Tóc Mây Thêm Hương

Chương 2: Chương 2: Đá cuội dẫn lối




Tô Hồng Mông nghe Đinh thị nói cũng bèn cảm thấy có lý, lòng đã dịu xuống nay lại căng lên, lạnh lùng nói:

“ Trở về thôn quê cũng không làm người khác bớt lo “

Đi vào trạch viện, Tô Hồng Mông phát hiện các phiến đá dường như mới được làm lại, tất cả đều là những phiến đá vuông nhỏ, ở giữa có đá cuội nhô lên, dẫm chân lên không tạo cảm giác trơn trượt.

Tô Thải Tiên đứng bên cạnh sửng sốt, không khỏi nhẹ giọng hỏi thầm:

“ Trước đây ít năm chúng ta có về tế tổ, trong viện không phải là đá lót đá xanh sao? Sao nay lại đổi rồi? “

Quản sự cười hiền lành đáp:

“ Là đại tiểu thư kêu đổi qua, ngài ấy ít đi lại, đổi một thân đá cuội để đi lại cho thoải mái huyệt mạch dưới chân “

Nhị công tử Tô Cẩm Quan nghe vậy, bèn bĩu môi hướng Tô Quy Nhạn nói:

“ Chúng ta cái còn kia còn nhỏ tuổi, này đây đại tỷ cũng thực giàu có, liền lấy cái kia của hồi môn của tiên mẫu liền thay đổi một trên một dưới viện trạch... Sau này đại ca cũng liền khuyên tỷ ấy đi, của hồi môn kia cũng là tiên mẫu để lại cho cả ca, nay đại tỷ toàn bộ lấy xài “

Trong miệng hắn thì ' tiên mẫu ' kia chính là Hồ thị mất sớm, Hồ thị chính là đại tiểu thư của Hồ gia chuyên buôn hương liệu ở Tô Châu. Mối làm ăn trước kia của Hồ gia xem như phát đạt, nên đối với của hồi môn của Hồ thị mang đi cũng khá nhiều.

Bất quá, hồi đó Tô gia chưa kịp xoay người, một nửa số hồi môn của Hồ thị đều nhét vào Tô gia bên này.

Sau đó, trước khi Hồ thị mất đã đem số hồi môn còn lại làm để làm đồ cưới cho hai người con, còn cố mời cả quan phủ tới để viết văn thư làm chứng. Mời luôn cả Tô gia trưởng lão cùng với người bên nhà mẹ đẻ đến để kiểm kê ngân lượng ruộng đất. Chính là sau khi bà mất, toàn bộ số hồi môn còn lại đều thuộc về ấu nữ và ấu đệ còn đang trong tã lót của mình. Số hồi môn này là để hai người bọn chúng có thể dùng để sống tốt tại Tô gia, này đều do một tay Điền ma ma giúp đỡ quản lý.

Những kia mảnh ruộng tốt đều mang đi cho thuê, hàng năm đảm bảo thu được tốt dù cho có hạn hán, mặc dù cũng không tính là nhiều nhưng cũng đầy đủ. Nếu đôi nhi nữ gặp điều bất trắc, liền mời trưởng bối hai nhà đến làm chủ, đem số tiền bạc ruộng data này làm từ thiện sung vào chùa, coi như vì nhi nữ số khổ dành một đời ân đức.

Lời nay lại đem Tô Hồng Mông xấu hổ quẫn bách một trận. Người ngoài không biết, lúc đó hắn đã qua lại dây dưa với Đinh thị rồi, cũng vì điều này khiến Hồ thị thương tâm gần chết, bệnh tật quấn thân rồi không qua khỏi.

Hồ thị nói những lời này, xem như đối với Tô phu nhân tương lai không đáng tín nhiệm, sợ nàng ta mưu đồ nên của hồi môn của nàng, lúc đó mới nói quyên tặng

toàn bộ đi.

Hồ thị lúc đó bày ra chuyện như vậy, Tô lão gia không thể nào phản bác, lại nói Tô gia lúc đó đã sớm có một chút tài sản nhỏ, hắn như thế nào lại dòm ngó tới của hồi môn của thê tử? Cho nên Tô lão gia bèn thuận theo ý nguyện của Hồ thị, đem tất cả đồ cưới còn lại đều đưa cho hai nhi nữ của nàng.

Tu sửa lại trạch viện đối với Tô Lạc Vân cũng không phải là việc khó.

Bất quá nghe lão nhị nói vậy, Tô Hồng Mông vẫn là không có đồng tình.

Tô Lạc Vân từ nhỏ độc lập có chủ kiến từ nhỏ, mười hai tuổi đã theo Điền ma ma về điền trang, đem sổ sách Hồ thị lưu lại toàn bộ mang trở về, tiền bạc tất cả đều do nàng cầm lấy.

Lúc ấy hắn cảm thấy một tiểu cô nương sớm nhứ thế đã tiếp quản tiền bạc cùng điền sá cảm thấy không phải là chuyện tốt đẹp gì, nên đã ngấm ngầm dạy bảo nàng một phen.

