CHƯƠNG 2: CON CỦA AI?
Diệp Phi vừa bước vào cửa đã nghe một tiếng mèo kêu thảm thiết, Chương Thụy Phương cầm thìa từ trong bếp lao ra, “Ai đấy? Sao thế? Sao thế?”
Diệp Mạc cũng từ phòng đọc sách chạy đến, nhìn thấy Diệp Phi thì xúc động kêu lên, “Anh ơi! Anh về rồi!”
Diệp Phi vừa vào nhà đã đạp phải đuôi con mèo trắng “Bánh Bao”, Bánh Bao gào lên thảm thiết, làm hồn phách anh suýt thì bay mất nửa. Anh nhấc Bánh Bao vừa già vừa béo lên, kiểm tra thương tích, “Mẹ ơi, hồi trước gọi điện đã bảo phải giảm béo cho nó cơ mà? Sao lại béo thế này? Chuyên gia nói tuổi của nó mà béo quá thì dễ xuất huyết não lắm.”
Diệp Mạc đón Bánh Bao từ tay Diệp Phi, “Một ngày mẹ cho nó ăn hai tảng gan cừu, sớm muộn gì cũng bệnh thôi.”
“Chẳng phải Bánh Bao sống vì thịt à?” Chương Thụy Phương nghiêm túc bước đến, sờ sờ bả vai Diệp Phi, lại vỗ vỗ ***g ngực anh, lắc đầu, “Không được! Gầy quá!”
“Hết cách, ăn ngoài không quen.” Diệp Phi giơ tay ôm lấy Chương Thụy Phương, “Mẹ, mẹ có khỏe không?”
“Khỏe lắm!”
Chương Thụy Phương một tay cầm thìa, tay còn lại vuốt vuốt lưng Diệp Phi, “Đói không? Còn chân giò nấu tương trong nồi đấy.”
Vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm, Diệp Phi nuốt nước miếng, “Đói ạ, con chưa ăn tối mà.”
Chương Thụy Phương cười, “Biết con chưa ăn mà, phần con rồi đấy, đi rửa tay đi, thay quần áo ra ăn cơm.”
“Vâng.”
Trước khi vào phòng, Diệp Mạc nói với Diệp Phi, “Anh ơi, hôm nay chị dâu mang Tiểu Sương đến đấy.”
“Hả? Đến làm gì?” Diệp Phi không dừng bước, vừa cởi áo vừa hỏi.
“Nói là đến thăm mẹ, nhưng em nghĩ không đơn giản thế được, anh ngẫm lại mà xem, sao trùng hợp thế, cố tình đến nhà mình ngay lúc anh vừa từ Mỹ về? Nhưng chị ấy tính không kỹ, anh cuồng công việc nên đến văn phòng trước chứ không về nhà, thế là phí công rồi.”
Diệp Phi lắc lắc đầu Diệp Mạc, “Đoán mò cái gì đấy? Năm nay thi thố thế nào? Lại rớt nữa thì đừng có học hành gì hết, đi hót phân đi.”
Diệp Mạc bị vò rối cả tóc, chui vào nhà tắm với Diệp Phi, bất mãn nói, “Năm ngoái em không đỗ là vì bị ốm! Năm nay chắc chắn đỗ!”
“Tự chấm mấy điểm?”
“Anh đoán xem?”
“Anh đoán thế nào được, tố chất tâm lý em kém, nên lúc thi hay mắc lỗi.”
“Nào có!”
“Nguyện vọng vào khoa Toán trường Thanh Hoa đúng không? Có đủ điểm không?”
Diệp Mạc chột dạ, gục đầu ngước mắt nhìn Diệp Phi, nhỏ giọng nói, “Anh ơi, em nói xong anh đừng đánh em.”
Diệp Phi ném áo sơmi vào máy giặt, quay lại nhìn cậu, “Sao thế?”
“Em, em nộp hồ sơ vào Đại học Quân Y.”
“Cái gì?!”
“Mẹ! Mẹ đồng ý rồi!”
Trước khi Diệp Phi kịp vung tay, Diệp Mạc đã đưa mẹ ra làm lá chắn. Chiêu này quả nhiên có lợi, Diệp Phi không đánh được, chỉ đành sốt ruột hỏi, “Làm liều quá, mày ấy, gà còn chẳng dám giết mà dám thi vào Quân Y?”
“Ai bảo thế, giờ em siêu lắm, hôm qua em còn mổ cá cho mẹ cơ mà!” Diệp Mạc thấy Diệp Phi có vẻ không giận lắm thì gan lập tức to lên.
Diệp Phi hừ một tiếng, “Giờ mày lớn rồi, anh không quản được mày nữa, tự mày thích làm gì thì làm.”
