Dưới sự chỉ dẫn của An Cách Nhĩ, Thân Nghị mang một nhóm cảnh sát tới bao vây một tòa biệt thự.
Tiến vào bên trong biệt thự, mọi người nhìn thấy dưới chân có nước chảy, cũng chẳng biết là nước từ đâu ra, nhưng khi vào bên trong thì ai cũng dở khóc dở cười.
Chỉ thấy ba ông lão bị trói, ngồi trên chiếc ghế tròn ba chân nhỏ xíu. Bọn họ vừa căng thẳng vừa không dám động đậy, bởi vì ở bên dưới là hai con cá sấu châu Phi đang nhìn chằm chằm, nằm úp sấp trong nước nhìn ba người.
Thân Nghị tìm nhân viên vườn bách thú tới bắt hai con cá sấu đi, cởi trói cho ba ông.
Ba người này đều là quan lớn của giới cảnh sát, cả ba cũng coi như trấn định, nói bản thân cũng không rõ bị ai bắt cóc…
Nhưng mà bọn họ còn chưa nói xong, TV treo trên tường lại đột nhiên vụt sáng.
Trong TV phát một tin tức. Tin tức nói về ba người liên thủ giết chết Norman, đã có chứng cứ phạm tội, thậm chí còn có video.
Thân Nghị nhận được điện thoại của cấp trên, nghe xong mấy câu thì gật đầu, “Tôi đã bắt được bọn họ.”
Nói xong, Thân Nghị cúp điện thoại, bảo cảnh viên đưa ba người về cảnh cục.
Mọi chuyện phát triển một cách nhanh chóng, Jeter bọn họ cũng muốn quay về nhưng bây giờ thân phận vẫn chưa được làm rõ, Thân Nghị đưa một tấm danh thiếp cho bọn họ, “Đến cảnh cục, lên lầu bảy tìm người này, hắn sẽ sắp xếp khôi phục lại thân phận cho ba người, sau này có thể sẽ còn ngợi khen hành động lần này của ba người, cùng với vụ án phối hợp điều tra với Norman.”
Ba người gật đầu, trong lòng đột nhiên cảm nhận rõ cái gì gọi là hy vọng cuối đường, rõ ràng đã đi vào ngõ cụt nhưng ai ngờ lại được giải quyết nhanh như vậy.
“Chỉ tiếc không được tận mắt nhìn thấy đảo hoàng kim.” Ba người tiếc nuối.
“Nếu muốn nhìn thấy thì cũng được, nó cũng không xa, đi thuyền chừng một ngày là tới.” An Cách Nhĩ thuận miệng nói một câu rồi đạp lên đệm bọt biển cảnh sát vừa trải, bước lên lầu.
Mọi người ở dưới đều trợn mắt há mồm, hoàn toàn không bắt kịp.
“An Cách Nhĩ!” Oss kinh hô, “Cậu biết đảo hoàng kim ở đâu rồi sao?!”
An Cách Nhĩ đứng trước cầu thang, ngẩng mặt nhìn lên trên, hơi vuốt cằm, tựa như đang tự hỏi.
Mạc Phi cũng nhảy lên bậc thang, đứng bên cạnh hắn.
“Mạc Phi, anh có ngửi thấy mùi gì không…” An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi không đợi hắn nói xong liền gật đầu, “Ừ, anh ngửi thấy mùi lạ lạ.”
Tất cả mọi người ngẩng mặt lên ngửi ngửi, khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “Mùi gì cơ?”
“Như là mùi hoa!” Tôn Kỳ sờ sờ mũi, “A… Hoa dành dành!”
Mọi người thấy mùi rất thơm, có điều trong biệt thự được trang hoàng coi như cũng xa hoa, vả lại cảnh vật xung quanh cũng vô cùng tốt, còn có vườn hoa, ngửi thấy mùi hoa cũng bình thường thôi.
“Giống như mùi nước hoa.” Tôn Kỳ bổ sung, “Mùi này quen lắm, nghe ở đâu vậy nhỉ…”
An Cách Nhĩ bước lên lầu, Oss đi theo, “An Cách Nhĩ, sao cậu biết mấy người đó ở trong biệt thự này? Rồi…”
Chỉ tiếc, lời của Oss lại bị nghẹn trong cổ họng.
Bởi vì bọn họ vừa bước lên lầu hai.
Trên lầu hai là phòng ngủ đẹp đẽ, vô cùng xa hoa, đèn chùm thủy tinh khắc hoa, gia cụ chạm trổ tinh tế cùng thảm có hoa văn đa dạng phiền phức, nhìn có vẻ như một nhà giàu thời Trung cổ mới nổi nào đó.
