CHƯƠNG 15
Ban đầu vụ án trẻ em mất tích do công an khu vực thụ lý, nhưng vì chậm chạp không tìm được đứa trẻ nào, người nhà đến tận Cục khiếu nại, nên cục trưởng chuyển vụ này cho Đội hình sự tiếp quản, yêu cầu phải nhanh chóng phá án. Trọng án nối tiếp nhau rơi xuống địa phận mình thụ lý, áp lực của Tống Thế Bác không phải bình thường. Biện pháp giải tỏa áp lực của lãnh đạo, thường là chuyển áp lực còn lớn hơn thế cho thuộc hạ dưới quyền, mà thuộc hạ dưới quyền yêu thích nhất của ông chính là Diệp Phi.
Thực ra thuộc hạ yêu thích Diệp Phi của ông, hoàn toàn coi lời ông như gió thoảng bên tai. Sau lần trước nói về vụ “1·28”, anh vẫn không chịu buông tay, mà phái Liêu Tuyết Hoa tiếp tục âm thầm điều tra, đồng thời cử người bảo vệ an toàn cho nhân chứng La Kính.
Anh vẫn bận rộn vì vụ “5·3”, nên vụ trẻ em mất tích để lại cho tổ lão Lưu điều tra, Diệp Phi cũng không để ý nhiều. Nhưng hiện tại án mất tích biến thành án cưỡng hiếp và tra tấn tới chết, khiến lãnh đạo phía trên chú trọng vô cùng. Tống cục trưởng gọi điện thoại, gửi văn bản nhắc anh phải chú ý. Lời lẽ tuy không nặng nề, nhưng Diệp Phi làm cảnh sát bao năm sao có thể không hiểu? Vụ này đã lên tới cấp độ phải có Bộ giám sát, trong đầu Diệp Phi tự động nhảy ra một câu: Không phá án đúng hạn thì cẩn thận cái cổ đấy. Diệp Phi nhủ bụng, sức mạnh quần chúng đúng là vĩ đại, đến vụ “5·3” lớn vậy mà Bộ còn chưa giám sát đâu…
Thực ra dù không đeo danh hiệu được Bộ giám sát, Diệp Phi cũng đã định sẽ dốc hết sức lực vào vụ án này. Đằng nào trước mắt vụ “5·3” cũng chưa có manh mối gì đáng giá, trong thời gian chờ đợi cứ sớm sủa kết liễu vụ này trước, xong xuôi mới có thể chuyên tâm đối phó Phó Hạ Viêm.
Căn cứ theo kết quả điều tra, những đứa trẻ mất tích đều sống tại khu C, thi thể phát hiện buổi chiều hôm đó sau chợ nông sản, chính là đứa trẻ mất tích đầu tiên, Trịnh Lệ Quyên.
Cha mẹ cô bé đến nhà xác nhận con, nhìn thấy xác con thì quỳ gục xuống, òa khóc, người mẹ khóc tới ngất xỉu. Cảnh sát và pháp y cũng đau lòng thay họ, thêm vào đó còn xấu hổ vô cùng.
Bởi vì những vụ mất tích không được công an địa phương coi trọng, đến nỗi từ đứa trẻ thứ nhất tới giờ đã có tổng cộng bốn vụ, hơn nữa đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của ba bé trai khác, tư liệu điều tra cũng sơ sài. Tuy đồn trưởng đồn công an nọ đã bị xử phạt, nhưng thể diện của cảnh sát cũng mất hết, muốn cứu vãn thì chỉ có thể cố gắng lùng bắt hung thủ, làm rõ việc này với gia đình nạn nhân.
Diệp Phi nhận được tư liệu thì tổ chức hội nghị, cử Lưu Đức Chí làm tổ trưởng Tổ chuyên án.
Trước mắt, cảnh sát đã biết có bốn đứa trẻ mất tích.
Đứa trẻ mất tích đầu tiên, cũng chính là Trịnh Lệ Quyên đã tử vong, nữ, 8 tuổi, đang học lớp ba trường tiểu học Tử Đệ, khu C, cha mẹ là công nhân nhà máy sản xuất khung cầu, sống tại khu nhà trệt, xã 12, đường Nam Khê, mất tích sau 16 giờ ngày 16 tháng 2 năm 2001.