“Anh à, đừng thế mà, được anh tán thành là niềm vui lớn nhất của em đấy, anh động viên em vài câu đi!” Diệp Mạc kéo tay Diệp Phi, lắc lắc.
Diệp Phi nhìn thằng em từ nhỏ đã được mẹ và anh bao bọc quá đáng tới mức thành hơi ẻo lả, đột nhiên lại hơi lo chuyện vợ con của cậu. Anh thở dài, “Anh chỉ sợ em chịu khổ thôi…”
“Không khổ đâu, anh làm cảnh sát trừ gian diệt ác, em sẽ làm bác sĩ cứu người!” Diệp Mạc cười khì khì, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ.
“Thế em tự chấm được bao nhiêu điểm? Có vào được không? Đại học Quân Y mà dưới 600 thì đừng có mơ.” Diệp Phi hỏi.
“Em tự tính 621 điểm. Thầy Lưu bảo thành tích này cao hơn điểm chuẩn năm ngoái nhiều, chắc chắn em đậu.”
“Thật à? Giỏi lắm!” Cuối cùng Diệp Phi mới khẽ nở nụ cười.
“Hì hì, cảm ơn anh. À mà, anh đi Châu Phi đấy à? Sao mới có nửa năm mà gầy thế này? Còn chẳng bằng em luôn!” Diệp Mạc nhìn ngực rồi nhìn xương sườn Diệp Phi, sau lại tự kéo áo thun lên nhìn mình. So sánh xong, tự tin tăng vọt.
Diệp Phi một tay ôm xốc thằng em lên, ném ra khỏi nhà tắm, “Đọ với anh? Sống thêm mười năm nữa đi!”
Diệp Mạc xoa xoa cánh tay đau, ủ rũ về phòng.
Diệp Phi cởi bỏ bộ đồ mỏi mệt, thay áo ngủ sạch sẽ, ăn đồ ăn mẹ nấu, uống rượu xái đỏ, cảm giác cả người thoải mái hẳn lên, tạm thời quên mất vụ án phức tạp kia.
“Hôm nay Trang Dao đưa Tiểu Sương đến.” Chương Thụy Phương gắp đồ ăn vào bắt Diệp Phi, thăm dò hỏi.
“Vâng, Diệp Mạc bảo con rồi.” Diệp Phi lười biếng đáp.
“Biết nó đến làm gì không?”
“Đến làm gì?”
“Nó sắp kết hôn, đến đưa thiếp mời.”
“Kết hôn?” Diệp Phi thoáng giật mình, vội hỏi, “Với ai? Bên kia có biết cô ấy có con rồi không?”
“Nghe nói là một anh chàng không tồi, cũng rất tốt với hai mẹ con nó, nhưng con bé không muốn sống cùng họ, chủ động nói muốn ở với con.”
“Cái gì?!” Diệp Phi thình lình ném đũa lên bàn, lớn giọng đến nỗi cả mẹ Diệp và Diệp Mạc cùng hoảng sợ.
“Cái thằng này, định dọa chết mẹ à?!” Chương Thụy Phương oán trách.
Ý thức được mình phản ứng quá khích, Diệp Phi bình tĩnh lại, “Thế mẹ bảo sao?”
“Còn bảo sao nữa? Đương nhiên là mẹ giơ hai tay tán thành.” Chương Thụy Phương đáp, “Lúc trước mẹ đã không đồng ý cho hai đứa ly hôn, người lớn chúng mày chỉ biết lo cho mình, chẳng bao giờ chịu nghĩ đến con cái, nó mới có mấy tuổi đầu, sao chúng mày nhẫn tâm thế?”
Diệp Phi suýt thì nuốt chửng miếng thịt trong miệng, đau khổ nói, “Mẹ ơi! Mẹ xen vào làm gì?! Cái con bé Tiểu Sương kia… Haizz, tóm lại, con không đồng ý.”
“Gì? Mày không đồng ý? Không đồng ý Trang Dao kết hôn hay không đồng ý nuôi Tiểu Sương?”
“Trang Dao kết hôn là chuyện tốt, con chúc phúc cho cô ấy, còn Tiểu Sương cứ để cô ấy nuôi đi, con không quan tâm.”
Chương Thụy Phương không thể ngờ lại được nghe đáp án này, “Mày điên à? Nó là con gái mày! Trước lúc đi Trang Dao đã nói sẽ không để lại thứ gì hết, giờ nó chịu nhường cho mày mà mày lại bảo không cần? Mày vừa đập đầu vào cửa đấy à? Hay là đang nhìn ngó con nhỏ nào rồi? Có bạn gái cũng không được bỏ mặc con mày chứ! Trên đời có thằng cha nào như mày không?”