Nhưng mà ở giữa một căn phòng xa hoa lãng phí, lại có một chiếc sô pha theo phong cách Baroque, vô cùng không hợp.
Sô pha bọc da, tay vịn bằng đồng khắc hoa, nhưng mà… Làm mọi người chú ý nhất chính là cô gái ngồi trên đó.
Cô gái này là người châu Âu, dáng người cân đối, nhìn có vẻ cao ráo, tay chân thon dài, mái tóc vàng óng, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt màu xanh, cách trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ như lửa, trên người mặc một chiếc đầm dạ hội màu đen, đôi giày cao gót màu đen, trên vai là khăn choàng đen, trên cổ, tai và cổ tay đều đeo vật phẩm trang sức quý giá, hình tượng giống như một phu nhân của băng xã hội đen trong phim. Nhưng mà…
Tất cả cảm giác hoài niệm tốt đẹp đó, chỉ có một nửa!
Cái gọi một nửa là chân thật, chính là một nửa trên mặt chữ.
Mỹ nhân ngồi trên ghế sô pha, nửa bên phải là người. Mà nửa bên trái, là tượng điêu khắc giống y như đúc người thật. Một nửa tượng điêu khắc gỗ hợp lại với một nửa người thật, khít tới độ không hề thấy khe hở, quả thật là kín kẽ. Khiến cho ai nhìn thấy đều không khỏi nghi ngờ đây có phải là một con rối hay không, một bên có nhan sắc xinh đẹp, một bên không có gì cả. Mà theo phần thân thể hoàn hảo không sứt mẻ bên phải, cùng với đôi mắt vô hồn kia mà nói — Đây là một tử thi trăm phần trăm, đã bị người ta sửa đổi lại, là thi thể!
Oss há to miệng, không thể nói gì.
Ở đằng sau, Thân Nghị bọn họ cũng đi theo lên lầu, nhịn không được hỏi, “Đây là người thật hay là…”
“Là người thật, không phải điêu khắc.” An Cách Nhĩ nói, “Ít nhất phần bên kia không phải là được.”
“A!”
Tôn Kỳ đi cùng Mạc Tiếu đi theo góp vui cũng lên lầu xem, khi vừa nhìn thấy thi thể thì cùng nhau hét lên.
“Đây chẳng phải là Lạc Lâm sao?!”
Tất cả mọi người xoay lại nhìn, “Lạc Lâm?”
Mạc Tiếu nói, “Bình thường mọi người không xem TV hả? Đây là siêu mẫu đó!”
Tôn Kỳ cũng gật đầu, “Đại minh tinh! Có điều cách đây không lâu công ty của cô ấy báo mất tích, lúc đó truyền thông đưa tin ráo riết, cách đây chừng một tháng chứ nhiêu!”
“Nga…” Oss và Thân Nghị cũng nhớ lại, “Là vụ án đó sao!”
“Nhưng mà Lạc Lâm không phải người nước ngoài.” Oss lại gần xem kỹ, “Do trang điểm hả? Màu mắt… giống như người Mỹ?”
“Mùi hương ban nãy là từ người cô ta mà ra.” Cửu Dật nói.
“Gần đây cô ấy làm đại diện cho một nhãn hiệu nước hoa.” Tôn Kỳ nói, “Tôi nói mùi quen lắm mà, bạn tôi có nhiều người xài lắm.”
“Nước hoa…” An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày.
“Là người mẫu a, hèn chi lại cao vậy.” Thân Nghị nhíu mày, “Cô ta mất tích một tháng, còn chết trong biệt thự này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thi thể còn biến thành như vậy nữa.”
Nhu cầu cấp bách của mọi người bây giờ là muốn An Cách Nhĩ giải thích.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập đột nhiên reo lên, mọi người đều nghe thấy, bên cạnh chiếc sô pha là một chiếc điện thoại cổ đang reo.
Mạc Phi đeo bao tay vào, bắt máy, nhấn nút mởloa ngoài.
Ở đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc, “Hi, An Cách Nhĩ.”
Tất cả mọi người nhíu mày, là giọng của kẻ bắt chước.
Tôn Kỳ bất mãn vì đã để hắn chạy mất.
Kẻ bắt chước cười cười, “Mọi người đang ở trong nhà của Lạc Lâm à?”
Bây giờ mọi người mới hiểu ra, thì ra đây là nhà của Lạc Lâm.
“Xem ra đảo hoàng kim giờ là vô vọng rồi.” Kẻ bắt chước thất vọng nói, “Nhưng dù sao tôi cũng đã giúp các người bắt được ba con sâu, cho nên An Cách Nhĩ, đối với sự cố gắng vất vả của tôi, cậu cũng nên báo đáp một chút đi, phiền cậu giúp tôi điều tra cái chết của Lạc Lâm.”
