“Hung thủ là ai?” Oss ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi Vương Dao thêm lần nữa, cảm thấy có phải mình nghe lầm rồi không.
“Là quỷ.” An Cách Nhĩ trả lời thay Vương Dao, “Nó nói sự thật.”
Mạc Phi và Cửu Dật mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ, cảm thấy rất khó tin, Vương Dao cũng ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, nói, “Anh không nghĩ em nói dối sao?”
An Cách Nhĩ khẽ cười, nói, “Con quỷ kia trông thế nào?”
“Ân, có nhiều đầu lắm.” Vương Dao nghĩ, tựa hồ cảm thấy sợ hãi, “Có mấy đôi mắt thì phải, em nhìn không rõ lắm, cười lên nhìn rất đáng sợ.”
“Nga?” Cửu Dật nghe xong vuốt cằm, “Rất mới mẻ.”
An Cách Nhĩ nhấc chân lên nghĩ nghĩ, hỏi Oss, “Bác sĩ nói tình trạng của nó thế nào?”
“Nga, thân thể không sao.” Oss nói, “Bất quá bác sĩ nói nó bị hoảng sợ quá độ.”
An Cách Nhĩ có chút khinh thường cười cười, “Mấy chuyện này ngay cả chó cũng biết, cần gì bác sĩ phải nói?”
“Ha.” Cửu Dật nghe xong vỗ đùi cái chát, “Nói rất hay.”
“An Cách Nhĩ, cậu bắt đầu kỳ thị bác sĩ tâm lý từ khi nào thế?” Oss bất đắc dĩ hỏi.
An Cách Nhĩ không trả lời Oss, hỏi Vương Dao, “Dao Dao, có phải em đã từng thấy con quỷ đó trước đây rồi không, cũng đã từng nói với cha mẹ, sau đó bọn họ đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý?”
Vương Dao sửng sốt, ngẩng mặt hỏi An Cách Nhĩ, “Sao anh biết?”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Bác sĩ tâm lý nói em tới thời kỳ ảo tưởng của trẻ nhỏ, vấn đề là do kết giao với quá nhiều bạn bè linh tinh, sau đó cha mẹ em càng che chở em nhiều hơn, làm cho em mất tự do, bọn họ bắt đầu không cho em kết giao với quá nhiều bạn, điều này làm bạn bè của em bắt đầu xa lánh em, cho nên về sau dù có nhìn thấy em cũng không dám nói, đúng không?”
Vương Dao nghe xong cúi đầu, gật gật.
“Nga…” Oss sờ sờ cằm, nói, “Đây chính là nguyên nhân nó không chịu nói sao? Nhưng sao nó lại nói khi thấy An Cách Nhĩ?”
“Em có biết Emma không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Vương Dao ngẩng mặt lên, gật gật đầu, hơi hơi mỉm cười.
“Có một số việc em không dám nói với ai nhưng lại có thể nói với Emma đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi, “Hôm đó anh thấy em lẳng lặng chào hỏi Emma, em cũng biết anh là người nhà của bà, cho nên cảm thấy hai người giống nhau, nên mới dám nói?”
“Dạ.” Vương Dao gật đầu.
An Cách Nhĩ vỗ vỗ nó, nói, “Mặc áo khoác vào đi, chúng ta đi bắt ma.”
“Bắt ma?” Vương Dao mở to hai mắt nhìn, tựa hồ có chút sợ hãi.
“Không cần lo lắng.” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Không phải em nói nó có rất nhiều đầu sao, đều chặt xuống hết không chừa một cái.”
Sao đó Oss làm thủ tục xuất viện cho Vương Dao, mọi người mang theo con bé ra xe chạy tới trại an dưỡng.
“An Cách Nhĩ, cậu biết hung thủ là ai sao?” Oss hỏi.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Đương nhiên biết.”
“Ai vậy?” Oss ngạc nhiên hỏi.
“Oss, đến lúc đó anh sẽ biết.” An Cách Nhĩ cười cười, vươn tay sờ lông Ace ngồi trên đùi.
“An Cách Nhĩ, cậu đừng kỳ thị tâm lý học, cậu cũng dùng tâm lý học phân tích tâm lý con bé mà.” Oss nhấc mi, nhìn An Cách Nhĩ.
“Oss.” An Cách Nhĩ mỉm cười nói, “Đừng đem suy luận thu hẹp thành tâm lý học, phải biết rằng, tâm lý học chính là suy luận.”