Nhưng đứa bé này lại đem lời nói của thân mẫu đã mất nói ra, nói Hồ thị lưu lại cho nàng cùng đệ đệ, làm như nào cũng không phải việc phụ thân như hắn có thể quản.

Làm sao Tô Hồng Mông có thể nghe được lời nói bướng bỉnh của nữ nhi? Bèn kêu Tô gia trưởng bối, nói đồ cưới của Hồ thị mặc dù hắn không có quản. Nhưng lúc này hắn không quản, mai kia Tô Lạc Vân dẫn theo đệ đệ lập môn, há chẳng phải làm hư danh tiếng Tô gia.

Lúc ấy bên nhà ngoại sinh ý dần xuống dốc, nàng không thể mang đệ đệ đến nương tựa nhà ngoại.

Coi như về sau tỷ đệ lập môn, Tô Quy Nhạn tiếp bước con đường thương nhân sợ là khó khăn. Ngụy triều không cấm thương nhân nhưng là bị trục xuất khỏi gia tộc, thanh danh lúc đó bị hủy sự nghiệp cũng khó à khỏi sắc lên được.

Vì tiền đồ của đệ đệ, Tô Lạc Vân cuối cùng cùng chịu xuống nước. Mặc dù Tô Hồng Mông không động đến đồ cưới của nàng, nhưng về sau tiêu xài cũng phải báo lại cho phụ thân là hắn mới được.

Từ khi Tô Lạc Vân bị mù hai mắt, Tô Hồng Mông đối với nữ nhi này xài tiền ngày một nhiều hơn cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tô Lạc Vân nếu không muốn gả đi, lại cũng không muốn lưu lại tiền tài cho đệ đệ cũng không thành vấn đề.

Dù sao, Tô gia cũng thoải mái về việc tiền bạc, hắn cũng vui vẻ bỏ tiền ra để tránh hậu hoạ. Huống chi Tô Lạc Vân tiêu xài cũng không phải là tiền của Tô gia.

Tô gia cái kia các vị công tử tiểu thư đối với việc đại tỷ dùng tiền cũng hâm mộ một trận. Tô gia tôt huấn trước nay đều không nuôi dạy những đứa trẻ hư hỏng, dù cho Tô Hồng Mông ngày thường chi tiêu ăn uống dùng nhiều. Nhưng đối với nhi nữ lại hơi hà khắc, bắt chước gia tộc gia giáo nên tiền tiêu vặt hàng tháng cũng ít đến đáng thương.

Bây giờ thấy đại tỷ sống như vậy, làm sao lại không ghen tỵ một trận.

Tô Thải Tiên được nuông chiều từ nhỏ, khi bước chân vào tiền sảnh liền thấy trong nhà cũng nát một mảnh đá cuội, nhìn đến bàn chân đều chịu không nổi, liền cùng Đinh thị thì thầm vài câu. Đinh thị liền gọi bà tử đi vào khố phòng mang nệm trải đất thật dày đặt lót xuống mặt đất.

Có cái kia nệm dày, đi lại liền thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này một mực im lặng này giờ Tô Quy Nhạn cũng lên tiếng.

“ Tỷ tỷ dùng chỗ đá cuội này trải đất ước chừng là vì mắt không thể nhìn thấy, cho nên dùng đá để làm ký hiệu miễn cho đi lại khó khăn, nay đem niệm trải xuống chỉ sợ... “

Đệ đệ như hắn cũng biết chút về cuộc sống hàng ngày của tỷ tỷ, nên cũng biết số đá cuội này dùng để làm gì.

Không đợi hắn nói xong, Tô Cẩm Quan liền ra vẻ khinh thường nói:

“ Bên cạnh tỷ tỷ không phải có nha hoàn bà tử sao, coi như không có bệnh ở mắt cũng có người đi theo bên cạnh, há còn có thể làm ngã tỷ ấy “

Tô Quy Nhạn theo thói quen lại ngậm miệng không nói nữa. Hắn biết rõ tính tình tỷ tỷ, làm sao mà tỷ ấy có thể chịu để bản thân dựa vào người khác?

Lại nhớ lại lúc tỷ tỷ mới bị thương, bị thương không muốn nhìn thấy người khác, tới đây vành mắt liền đỏ lên. Mặt đất không còn đá cuội, tỷ tỷ lúc nữa sợ trước mặt phụ thân xấu mặt. Tỷ ấy là người không muốn người khác nhìn thấy vẻ chật vật của bản thân....

Lời của hắn nói hiển nhiên không khiến phụ thân để tâm, Tô Hồng Mông vốn muốn nói gì đó nhưng lại bị Đinh thị ngắt lời.

Người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn điểm tâm rồi uống trà. Đinh thị kêu nha hoàn đem chậu thau đồng đặt cạnh cửa, nói là trong phòng bí bách, cần thêm chút ẩm.

Vừa rồi lót nệm nên bàn ghế hiện có chút xê dịch, sảnh đường một mảnh lộn xộn. Lão Phùng muốn kêu người đến dọn dẹp một chút lại bị Đinh thị nói không cần vội, chờ tới lúc lão gia nghỉ trưa rồi thu xếp cũng không vội.

