Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 12: Chương 12: Lời chúc phúc cho đứa ngốc




Cả đêm, tuyết vẫn rơi rất nhiều.

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ đứng trong một phòng ở tầng hai, nhìn con hẻm cũ kỹ bên ngoài cửa sổ.

Trong phòng mở lò sưởi nhưng lại không bật đèn, nhà xưởng nguyên bản không có lò sưởi, nhưng An Cách Nhĩ sợ lạnh, cho nên Mạc Phi về nhà lấy hai lò sưởi điện tới.

Oss với nhóm cảnh viên thì không có tốt số như vậy, bọn họ đều đang ở dưới chuẩn bị mai phục, ngồi xổm bên góc tường, trên người đều trùm thùng giấy hoặc bao bố, tuyết rơi rất dày nên chốc lát đã che phủ toàn bộ, được ngụy trang vô cùng tốt.

Cửu Dật cũng mang Eliza tới góp vui, Lâm Tư Viễn ngồi chồm hổm ở trên ghế, nhìn Eliza đang ngồi trước lò sưởi, sửa lại bộ lông, “Là sóc bay a… Rất ít thấy trong thành phố, ở nông thôn thì thấy nhiều hơn.”

“Em đã từng tới vùng nông thôn?” Cửu Dật đại khái cũng biết một số chuyện về Lâm Tư Viễn, cho nên sinh ra hứng thú.

“Hắc hắc.” Lâm Tư Viễn cười cười, “Với em mà nói, trên đời này chỉ có những nơi em đã từng đi qua và những nơi em muốn đi!”

Mạc Phi nhìn Lâm Tư Viễn, cảm thấy có chút khó tin, chắc là vì nó còn nhỏ, nhưng trên người lại toát ra cảm giác phong trần, mãi mãi lưu lạc.

Mạc Phi đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian trước kia của mình.

Cũng vào một ngày tuyết rơi dày đặc, hắn cũng vì những nguyên nhân khác nhau mà ngủ nơi đầu đường xó chợ. Hắn đã gặp qua rất nhiều người — Ăn xin, kẻ lang thang, nhặt ve chai, nghiện thuốc, người bị thương, người đang hấp hối… Đương nhiên, còn có những con thú hoang.

Hắn nhớ rõ một lần, một người phụ nữ nghiện thuốc khoảng 40 tuổi, tựa hồ bị bệnh rất nặng. Nằm trong góc hẻm sáng sủa, thấy Mạc Phi chạy vào trú mưa, bà nở nụ cười, ngoắc ngoắc hắn.

Lúc ấy Mạc Phi còn nhỏ, hắn bước tới bên cạnh bà, hỏi bà có chuyện gì?

Người phụ nữ kia lấy hết tiền bạc trong người đưa cho hắn, bảo Mạc Phi ngồi cạnh mình trong chốc lát.

Mạc Phi nhận tiền, ngồi xuống bên cạnh bà, lúc mặt trời lên, người phụ nữ đó cũng qua đời.

Lúc Mạc Phi rời khỏi, hắn đã nghĩ, có lẽ bản thân nên nuôi một con chó hoặc một con mèo, ít nhất là một con vật còn sống, như vậy lúc hắn ra đi, bên cạnh sẽ có sinh vật sống tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

Bởi vì suy nghĩ này, Mạc Phi đã phát hiện một hiện tượng kì lạ. Rất nhiều kẻ lang thang sắp chết ngã xuống bên ven đường, chó hoang hoặc mèo hoang đi ngang, đều sẽ dừng lại bồi họ một lát. Lúc đó Mạc Phi đã nghĩ, đại khái thật lâu trước kia, những người không có nhà để về, những con vật bị vứt bỏ, đã ra một ước định — Cho dù là ai, cũng không nên ra đi trong cô độc.

“Mạc Phi.”

Thanh âm của An Cách Nhĩ kéo Mạc Phi trở về thực tại, ý cười trên khuôn mặt hắn, còn có không khí nóng hừng hực của lò sưởi, làm cho Mạc Phi cảm thấy mặt mình thật nóng. An Cách Nhĩ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt sau cổ Mạc Phi, giống như trấn an.

Lâm Tư Viễn ngồi xổm trên ghế ở phía sau, tầm mắt đã sớm chuyển từ Eliza sang hai người bên cửa sổ, mở to mắt xuất thần.

Cửu Dật tựa vào một góc sáng sủa nhắm mắt dưỡng thần.

Không lâu sau, Oss thông qua bộ đàm, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, còn bao lâu nữa? Lạnh chết cha!”

An Cách Nhĩ có chút mờ mịt nhìn Mạc Phi, “Ba của Oss cũng tới nữa sao?”