“A?” Oss vò đầu.
“Bác sĩ tâm lý không phải khám bằng mắt, bọn họ nghiên cứu hành vi cùng lối suy nghĩ của một người. Đó cũng chính là một lối suy luận như trinh thám, chỉ là lối suy nghĩ cùng hành vi đó đi ngược lại với suy luận mà thôi. Tâm lý học là kiểu mẫu, không có ngoại lệ, bác sĩ tâm lý sử dụng học thức áp dụng lên đại đa số con người, bởi vì hình thức suy luận của họ là suy ra từ hầu hết suy nghĩ và hành vi của con người, nhưng sẽ không thích hợp với một số nhóm người, bác sĩ tâm lý không thể trở thành một trinh thám, mà trinh thám chân chính đều là những nhà tâm lý học vĩ đại.” An Cách Nhĩ nhìn ra cửa sổ, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, dừng xe ở đây đi.”
Mạc Phi dừng xe lại, chỗ này là nơi phát sinh tai nạn xe tối hôm qua, An Cách Nhĩ nói với Oss, “Anh chờ ở đây, lát nữa nhớ rõ phải bắt hung thủ.”
“Tôi ở đây chờ?” Oss giật mình, “Cậu nói hung thủ sẽ xuất hiện? Tôi sẽ gọi thêm mấy người nữa tới.”
An Cách Nhĩ khoát tay, nói, “Anh tìm một cái cây nào đó trốn đi, nếu có nhiều cảnh sát, hung thủ sẽ không xuất hiện, anh bảo mấy người khác phong tỏa con đường này, đừng cho xe chạy vào.”
“Nga, được! Nơi này có chút hẻo lánh, xe cũng ít.” Oss xuống xe, tìm một cái cây, trốn vào bắt đầu gọi điện thoại.
An Cách Nhĩ phân phó Mạc Phi tiếp tục lái xe.
Cửu Dật rốt cuộc nhịn hết nổi, hỏi An Cách Nhĩ, “Đại trinh thám, cậu muốn tôi làm gì?”
An Cách Nhĩ nhìn nhìn hắn, nói, “Muốn anh làm một chuyện nguy hiểm.”
“Chuyện gì?” Cửu Dật khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ ngoắc ngoắc hắn, Cửu Dật tiến sát tới, An Cách Nhĩ nói nhỏ vào tai hắn.
Cửu Dật nhìn An Cách Nhĩ một lúc lâu, cười khổ, “Đúng là nguy hiểm a. Cậu giúp tôi chính là vì muốn tôi làm chuyện này?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Nếu anh không làm, tôi cũng chỉ có thể bảo Oss làm, bất quá Oss rất ngốc, nhất định làm không tốt, Mạc Phi có thể làm, nhưng tôi không muốn để hắn làm, cho nên đành phải nhờ anh.”
Cửu Dật ủ rủ nói với sóc nhỏ trên vai, “Eliza, tao đi chết đây, mày đi lấy người khác đi.”
Sóc nhỏ hai tay che mặt, biểu tình bi thương.
An Cách Nhĩ xoay mặt đi, nhỏ giọng nói thầm, “Ít ra vẻ đi, chuyện nhỏ nhặt này có thể làm khó anh sao?”
Xe chạy thêm được một đoạn, An Cách Nhĩ lại bảo Mạc Phi dừng xe, nói với Vương Dao, “Dao Dao, Cửu Dật bây giờ phải giả trang làm chú của em, hắn chuẩn bị thu dưỡng em hơn nữa còn phi thường thương em, em phải thân thiết với hắn, hiểu chưa?”
Vương Dao nhìn nhìn Cửu Dật, Cửu Dật nở nụ cười.
Vương Dao gật đầu, nói với An Cách Nhĩ, “Dạ hiểu.”
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi mang theo Ace xuống xe, Cửu Dật để Eliza trốn trong túi, một mình lái xe, mang theo Vương Dao, đi tới trại an dưỡng, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đi bộ cũng hướng về nơi đó.
“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi hỏi, “Lần này lại xuất chiêu gì đây?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Anh có biết trại an dưỡng và viện dưỡng lão khác nhau chỗ nào không?”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Trại an dưỡng thì cao cấp hơn, viện dưỡng lão thì đơn sơ hơn.”