Trong lúc mọi người đang uống trà, Đinh thị ngẩng đầu liền thấy Điền ma ma bên cạnh Tô Lạc Vân đang đứng ở cửa đại sảnh.

Thế là Đinh thị mỉm cuời cất giọng:

“ Điền ma ma, sao lại không vào trong sảnh thỉnh an? “

Điền ma ma một mực đứng thẳng, hai mắt đều nhìn xung quanh đại sảnh một vòng mãi đến khi Đinh thị gọi nàng, nàng mới hơi bước về phía trước, không kiêu ngạo không xiểng ninh nói:

“ Lão nô nhìn thấy lão gia cùng phu nhân đang trò chuyện vui vẻ, sợ phá vỡ nhã hứng nên muốn chờ các chủ tử chuẩn bị nghỉ ngơi để vẫn an “

Điền ma ma là Hồ thị phu nhân lưu lại, lại là Hồ thị trước lúc lâm chung ủy thác trọng trách, nàng từ trước tới nay là người kiệm lời ít nói, ngoại trừ đi bên cạnh tiểu thư ra, bà cơ hồ đều không đi đâu cả, ngày thường Đinh thị cũng không tìm được lỗi của nàng.

Nghe Điền ma ma giải thích, Đinh thị cười nói:

“ Đều là người trong nhà, có gì mà khó nói? Ngươi đã trở về, vậy tức là Vân nhi cũng đã về rồi, hiện nàng đang ở đâu, lão gia ngóng trông nàng nãy giờ “

Điền ma ma cúi đầu trả lời:

“ Đại tiểu thư đã trở về nhưng váy của ngài ấy bị bùn bắn hỏng, ngài ấy phải đi tắm rửa chút rồi mới có thể thỉnh an trưởng bối. Ngài ấy sợ lão gia và phu nhâm chờ lâu nên kêu lão nô đến bẩm báo một phen, một hồi lão nô bèn trở lại dẫn cô nương tới đây “

Tô Hồng Mông phất tay:

“ Được rồi, bảo nàng không cần rườm ra y phục, đều là người một nhà cả cho nên coi như mặc thường phục tới cũng không sao, một hồi nữa ta cùng phu nhân muốn nghỉ ngơi, lại phải đi huyện lệnh dự dạ tiệc, để nàng làm cái thỉnh an đơn giản liền xong “

Điền ma ma lặng lẽ quét mắt một vòng đại sảnh, lại lần nữa thi lễ, liền dẫm nha hoàn vội vàng rời đi.

Tô Thải Tiên có chút không được thoải mái trong người, nàng nghĩ tới bản thân cũng không muốn gặp tỷ tỷ, hơi đâu vừa mới trở về đã phải gặp mặt tỷ ấy.

Nàng không phải sợ Tô Lạc Vân, nhưng lại nghĩ tới lời nói của đại tỷ lúc trước, chỉ sợ chốc lát lại ầm ỉ một trận. Nàng từ trước đến nay được nuông chiều, mọi chuyện đều có người khác xử lý, giờ phải gặp tỷ tỷ liền cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Bất quá nhớ tới lúc Tô Lạc Vân tiền tụy rời khỏi nhà, tâm trạng liền tốt nên một chút.

Từ nhỏ đến lớn, đều có người đem nàng so sánh với tỷ tỷ. Tô Thải Tiên cũng không sợ không so được với tỷ tỷ mà nay tỷ ấy lại bị mù thì càng không cần phải so.

Nghĩ đến đây, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ bên ngoài cửa, một bóng người xuất hiện tại của phòng.

Tô Thải Tiên ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy nử tử toàn thân mảnh mai, mặc một kiện trường bào thanh lịch lại thoải mái, một đầu tóc gọn gàng tao nhã, cần cổ thon dài xinh đẹp, vầng trán đầy đặn, lông mày xinh đẹp một dạng, đuôi lông mày có chút nhếch lên, thiếu đi một chút nữ nhi gia giáo mềm yếu, lại nhiều hơn mấy phần hào khí.

Trên khuôn mặt nõn nà kia, thực ra đẹp nhất chính là đôi mắt đó, một đôi mắt phượng hơi hướng lên ẩn chứa những tia sáng linh động, thật không thể khiến người khác không chú ý.

Chỉ là bây giờ lại thiếu đi mấy phần linh khí, bây giờ đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào một điểm trong hư không, sóng mắt không hề lưu chuyển.

Ánh mắt kia cũng không có làm ảnh hưởng đến nữ tử kia nhẹ nhàng thoăn thoắt bước chân, nhẹ nhàng vượt lên trước nha hoàn, lướt qua ngưỡng cửa, vòng qua cái kia chậu thau đồng trên mặt đất. Dừng tại một khoảng trước bàn liền ưu nhã thi lễ.

“ Phụ thân thỉnh an, mẫu thân thỉnh an, nữ nhi thỉnh an muộn, xin được trách phạt! “

Tô Hồng Mông lấy làm kinh ngạc, nhìn không được đứng dậy đưa tay tại trước mặt nữ nhi lắc lắc vài cái, có chút không dám tin tưởng nói:

“Lạc Vân... Mắt của ngươi khôi phục lại rồi? “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.