Tội + Cộng Sự

Chương 6: Chương 6: Chuyên Gia Tội Phạm




CHƯƠNG 6: CHUYÊN GIA TỘI PHẠM

Đến khoa Dược không tìm thấy Bạch Minh Ngữ, lần này Diệp Phi đã có kinh nghiệm, đến gặp thẳng Cố Kiệt, còn chưa tới nơi đã nghe một tiếng nổ vang trời, người xung quanh đều lao ra, nhìn về phía phòng thí nghiệm cuối hành lang. Một đống khói đen bốc ra từ cửa chính, mang theo thứ mùi điếc mũi. Diệp Phi lập tức mở đường xuyên qua đám sinh viên và giáo viên đang tụm lại xem trò hay, anh lấy ống tay áo bịt mũi, một mình xông đến trước cửa phòng thí nghiệm, vừa lúc đâm vào một người bị nổ đen xì từ đầu tới chân, người nọ vừa ho khan vừa chửi, “Bạch Minh Ngữ! Tao bà ngoại mày!”

Diệp Phi sửng sốt, vội đỡ lấy người nọ, hỏi, “Bạn học này, cậu bị thương à? Bên trong còn ai không? Bạch Minh Ngữ cũng ở trong à?”

“Không còn ai hết, có tôi thôi.” Anh chàng da đen nhìn nhìn Diệp Phi, “Anh… anh là anh cảnh sát lần trước?”

“Cậu là?” Diệp Phi cố gắng nhận biết hình dạng thật của anh chàng, nhưng không thành công.

Anh chàng da đen thảm thiết nói, “Tôi là Cố Kiệt đây mà! Lần trước chính tôi đưa anh đi tìm thằng ranh con Bạch Minh Ngữ đó!”

“Có chuyện gì thế?” Chủ nhiệm khoa vừa hay tin cũng chen vào, bắt gặp Cố Kiệt thì lớn tiếng hỏi.

Cố Kiệt vừa há miệng, trông thấy hiệu trưởng phía sau chủ nhiệm thì lập tức ngậm mồm.

Hiệu trưởng bịt mũi đi tới, ngó vào phòng thí nghiệm, nhìn thảm cảnh dưới đất, hai tròng mắt suýt rớt ra ngoài, nhíu mày rống to, “Cố Kiệt! Chuyện gì thế này?”

Cố Kiệt gục đầu, ngậm miệng không nói.

Lúc này tất cả đã xông tới, nhìn vào phòng thí nghiệm. Thấy vẻ kinh hoàng trên mặt mọi người, Diệp Phi cũng nhìn thử, trong phòng khói đen dày đặc, cánh tay, bàn tay, ruột, cẳng chân, dạ dày rơi vãi đầy đất. Diệp Phi giật thót, phản ứng đầu tiên là: Án mạng!



“Láo lếu!” Hiệu trưởng đập bàn, ba sinh viên đứng giữa phòng đồng loạt run lên.

Theo lý thuyết, nếu trường học phát sinh chuyện này, bất kể có án mạng hay không thì cũng đều thuộc thẩm quyền của Công an Dân sự, không phải việc của Diệp Phi, nhưng Diệp Phi lại ngồi trên sô pha, thoải mái nhìn hiệu trưởng răn dạy ba sinh viên nọ.

Anh hiếu kì mà.

Cố Kiệt nghiêng mặt sang bên cạnh, “Thưa hiệu trưởng, đây đều là do một mình em làm, không liên quan đến hai bọn họ. Thầy cứ phạt em đi.”

Chúc Cương trừng mắt nhìn Cố Kiệt, “Cút đi! Ai kêu mày làm anh hùng? Hiệu trưởng, việc này là do em thất trách, tất cả là lỗi của em, thầy cứ phạt mình em là được!”

Sinh viên này Diệp Phi nhận ra, chính là T-shirt trắng thi nhảy thắng Bạch Minh Ngữ hôm nọ, không ngờ bề ngoài thanh tú thế mà tính tình lại rất đàn ông.