Mạc Phi bật cười, “Chắc là ngôn ngữ mạng đi… Oss gần đây đang theo đuổi đám thanh niên.”

An Cách Nhĩ cong cong khóe miệng, đáp lời, “Oss, nói ba anh chờ một chút.”

Bên này chợt nghe thấy thanh âm nghẹn cười từ đầu dây bên kia, còn có tiếng cãi vã của Oss.

Mạc Phi có chút bất đắc dĩ nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, em thật xấu.”

An Cách Nhĩ cười xấu xa.

“An Cách Nhĩ.”

Lúc này, Lâm Tư Viễn mở miệng ra nói chuyện, “Hai anh thật thú vị, có muốn cùng em đi lưu lạc không?”

An Cách Nhĩ xoay đầu lại nhìn nó, lắc đầu, “Không muốn. Nhưng mà em có muốn học về mỹ thuật tạo hình chính thống không?”

Lâm Tư Viễn vuốt cằm, ngẩng mặt lắc đầu, “Ừm… Em không thích ở một chỗ.”

An Cách Nhĩ mỉm cười, xoay đầu lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Mạc Phi đã có chút để ý tới, “Vậy em muốn tiếp tục sống lang thang?”

“Ân!” Lâm Tư Viễn gật đầu, “Qua vụ này, em sẽ rời khỏi thành phố, đi tới nơi khác xa một chút.”

“Tính theo tuổi của em, hẳn là nên đi học mới đúng.” Cửu Dật xen vào, Eliza thấy hắn đã tỉnh, hai ba bước nhảy lên trên đùi Cửu Dật, quyến rũ nhào vào trong lòng hắn vẫy vẫy đuôi.

“Đi học, sẽ phải ở một chỗ.” Lâm Tư Viễn nhún vai, “Em cảm thấy sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.”

“An Cách Nhĩ quen hiệu trưởng của một trường đại học, ông ấy rất coi trọng em.” Mạc Phi muốn thuyết phục Lâm Tư Viễn, “Nếu muốn sống lang thang, chờ em lớn hơn một chút thì tốt hơn.”

Lâm Tư Viễn nhíu mày nhìn đi nơi khác, tựa hồ có chút khó xử.

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, thấy hắn có chút quan tâm với Lâm Tư Viễn, trong lòng sáng tỏ — Đây là lời khuyên của người từng trải đi nhỉ? Nhưng Mạc Phi là Mạc Phi, Lâm Tư Viễn là Lâm Tư Viễn.

Chiếu theo tính cách của An Cách Nhĩ, hắn nhất định sẽ khuyên Mạc Phi không cần lo, cứ để nó đi.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu, thấy trong mắt Mạc Phi mang theo tia lo lắng, Mạc Phi lo lắng điều gì?

An Cách Nhĩ bỗng nhiên liên tưởng đến vụ án lần này, linh quang chợt lóe — Mạc Phi sợ đứa bé này lỡ có một ngày gặp chuyện bất trắc, sẽ phải ra đi một mình?

Trầm mặc một hồi, An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn ra cửa sổ, đột nhiên nói một câu, “Đến rồi!”

Tất cả mọi người bước tới nhìn ra cửa sổ.

Chỉ thấy đầu ngõ hẻm, có hai người đang đi tới.

Quần áo của hai người cũng không rách nát, nhưng hành vi có chút lỗ mãng, trong tay cầm chai rượu, vừa đi vừa hát, xem ra rất cao hứng.

Oss búng cái bao nhìn ra ngoài, nhịn không được “Sách” một tiếng, nhỏ giọng nói với An Cách Nhĩ, “Người say rượu bình thường thôi mà.”

Lại nghe thấy thanh âm An Cách Nhĩ truyền đến, “Chờ đi.”

Oss đành phải tiếp tục chờ.

Hai kẻ lang thang kia quẹo vào ngõ hẻm, giẫm lên nền tuyết, bước tới chỗ tránh tuyết sáng sủa trong góc, ngồi xuống.

Trong đó có một người đã uống không ít, lớn tiếng hô, “Nhớ năm đó… Tôi rất xấu cũng rất thảm, con hẻm này là nơi tôi thường ở!”

Một người khác nói, “Tôi cũng vậy, tôi còn ở đây vẽ tranh.”

“Vẽ tranh? Ở đây làm sao vẽ? Cái loại vẽ trên tường sao?”

“Đương nhiên không phải rồi.” Người kia tháo balo trên lưng xuống, lấy ra mấy bao nhựa thật lớn, treo lên hai bên vách tường.

“Hắn đang làm gì vậy?” Cửu Dật đứng bên cửa sổ hỏi An Cách Nhĩ.