Ba đứa trẻ còn lại đều là nam, lần lượt là Lý Xương 11 tuổi, mất tích ngày 13 tháng 4 năm 2001 Hà Kế Đông 13 tuổi, mất tích ngày 27 tháng 5 năm 2001 Lục Binh 14 tuổi, mất tích ngày 20 tháng 7 năm 2001. Gia đình những đứa trẻ này đều sống tại khu nhà trệt xã 12 đường Nam Khê.
Hiển nhiên đây là khu vực hung thủ thản nhiên gây án, suy đoán hung thủ hẳn phải sống quanh khu C, rất quen thuộc tình hình nơi này, nên mới nhiều lần thuận lợi, dễ dàng tránh được cảnh sát điều tra.
Tại hội nghị, căn cứ trên tư liệu và ý kiến nhiều nơi, lão Lưu tiến hành bố trí công việc:
1. Xâm nhập điều tra các mối quan hệ của những gia đình có trẻ em mất tích.
2. Điều tra thăm hỏi các khu vực hoạt động hàng ngày của trẻ em mất tích, tìm kiếm nhân chứng có khả năng chứng kiến quá trình phạm tội.
3. Tiến hành điều tra diện rộng toàn bộ vực, trọng điểm là các khu nhà cho thuê và khu dân cư độc lập.
4. Điều tra những kẻ từng có biên bản và tiền án quấy rối *** tại các quận huyện và nội thành Bắc Kinh.
Dựa theo chỉ thị của lão Lưu, Tổ chuyên án nhanh chóng triển khai hành động.
Sở Nam hiệu suất rất cao, bên này Đội trinh sát hình sự còn chưa có tiến triển, bên kia hắn đã phái trợ lý đưa tới bản báo cáo kiểm xác vô cùng chi tiết, còn tặng kèm một phần phân tích trinh thám dựa trên báo cáo nọ.
Trợ lý của Sở Nam tên gọi Kỳ Á Nam, là một mỹ nữ, ngang ngửa với vợ cũ của Diệp Phi. Kỳ Á Nam đưa báo cáo tới rồi cũng không nán lại lâu, rất nhanh đã rời đi. Quan Tiểu Đông đứng bên cạnh ngong ngóng nhìn theo vội vàng tiến đến, chủ động muốn đưa Kỳ Á Nam về, bị Kỳ Á Nam khinh bỉ lườm một cái, cái nhìn kia suýt nữa khiến Quan Tiểu Đông đông thành đá luôn.
Quan Tiểu Đông nhìn theo bóng Kỳ Á Nam, hậm hực gãi đầu, “Pháp y nào cũng thế này à?”
Diệp Phi nhìn Quan Tiểu Đông, phì cười, đang chuẩn bị về văn phòng xem tài liệu thì một mùi hôi thối tanh tưởi xộc đến, ngay sau đó, Vu Bân và mấy cảnh sát viên cùng nhau khênh một bọc nilon màu đen từ cửa chính đi vào.
“Báo cáo Diệp đội trưởng! Rác thải đã phân loại xong!” Vu Bân nhìn thấy Diệp Phi, sung sướng tiến lại.
Thấy có lối thoát, Quan Tiểu Đông vội vàng bước tới, lấy tay bịt mũi nói, “Hăng hái thế, Bân tử, cậu nhặt rác cả đêm à?”
Vu Bân tự hào cười, “Tất nhiên, để phá án, thế này đã là gì!”
Diệp Phi bước tới, nhìn nhìn, một tay bịt mũi, một tay vỗ vai Vu Bân, “Tiểu Vu giỏi lắm, mấy thứ này cứ mang cho bên kỹ thuật kiểm tra xem có manh mối giá trị nào không, tiện thể đi tắm đi.”
Vu Bân cúi đầu tự ngửi, sặc sụa ho khan, giờ mới nhận ra mình vừa giao tiếp với thứ gì suốt cả đêm, thế là mặt mũi tái mét, nôn khan kéo túi rác chạy đến khoa kỹ thuật.
Quan Tiểu Đông nhìn Diệp Phi, cợt nhả, “Diệp đội trưởng, báo cáo pháp y đưa tới viết gì thế?”
Diệp Phi cúi đầu lật tư liệu, ngước mắt nhìn hắn, “Không phải đã phân công cậu điều tra quan hệ xã hội của Phó Hạ Viêm tại Bắc Kinh sao?”
Quan Tiểu Đông gục mặt, yếu ớt đáp, “Đã tra nửa tháng rồi, chẳng có thu hoạch nào cả, tôi cảm giác hắn không quen biết ai ở đây hết.”