Chúc Cương vừa dứt lời, lớp thịt dày trên mặt hiệu trưởng lập tức rung lên, đôi mắt ẩn sau cặp kính lướt qua Diệp Phi.

Bạch Minh Ngữ lại không để ý không khí khó hiểu giữa hai người, cậu ngoái cổ nhìn Diệp Phi ngồi trên sô pha, nhướn mày hỏi, “Ơ, sao anh lại ở đây?”

Không đợi Diệp Phi đáp lời, hiệu trưởng đã rống lên, “Bạch Minh Ngữ!” Ông đập bàn, “Hai bọn chúng đã nhận tội, giờ đến lượt mi! Định bá láp cái gì?”

“Thầy cũng nghe bọn họ nhận tội rồi, còn bắt em nói gì nữa?” Bạch Minh Ngữ ngơ ngác nhìn hiệu trưởng, vẻ mặt khó hiểu.

Diệp Phi nhìn khuôn mặt hiệu trưởng giật lên hai cái, tự nhiên thấy buồn cười, có lẽ vì bộ dạng ông thầy rất giống thầy hiệu trưởng trường cấp 3 của anh. Diệp Phi nhếch miệng, nhìn hiệu trưởng chống nạnh, đi qua đi lại bên ghế dựa, rồi giơ tay chỉ Bạch Minh Ngữ, “Đừng có giả vờ giả vịt với ta! Không có mi, hai đứa kia làm sao trộm được xác? Trường chúng ta xảy ra bao nhiêu chuyện lạ, làm gì có lần nào không liên quan đến mi?”

“Ấy? Thầy ơi, đừng vu oan người tốt mà! Bảo liên quan đến em, thầy có bằng chứng không?” Bạch Minh Ngữ hai tay đút túi, dạng chân, nhướn mày nhìn hiệu trưởng, bộ dạng thầy làm gì được em?

Lớp thịt nửa bên mặt hiệu trưởng lại giật lên. Bạch Minh Ngữ nói không sai, chuyện lạ gì xảy ra trong trường cũng có liên quan đến cậu, nhưng bởi vì không đủ chứng cớ, nên cuối cùng người bị phạt đều không phải là cậu.

Nhưng thằng ranh này rất khả nghi, hiệu trưởng không tin là cậu không góp phần.

“Không à? Nếu không thì sao mi lại đứng ở đây?” Hiệu trưởng đã bắt đầu nóng máu.

“Thầy chủ nhiệm kéo em đến, lúc ấy em đang tắm mà…” Bạch Minh Ngữ kéo kéo áo thể thao đang mặc, còn đá đá guốc gỗ đi dưới chân, “Thầy hiệu trưởng ơi, từ tối qua đến giờ em vẫn nằm trong phòng ngủ mà. Cố Kiệt có thể làm chứng! Mấy bạn phòng bên cũng có thể làm chứng, em không có thời gian gây án.”

Chúc Cương đảo mắt nhìn Bạch Minh Ngữ, sốt ruột nói với hiệu trưởng, “Thầy đừng hỏi nữa, tất cả đều do một mình em làm, thầy muốn phạt thì cứ phạt mình em đi.”

Sắc mặt hiệu trưởng lúc này đã khó coi cực độ, ông lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi, hạ giọng, “Tiểu Cương… Em, em cứ bắt thầy phải khó xử là sao?”

“Nên làm gì thì làm đi, thầy không cần phải nể mặt ba em.” Chúc Cương nói.

Hiệu trưởng ho khan hai tiếng, đôi mắt nhỏ lại đảo qua Diệp Phi, cười ha hả, “Diệp đại đội trưởng này, thực ra thi thể kia là để các sinh viên thực tập giải phẫu, trong lúc thí nghiệm thì phát nổ, không ai bị thương, không thể coi là án hình sự được, đúng không?”

Diệp Phi nghe thấy một ít manh mối, mỉm cười, “Đây là vấn đề nội bộ của trường các ngài, cứ để bên Công an Dân sự xử lý, không liên quan gì đến chúng tôi.”