“Ai là cha nó?!” Diệp Phi thốt ra.
Mẹ Diệp và Diệp Mạc cùng sửng sốt.
Diệp Phi vội vàng sửa lại, “Không phải, con nói là, ai có bạn gái? Không phải đâu, mẹ đừng đoán mò. Còn chuyện của Tiểu Sương, con chỉ nghĩ nó không thân thiết với con, mà mẹ cũng biết con không thích trẻ con mà, Tiểu Sương ở với nhà mình chắc gì đã vui.”
“Không sao đâu anh, em trông Tiểu Sương cho, Tiểu Sương thân với em lắm.” Diệp Mạc vừa nói vừa ra sức đẩy Bánh Bao đang bò lên người mình ra.
“Nói vớ vẩn, mày trông nó thì đi học kiểu gì? Đi đi, về phòng ngủ đi!” Diệp Phi nói với Diệp Mạc.
“Mẹ cũng trông được mà.” Chương Thụy Phương vội vàng nói.
“Thôi đi ngài, ngài còn việc nhà, tay nào mà bế nó.” Diệp Phi nhét vào miệng một miếng thịt, tiếp tục ăn.
“Nó cũng 4 tuổi rồi, cần gì mẹ phải bế. Chuyện này cứ quyết thế đi, sáng mai mẹ gọi cho Trang Dao, bảo nó đưa Tiểu Sương đến.”
“Không được!” Diệp Phi đập đũa xuống bàn.
Lần này Chương Thụy Phương cũng đập bát thịt xuống bàn, mạnh hơn cả Diệp Phi, “Không được? Nói mẹ nghe cái nhà này ai làm chủ? Phản hả mày?” Bà giật đôi đũa trong tay Diệp Phi, đổ sạch cả bàn thức ăn vào bát thịt, kiên quyết mang đi, còn hô một câu ra sô pha, “Thằng hai, anh mày ăn xong rồi, lấy thịt trong bát nó trộn cơm mèo cho Bánh Bao đi.”
“Dạ! Vâng!” Diệp Mạc thoăn thoắt nhảy xuống khỏi sô pha, đến trước bàn ăn, cẩn thận nhặt bát của Diệp Phi lên, “Anh ơi, là mẹ bảo em làm đấy nhé…”
Diệp Phi trừng mắt nhìn Diệp Mạc, “Mày chẳng có chính kiến gì cả!”
Diệp Phi nằm trên giường, lật xem hồ sơ vụ án, nhưng xem kiểu gì cũng không vào đầu, mà ngủ thì chẳng ngủ được, thế là đứng dậy, ra ban công ngồi trên ghế mây, làm một chuyện hết sức nhàm chán, ngẩn người nhìn lên trời.
Trước khi chết, Lý Trường Liên chỉ phó thác Trang Dao cho anh, chứ có nói anh phải cưới cô đâu. Nhưng cô chẳng biết bị bệnh gì, cứ khăng khăng đòi cưới anh, thế là anh cũng mờ mờ mịt mịt cưới. Đầu năm cưới, đầu năm mang bầu, cuối năm sinh ra Diệp Sương. Nhưng đứa nhỏ này rốt cuộc là con ai? Diệp Phi không rõ. Anh không hỏi, Trang Dao cũng không nói.
Tại sao lại khẳng định nó không phải con của anh? Bởi vì anh chưa từng đụng vào Trang Dao. Cũng đâu thể thụ tinh bên ngoài chứ?
Mà dù có phải con của anh hay không, nếu đã hứa với lão Lý rằng sẽ chăm sóc tốt cho Trang Dao, thì anh phải làm tròn trách nhiệm này, ai bảo anh nợ lão Lý một cái mạng? Trang Dao sống với anh không vui, muốn ly hôn thì ly hôn. Vì không để Trang Dao khó xử, lúc ký đơn ly hôn, Diệp Phi không một chút ngại ngần. Cứ tưởng cuối cùng đã được giải thoát, giờ Trang Dao lại muốn đưa con cho anh nuôi.