“Công tác chuẩn bị trước khi vẽ tranh.” An Cách Nhĩ nói, “Lúc vẽ tranh, thường xuyên dùng đến động tác vẫy và dội thuốc màu, để tránh làm thuốc màu vấy bẩn ra tường với sàn nhà, rất nhiều người sẽ sử dụng đến bao nhựa, chính là loại rất lớn giống như hắn.”

“Hắn chính là dùng phương pháp này để xung quanh không dính máu!” Mạc Phi hiểu ra, khó trách An Cách Nhĩ lại nói họa sĩ vẽ tranh gì đó.

“Thật cẩn thận.” Lâm Tư Viễn nhịn không được, lên tiếng, “Nhất định là thường xuyên mượn chỗ của người khác để vẽ đi?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Loại hành vi cẩn thận này, tỏ vẻ hắn đã nắm chắc độ cao mà máu sẽ bắn ra, có thể thấy hắn là một tay già đời.”

“An Cách Nhĩ, tới bây giờ em cũng chưa dùng cái đó.” Mạc Phi nói xong, bỗng nhiên hiểu ra, “Nga… Bởi vì phòng tranh là của em, còn hắn đi mượn.”

“Điều này không liên quan tới phòng tranh.” An Cách Nhĩ nói, “Người này rất chú trọng tiểu tiết không liên quan đến nghệ thuật, chứng tỏ hắn rất chú trọng sinh hoạt thường ngày… Cho nên không thể trở thành họa sĩ.”

“Cái này rất đúng!” Mạc Phi cùng Cửu Dật trăm miệng một lời, gật đầu, An Cách Nhĩ là ví dụ điển hình.

“Vậy hắn làm sao giết người kia?” Mạc Phi khó hiểu, “Người kia thoạt nhìn rất cường tráng.”

“Rất đơn giản.” An Cách Nhĩ cười cười, “Lừa một người, phương pháp tốt nhất là gì, mọi người biết không?”

“Là gì?” Cửu Dật cùng Mạc Phi lại đồng thanh.

“Làm người ta cảm động.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Hai con người lang thang nói chuyện với nhau, phải tìm được điểm giống nhau, mới có thể đối thoại… Nếu cùng đau khổ sẽ sinh ra cảm giác thân thiết. Có thể làm người ta cảm động lại lấy được sự tín nhiệm, nếu đã tín nhiệm, gạt người liền biến thành kỹ thuật. Người thuần thục nắm giữ được kỹ xảo, bình thường đều có thể đạt được kết quả theo ý mình.”

An Cách Nhĩ lúc nói điều này, hắn đã mở bộ đàm, tất cả cảnh viên ở phía dưới đều nghe được, đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, thật đúng là như vậy.

Lúc này, họa sĩ kia cũng đã chuẩn bị xong, hắn tự mình nằm xuống nền tuyết, để những bông tuyết rơi xuống người mình.

“Cậu đang làm gì vậy?” Người kia tò mò.

“Sám hối a.” Họa sĩ đáp, “Trước kia có một mục sư dạy tôi, lúc nằm dưới mưa hoặc tuyết rơi, hãy nhớ lại những chuyện trước kia. Mưa có thể rửa sạch tội nghiệt, tuyết có thể bao trùm lấy sự kinh tởm.”

Oss bọn họ đã bố trí thiết bị nghe lén trong ngõ hẻm, tất cả đều nghe rất rõ ràng, không khỏi rùng mình một cái — Thì ra là dùng phương pháp này.

Quả nhiên, người kia nóng lòng muốn thử, “Còn bức tranh?”

“Chờ cậu đứng dậy, trên nền tuyết sẽ có một bức tranh hoàn chỉnh!” Họa sĩ bình tĩnh nói.

“Tôi muốn thử!” Người nọ hưng phấn bước tới, họa sĩ đứng dậy, cùng hắn trao đổi vị trí, người nọ nằm xuống nền tuyết, cảm thụ cảm giác được tuyết bao trùm, trên mặt lộ ra tươi cười như trút được gánh nặng.

Họa sĩ bảo hắn kể lại chuyện xấu mà mình từng làm.

Người nọ nghe theo, kể lại từng cái một, ánh mắt, so với những người trước càng lúc càng giống.

An Cách Nhĩ nói với Oss, “Có thể bắt người rồi!”

Oss rầm một tiếng xốc bao lên, vọt vào trong ngõ hẻm, họa sĩ đang giơ tay lên, trong tay cầm con dao, trên con dao còn dính máu của những nạn nhân trước — Nhân tang đều lấy được!

Oss thành công bắt người.