Không liên quan thì anh ngồi đây làm gì?! Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Hiệu trưởng cau mày, chống lưng, thẳng người dậy, nghiêm túc nói, “Được rồi, ba đứa đi đi, chờ ta điều tra rõ chân tướng sẽ trừng trị sau.”

“Cám ơn thầy ạ!”

Ba đứa cúi chào hiệu trưởng, cắp đuôi chạy khỏi phòng. Diệp Phi cũng nhanh chóng đứng dậy, bắt tay với hiệu trưởng, “Ngại quá, quấy rầy ngài rồi, tôi có chút việc phải đi trước, ngài cứ làm việc đi.”

“Ha ha, được được, Diệp đội trưởng đi thong thả.” Rốt cuộc cũng tống khứ được ôn thần này, hiệu trưởng nhẹ nhõm thở phào.

Diệp Phi mỉm cười với ông, bước ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy ba đứa nhỏ đang chen chúc xuống cầu thang, mi đá ta một cái, ta đẩy mi hai cái.

“Trả chìa khóa cho anh!” Chúc Cương hét lên.

“Chìa khóa nào?” Bạch Minh Ngữ hỏi.

“Đừng có giả vờ với anh mày, chìa khóa phòng giải phẫu chứ chìa khóa nào!”

“Làm sao em biết? Mà nói, trí nhớ của anh không tốt lắm đâu, hay là vẫn trong túi quần anh đấy?”

“Làm gì có chuyện, anh tìm khắp nơi rồi…” Chúc Cương thuận tay sờ soạng túi quần sau, khựng lại, hồi hồn thì mắng to, “Cái đm mày trộm lúc nào?”

“Trộm? Đừng vu oan nhé! Rõ ràng vẫn trong túi anh mà!” Bạch Minh Ngữ đảo mắt nhìn trời, vẫn tiếp tục đi thẳng.

Chúc Cương kéo cậu lại, “Không đúng, rõ ràng lúc nãy không có, chắc chắn là mày vừa bỏ vào!”

Bạch Minh Ngữ toét miệng cười, “Anh thấy em bỏ vào lúc nào? Trên đó có vân tay của em à?” Cậu gỡ tay Chúc Cương ra.

“Bạch Minh Ngữ!” Chúc Cương giận méo mặt, ranh con này vẫn muốn chìa khóa phòng giải phẫu, thi nhảy máy không thắng được thì giở trò này, đúng là hạ lưu vô sỉ!

Chúc Cương xông lên, định đánh Bạch Minh Ngữ, bị Cố Kiệt kéo lại, cậu chàng khuyên nhủ, “Được rồi mà lớp trưởng, đừng tranh cãi nữa, kể cả nó có làm thì cậu làm được gì nó?”

Chúc Cương nhớ lại mình vẫn bị Bạch Minh Ngữ nắm thóp, ruột đau như cắt, cậu chàng khạc nước miếng, thấp giọng chửi, “Bạch Minh Ngữ, đm mày cứ vênh váo đi! Sớm muộn cũng có ngày mày phải ngồi tù!” Mắng xong thì căm giận đẩy Cố Kiệt ra, xoay người bỏ đi.

Cố Kiệt chạy về bên cạnh Bạch Minh Ngữ, “Haizzz, lần này hơi quá rồi đấy!”

Bạch Minh Ngữ đến quầy ăn vặt, trả tiền, lấy hai que kem trong tủ lạnh, đưa cho Cố Kiệt một que, vừa ăn vừa nói, “Không sao đâu, lớp trưởng có ba ảnh chống lưng mà, sợ gì.”

Tháng trước Chúc Cương vừa quen một cô bạn gái, cậu chàng yêu cô bé chết đi sống lại, nhưng quan hệ của hai bên vẫn không ổn định. Bạch Minh Ngữ tình cờ chụp được ảnh Chúc Cương tán gái ngay trước cổng, Chúc Cương sợ Bạch Minh Ngữ công khai bức ảnh nọ, nên từ đó đâm ra hơi “sợ” Bạch Minh Ngữ. Ba của Chúc Cương là phó lãnh đạo Sở Giáo Dục, địa vị không phải cao bình thường, nếu Bạch Minh Ngữ không biết lợi dụng thì quá ngốc.