Thực ra nuôi thêm một đứa trẻ trong nhà cũng không phải việc gì to tát, dù sao anh cũng không cần chăm. Nhưng nghĩ tới việc chẳng biết cha nó là ai, trong lòng Diệp Phi có phần không thoải mái. Hơn nữa đứa nhỏ này chẳng biết giống ai mà không hề có bộ dáng của một bé gái bình thường, âm u, lạnh nhạt, không thích cười, nhất là rất ghét anh, người khác ôm thì được, tới khi anh ôm, lúc nào cũng khóc toáng. Lớn lên một chút thì không khóc nữa, chỉ nhìn anh trừng trừng, cũng không nói chuyện với anh, giống như anh đã làm gì đó mà nó không thể tha thứ,
Đúng, anh thừa nhận, anh không yêu, cũng không thích trẻ con. Người ta nói tâm hồn lũ trẻ rất nhạy cảm, ai không thích chúng, chúng tự biết, giả vờ vô ích. Diệp Sương tám phần đã nhìn thấu anh, nên mới không thích anh nhỉ? Mới bốn tuổi đã có thể phân biệt ai tốt ai xấu, chẳng biết nên vui vì đứa nhỏ thông minh nhạy cảm, hay nên buồn vì nó trưởng thành quá sớm đây?
Diệp Phi ngẫm lại, cảm thấy hơi mệt, tự nhủ thôi kệ, mẫu hậu muốn nuôi thì nuôi, anh thật sự cũng chẳng còn sức phàn nàn.
Diệp Phi hít vài ngụm không khí sáng mai, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, anh quay về phòng, đặt đồng hồ báo thức, tiếp tục xem tư liệu, soi đèn đọc tới bình minh.
※
Nhưng Diệp Phi không ngờ, ba ngày sau, vụ án vẫn không có tiến triển. Vào một buổi trưa, Diệp Phi vừa ăn xong cơm hộp, đang vùi đầu làm việc thì nhận được một cú điện thoại, anh nhìn tên người gọi, chần chừ một lát mới nghe máy.
Hàn huyên đôi câu, Diệp Phi dập máy. Lúc này Quan Tiểu Đông đang từ cửa chính bước vào, Diệp Phi gọi hắn tới, hỏi, “Bên cậu điều tra thế nào?
Quan Tiểu Đông sầm mặt, bả vai cũng chùng xuống, “Rà soát khắp nơi rồi, không nhiều người phù hợp điều kiện, hơn nữa cũng không ai có động cơ và thời gian gây án. Hung thủ này xảo quyệt vô cùng, anh nói xem, hay là hắn chỉ giết người bừa bãi thôi?”
“Thêm nữa, năng lực phản trinh sát rất mạnh.” Quan Tiểu Đông tiếp tục nói.
“Diệp đội trưởng, Tống cục trưởng gọi điện tới, hỏi chúng ta bên này có tiến triển gì chưa.” Giọng Liêu Tuyết Hoa thình lình xen vào.
Diệp Phi vội vàng cầm áo vest, vừa mặc vừa ra ngoài, “Anh có việc gấp phải làm, em chống đỡ một lát nhé.”
“Ấy? Diệp đội trưởng! Anh thất đức thế!”
Phía sau vang đến tiếng rên của Liêu Tuyết Hoa, nhưng hiện tại Diệp Phi không để ý nhiều như vậy.
Vừa rồi là một người bạn tên Kiều Minh Phong gọi cho anh, biết anh đang gặp phải nan đề khó giải quyết, nên giới thiệu cho anh một chuyên gia.
Gã bạn này thì khỏi nói, chẳng phải tốt lành gì, ỷ cha mình có tiền nên ăn tiêu hoang phí. Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ vẫn không ra đâu vào đâu. Tới giờ đã hai ba năm không liên lạc, hôm nay đột nhiên nổi hứng giúp đỡ anh? Diệp Phi cũng không dám tin gã tốt bụng như vậy.
Nhưng Diệp Phi lại rất tò mò với người được gã giới thiệu. Gã nói người nọ là một chuyên gia mô phỏng tội phạm, rất uyên bác, khả năng quan sát và suy luận cực cao, chỉ nhìn một cái đã biết thói quen, công việc và nghỉ ngơi trong một tháng gần nhất của đối phương như thế nào, thậm chí cả hoàn cảnh gia đình, quan hệ xã hội, tính cách và sở thích vân vân cũng biết luôn.
Diệp Phi thầm nhủ, nếu có người như thế thật thì đã được Tống cục trưởng cung phụng như Bồ Tát sống từ lâu rồi.
Trong lòng khinh thường, nhưng tay chân vẫn không dừng lại, Diệp Phi đạp chân ga, lái xe thẳng vào cổng trường đại học. Bất kể thế nào, vụ án gặp khó khăn, muốn phá án bằng thực lực của cảnh sát hiện tại thì không khả quan, bây giờ chỉ có thể thử vận may, để xem rốt cuộc vị chuyên gia kia có gì hơn người.
Hết chương 2.
Chẳng liên quan nhưng đây là chân giò nấu tương (Vì chủ nhà chẳng thích gì ngoài ăn):