Cửu Dật mở cửa ra, “Lần này bắt quá đẹp!” Sao đó tò mò hỏi An Cách Nhĩ cùng Lâm Tư Viễn, “Hai người làm sao biết hung thủ sẽ ra tay ở đây?”

An Cách Nhĩ mỉm cười.

Lâm Tư Viễn lấy bản đồ mở ra, trên đó được đánh dấu rất nhiều điểm, “Đánh dấu tất cả những con hẻm nhỏ đặc trưng, sau đó đánh dấu những con hẻm đã xảy ra chuyện, anh xem nó có hình gì?”

Cửu Dật nhìn vào bản đồ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Cây thánh giá?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Thật đáng tiếc, cây thánh giá này còn rhiếu điểm cuối cùng.”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia bộ đàm liền truyền đến thanh âm của Oss “Này!” Sau đó có một tiếng súng vang lên.

“Có chuyện gì?” Cửu Dật cùng Mạc Phi đều cả kinh.

“Đại khái là…” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Hoàn thành tác phẩm cuối cùng đi.”

“Hắn tự lấy mình ra làm bức tranh?” Mạc Phi nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

An Cách Nhĩ xoay người, nhìn thấy Lâm Tư Viễn ngồi chồm hổm trên ghế, ngơ ngác nhìn Mạc Phi, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

Bên ngoài là một trận đại loạn, họa sĩ kia vung đao tự sát, kết quả Oss nổ súng ngăn cản, bức tranh cuối cùng cũng không được hoàn thành, người bị mang đi.

Mọi người cũng thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Trước khi về, thừa dịp mọi người không để ý, An Cách Nhĩ đến bên cạnh Lâm Tư Viễn, thấp giọng nói một câu.

Lâm Tư Viễn ngẩn người, thật lâu sau mới hỏi, “Thật sao?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, tiến lên kéo Mạc Phi ra ngoài cùng nhau về nhà.



Ba ngày sau.

Mạc Phi đặt tờ báo xuống, “Thì ra tên họa sĩ kia bị điên, bởi vì liên tiếp thi vào trường cao đẳng nghệ thuật quốc tế không có kết quả, cho nên định bụng nương nhờ ma vương, làm một họa sĩ tử vong chân chính.”

“Suy nghĩ vớ vẩn.” An Cách Nhĩ cười lạnh, “Hắn hiểu những người có cảnh ngộ giống như hắn, nói thế thì, so với làm họa sĩ, hắn có thiên phú làm lừa đảo hơn.”

Lúc đang nói chuyện, điện thoại reo lên, Mạc Phi bắt máy, “Alo, phải… Hả?”

Chờ hắn cúp điện thoại, vẻ mặt chỉ có mờ mịt, “An Cách Nhĩ, hiệu trưởng Carlos gọi tới, nói Lâm Tư Viễn chịu đi theo ông ấy ra nước ngoài du học! Ông ấy rất hưng phấn tìm được thiên tài mới, nói cám ơn em.”

“Vậy sao.” An Cách Nhĩ không có kinh ngạc, lật tờ báo.

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh, “Có phải em đã nói gì với nó không?”

An Cách Nhĩ mở to hai mắt, vô tội lắc đầu, “Đâu có đâu.”

“Vậy sao nó lại đột nhiên thay đổi ý định?” Mạc Phi nghĩ không ra.

“Con nít mà, tự nhiên suy nghĩ ra nước ngoài chơi cũng vui, yên tâm, có Carlos, ông ấy sẽ chăm sóc cho nó.” An Cách Nhĩ buông tờ báo, vươn tay sờ cằm Mạc Phi, “Tôi muốn ăn bánh ngọt vị trà.”

“Nga!” Tâm trạng của Mạc Phi vô cùng tốt, xắn tay áo lên chạy vào bếp làm bánh.

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi hưng phấn ở trong bếp, bên miệng nở ra nụ cười.



“Đi thôi, Tư Viễn.” Carlos cầm hành lý cùng Lâm Tư Viễn bước lên thuyền, hỏi, “Sao không ngồi máy bay mà phải đi thuyền?”

“Con muốn ngắm biển.” Lâm Tư Viễn nói xong, xoay mặt nhìn thành phố S, bỗng nhiên tự nói với bản thân, “Có vài người, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, tìm mãi cũng không tìm được gì. Bởi vì trên con đường của họ, đôi chân sẽ có một ngày mỏi mệt, không thể tiếp tục sống lang thang nữa, em phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tinh thần vững chắc rồi hãy bước đi.”

“Con nói gì?” Carlos không nghe rõ.

“Không có gì.” Lâm Tư Viễn chắp tay sau lưng bước vào khoang thuyền, “Chỉ là lời chúc phúc của một người thông minh cho một đứa ngốc mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.