“Bên trong trại an dưỡng, phần lớn không phải là mẹ góa con côi, ngược lại họ đều có con cháu đầy đủ, gia đình có điều kiện, con cháu lại hy vọng có thể cùng họ sinh hoạt tại nhà, bọn họ tới nơi này, là để an dưỡng hoặc là nói tận hưởng cuộc sống. Mà trong viện dưỡng lão, hầu hết đều là những người già không có chỗ dung thân.” An Cách Nhĩ nói, “Cái này giống như cô nhi viện với trường nội trú dành cho quý tộc, có bản chất vô cùng khác nhau.”
Mạc Phi gật gật đầu, “Cũng có thể nói như vậy.”
“Vậy người làm việc trong trại an dưỡng và viện dưỡng lão, cũng khác nhau, anh nghĩ xem có đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi cau mày nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, “Cũng có thể nói thế, mà ý cậu nói là tâm tính hay cách đối xử?”
“Cách đối xử chỉ là vẻ bề ngoài, không liên quan, giống như có vài viện dưỡng lão, các lão nhân được đối xử rất mỹ mãn khoái hoạt, nhưng cũng có vài viện dưỡng lão, nhân viên còn ẩu đả với các lão nhân. Nhưng nếu nói tới tâm tính, thì tương đối phổ biến.” An Cách Nhĩ nói, “Nói tóm lại, nhân viên làm việc trong viện dưỡng lão, ai càng thương các lão nhân nghĩa là họ đã chứng kiến rất nhiều cảnh bất hạnh, cho nên mới cho các lão nhân tình yêu thương tràn đầy, đúng không?”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, “Người bình thường không giống vậy sao? Khi nhìn thấy cảnh đời bất hạnh đều cho đi tình yêu thương.”
“Vậy đổi lại đi, thế những người làm trong trại an dưỡng với trường nội trú dành cho quý tộc là gì? Trong mắt anh, bọn họ rất hạnh phúc, có bối cảnh tốt đẹp, anh dám đắc tội với họ sao? Anh nhìn thấy gì ở bọn họ? Cho bọn họ cái gì?”
Mạc Phi nhún vai, “Những người này không cần nhân viên cho đi tình yêu thương đi, chỉ cần phục vụ chuyên nghiệp là được.”
“Đúng là thế.” An Cách Nhĩ gật đầu, thở dài nói, “Là một người hạnh phúc, khi nhìn thấy người khác bất hạnh, sẽ càng cảm thấy mình rất hạnh phúc, quá hạnh phúc sẽ sinh ra đồng tình thương tâm, bởi vậy sẽ chia sẻ tình yêu thương cho người khác, thế giới mới trở nên tốt đẹp. Một người bất hạnh, khi nhìn thấy một người bất hạnh hơn mình, sẽ cảm thấy kỳ thật mình cũng không quá bất hạnh, chẳng qua cuộc đời quá mức tàn nhẫn thôi, họ có thể trợ giúp lẫn nhau, thế giới vẫn tốt đẹp như trước.Lại nói, một người hạnh phúc, nhìn thấy một người hạnh phúc hơn mình, họ sẽ chia sẻ niềm hạnh phúc vơi nhau, thế giới vẫn tốt đẹp. Mà khi một người bất hạnh nhìn thấy một người hạnh phúc, thế giới liền trở nên mất cân bằng.”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, “Người bất hạnh sẽ cảm thấy mình rất xấu số, thế giới này không công bằng.”
“Trong lịch sử loài người có rất nhiều cuộc chiến tranh, phần lớn đều vì số lượng người bất hạnh vượt quá số lượng người hạnh phúc, đây là một vấn đề phổ biến, có một tỷ người cực khổ và một trăm vạn người hạnh phúc, một tỷ người này sẽ sinh ra cừu hận với một trăm vạn người kia, do đó dẫn tới chiến tranh. Thu hẹp lại một chút, trong một trăm người hạnh phúc có một người bất hạnh, như vậy người bất hạnh sẽ sinh ra cừu hận với một trăm người kia.”
Mạc Phi tựa hồ đã hiểu được vấn đề, hỏi, “An Cách Nhĩ, ý cậu là, trong trại an dưỡng, có một người phi thường bất hạnh, hắn nhìn thấy người khác hạnh phúc nên rất phẫn nộ, bởi vậy mới gây ra nhiều thảm án?”
“Tôi đã xem tư liệu liên quan, ban đầu, người bị đâm chết chỉ là người đi đường, đại đa số là thôn dân gần đó, đều là gia đình hạnh phúc, nhưng sau đó lại trở thành người nhà của các lão nhân trong trại an dưỡng.” An Cách Nhĩ nói, “Thêm một vấn đề nữa đó là con quỷ mà Vương Dao nói.”