An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày.
Oss hỏi, “Cô ta không phải do ông giết chết?”
“No! No! No!” Kẻ bắt chước chậm rãi nói, “Tôi và Lạc Lâm đã quen biết nhau nhiều năm, cũng coi như bạn bè, có điều cô ấy đột nhiên mất tích. Chờ tôi tìm ra thì cô ấy đã thành ra như vậy, bị đặt ở trong nhà.”
“Ông tìm thấy thi thể của cô ta khi nào?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Sáng hôm nay.” Kẻ bắt chước trả lời.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Là lúc ông trói ba người kia?”
“Đúng vậy.” Kẻ bắt chước bất đắc dĩ nói, “Tôi vốn muốn dẫn cậu tới, muốn bảo cậu giúp tôi tìm Lạc Lâm, nhưng thật đáng tiếc, lúc tôi bố trí ở dưới lầu thì lại ngửi thấy mùi hoa dành dành, sau đó thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta chán ghét lại đau lòng.”
“Cái chết của cô ta có liên quan gì tới ông không?” Mạc Phi đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Nga, tiểu kỵ sĩ.” Kẻ bắt chước trêu chọc Mạc Phi, “Tôi cũng đã cẩn thận suy xét, nhưng mà… chắc chắn không liên quan tới tôi.”
Lúc đang nói chuyện, mọi người chợt nghe thấy tiếng còi hụở đầu dây bên kia.
Thân Nghị nhíu mày, “Mi đang ở bến tàu?”
“Đúng vậy, tôi muốn đến nơi khác sinh sống một thời gian, tạm thời từ biệt An Cách Nhĩ.” Tiếng cười của kẻ bắt chước vang lên, “Sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Nói xong liền cúp máy.
Thân Nghị phái người tới bến tàu nhưng đã không còn kịp nữa. Nghe nói có một chiếc du thuyền dạng chiến thuyền rất lớn vừa mới đi ngang qua, có điều chiếc thuyền đó là từ châu Âu hướng về châu Phi, đi qua rất nhiều thành phố, không biết đối phương sẽ xuống nơi nào.
Oss nhíu mày, “Cứ để hắn chạy vậy sao?”
“Không cần tiếc, Oss.” An Cách Nhĩ nói, “Trên thế giới này có tới hàng trăm tội phạm có chỉ số thông minh cao như kẻ bắt chước, trừ khi chính bọn họ để lại dấu vết, bằng không thì căn bản không thể nào bắt được, có điều hắn sẽ xuất hiện lại, chúng ta sớm muộn gì cũng bắt được thôi.”
Mạc Phi nhìn thi thể, hỏi An Cách Nhĩ, “Em tính điều tra vụ này?”
An Cách Nhĩ còn chưa trả lời thì Oss đã chạy lại trước mặt, “Đại vương, nơi này thuộc khu vực quản lý của tôi, vụ án Lạc Lâm mất tích vốn cũng sẽ để chúng tôi điều tra, nhờ hết vào cậu đó!”
An Cách Nhĩ bất đắc dĩ nhìn hắn, Thân Nghị và Tôn Kỳ cũng gật đầu — Nhờ hết vào cậu!
An Cách Nhĩ thở dài.
Lúc này, chợt nghe Mạc Tần đứng phía sau lên tiếng, “Có phải nên giải thích một chút là tại sao lại tới biệt thự này không, với… đảo hoàng kim rốt cuộc nằm ở đâu?”
Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn đồ trang trí xung quanh, “Nga, địa điểm của căn nhà này là do kẻ bắt chước để lại trong cuộc điện thoại.”
Mọi người nhìn nhau.
Cuộc điện thoại của kẻ bắt chước là mọi người cùng nghe, nhưng mà đâu có nghe ra mấy cái này.
Mọi người theo bản năng nhìn Mạc Phi, Mạc Phi suy nghĩ, bước tới cửa sổ kéo màn ra. Nhìn một lát rồi chỉ ra ngoài hỏi Tôn Kỳ, “Khách sạn mà lúc nãy mọi người chạy vào, có phải là tòa nhà đối diện không?”
Tôn Kỳ chạy ra nhìn, “Đúng vậy!”
Khách sạn cách biệt thự không xa, còn có thể nhìn thấy cảnh viên bận rộn thu thập chứng cứ trên sân thượng.
“Tên khách sạn đó giống tên con đường này.” Mạc Phi nói, “Còn số nhà của khách sạn đó cũng giống số nhà của căn biệt thự này.”