“Mẹ kiếp mày suýt thì nổ chết anh!” Cố Kiệt nhận kem, oán hận cắn một miếng.

“Đáng đời! Ai bảo anh đến phòng thí nghiệm? Em đã dặn trước rồi mà.” Bạch Minh Ngữ mắng, “Ầm ĩ cả lên, giờ thì hay rồi, mất hết, anh đền thi thể cho em.”

Cố Kiệt nghiêng đầu lườm Bạch Minh Ngữ, “Ranh con trộm cắp! Mày nói lý tí được không? Nếu có người tra ra thì mày cũng phải ngồi vài ngày trong trại cải tạo.”

“Không hiểu luật thì đừng có nói bừa.” Bạch Minh Ngữ liếc Cố Kiệt, “Muốn bắt ai phải có chứng cứ, xét trên chứng cứ bây giờ, phạm tội là anh và lớp trưởng, nếu phải ngồi thì cũng là hai người ngồi, liên quan gì đến em?”

Nói xong, Bạch Minh Ngữ dùng một tư thế lười nhác vô cùng bỏ về ký túc xá. Cố Kiệt thảm thiết nhìn theo, thầm nhủ, mợ nó! Ranh con thiếu đạo đức! Hồi trước đứa nào xếp mình cùng phòng với Bạch Minh Ngữ thế? Cầu cho đứa đó sinh con không có lỗ ít!

“Nếu mày mà làm cảnh sát thì còn gì là đời!” Cố Kiệt vừa than thở vừa đi theo.

Nhưng nếu nó mà đi phạm pháp, giết người đốt nhà thì lại càng không ổn… Cố Kiệt kinh hãi nghĩ.

Hai người đến cửa phòng ngủ, Cố Kiệt nhìn thấy bóng Diệp Phi từ xa tiến lại qua cửa kính, lúc này mới nhớ ra, “A! Đúng rồi, anh cảnh sát kia lại đến tìm mày đấy.”

Bạch Minh Ngữ quay lại nhìn Diệp Phi, “Lại tìm em à?”

“Đúng thế, không thì tìm ai được nữa?”

Lúc này Diệp Phi cũng đã tới nơi, anh dừng lại trước mặt hai người, cười nói, “Chào Bạch Minh Ngữ, tôi tìm cậu có chút việc, giờ rảnh không?”

“Chuyện gì thế?” Bạch Minh Ngữ vẫn đang ăn kem, đôi mắt đen láy đảo qua nhìn Diệp Phi.

“Vụ án lần trước, tìm được thêm một ít manh mối, có hứng nghe không?”

Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ, “Có.”

“Tài liệu để trong xe, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện, tiện ăn gì đó luôn. Chưa ăn phải không?” Diệp Phi nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, nhặng xị từ trưa đến giờ, chắc mấy nhóc đều chưa ăn.

Bạch Minh Ngữ cười nói, “Vâng, đói rồi, hôm nay để tôi mời anh đi.”

“Ông chú tôi đây sao lại để sinh viên mời được?” Diệp Phi vỗ vai Bạch Minh Ngữ, “Đi thôi.”

Mùi nước hoa nhè nhẹ lẫn với mùi thuốc lá lướt qua mũi Bạch Minh Ngữ.

Cậu nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, người này vẫn không có gì khác với lần đầu tiên cậu gặp, Tây trang xám nhạt, áo sơmi trắng, giày da bóng loáng, nhìn kiểu dáng và chất liệu thì hẳn là rất xa xỉ. Tóc anh được tạo kiểu rất cẩn thận, cằm cạo sạch sẽ, không có một cọng râu. Da rất đẹp, cơ hồ không thấy lỗ chân lông, 80% nữ sinh khoa cậu nhìn thấy anh sẽ phải mặc cảm. Hơn nữa, anh còn xịt nước hoa nam…

Ngoại hình và cách ăn mặc như vậy trông giống quản lý hoặc giám đốc công ty, nhưng anh lại là cảnh sát. Có cảnh sát nào như thế này không? Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ, cậu chưa từng thấy.

Hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.