“Cái đó nghe qua cũng có chút kỳ quái.” Mạc Phi nói.
“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ cười hỏi, “Trước đây, có phải anh luôn giữ một hình ảnh về ma quỷ trong óc, hay là nói, anh sợ nhất thứ gì?”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Ân, trước đây tôi rất sợ quỷ không đầu. Lúc đó xem một bộ phim, bây giờ cảm thấy mình ngu ghê, bất quá lúc đó rất sợ.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Vấn đề của Vương Dao là nó có một hình ảnh vô cùng khủng bố trong đầu, con bé không nói sai, hay nói cách khác, nó thấy cái gì đều là thật. Hay nói cách khác, nó tưởng tượng một hình ảnh vô cùng đáng sợ, con người khi nào sẽ nhìn thấy những hình ảnh này?”
Mạc Phi nhíu mày, nghĩ nghĩ, “Nằm mơ?”
“Xác thực mà nói chính là lúc anh không thể khống chế ý chí của mình.” An Cách Nhĩ nói, “Trường hợp này rất ít gặp. Chỉ khi nằm mơ, trí óc bị tổn thương, dùng thuốc gây ảo giác.”
“Có người cho Vương Dao uống thuốc?” Mạc Phi giật mình.
“Không chỉ có Vương Dao.” An Cách Nhĩ nói, “Cha mẹ của nó, có thể cũng uống.”
Mạc Phi sáng tỏ, “Cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ?”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Anh nghĩ hung thủ là ai?”
Mạc Phi vuốt cằm nói, “Trại an dưỡng thường xuyên sẽ có người cung cấp thực phẩm ra vào, phần lớn đều là đồ ăn đã được nấu chín, bánh quy hoặc bánh ngọt. Tối qua, có rất nhiều người ăn bánh quy, cũng không phát sinh chuyện gì lạ, mà chúng ta cũng mang theo bánh ngọt, cho nên không có ăn cái khác. Nhưng thật ra có uống trà… Muốn hạ độc, chỉ cần bỏ thuốc vào ly trà là được, người hạ độc là người đưa nước?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Rất tốt.”
Mạc Phi nhớ lại, người phụ trách rót trà với nướng bánh chỉ có một, là một nam tử trung niên hơn 40 tuổi, rất gầy, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Lúc này hai người đã tới trước cửa trại an dưỡng, bước vào trong, không khí không còn vui vẻ như ngày xưa, mà là một mảng sầu bi, chính giữa phần đất trống được gắn xuống rất nhiều ngọn nến, có ảnh chụp lão thái thái vừa qua đời với rất nhiều hoa tươi. Có rất nhiều lão nhân bi thương ôm nhau khóc, xem ra đều vì vụ án chết thảm của gia đình kia.
Hai người bước tới chiếc ghế đá gần đó.
“Emma!” An Cách Nhĩ lên tiếng gọi.
Emma ngồi trên ghế đá, cúi đầu, giương mắt nhìn An Cách Nhĩ, nói, “Bà biết là cháu sẽ tới.”
An Cách Nhĩ ngồi xuống bên cạnh, vươn tay tới ôm bả vai Emma, “Bà đừng buồn.”
Emma gật đầu, “Cháu có thể trừng phạt tên hung thủ kia không?”
An Cách Nhĩ cười cười, nâng tay Emma lên, hôn một cái, nói, “Cháu sẽ thanh trừ hết ác ma nếu chúng dám tới gần bà.”
Emma gật đầu, vươn tay sờ hai má An Cách Nhĩ.
Mạc Phi đứng bên cạnh, xoay mặt đi, liền nhìn thấy Cửu Dật ôm Vương Dao đứng đối diện một người đang phát đồ uống, mà người đó chính là nam tử trung niên hơn 40 tuổi kia. Cửu Dật cầm một ly nước chanh và hồng trà, nước chanh đưa cho Vương Dao, hồng trà thì mình uống. Không lâu sau, hai người cũng bàn xong chuyện tang lễ với viện trưởng, cáo biệt rời đi.
Mạc Phi lại nhìn. Người đưa hồng trà cũng biến mất.
Mạc Phi cúi đầu thì thầm vài câu với An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ gật đầu, đứng lên, cáo biệt Emma, xoay người cùng Mạc Phi rời đi.