Diệp Phi đảo mắt, lầm bầm tự hỏi, “Thế mới lạ… Cậu nói xem, có phạm nhân bị truy nã nào có thể ăn, ngủ, lái xe qua các trạm thu phí mà không bị ai nhận ra, hoặc hoàn toàn không tìm thấy biên bản không?”
Ban đầu Quan Tiểu Đông nghi ngờ Phó Hạ Viêm đã phẫu thuật chỉnh hình, nhưng qua điều tra, mấy bệnh viện chỉnh hình đếm trên đầu ngón tay trong cả nước cũng chưa từng tiếp nhận Phó Hạ Viêm, cho nên có thể loại bỏ khả năng này. Quan Tiểu Đông ngẫm nghĩ, thật sự không nghĩ ra nổi, bèn nói, “Thế thì chỉ có quỷ thôi!”
“Quỷ?” Diệp Phi nhướn mày.
Quan Tiểu Đông cười hì hì, “Diệp đội trưởng ơi, em nói bừa thôi mà, em là người theo thuyết vô thần chân chính đấy!”
“Quỷ…” Diệp Phi lẩm bẩm lặp lại, “Không ăn uống, không cần chỗ ở, không lái xe, không bị ai nhận ra hoặc tìm ra, trừ khi xuất ngoại hoặc trốn kỹ trong núi sâu rừng thẳm, thì cũng chỉ còn một khả năng, đó chính là hắn thật sự là một con quỷ!”
Quan Tiểu Đông hoảng sợ, “Diệp đội trưởng ơi, anh đang đùa phải không? Trên đời này làm gì có quỷ?!”
“Đúng vậy, nhưng trên đời này không có quỷ mà…” Diệp Phi nhíu mày, rất nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này, “Đã lâu không gây án, hắn thật sự rút tay về sao? Rút tay về… Vậy cũng khó… Không ăn uống, không ra khỏi cửa, thế thì sống bằng gì? Như thế… nếu vậy… không thuyết phục…”
“Diệp đội trưởng, anh không sao chứ?” Quan Tiểu Đông nhìn Diệp Phi lẩm bà lẩm bẩm, khó hiểu hỏi.
Phó Hạ Viêm sẽ không chết thật chứ? Sao có thể? Nếu hắn đã chết thì ai giết hắn? Diệp Phi ngay lập tức phủ định ý tưởng điên cuồng này. Nếu còn sống thì đối tượng kế tiếp hắn muốn trả thù là ai? Tại sao vẫn chưa hành động…
Nghĩ vậy có phần ác độc, nhưng cảnh sát phá án luôn phải mâu thuẫn và khắc nghiệt như thế. Nếu Phó Hạ Viêm đã rút tay về thì muốn bắt được hắn vô cùng khó khăn, một kẻ có năng lực phản trinh sát mạnh tới vậy…
Diệp Phi híp mắt suy nghĩ một hồi, nói, “Không có gì, án “5·3″ không thể buông lỏng, cậu liên hệ với các đồn công an, bảo họ phái người phối hợp điều tra, điều tra từng nhà, tôi không tin một người sống như hắn có thể biến mất trên đời này! Còn nữa, nhất định hắn phải có người quen tại Bắc Kinh mà cậu chưa biết, cứ tiếp tục điều tra, điều tra từng ngóc ngách cho tôi!”
“Rõ.” Quan Tiểu Đông nói, “Em sẽ làm ngay.”
※
Diệp Phi lật xem tư liệu kiểm xác, Sở Nam dựa trên một số chi tiết, tự suy luận theo hướng của mình:
Người chết tử vong vào khoảng 2 giờ sáng ngày 17 tháng 2 năm 2001, chính là mười giờ sau khi mất tích. Thi thể đã từng bị ngâm nước muối, hẳn là để chống phân huỷ, sau đó bị trát thêm xi măng, lượng xi măng lẫn trong thi thể đã chứng minh điểm này. trong móng tay người chết có vật lạ, theo kết quả xét nghiệm, đó là da, tóc, xi măng, xà phòng, mảnh vụn hợp kim. Da và tóc được xét nghiệm là da dưới cằm của đàn ông, hẳn là người chết khi còn sống đã từng cào trúng hung thủ. Căn cứ theo số lượng da, kết luận vết thương không phải quá nhỏ, nên cằm hung thủ sẽ có ba vết cào rõ rệt.