Mọi người hiểu ra, đồng thời cũng không rõ nhìn An Cách Nhĩ, “Vậy An Cách Nhĩ, sao cậu biết kẻ bắt chước ở trong khách sạn đó?”
An Cách Nhĩ nói, “Nếu khoảng thời gian Lạc Lâm mất tích là đúng một tháng, vậy thì rõ rồi. Bởi vì trong khoảng thời gian một tháng đó, căn phòng kia chưa hề kéo rèm ra lấy một lần. Có thể suy ra, hắn thông qua nơi đó giám sát căn nhà của Lạc Lâm, thuận tiện giám sát phòng tranh của tôi, để nắm giữ hành tung của chúng ta, hơn nữa cũng thuận lợi an bài Susan bọn họ trộm lại được phanh xe.”
Mọi người trợn mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Ngay cả chuyện không kéo màn mà cậu cũng biết?!”
An Cách Nhĩ nhún vai, “Tùy tiện liếc nhìn thôi, cỡ nào cũng sẽ nhìn thấy.”
Mọi người lúc này mới hiểu, An Cách Nhĩ lâu lâu sẽ cầm cái ly ngồi bên cửa sổ ngẩn người, ai cũng nghĩ hắn ngồi ngẩn ra thôi, nhưng bây giờ xem ra là để quan sát.
Oss vỗ ngực, “An Cách Nhĩ, cái này có được tính là đi nhìn trộm người ta không? Mấy nhà hàng xóm gần cậu còn bí mật gì đáng nói không?”
An Cách Nhĩ nghe xong đột nhiên nhìn Oss cười, trong nụ cười còn mang ý nghĩa sâu xa.
Oss bị giật mình.
“Vậy đảo hoàng kim nằm ở đâu vậy?” Mạc Tần hỏi.
“Nga.” An Cách Nhĩ như là nghĩ tới cái gì, cầm bút của Oss, vẽ một tọa độ lên sổ của hắn, “Vị trí này có một hòn đảo, khi tới rồi mọi người sẽ nhìn thấy vàng.”
Nói xong ngoắc ngoắc Mạc Phi, “Mạc Phi, chúng ta về thôi, tôi đói rồi.”
Mạc Phi đang lo nhìn chăm chú chiếc đèn bàn bên giường, nghe thấy An Cách Nhĩ gọi liền bước tới chỗ hắn, nhưng vẫn xoay đầu nhìn chiếc đèn bàn kia.
An Cách Nhĩ để ý thấy vẻ mặt của Mạc Phi, nhẹ nhàng sờ cổ hắn, “Đừng gấp Mạc Phi, hiện trường vụ án này không hoàn chỉnh, đợi tới khi trời tối, chúng ta sẽ tới xem, lúc đó mới hoàn chỉnh.”
Mạc Phi tuy không hiểu lắm nhưng vẫn theo An Cách Nhĩ xuống lầu.
“An Cách Nhĩ!” Oss cầm cuốn sổ chạy theo, “Sao cậu biết vị trí của đảo hoàng kim?”
An Cách Nhĩ không xoay đầu lại, quơ quơ ngón tay, “Ở bên trong chiếc phanh xe.”
Mọi người kinh hãi, “Sao cậu tìm được?”
An Cách Nhĩ xoay đầu lại, cười xấu xa nói, “Bí mật.”
“Nói nghe chút đi!” Oss truy hỏi.
“Bây giờ không thể nói.” An Cách Nhĩ nói, “Đây là lợi thế để bắt kẻ bắt chước.”
Mọi người phải bỏ ngang bữa ăn để chạy tới biệt thự, nhưng đáng tiếc An Cách Nhĩ lại không chịu nói, còn dặn Oss bọn họ không cần tới biệt thự nữa, chỉ cần phong tỏa thôi, đến tối hiện trường vụ án mới hiện rõ. Mọi người hoàn toàn không hiểu ý của An Cách Nhĩ nhưng vẫn nghe theo.
Oss gọi điện về tổng bộ báo tọa độ, khoảng ba ngày sau, TV phát một tin tức, ở một hòn đảo nhỏ, tìm ra được rất nhiều tiền vàng và vàng thỏi, cảnh sát tiết lộ, hòn đảo này không chỉ là một hòn đảo nhỏ bình thường, mà chính là — Đảo hoàng kim đỉnh đỉnh đại danh!
Mạc Phi xem tin tức, có chút nghi ngờ hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, hòn đảo đó là đảo hoàng kim thật sao?”
An Cách Nhĩ hơi mỉm cười, ngoắc ngoắc Mạc Phi.
Mạc Phi lại gần, An Cách Nhĩ nói nhỏ vào tai hắn một câu.
Mạc Phi kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, thật lâu sau mới gật đầu, “Thì ra là vậy.”