Ra khỏi đại môn, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Tại sao không nói cho Emma biết, chuyện người phát đồ uống ấy?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Tôi không muốn để bà biết trong cuộc sống của mình xuất hiện một người như vậy, như thế sẽ làm bà mất tự nhiên, bà rất thích trại an dưỡng này, không khí ở đây rất thích hợp với thân thể của bà.”
“An Cách Nhĩ!”
Hai người vừa bước qua một cái cây, Vương Dao đột nhiên nhô đầu ra, gọi hai người.
An Cách Nhĩ hơi hơi giật mình, cười nói, “Anh tưởng Cửu Dật mang em ra xe.”
Vương Dao nói, “Dạ, anh ấy đi bắt quỷ, hỏi em có muốn đi theo không, em nói em sợ, anh ấy liền bảo Eliza ở đây chờ hai người với em.” Lúc nói chuyện, Eliza chui ra từ trong túi váy, chít chít hai tiếng với An Cách Nhĩ và Mạc Phi.
Mạc Phi vươn tay bế Vương Dao ra, An Cách Nhĩ sờ sờ cằm, “Cửu Dật còn là một người rất ôn nhu.”
“Dao Dao, em có uống nước chanh không?” Mạc Phi hỏi.
Vương Dao lắc đầu, “Cửu Dật nói với em, chỉ làm bộ uống thôi, không cần uống thứ đó.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, lúc này phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nổ rất lớn.
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thả nhanh cước bộ.
Cách đó không xa là con sông nhỏ giống như hôm qua, chỉ thấy Oss đang đứng cạnh chiếc xe jeep, Cửu Dật tựa vào xe, Oss gấp tới độ xoay mòng mòng, “Trời ơi, xe cứu thương với xe cảnh sát ăn gì mà lâu tới vậy!”
Rất nhiều thôn dân chạy tới hỏi, “Lại bị tai nạn?”
Cửu Dật khoát tay với mọi người, “Lần này rớt xuống sông, chính là chiếc xe tải đi đâm người.”
“A! U linh xe?”
“Không phải u linh xe, chỉ là người điên lái xe thôi.” Cửu Dật trả lời.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, tìm thuyền vớt lên, nhưng tựa hồ cũng không vội vàng.
“An Cách Nhĩ!” Oss thấy An Cách Nhĩ chạy tới, vẻ mặt cầu xin nói, “Cậu nếu sớm biết sẽ xảy ra tai nạn, sao lại không gọi xe cảnh sát với xe cứu thương trước a?”
An Cách Nhĩ nhún vai, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Nga.” Cửu Dật cười cười, “Lúc nãy ở trại an dưỡng, ông chú kia bỏ thuốc gì đó vào ly nước của tôi, tôi chỉ xuất phát theo bản năng, tráo ly của tôi cho ổng, sau đó lái xe đi, ông chú kia đuổi theo, chạy cong cong vẹo vẹo. Là ổng tự đâm xuống sông chứ tôi không có đụng.”
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Đây cũng tính là hại người hại mình nhỉ?”
Oss thở dài, nhìn An Cách Nhĩ, lại nhìn Cửu Dật, nói, “An Cách Nhĩ, cậu lại cố ý.”
An Cách Nhĩ nhíu mày, nói, “Oss, anh có chứng cứ không?”
“Cậu làm vậy không tốt.” Oss có chút bất đắc dĩ nói, “Hắn tuy rằng chết cũng không hết tội, nhưng…”
Không đợi Oss nói hết, Mạc Phi đã nói với Vương Dao đang nhìn xung quanh, “Dao Dao, con quỷ kia chết rồi.”
“Thật sao?” Vương Dao hỏi Mạc Phi.
“Ân, hắn chết rồi, về sau cũng sẽ không còn ai tổn thương em, cũng sẽ không làm tổn thương người khác nữa.” Mạc Phi nói.
“Thật tốt quá!” Vương Dao cười nói.
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Oss, Oss nhụt chí, không nói gì nữa, xoay người hỏi thôn dân, “Thi thể chưa vớt lên được sao?”
Bọn họ bất đắc dĩ trả lời, “Anh cảnh sát ơi, xe nặng quá, đầu xe lại chìm xuống bùn rồi, dùng cần cẩu đi.”
Oss tiếp tục xoay mòng mòng, gọi điện kêu người tới hỗ trợ, An Cách Nhĩ, Mạc Phi, Cửu Dật, mang theo Dao Dao và Ace rời khỏi cây cầu.