Trên tóc người chết có dính tóc của kẻ khác, qua xét nghiệm, kẻ nọ có bệnh rụng tóc, suy đoán hắn bị hói nghiêm trọng, tuổi tác khoảng từ 35 đến 45.
Chỉ một lát đã thu nhỏ phạm vi điều tra, Diệp Phi đột nhiên có ấn tượng tốt với Sở Nam. Anh gọi cho hắn, hỏi, “Thế xà phòng và mảnh vụn hợp kim là sao?”
Sở Nam đáp, “Đó là chuyện cảnh sát các anh phải điều tra, tôi chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi” Nhưng ngay sau đó lại bồi thêm một câu, “Xà phòng rất đơn giản, những người không mua được kem cạo râu đều dùng xà phòng bình thường. Còn nữa, tháng trước tôi có một vụ đánh nhau gây chuyện, có người cũng dính mảnh vụn kim loại giống kẻ bị tình nghi trong vụ án này.”
“Ồ? Người kia làm gì?”
“Công nhân nhà máy sản xuất khung cầu ở khu C.”
Diệp Phi chấn động, giờ đã có thể tập trung khu vực tìm kiếm kẻ bị tình nghi trong phạm vi rất nhỏ!
Trên cằm có ba vết cào, hói đầu, từ 35 đến 45 tuổi, không mua được kem cạo râu (tình hình tài chính không tốt), làm công nhân nhà máy khung cầu khu C. Hung thủ này chẳng phải rất dễ dàng tóm gọn sao?
Như vậy thì quá đơn giản rồi?
Diệp Phi ngay lập tức liên hệ với lão Lưu, mô tả đặc điểm của kẻ bị tình nghi, lệnh gã đưa người đến nhà máy nọ điều tra, anh sẽ tới ngay.
Diệp Phi cầm áo khoác, lái xe rời khỏi chi đội Trinh sát Hình sự.
Những đứa trẻ tuổi đã khá lớn, nên động cơ gây án có thể loại bỏ lừa bán gia đình những đứa trẻ đều không giàu có, người nhà cũng không nhận được điện thoại tống tiền, nên cũng loại bỏ khả năng bắt cóc căn cứ trên tư liệu điều tra đồn công an địa phương cung cấp, các gia đình này đều rất hiền hòa, từ trước đến nay chưa bất đồng với ai, trả thù cũng có thể loại bỏ. Nếu vậy thì chỉ còn một động cơ — Cưỡng hiếp.
Nhưng tại sao đối tượng gây án đầu tiên của hắn là bé gái, còn lại toàn bộ đều là bé trai? Nếu hung thủ là cùng một người thì loại tình huống này không khó giải thích, dựa trên một số vụ án giết người liên hoàn khác, lần đầu tiên hung thủ gây án nhất định là “Tính chất bốc đồng”, thiếu sự chuẩn bị về tinh thần. Nói cách khác, ban đầu hắn còn chưa biết mình muốn gì, sau khi phạm tội, cảm thấy không được thỏa mãn như trong tưởng tượng, vì thế hắn lựa chọn thay đổi mục tiêu. Trong quá trình đó, rất có thể hung thủ nghĩ bé gái không thích hợp với hắn, nên duỗi vuốt quỷ về phía các bé trai đồng giới. Sau khi thành công, món ngon nhớ lâu, xác nhận “Hứng thú” của mình, tiện đà bắt đầu thường xuyên gây án.
Đa số các vụ án hiếp *** thanh thiếu niên khác cho thấy, sau khi gây án, hung thủ sợ bị tố giác, 7 phần sẽ giết chết nạn nhân, trốn tránh pháp luật. Hiển nhiên đối với vụ này, hung thủ cũng tính toán như vậy, bằng không cũng sẽ không giết chết Trịnh Lệ Quyên, đắp xi măng, còn dùng nước muối chống phân huỷ.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng ba bé trai khác e rằng cũng đã bị thủ tiêu.
Nhưng đây cũng là điểm khiến Diệp Phi nghi vấn. Nếu hung thủ đã tốn công bảo vệ bí mật, trốn tránh nhận tội, tại sao nửa năm sau đột nhiên lại ném thi thể tới chợ nông sản đông người qua lại?
Chẳng phải làm vậy rất dễ bại lộ sao? Có phần mâu thuẫn phải không?
Trong quá trình Diệp Phi tự hỏi, xe đã chạy tới nhà máy khung cầu khu C.
Hết chương 15