khổng lồ như thế, dĩ nhiên bộ phận đó cũng rất dọa người. Thẩm Trường Trạch có chút khó chịu, nhưng lại thật sự không so nổi, hắn hừ một tiếng: “Cái đó của ba có lớn hơn nữa cũng chỉ chơi linh miêu cái được thôi, đắc ý cái gì chứ.”
Thiện Minh cười ha ha: “Nếu là linh miêu cái thì mày kệ ba phải không.”
Thẩm Trường Trạch trừng mắt: “Ba muốn vậy thật hả?”
Mắt Thiện Minh trừng còn lớn hơn Thẩm Trường Trạch: “Mày điên à, ba mày chỉ dị chủng với linh miêu chứ đâu có biến thành súc sinh luôn.”
Thẩm Trường Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Cũng có khác gì đâu.”
Thiện Minh dùng chân lớn vỗ mặt Thẩm Trường Trạch: “Thằng quỷ, ngứa da đúng không, bây giờ ba dùng một cái móng chân là có thể khoét một lỗ máu trên người mày.”
Thẩm Trường Trạch ôm cái chân lông xù nọ, dùng sức xoa một cái: “Ba không nỡ đâu.”
Thiện Minh hừ một tiếng: “Vào mau đi, có mang cơm không?”
“Đương nhiên có rồi, nhưng nếu ba muốn giữ hình dạng này thì không đủ ăn đâu.”
Thiện Minh hí hửng nhảy vào phòng, biến thành người, mặc áo tắm, ăn cơm.
***
Ăn xong, Thẩm Trường Trạch muốn nghỉ ngơi một lát, hắn vừa mới nằm lên giường, Thiện Minh lại biến thành linh miêu bò lên.
Thẩm Trường Trạch thở dài: “Giường này không đủ cho ba nằm đâu, ba không sợ đè sập giường sao.”
“Đâu ra giường dễ sập thế.” Thiện Minh có vẻ hơi nghiện, mặc dù không thể nào đặt hết người lên giường, nhưng nửa người trên vẫn đủ, hắn gác đầu bên cạnh Thẩm Trường Trạch, dùng chân ôm hông Thẩm Trường Trạch, cười tủm tỉm: “Chơi vui ghê, mùa đông chắc chắn không sợ lạnh.”
Thẩm Trường Trạch tựa vào cơ thể chắc nịch của Thiện Minh, đưa tay vuốt ve nhúm lông trên lỗ tai: “Phải, chơi vui lắm.” Nào ngờ Thẩm Trường Trạch vừa sờ, lỗ tai của Thiện Minh rung mạnh một cái, nói bằng giọng cáu gắt: “Mày làm gì thế.”
Thẩm Trường Trạch cười nói: “Sao vậy, khó chịu hả?”
“Khó chịu.”
Thẩm Trường Trạch thoáng cái nhảy lên cổ Thiện Minh, túm lấy lỗ tai của hắn: “Ai bảo ba suốt ngày chơi sừng của con…”
Thiện Minh gầm một tiếng, ôm lấy Thẩm Trường Trạch, một người một thú “rầm” một tiếng lăn xuống đất, lớn tiếng cười đùa ầm ĩ.